Tác giả:

"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…

Chương 442: Quỷ đòi nợ

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Tống Lão Căn nhìn nhi tử ấp úng trước mặt, vô cùng ghét bỏ.Nhi tử của ông mà ông còn không hiểu sao!"Có phải ngươi và Tống Hiển đã bàn bạc xong rồi không? Hẹn khi nào đưa tiền? Phải đưa cho hắn bao nhiêu?" Tống Lão Căn hiểu ý, hỏi liền ba câu.Tim Tống Phúc Sơn đập như nổi trống, ngay cả thở mạnh cũng không dám: "Nói ngày mai đưa... 5 lượng...""5 lượng? Khẩu khí của ngươi không nhỏ nhỉ? Tức phụ nhi của ngươi ở nhà mệt chết mệt sống một tháng cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều như vậy, ngươi thì hay rồi, nói cho là cho? Ngươi đã quên chuyện thiếu nợ Nhị Nha rồi sao? Ta thấy đầu óc của ngươi đúng là bị lừa đá rồi nên mới thành bùn lầy dưới đất! Nếu đã không dùng được thì chặt xuống cho chó ăn đi, cũng để ta khỏi phải nhọc lòng theo!"  "..." Mí mắt của Tống Phúc Sơn giật giật."Hôm nay ngươi đi tìm hắn rồi nói cho rõ ràng với hắn! Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái! Nếu Bùi gia bọn họ cảm thấy không đủ người thì ta gả tôn tử tặng thêm một người cha cũng được! Cút hết tới nhà hắn đi!" Tống Lão Căn càng lúc càng cảm thấy nhi tử này vô dụng.Trước đây không hề như vậy.Trước đây, mỗi lần nhìn trưởng tử, ông đều cảm thấy thuận mắt biết bao nhiêu, không biết gần đây bị làm sao mà chỉ cảm thấy nhi tử này thật phiền lòng.Chỉ một câu đơn giản, ông đã nói không biết bao nhiêu lần mà bây giờ còn vội vàng đi đưa tiền, chẳng lẽ là thật sự ngu xuẩn sao?Sao không giống ông được chút nào hết vậy?Tống Phúc Sơn sắp rầu rĩ muốn chết, hắn ta lớn như vậy rồi mà cha hắn ta chưa từng nói hắn ta như vậy bao giờ!Nhưng mấy ngày trước cha hắn ta vừa mới ngã bệnh, lúc này hắn ta không dám cãi lại, sợ lại chọc lão gia tử tức giận rồi đổ bệnh!"Cha... dù sao đó cũng là tôn tử của người mà...""Cái rắm! Tống gia chúng ta không có loại tôn tử không có tiền đồ như vậy! Nếu ngươi còn nói lời này lần nào nữa thì sau này đừng làm việc nữa, theo ta về nhà quỳ đi! Thê tử của ngươi bây giờ cũng có thể làm việc, nuôi ngươi không thành vấn đề, sau này ngươi ngoan ngoãn quỳ ở nhà, không được đi đâu hết, tránh gây chuyện ở bên ngoài rồi bắt ta dọn dẹp!" Tống Lão Căn hung hăng nói.Tống Phúc Sơn trợn tròn mắt.Về nhà để thê tử nuôi? Vậy chẳng phải thành phế nhân sao?Khắp thôn có ai không hâm mộ hắn ta có công việc ổn định đâu? Nếu không làm việc nữa thì hắn ta không có mặt mũi nào gặp người khác!"Cha, ta nghe lời người là được..." Tống Phúc Sơn ủ rũ."Vậy lát nữa ngươi nói với lão bản một tiếng rồi đích thân tới Bùi gia tìm Tống Hiển nói cho rõ ràng. Còn nữa, mỗi tháng mang 3 lượng bạc về nhà, không cần đưa cho thê tử của ngươi, ta sẽ giữ giúp ngươi. Toàn bộ số tiền này dùng để trả nợ! Tránh để ngươi tiêu bậy bạ, để cho tên quỷ đòi nợ kia được hời!" Tống Lão Căn nói tiếp.Chỉ trích ra 2 lượng để trả nợ thì không được, phải để tiểu tử này không có một xu quỹ riêng nào.Bản thân thậm chí còn không đủ ăn mà còn có sức đi tiếp tế cho Tống Hiển sao?Tống Lão Căn biết mình tàn nhẫn nhưng bây giờ ông phân biệt rất rạch ròi, Tống Hiển không còn là trưởng tôn của ông nữa, hắn ta là nữ tế của Bùi gia!Tiếp tế cho Tống Hiển chính là đưa tiền cho Bùi gia!"Đưa 3 lượng... Nếu vậy thì ta không còn dư lại bao nhiêu..." Tống Phúc Sơn rất sợ."Lúc cha ruột ngươi nằm xuống là do Nhị Nha mượn tiền cho cha ngươi khám bệnh đấy. Sao nào? Ngươi còn chưa thấy mất mặt sao? Thân là trưởng tử Tống gia, ngay cả bản lĩnh nuôi cha mình còn không có mà còn muốn giữ tiền để tiêu à?" Tống Lão Căn tiếp tục chê bai."..." Tống Phúc Sơn lúc này cảm thấy rất chán nản.Lão gia tử cằn nhằn một hồi lâu, thậm chí còn móc sạch chút tiền riêng mà Tống Phúc Sơn lén lút tích góp bấy lâu nay.Vậy vẫn chưa xong, ông nhất quyết phải tận mắt nhìn thấy hắn ta đi tìm Tống Hiển.Lão gia tử ở đó không đi, chờ Tống Phúc Sơn làm việc xong, tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy đến Bùi gia. Lão gia tử đứng đằng xa nhìn chằm chằm, Tống Phúc Sơn đành phải căng da đầu đi gõ cửa.Hồi lâu sau, Tống Hiển đi ra.Lão gia tử cũng nhìn thấy Tống Hiển, mặt xám mày tro, còn rất biết làm bộ làm tịch.

Tống Lão Căn nhìn nhi tử ấp úng trước mặt, vô cùng ghét bỏ.

Nhi tử của ông mà ông còn không hiểu sao!

"Có phải ngươi và Tống Hiển đã bàn bạc xong rồi không? Hẹn khi nào đưa tiền? Phải đưa cho hắn bao nhiêu?" Tống Lão Căn hiểu ý, hỏi liền ba câu.

Tim Tống Phúc Sơn đập như nổi trống, ngay cả thở mạnh cũng không dám: "Nói ngày mai đưa... 5 lượng..."

"5 lượng? Khẩu khí của ngươi không nhỏ nhỉ? Tức phụ nhi của ngươi ở nhà mệt chết mệt sống một tháng cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều như vậy, ngươi thì hay rồi, nói cho là cho? Ngươi đã quên chuyện thiếu nợ Nhị Nha rồi sao? Ta thấy đầu óc của ngươi đúng là bị lừa đá rồi nên mới thành bùn lầy dưới đất! Nếu đã không dùng được thì chặt xuống cho chó ăn đi, cũng để ta khỏi phải nhọc lòng theo!"  

"..." Mí mắt của Tống Phúc Sơn giật giật.

"Hôm nay ngươi đi tìm hắn rồi nói cho rõ ràng với hắn! Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái! Nếu Bùi gia bọn họ cảm thấy không đủ người thì ta gả tôn tử tặng thêm một người cha cũng được! Cút hết tới nhà hắn đi!" Tống Lão Căn càng lúc càng cảm thấy nhi tử này vô dụng.

Trước đây không hề như vậy.

Trước đây, mỗi lần nhìn trưởng tử, ông đều cảm thấy thuận mắt biết bao nhiêu, không biết gần đây bị làm sao mà chỉ cảm thấy nhi tử này thật phiền lòng.

Chỉ một câu đơn giản, ông đã nói không biết bao nhiêu lần mà bây giờ còn vội vàng đi đưa tiền, chẳng lẽ là thật sự ngu xuẩn sao?

Sao không giống ông được chút nào hết vậy?

Tống Phúc Sơn sắp rầu rĩ muốn chết, hắn ta lớn như vậy rồi mà cha hắn ta chưa từng nói hắn ta như vậy bao giờ!

Nhưng mấy ngày trước cha hắn ta vừa mới ngã bệnh, lúc này hắn ta không dám cãi lại, sợ lại chọc lão gia tử tức giận rồi đổ bệnh!

"Cha... dù sao đó cũng là tôn tử của người mà..."

"Cái rắm! Tống gia chúng ta không có loại tôn tử không có tiền đồ như vậy! Nếu ngươi còn nói lời này lần nào nữa thì sau này đừng làm việc nữa, theo ta về nhà quỳ đi! Thê tử của ngươi bây giờ cũng có thể làm việc, nuôi ngươi không thành vấn đề, sau này ngươi ngoan ngoãn quỳ ở nhà, không được đi đâu hết, tránh gây chuyện ở bên ngoài rồi bắt ta dọn dẹp!" Tống Lão Căn hung hăng nói.

Tống Phúc Sơn trợn tròn mắt.

Về nhà để thê tử nuôi? Vậy chẳng phải thành phế nhân sao?

Khắp thôn có ai không hâm mộ hắn ta có công việc ổn định đâu? Nếu không làm việc nữa thì hắn ta không có mặt mũi nào gặp người khác!

"Cha, ta nghe lời người là được..." Tống Phúc Sơn ủ rũ.

"Vậy lát nữa ngươi nói với lão bản một tiếng rồi đích thân tới Bùi gia tìm Tống Hiển nói cho rõ ràng. Còn nữa, mỗi tháng mang 3 lượng bạc về nhà, không cần đưa cho thê tử của ngươi, ta sẽ giữ giúp ngươi. Toàn bộ số tiền này dùng để trả nợ! Tránh để ngươi tiêu bậy bạ, để cho tên quỷ đòi nợ kia được hời!" Tống Lão Căn nói tiếp.

Chỉ trích ra 2 lượng để trả nợ thì không được, phải để tiểu tử này không có một xu quỹ riêng nào.

Bản thân thậm chí còn không đủ ăn mà còn có sức đi tiếp tế cho Tống Hiển sao?

Tống Lão Căn biết mình tàn nhẫn nhưng bây giờ ông phân biệt rất rạch ròi, Tống Hiển không còn là trưởng tôn của ông nữa, hắn ta là nữ tế của Bùi gia!

Tiếp tế cho Tống Hiển chính là đưa tiền cho Bùi gia!

"Đưa 3 lượng... Nếu vậy thì ta không còn dư lại bao nhiêu..." Tống Phúc Sơn rất sợ.

"Lúc cha ruột ngươi nằm xuống là do Nhị Nha mượn tiền cho cha ngươi khám bệnh đấy. Sao nào? Ngươi còn chưa thấy mất mặt sao? Thân là trưởng tử Tống gia, ngay cả bản lĩnh nuôi cha mình còn không có mà còn muốn giữ tiền để tiêu à?" Tống Lão Căn tiếp tục chê bai.

"..." Tống Phúc Sơn lúc này cảm thấy rất chán nản.

Lão gia tử cằn nhằn một hồi lâu, thậm chí còn móc sạch chút tiền riêng mà Tống Phúc Sơn lén lút tích góp bấy lâu nay.

Vậy vẫn chưa xong, ông nhất quyết phải tận mắt nhìn thấy hắn ta đi tìm Tống Hiển.

Lão gia tử ở đó không đi, chờ Tống Phúc Sơn làm việc xong, tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy đến Bùi gia. Lão gia tử đứng đằng xa nhìn chằm chằm, Tống Phúc Sơn đành phải căng da đầu đi gõ cửa.

Hồi lâu sau, Tống Hiển đi ra.

Lão gia tử cũng nhìn thấy Tống Hiển, mặt xám mày tro, còn rất biết làm bộ làm tịch.

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Tống Lão Căn nhìn nhi tử ấp úng trước mặt, vô cùng ghét bỏ.Nhi tử của ông mà ông còn không hiểu sao!"Có phải ngươi và Tống Hiển đã bàn bạc xong rồi không? Hẹn khi nào đưa tiền? Phải đưa cho hắn bao nhiêu?" Tống Lão Căn hiểu ý, hỏi liền ba câu.Tim Tống Phúc Sơn đập như nổi trống, ngay cả thở mạnh cũng không dám: "Nói ngày mai đưa... 5 lượng...""5 lượng? Khẩu khí của ngươi không nhỏ nhỉ? Tức phụ nhi của ngươi ở nhà mệt chết mệt sống một tháng cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều như vậy, ngươi thì hay rồi, nói cho là cho? Ngươi đã quên chuyện thiếu nợ Nhị Nha rồi sao? Ta thấy đầu óc của ngươi đúng là bị lừa đá rồi nên mới thành bùn lầy dưới đất! Nếu đã không dùng được thì chặt xuống cho chó ăn đi, cũng để ta khỏi phải nhọc lòng theo!"  "..." Mí mắt của Tống Phúc Sơn giật giật."Hôm nay ngươi đi tìm hắn rồi nói cho rõ ràng với hắn! Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái! Nếu Bùi gia bọn họ cảm thấy không đủ người thì ta gả tôn tử tặng thêm một người cha cũng được! Cút hết tới nhà hắn đi!" Tống Lão Căn càng lúc càng cảm thấy nhi tử này vô dụng.Trước đây không hề như vậy.Trước đây, mỗi lần nhìn trưởng tử, ông đều cảm thấy thuận mắt biết bao nhiêu, không biết gần đây bị làm sao mà chỉ cảm thấy nhi tử này thật phiền lòng.Chỉ một câu đơn giản, ông đã nói không biết bao nhiêu lần mà bây giờ còn vội vàng đi đưa tiền, chẳng lẽ là thật sự ngu xuẩn sao?Sao không giống ông được chút nào hết vậy?Tống Phúc Sơn sắp rầu rĩ muốn chết, hắn ta lớn như vậy rồi mà cha hắn ta chưa từng nói hắn ta như vậy bao giờ!Nhưng mấy ngày trước cha hắn ta vừa mới ngã bệnh, lúc này hắn ta không dám cãi lại, sợ lại chọc lão gia tử tức giận rồi đổ bệnh!"Cha... dù sao đó cũng là tôn tử của người mà...""Cái rắm! Tống gia chúng ta không có loại tôn tử không có tiền đồ như vậy! Nếu ngươi còn nói lời này lần nào nữa thì sau này đừng làm việc nữa, theo ta về nhà quỳ đi! Thê tử của ngươi bây giờ cũng có thể làm việc, nuôi ngươi không thành vấn đề, sau này ngươi ngoan ngoãn quỳ ở nhà, không được đi đâu hết, tránh gây chuyện ở bên ngoài rồi bắt ta dọn dẹp!" Tống Lão Căn hung hăng nói.Tống Phúc Sơn trợn tròn mắt.Về nhà để thê tử nuôi? Vậy chẳng phải thành phế nhân sao?Khắp thôn có ai không hâm mộ hắn ta có công việc ổn định đâu? Nếu không làm việc nữa thì hắn ta không có mặt mũi nào gặp người khác!"Cha, ta nghe lời người là được..." Tống Phúc Sơn ủ rũ."Vậy lát nữa ngươi nói với lão bản một tiếng rồi đích thân tới Bùi gia tìm Tống Hiển nói cho rõ ràng. Còn nữa, mỗi tháng mang 3 lượng bạc về nhà, không cần đưa cho thê tử của ngươi, ta sẽ giữ giúp ngươi. Toàn bộ số tiền này dùng để trả nợ! Tránh để ngươi tiêu bậy bạ, để cho tên quỷ đòi nợ kia được hời!" Tống Lão Căn nói tiếp.Chỉ trích ra 2 lượng để trả nợ thì không được, phải để tiểu tử này không có một xu quỹ riêng nào.Bản thân thậm chí còn không đủ ăn mà còn có sức đi tiếp tế cho Tống Hiển sao?Tống Lão Căn biết mình tàn nhẫn nhưng bây giờ ông phân biệt rất rạch ròi, Tống Hiển không còn là trưởng tôn của ông nữa, hắn ta là nữ tế của Bùi gia!Tiếp tế cho Tống Hiển chính là đưa tiền cho Bùi gia!"Đưa 3 lượng... Nếu vậy thì ta không còn dư lại bao nhiêu..." Tống Phúc Sơn rất sợ."Lúc cha ruột ngươi nằm xuống là do Nhị Nha mượn tiền cho cha ngươi khám bệnh đấy. Sao nào? Ngươi còn chưa thấy mất mặt sao? Thân là trưởng tử Tống gia, ngay cả bản lĩnh nuôi cha mình còn không có mà còn muốn giữ tiền để tiêu à?" Tống Lão Căn tiếp tục chê bai."..." Tống Phúc Sơn lúc này cảm thấy rất chán nản.Lão gia tử cằn nhằn một hồi lâu, thậm chí còn móc sạch chút tiền riêng mà Tống Phúc Sơn lén lút tích góp bấy lâu nay.Vậy vẫn chưa xong, ông nhất quyết phải tận mắt nhìn thấy hắn ta đi tìm Tống Hiển.Lão gia tử ở đó không đi, chờ Tống Phúc Sơn làm việc xong, tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy đến Bùi gia. Lão gia tử đứng đằng xa nhìn chằm chằm, Tống Phúc Sơn đành phải căng da đầu đi gõ cửa.Hồi lâu sau, Tống Hiển đi ra.Lão gia tử cũng nhìn thấy Tống Hiển, mặt xám mày tro, còn rất biết làm bộ làm tịch.

Chương 442: Quỷ đòi nợ