Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…
Chương 11: Chương 11
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… “Phòng lớn hướng Nam cũng giống như phòng này, thực ra tầng hai tốt hơn tầng một, không ẩm ướt, không có côn trùng, kiến hay chuột.” Người mợ nhiệt tình trả lời, đi theo Thủy Lang vào trong, nhìn thấy đồ đạc bài trí trong phòng, trong mắt bà ta lóe lên vẻ ghen tị: “Ôi, hai người này sống thoải mái quá.” Một cái giường lớn một mét rưỡi, phía trên được phủ ga giường kẻ sọc màu hồng, bên cạnh có một cái ghế sofa lò xo, phía trên được phủ vải nhung, bên cạnh ghế sofa đặt một cái bàn tròn nhỏ, trên cái bàn tròn này được phủ vải ren trắng, bên trên có một hộp pha lê tròn có kích thước vừa phải, bên trong hộp để đồ cắt móng tay, đồ may vá thêu thùa, trong phòng còn một tủ quần áo bằng gỗ hoàng dương, nhìn giống như mới được đổi, người mợ đưa tay ấn xuống giường: “Ôi! Đây là giường lò xo dây thép!” “Cái này là màn cửa làm băng lông nhung thiên nga sao? Đúng là phong cách tây.” “Bình thường nhìn cách ăn mặc của hai người cũng đã khiến người ta phải ghen tị, không ngờ trong nhà cũng bày biện xa hoa như vậy.” “Đây đã xem là xoa hoa gì chứ, các người chưa từng lên lầu đò, gian phòng của Chu Mẫn trên lầu mới gọi là xa hoa.” “Đúng vậy, đây đã coi là gì chứ, tôi đoán quần áo trong tủ còn khiến người ta ghen tị hơn.” “Thật sao?” Người mợ bước nhanh đến bên tủ quần áo, vội vàng mở bốn cánh cửa tủ ra, tuy nhiên, ngoại trừ hai cái áo khoác bằng vải bông treo trên đó, cũng chẳng có quần áo mà hàng xóm nói là khiến người ta phải ghen tị. Kim Xảo Chi vừa bước vào đã thấy cửa tủ của mình bị mở ra, khuôn mặt cô ta vốn đã hoà hoãn hơn một chút lại trở nên tái xanh, cũng may từ khi có người dọn vào nhà, cô ta đã thu dọn tủ đồ trước, đem hết đồ đạc gửi về nhà bố mẹ đẻ, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Không có quần áo gì khiến người ta phải ghen tị đâu, chúng tôi chỉ có hai bộ quần áo giữ thể diện trên người này thôi.” Đã không thể ngăn cản chuyện chia nhà, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là than nghèo kể khổ. Chu Phục Hưng ngầm hiểu ý của vợ, liền nói với em trai: “Em đã về nhà được mấy ngày, trong nhà có gì em cũng biết rõ. Em đã muốn kết hôn chia nhà, mặc dù anh không nỡ cũng không có lý do gì để ngăn cản em, phòng trên lầu hướng nam là nơi có góc nhìn đẹp nhất trong nhà, em kết hồn rồi ở gian phòng bên cạnh Tiểu Mẫn đi.” Chu Quang Hách còn chưa kịp nói gì thì người mợ đã vội vàng hỏi: "Còn Tiểu Huỷ ở đây? Ở trên gác xép à?” Chu Phúc Hưng nghiến răng nghiến lợi, không trả lời người mợ mà tiếp tục nói với em trai: “Em đã muốn kết hôn chia nhà, anh rất hoan nghênh nhưng anh không cho phép em đưa chị cả về ở cùng. Bố mẹ không còn , anh nhất định phải quản em.” “Cầu thang này dốc quá, em không muốn leo đâu.” Thủy Lang đi dạo quanh một vòng rồi quay lại: “Không phải nhà có bốn phòng sao? Tầng trên đã tốt như vậy, anh chị có thể giữ lại, chúng ta sẽ ở hai phòng không tốt ở tầng dưới.” Chu Phục Hưng cùng Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Không được!” Thủy Lang nhướng mày: “Vậy em sẽ không kết hôn!”
“Phòng lớn hướng Nam cũng giống như phòng này, thực ra tầng hai tốt hơn tầng một, không ẩm ướt, không có côn trùng, kiến hay chuột.” Người mợ nhiệt tình trả lời, đi theo Thủy Lang vào trong, nhìn thấy đồ đạc bài trí trong phòng, trong mắt bà ta lóe lên vẻ ghen tị: “Ôi, hai người này sống thoải mái quá.”
Một cái giường lớn một mét rưỡi, phía trên được phủ ga giường kẻ sọc màu hồng, bên cạnh có một cái ghế sofa lò xo, phía trên được phủ vải nhung, bên cạnh ghế sofa đặt một cái bàn tròn nhỏ, trên cái bàn tròn này được phủ vải ren trắng, bên trên có một hộp pha lê tròn có kích thước vừa phải, bên trong hộp để đồ cắt móng tay, đồ may vá thêu thùa, trong phòng còn một tủ quần áo bằng gỗ hoàng dương, nhìn giống như mới được đổi, người mợ đưa tay ấn xuống giường: “Ôi! Đây là giường lò xo dây thép!”
“Cái này là màn cửa làm băng lông nhung thiên nga sao? Đúng là phong cách tây.”
“Bình thường nhìn cách ăn mặc của hai người cũng đã khiến người ta phải ghen tị, không ngờ trong nhà cũng bày biện xa hoa như vậy.”
“Đây đã xem là xoa hoa gì chứ, các người chưa từng lên lầu đò, gian phòng của Chu Mẫn trên lầu mới gọi là xa hoa.”
“Đúng vậy, đây đã coi là gì chứ, tôi đoán quần áo trong tủ còn khiến người ta ghen tị hơn.”
“Thật sao?” Người mợ bước nhanh đến bên tủ quần áo, vội vàng mở bốn cánh cửa tủ ra, tuy nhiên, ngoại trừ hai cái áo khoác bằng vải bông treo trên đó, cũng chẳng có quần áo mà hàng xóm nói là khiến người ta phải ghen tị.
Kim Xảo Chi vừa bước vào đã thấy cửa tủ của mình bị mở ra, khuôn mặt cô ta vốn đã hoà hoãn hơn một chút lại trở nên tái xanh, cũng may từ khi có người dọn vào nhà, cô ta đã thu dọn tủ đồ trước, đem hết đồ đạc gửi về nhà bố mẹ đẻ, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Không có quần áo gì khiến người ta phải ghen tị đâu, chúng tôi chỉ có hai bộ quần áo giữ thể diện trên người này thôi.”
Đã không thể ngăn cản chuyện chia nhà, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là than nghèo kể khổ.
Chu Phục Hưng ngầm hiểu ý của vợ, liền nói với em trai: “Em đã về nhà được mấy ngày, trong nhà có gì em cũng biết rõ. Em đã muốn kết hôn chia nhà, mặc dù anh không nỡ cũng không có lý do gì để ngăn cản em, phòng trên lầu hướng nam là nơi có góc nhìn đẹp nhất trong nhà, em kết hồn rồi ở gian phòng bên cạnh Tiểu Mẫn đi.”
Chu Quang Hách còn chưa kịp nói gì thì người mợ đã vội vàng hỏi: "Còn Tiểu Huỷ ở đây? Ở trên gác xép à?”
Chu Phúc Hưng nghiến răng nghiến lợi, không trả lời người mợ mà tiếp tục nói với em trai: “Em đã muốn kết hôn chia nhà, anh rất hoan nghênh nhưng anh không cho phép em đưa chị cả về ở cùng. Bố mẹ không còn , anh nhất định phải quản em.”
“Cầu thang này dốc quá, em không muốn leo đâu.” Thủy Lang đi dạo quanh một vòng rồi quay lại: “Không phải nhà có bốn phòng sao? Tầng trên đã tốt như vậy, anh chị có thể giữ lại, chúng ta sẽ ở hai phòng không tốt ở tầng dưới.”
Chu Phục Hưng cùng Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Không được!”
Thủy Lang nhướng mày: “Vậy em sẽ không kết hôn!”
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… “Phòng lớn hướng Nam cũng giống như phòng này, thực ra tầng hai tốt hơn tầng một, không ẩm ướt, không có côn trùng, kiến hay chuột.” Người mợ nhiệt tình trả lời, đi theo Thủy Lang vào trong, nhìn thấy đồ đạc bài trí trong phòng, trong mắt bà ta lóe lên vẻ ghen tị: “Ôi, hai người này sống thoải mái quá.” Một cái giường lớn một mét rưỡi, phía trên được phủ ga giường kẻ sọc màu hồng, bên cạnh có một cái ghế sofa lò xo, phía trên được phủ vải nhung, bên cạnh ghế sofa đặt một cái bàn tròn nhỏ, trên cái bàn tròn này được phủ vải ren trắng, bên trên có một hộp pha lê tròn có kích thước vừa phải, bên trong hộp để đồ cắt móng tay, đồ may vá thêu thùa, trong phòng còn một tủ quần áo bằng gỗ hoàng dương, nhìn giống như mới được đổi, người mợ đưa tay ấn xuống giường: “Ôi! Đây là giường lò xo dây thép!” “Cái này là màn cửa làm băng lông nhung thiên nga sao? Đúng là phong cách tây.” “Bình thường nhìn cách ăn mặc của hai người cũng đã khiến người ta phải ghen tị, không ngờ trong nhà cũng bày biện xa hoa như vậy.” “Đây đã xem là xoa hoa gì chứ, các người chưa từng lên lầu đò, gian phòng của Chu Mẫn trên lầu mới gọi là xa hoa.” “Đúng vậy, đây đã coi là gì chứ, tôi đoán quần áo trong tủ còn khiến người ta ghen tị hơn.” “Thật sao?” Người mợ bước nhanh đến bên tủ quần áo, vội vàng mở bốn cánh cửa tủ ra, tuy nhiên, ngoại trừ hai cái áo khoác bằng vải bông treo trên đó, cũng chẳng có quần áo mà hàng xóm nói là khiến người ta phải ghen tị. Kim Xảo Chi vừa bước vào đã thấy cửa tủ của mình bị mở ra, khuôn mặt cô ta vốn đã hoà hoãn hơn một chút lại trở nên tái xanh, cũng may từ khi có người dọn vào nhà, cô ta đã thu dọn tủ đồ trước, đem hết đồ đạc gửi về nhà bố mẹ đẻ, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Không có quần áo gì khiến người ta phải ghen tị đâu, chúng tôi chỉ có hai bộ quần áo giữ thể diện trên người này thôi.” Đã không thể ngăn cản chuyện chia nhà, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là than nghèo kể khổ. Chu Phục Hưng ngầm hiểu ý của vợ, liền nói với em trai: “Em đã về nhà được mấy ngày, trong nhà có gì em cũng biết rõ. Em đã muốn kết hôn chia nhà, mặc dù anh không nỡ cũng không có lý do gì để ngăn cản em, phòng trên lầu hướng nam là nơi có góc nhìn đẹp nhất trong nhà, em kết hồn rồi ở gian phòng bên cạnh Tiểu Mẫn đi.” Chu Quang Hách còn chưa kịp nói gì thì người mợ đã vội vàng hỏi: "Còn Tiểu Huỷ ở đây? Ở trên gác xép à?” Chu Phúc Hưng nghiến răng nghiến lợi, không trả lời người mợ mà tiếp tục nói với em trai: “Em đã muốn kết hôn chia nhà, anh rất hoan nghênh nhưng anh không cho phép em đưa chị cả về ở cùng. Bố mẹ không còn , anh nhất định phải quản em.” “Cầu thang này dốc quá, em không muốn leo đâu.” Thủy Lang đi dạo quanh một vòng rồi quay lại: “Không phải nhà có bốn phòng sao? Tầng trên đã tốt như vậy, anh chị có thể giữ lại, chúng ta sẽ ở hai phòng không tốt ở tầng dưới.” Chu Phục Hưng cùng Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Không được!” Thủy Lang nhướng mày: “Vậy em sẽ không kết hôn!”