Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…
Chương 17: Chương 17
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Kim Xảo Chi sắp nổ tung nhưng vẫn còn thiếu tiền, còn bị người ta nắm lấy công việc quan trọng hơn cả mạng sống của mình, cô t không những không dám nói nửa lời phản đối mà còn phải chưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Em trai, có chỗ nào không hài lòng không?” “Ôi!” Người mợ nhịn không được cười ra tiếng, vui vẻ nói: “Mợ thấy vẫn còn thiếu giường tầng, giường trong phòng ban đầu của cháu, bốn mẹ con bọn họ không chen vào được, Tiểu Hủy lại không có chân, chắc chắn không chen được.” Kim Xảo Chi cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết cho cái miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ bọn cháu vẫn còn thiếu tiền, hai ngày nay bọn cháu phải bận rộn đi vay tiền khắp nơi. Lúc nãy mợ cũng đã nói, các người là trưởng bối, không thể trơ mắt nhìn chị cả chịu thiệt thòi được, có lẽ tối nay các người nhất định sẽ gửi một cái giường tầng mới cho chị cả và ba cháu gái ngủ chứ.” Nụ cười trên mặt người mợ trở nên cứng đờ, rồi từ từ biến mất, dù sao nỗi lo lớn nhất trong lòng bà ta cũng đã được giải quyết, tâm tình rất tốt, lúc này cũng không keo kiệt: “Chắc chắn rồi, mợ đưa tới, chúng tôi cũng không giống như một số người, trong bụng ẩn giấu nhiều suy nghĩ như vậy, bên ngoài còn giả vờ làm người tốt.” Kim Xảo Chi tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn qua quả thực vô cùng đáng sợ. Việc chia nhà rất đơn giản, ngoại trừ quần áo và vật dụng cá nhân, tất cả đồ đạc ở tầng dưới đều thuộc về Chu Quang Hách, chủ nhiệm uỷ ban cũng đi theo xem náo nhiệt, lên lầu nhìn gian phòng hướng Nam và gác xép, ghi nhớ kỹ từng loại vật dụng, ghi chép lại hết tất cả đồ dùng ở hai phòng tầng dưới, hành lang, bếp sau và phòng tắm, còn dán con dấu. Hai anh em Chu gia chính thức chia nhà. Sau khi mọi người rời đi, Chu Huỷ vẫn còn sững sờ, nước mắt lưng tròng, run run nhìn Thủy Lang. Cô ấy đã từng này, chưa từng thấy một cô bé nào có năng lực như vậy. Từ đầu đến cuối, cô chỉ mở miệng mấy lần, nói dăm ba câu đã khiến em trai lớn và em dâu co rúm người lại, không những lấy được hai phòng hướng Nam tầng dưới đẹp nhất, có sân vườn cửa trước từ trong tay hai con gà trống sắt này, lợi hại hơn là, còn lấy được hơn sáu nghìn tệ! Không ai biết rõ hơn cô ấy, em trai lớn và em dâu là người như thế nào, cô ấy đã hơn một lần viết thư cho gia đình vào lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí còn đi bộ từ quê lên thành phố mà không một xu dính túi, bởi vì em trai lớn và em dâu tránh mặt cô ấy, không còn lựa chọn nào khác, cô ấy chỉ có thể ôm đói bụng quay trở lại nơi địa ngục đó. Bất giác, Chu Huỷ nhìn Thủy Lang với ánh mắt vô cùng kính nề. Thủy Lang đương nhiên ra được ánh mắt này, ngoài chỉ cả ra, phía sau còn có ba đôi mắt rụt rè sợ hãi nhưng vẫn sáng long lanh nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Mấy ánh mắt này quá chói mắt, nhưng cô không hề kinh ngạc cũng không quá quan tâm đến những người này. Suy cho cùng, lên tiếng giúp đỡ là điều kiện kết hôn của vị hôn phu, cô không phải là người thân thực sự của bọn họ, sau này cũng không thể là người thân thực sự, bọn họ chỉ cần thân thiện với nhau, không cần những tương tác trao đổi không cần thiết, sinh ra những tình cảm dư thừa. “Cô gái, cô yên tâm, sau khi cô và em trai tôi kết hôn, tôi sẽ trở về nông thôn, sẽ không trở thành gánh nặng trong cuộc sống của hai người.”
Kim Xảo Chi sắp nổ tung nhưng vẫn còn thiếu tiền, còn bị người ta nắm lấy công việc quan trọng hơn cả mạng sống của mình, cô t không những không dám nói nửa lời phản đối mà còn phải chưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Em trai, có chỗ nào không hài lòng không?”
“Ôi!” Người mợ nhịn không được cười ra tiếng, vui vẻ nói: “Mợ thấy vẫn còn thiếu giường tầng, giường trong phòng ban đầu của cháu, bốn mẹ con bọn họ không chen vào được, Tiểu Hủy lại không có chân, chắc chắn không chen được.”
Kim Xảo Chi cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết cho cái miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ bọn cháu vẫn còn thiếu tiền, hai ngày nay bọn cháu phải bận rộn đi vay tiền khắp nơi. Lúc nãy mợ cũng đã nói, các người là trưởng bối, không thể trơ mắt nhìn chị cả chịu thiệt thòi được, có lẽ tối nay các người nhất định sẽ gửi một cái giường tầng mới cho chị cả và ba cháu gái ngủ chứ.”
Nụ cười trên mặt người mợ trở nên cứng đờ, rồi từ từ biến mất, dù sao nỗi lo lớn nhất trong lòng bà ta cũng đã được giải quyết, tâm tình rất tốt, lúc này cũng không keo kiệt: “Chắc chắn rồi, mợ đưa tới, chúng tôi cũng không giống như một số người, trong bụng ẩn giấu nhiều suy nghĩ như vậy, bên ngoài còn giả vờ làm người tốt.”
Kim Xảo Chi tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn qua quả thực vô cùng đáng sợ.
Việc chia nhà rất đơn giản, ngoại trừ quần áo và vật dụng cá nhân, tất cả đồ đạc ở tầng dưới đều thuộc về Chu Quang Hách, chủ nhiệm uỷ ban cũng đi theo xem náo nhiệt, lên lầu nhìn gian phòng hướng Nam và gác xép, ghi nhớ kỹ từng loại vật dụng, ghi chép lại hết tất cả đồ dùng ở hai phòng tầng dưới, hành lang, bếp sau và phòng tắm, còn dán con dấu.
Hai anh em Chu gia chính thức chia nhà.
Sau khi mọi người rời đi, Chu Huỷ vẫn còn sững sờ, nước mắt lưng tròng, run run nhìn Thủy Lang.
Cô ấy đã từng này, chưa từng thấy một cô bé nào có năng lực như vậy.
Từ đầu đến cuối, cô chỉ mở miệng mấy lần, nói dăm ba câu đã khiến em trai lớn và em dâu co rúm người lại, không những lấy được hai phòng hướng Nam tầng dưới đẹp nhất, có sân vườn cửa trước từ trong tay hai con gà trống sắt này, lợi hại hơn là, còn lấy được hơn sáu nghìn tệ!
Không ai biết rõ hơn cô ấy, em trai lớn và em dâu là người như thế nào, cô ấy đã hơn một lần viết thư cho gia đình vào lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí còn đi bộ từ quê lên thành phố mà không một xu dính túi, bởi vì em trai lớn và em dâu tránh mặt cô ấy, không còn lựa chọn nào khác, cô ấy chỉ có thể ôm đói bụng quay trở lại nơi địa ngục đó.
Bất giác, Chu Huỷ nhìn Thủy Lang với ánh mắt vô cùng kính nề.
Thủy Lang đương nhiên ra được ánh mắt này, ngoài chỉ cả ra, phía sau còn có ba đôi mắt rụt rè sợ hãi nhưng vẫn sáng long lanh nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
Mấy ánh mắt này quá chói mắt, nhưng cô không hề kinh ngạc cũng không quá quan tâm đến những người này.
Suy cho cùng, lên tiếng giúp đỡ là điều kiện kết hôn của vị hôn phu, cô không phải là người thân thực sự của bọn họ, sau này cũng không thể là người thân thực sự, bọn họ chỉ cần thân thiện với nhau, không cần những tương tác trao đổi không cần thiết, sinh ra những tình cảm dư thừa.
“Cô gái, cô yên tâm, sau khi cô và em trai tôi kết hôn, tôi sẽ trở về nông thôn, sẽ không trở thành gánh nặng trong cuộc sống của hai người.”
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Kim Xảo Chi sắp nổ tung nhưng vẫn còn thiếu tiền, còn bị người ta nắm lấy công việc quan trọng hơn cả mạng sống của mình, cô t không những không dám nói nửa lời phản đối mà còn phải chưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Em trai, có chỗ nào không hài lòng không?” “Ôi!” Người mợ nhịn không được cười ra tiếng, vui vẻ nói: “Mợ thấy vẫn còn thiếu giường tầng, giường trong phòng ban đầu của cháu, bốn mẹ con bọn họ không chen vào được, Tiểu Hủy lại không có chân, chắc chắn không chen được.” Kim Xảo Chi cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết cho cái miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ bọn cháu vẫn còn thiếu tiền, hai ngày nay bọn cháu phải bận rộn đi vay tiền khắp nơi. Lúc nãy mợ cũng đã nói, các người là trưởng bối, không thể trơ mắt nhìn chị cả chịu thiệt thòi được, có lẽ tối nay các người nhất định sẽ gửi một cái giường tầng mới cho chị cả và ba cháu gái ngủ chứ.” Nụ cười trên mặt người mợ trở nên cứng đờ, rồi từ từ biến mất, dù sao nỗi lo lớn nhất trong lòng bà ta cũng đã được giải quyết, tâm tình rất tốt, lúc này cũng không keo kiệt: “Chắc chắn rồi, mợ đưa tới, chúng tôi cũng không giống như một số người, trong bụng ẩn giấu nhiều suy nghĩ như vậy, bên ngoài còn giả vờ làm người tốt.” Kim Xảo Chi tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn qua quả thực vô cùng đáng sợ. Việc chia nhà rất đơn giản, ngoại trừ quần áo và vật dụng cá nhân, tất cả đồ đạc ở tầng dưới đều thuộc về Chu Quang Hách, chủ nhiệm uỷ ban cũng đi theo xem náo nhiệt, lên lầu nhìn gian phòng hướng Nam và gác xép, ghi nhớ kỹ từng loại vật dụng, ghi chép lại hết tất cả đồ dùng ở hai phòng tầng dưới, hành lang, bếp sau và phòng tắm, còn dán con dấu. Hai anh em Chu gia chính thức chia nhà. Sau khi mọi người rời đi, Chu Huỷ vẫn còn sững sờ, nước mắt lưng tròng, run run nhìn Thủy Lang. Cô ấy đã từng này, chưa từng thấy một cô bé nào có năng lực như vậy. Từ đầu đến cuối, cô chỉ mở miệng mấy lần, nói dăm ba câu đã khiến em trai lớn và em dâu co rúm người lại, không những lấy được hai phòng hướng Nam tầng dưới đẹp nhất, có sân vườn cửa trước từ trong tay hai con gà trống sắt này, lợi hại hơn là, còn lấy được hơn sáu nghìn tệ! Không ai biết rõ hơn cô ấy, em trai lớn và em dâu là người như thế nào, cô ấy đã hơn một lần viết thư cho gia đình vào lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí còn đi bộ từ quê lên thành phố mà không một xu dính túi, bởi vì em trai lớn và em dâu tránh mặt cô ấy, không còn lựa chọn nào khác, cô ấy chỉ có thể ôm đói bụng quay trở lại nơi địa ngục đó. Bất giác, Chu Huỷ nhìn Thủy Lang với ánh mắt vô cùng kính nề. Thủy Lang đương nhiên ra được ánh mắt này, ngoài chỉ cả ra, phía sau còn có ba đôi mắt rụt rè sợ hãi nhưng vẫn sáng long lanh nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Mấy ánh mắt này quá chói mắt, nhưng cô không hề kinh ngạc cũng không quá quan tâm đến những người này. Suy cho cùng, lên tiếng giúp đỡ là điều kiện kết hôn của vị hôn phu, cô không phải là người thân thực sự của bọn họ, sau này cũng không thể là người thân thực sự, bọn họ chỉ cần thân thiện với nhau, không cần những tương tác trao đổi không cần thiết, sinh ra những tình cảm dư thừa. “Cô gái, cô yên tâm, sau khi cô và em trai tôi kết hôn, tôi sẽ trở về nông thôn, sẽ không trở thành gánh nặng trong cuộc sống của hai người.”