Tác giả:

"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…

Chương 466: Mời

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Sau khi hỏi xong, Lục Giai lập tức cảm thấy hơi hối hận, bởi vì muội muội Tống gia trông có vẻ trào phúng. "Tất nhiên là bởi vì Lục công tử ngươi trông không phải người... dễ đối phó.Cho dù có thọc dao sau lưng thì cũng không khiến người khác cảm thấy bất ngờ." Tống Anh nở nụ cười u ám. "..." Lục Giai há to miệng, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.  Quả nhiên, muội muội Tống gia quả thực không phải người mềm yếu như bùn. Từ lúc nàng bán lá cây, đáng lẽ hắn ta phải nhận ra rồi, thế mà vẫn chủ động hỏi ra lời này, thật sự quá ngu ngốc. "Muội muội ta ăn nói thẳng thắn, hiền đệ đừng để trong lòng." Tống Tuân cười cười, không hề trách cứ Tống Anh lấy một câu. Lục Giai thở dài. "Làm gì có chuyện đó.Tống muội muội làm người thẳng thắn, chân thành, thật sự hiếm có." Lục Giai cũng khen ngợi theo. Tống Anh quất nhẹ cái roi nhỏ: "Ta và ca ca ta sinh cùng tháng cùng năm.""..." Sắc mặt Lục Giai hơi thay đổi. Vậy nên không phải là muội muội Tống gia mà là tỷ tỷ Tống gia?Lục Giai cứng đờ mặt, quyết định im lặng. Tống Anh đưa Lục Giai về Lục gia trước.Không thể không nói Lục gia này quả thực là danh môn vọng tộc, trạch viện ở phố đông của trấn, gần đó có nha môn và mấy đại trạch khác.Những tòa nhà này đều là của quan lại, thương nhân dù có tiền cũng không mua được. Điều khiến Tống Anh ngạc nhiên chính là bên cạnh Lục gia lại là Hoắc phủ. Tống Anh không biết Hoắc phủ này có phải là trạch viện của "thúc phụ đại nhân" ở huyện Lễ mà nàng quăng tám sào cũng không tới hay không... "Hôm nay đa tạ Tống cô nương đưa tiễn..." Sau khi xuống xe, Lục Giai liên tục được gã sai vặt trước cổng Lục gia hỏi han, sắc mặt đỏ hồng, trông rất ngượng ngùng. Tống Anh có thể thấu hiểu tâm trạng của hắn ta, tiểu hoàng tử chuyên ngồi xe ngựa đột nhiên có một ngày lại ngồi xe lừa đi khắp nơi, đương nhiên sẽ thấy vô cùng kí.ch th.ích, không thể tiếp thu được. Tống Anh lần *****ên tới đây nên đưa mắt quan sát xung quanh. Đương nhiên, đôi mắt nàng lúc này không còn nhìn đồ vật như trước. Nàng đang quan sát khí tức. Cái loại khí tức kỳ lạ, hư vô mờ mịt tồn tại vô cùng chân thật được nàng xem là linh khí...Lúc nãy đi ngang qua Hoắc phủ, khí tức nồng đậm mà cân bằng. Còn Lục gia này...Tống Anh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cau mày, mơ hồ cảm nhận được cảm giác quen thuộc. Lục gia... có yêu quái?Sắc mặt của Tống Anh trở nên phức tạp, sau đó nàng nhìn thoáng qua Lục Giai, không nói lời nào. Lúc này, Tống Anh vẫn chưa thả rèm che xuống nên Lục Giai luôn cảm thấy sắc mặt của Tống Anh hơi kỳ lạ.Hắn ta suy nghĩ một chút, cuối cùng phát hiện ra điểm mấu chốt!Huynh muội Tống gia đích thân đưa hắn ta về nhà, theo lễ nghi bình thường, hắn ta nên mời họ vào trong ngồi một lát, cho dù chỉ uống một ngụm trà..."Tống huynh có thời gian rỗi không? Nếu đã đến thì vào nhà ta ngồi một lát đi.Đúng lúc có mấy quyển sách muốn bàn luận với Tống huynh." Lục Giai nói. "Sắc trời đã tối, muội muội còn phải về thôn Hạnh Hoa.Nếu trễ hơn, sắc trời tối đen thì không ổn thỏa lắm." Tống Tuân lập tức từ chối một cách khách khí, uyển chuyển. Còn Lục Giai lại đang nhìn Tống Anh, dường như đang hỏi ý nàng. "Hôm nay không được, nhưng nếu Lục công tử khăng khăng mời thì để ngày khác đi.Đến lúc đó, ngươi đưa thiếp mời tới, bọn ta sẽ tới cửa." Tống Anh không hề khách khí nói. "..." Lục Giai sửng sốt. Không ngờ muội muội Tống gia còn rất có phép tắc. Nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương ở thôn quê, sao lại biết lễ nghi mời khách tới nhà này?Ngay từ đầu hắn ta đã muốn mời Tống Tuân vào nhà, nhưng nghĩ đến việc chưa báo trước, sợ đối phương cảm thấy bị mạo phạm nên mới không nói ra. "Vậy... ngày khác ta phái người tới mời." Lục Giai vội vàng đáp lời.

Sau khi hỏi xong, Lục Giai lập tức cảm thấy hơi hối hận, bởi vì muội muội Tống gia trông có vẻ trào phúng.

 

"Tất nhiên là bởi vì Lục công tử ngươi trông không phải người... dễ đối phó.

Cho dù có thọc dao sau lưng thì cũng không khiến người khác cảm thấy bất ngờ." Tống Anh nở nụ cười u ám.

 

"..." Lục Giai há to miệng, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

 

 

Quả nhiên, muội muội Tống gia quả thực không phải người mềm yếu như bùn.

 

Từ lúc nàng bán lá cây, đáng lẽ hắn ta phải nhận ra rồi, thế mà vẫn chủ động hỏi ra lời này, thật sự quá ngu ngốc.

 

"Muội muội ta ăn nói thẳng thắn, hiền đệ đừng để trong lòng." Tống Tuân cười cười, không hề trách cứ Tống Anh lấy một câu.

 

Lục Giai thở dài.

 

"Làm gì có chuyện đó.

Tống muội muội làm người thẳng thắn, chân thành, thật sự hiếm có." Lục Giai cũng khen ngợi theo.

 

Tống Anh quất nhẹ cái roi nhỏ: "Ta và ca ca ta sinh cùng tháng cùng năm."

"..." Sắc mặt Lục Giai hơi thay đổi.

 

Vậy nên không phải là muội muội Tống gia mà là tỷ tỷ Tống gia?

Lục Giai cứng đờ mặt, quyết định im lặng.

 

Tống Anh đưa Lục Giai về Lục gia trước.

Không thể không nói Lục gia này quả thực là danh môn vọng tộc, trạch viện ở phố đông của trấn, gần đó có nha môn và mấy đại trạch khác.

Những tòa nhà này đều là của quan lại, thương nhân dù có tiền cũng không mua được.

 

Điều khiến Tống Anh ngạc nhiên chính là bên cạnh Lục gia lại là Hoắc phủ.

 

Tống Anh không biết Hoắc phủ này có phải là trạch viện của "thúc phụ đại nhân" ở huyện Lễ mà nàng quăng tám sào cũng không tới hay không... 

"Hôm nay đa tạ Tống cô nương đưa tiễn..." Sau khi xuống xe, Lục Giai liên tục được gã sai vặt trước cổng Lục gia hỏi han, sắc mặt đỏ hồng, trông rất ngượng ngùng.

 

Tống Anh có thể thấu hiểu tâm trạng của hắn ta, tiểu hoàng tử chuyên ngồi xe ngựa đột nhiên có một ngày lại ngồi xe lừa đi khắp nơi, đương nhiên sẽ thấy vô cùng kí.ch th.ích, không thể tiếp thu được.

 

Tống Anh lần *****ên tới đây nên đưa mắt quan sát xung quanh.

 

Đương nhiên, đôi mắt nàng lúc này không còn nhìn đồ vật như trước.

 

Nàng đang quan sát khí tức.

 

Cái loại khí tức kỳ lạ, hư vô mờ mịt tồn tại vô cùng chân thật được nàng xem là linh khí...

Lúc nãy đi ngang qua Hoắc phủ, khí tức nồng đậm mà cân bằng.

 

Còn Lục gia này...

Tống Anh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cau mày, mơ hồ cảm nhận được cảm giác quen thuộc.

 

Lục gia... có yêu quái?

Sắc mặt của Tống Anh trở nên phức tạp, sau đó nàng nhìn thoáng qua Lục Giai, không nói lời nào.

 

Lúc này, Tống Anh vẫn chưa thả rèm che xuống nên Lục Giai luôn cảm thấy sắc mặt của Tống Anh hơi kỳ lạ.

Hắn ta suy nghĩ một chút, cuối cùng phát hiện ra điểm mấu chốt!

Huynh muội Tống gia đích thân đưa hắn ta về nhà, theo lễ nghi bình thường, hắn ta nên mời họ vào trong ngồi một lát, cho dù chỉ uống một ngụm trà...

"Tống huynh có thời gian rỗi không? Nếu đã đến thì vào nhà ta ngồi một lát đi.

Đúng lúc có mấy quyển sách muốn bàn luận với Tống huynh." Lục Giai nói.

 

"Sắc trời đã tối, muội muội còn phải về thôn Hạnh Hoa.

Nếu trễ hơn, sắc trời tối đen thì không ổn thỏa lắm." Tống Tuân lập tức từ chối một cách khách khí, uyển chuyển.

 

Còn Lục Giai lại đang nhìn Tống Anh, dường như đang hỏi ý nàng.

 

"Hôm nay không được, nhưng nếu Lục công tử khăng khăng mời thì để ngày khác đi.

Đến lúc đó, ngươi đưa thiếp mời tới, bọn ta sẽ tới cửa." Tống Anh không hề khách khí nói.

 

"..." Lục Giai sửng sốt.

 

Không ngờ muội muội Tống gia còn rất có phép tắc.

 

Nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương ở thôn quê, sao lại biết lễ nghi mời khách tới nhà này?

Ngay từ đầu hắn ta đã muốn mời Tống Tuân vào nhà, nhưng nghĩ đến việc chưa báo trước, sợ đối phương cảm thấy bị mạo phạm nên mới không nói ra.

 

"Vậy... ngày khác ta phái người tới mời." Lục Giai vội vàng đáp lời.

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Sau khi hỏi xong, Lục Giai lập tức cảm thấy hơi hối hận, bởi vì muội muội Tống gia trông có vẻ trào phúng. "Tất nhiên là bởi vì Lục công tử ngươi trông không phải người... dễ đối phó.Cho dù có thọc dao sau lưng thì cũng không khiến người khác cảm thấy bất ngờ." Tống Anh nở nụ cười u ám. "..." Lục Giai há to miệng, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.  Quả nhiên, muội muội Tống gia quả thực không phải người mềm yếu như bùn. Từ lúc nàng bán lá cây, đáng lẽ hắn ta phải nhận ra rồi, thế mà vẫn chủ động hỏi ra lời này, thật sự quá ngu ngốc. "Muội muội ta ăn nói thẳng thắn, hiền đệ đừng để trong lòng." Tống Tuân cười cười, không hề trách cứ Tống Anh lấy một câu. Lục Giai thở dài. "Làm gì có chuyện đó.Tống muội muội làm người thẳng thắn, chân thành, thật sự hiếm có." Lục Giai cũng khen ngợi theo. Tống Anh quất nhẹ cái roi nhỏ: "Ta và ca ca ta sinh cùng tháng cùng năm.""..." Sắc mặt Lục Giai hơi thay đổi. Vậy nên không phải là muội muội Tống gia mà là tỷ tỷ Tống gia?Lục Giai cứng đờ mặt, quyết định im lặng. Tống Anh đưa Lục Giai về Lục gia trước.Không thể không nói Lục gia này quả thực là danh môn vọng tộc, trạch viện ở phố đông của trấn, gần đó có nha môn và mấy đại trạch khác.Những tòa nhà này đều là của quan lại, thương nhân dù có tiền cũng không mua được. Điều khiến Tống Anh ngạc nhiên chính là bên cạnh Lục gia lại là Hoắc phủ. Tống Anh không biết Hoắc phủ này có phải là trạch viện của "thúc phụ đại nhân" ở huyện Lễ mà nàng quăng tám sào cũng không tới hay không... "Hôm nay đa tạ Tống cô nương đưa tiễn..." Sau khi xuống xe, Lục Giai liên tục được gã sai vặt trước cổng Lục gia hỏi han, sắc mặt đỏ hồng, trông rất ngượng ngùng. Tống Anh có thể thấu hiểu tâm trạng của hắn ta, tiểu hoàng tử chuyên ngồi xe ngựa đột nhiên có một ngày lại ngồi xe lừa đi khắp nơi, đương nhiên sẽ thấy vô cùng kí.ch th.ích, không thể tiếp thu được. Tống Anh lần *****ên tới đây nên đưa mắt quan sát xung quanh. Đương nhiên, đôi mắt nàng lúc này không còn nhìn đồ vật như trước. Nàng đang quan sát khí tức. Cái loại khí tức kỳ lạ, hư vô mờ mịt tồn tại vô cùng chân thật được nàng xem là linh khí...Lúc nãy đi ngang qua Hoắc phủ, khí tức nồng đậm mà cân bằng. Còn Lục gia này...Tống Anh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cau mày, mơ hồ cảm nhận được cảm giác quen thuộc. Lục gia... có yêu quái?Sắc mặt của Tống Anh trở nên phức tạp, sau đó nàng nhìn thoáng qua Lục Giai, không nói lời nào. Lúc này, Tống Anh vẫn chưa thả rèm che xuống nên Lục Giai luôn cảm thấy sắc mặt của Tống Anh hơi kỳ lạ.Hắn ta suy nghĩ một chút, cuối cùng phát hiện ra điểm mấu chốt!Huynh muội Tống gia đích thân đưa hắn ta về nhà, theo lễ nghi bình thường, hắn ta nên mời họ vào trong ngồi một lát, cho dù chỉ uống một ngụm trà..."Tống huynh có thời gian rỗi không? Nếu đã đến thì vào nhà ta ngồi một lát đi.Đúng lúc có mấy quyển sách muốn bàn luận với Tống huynh." Lục Giai nói. "Sắc trời đã tối, muội muội còn phải về thôn Hạnh Hoa.Nếu trễ hơn, sắc trời tối đen thì không ổn thỏa lắm." Tống Tuân lập tức từ chối một cách khách khí, uyển chuyển. Còn Lục Giai lại đang nhìn Tống Anh, dường như đang hỏi ý nàng. "Hôm nay không được, nhưng nếu Lục công tử khăng khăng mời thì để ngày khác đi.Đến lúc đó, ngươi đưa thiếp mời tới, bọn ta sẽ tới cửa." Tống Anh không hề khách khí nói. "..." Lục Giai sửng sốt. Không ngờ muội muội Tống gia còn rất có phép tắc. Nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương ở thôn quê, sao lại biết lễ nghi mời khách tới nhà này?Ngay từ đầu hắn ta đã muốn mời Tống Tuân vào nhà, nhưng nghĩ đến việc chưa báo trước, sợ đối phương cảm thấy bị mạo phạm nên mới không nói ra. "Vậy... ngày khác ta phái người tới mời." Lục Giai vội vàng đáp lời.

Chương 466: Mời