Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…

Chương 34: Chương 34

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Thủy Lang ăn sạch một bát cơm, canh cũng đã uống hết, những người khác bị anh trai và chị dâu làm cho ăn mất ngon, nhưng cô lại không hề bị ảnh hưởng gì. “Cô dâu, em có muốn uống một ly không?” “Đúng rồi, còn chưa uống với chị dâu một ly.”  Hai người bạn của Chu Quang Hách cầm ly rượu đưa cho Thủy Lang, nhìn ánh mắt “không có ý tốt” của hai người, chú rể bên cạnh đúng lúc cũng biến mất, nghĩ đến ban ngày anh còn muốn lấy số đo cho cô, không ăn ý giữ khoảng cách một chút nào. Mặc dù vừa rồi anh không cho cô uống rượu nhưng lại vừa vặn biến mất vào lúc này, không biết có phải thực sự có ý đồ xấu hay không.   Bất kể có phải là mình đoán mò suy nghĩ nhiều hay không, Thủy Lang cũng sẽ không bị lừa, uống xong nước trong cốc trà trước mặt, cô cầm lấy ly nước còn 80% trên ghế trống bên cạnh lên, nhìn thấy còn chưa động tới, cô nâng ly mời hai người bạn kia: “Tôi lấy nước thay rượu.” Hai người sửng sốt một lúc, nhìn nhau, một người trong bọn họ nói: “Vậy thì cô phải uống hết.” “Đúng, đúng rồi, cô phải uống hết.” Người kia nói với giọng người lớn, tỏ vẻ nhượng bộ: “Chúng tôi cũng uống hết.” Uống thì uống, đúng lúc cô đang khát nước. Thủy Lang nâng ly lên uống từng ngụm lớn, vừa nuốt xuống hai ngụm lớn, mặt đã nóng bừng bừng, lỗ tai, đầu và cổ họng trong phút chốc giống như bốc cháy, vô cùng nóng bỏng! “Sao em lại uống rượu?” Chu Quang Hách từ bếp sau bưng một đĩa bánh bao đi vào, đúng lúc nhìn thấy Thủy Lang đang uống rượu, anh vội vàng đặt đĩa lên bàn, đỡ lấy ly rượu trong tay Thủy Lang, nhìn bên trong ly, rượu chỉ còn đủ ngập đáy ly, anh lập tức giật mình: “Em uống một ly lớn rượu Mao Đài à?” Sắc mặt Thủy Lang bị rượu làm cay đến nhăn lại, nước mắt nóng hổi lăn xuống, hoàn toàn không nói được lời nào. Tâm tư của những người ngồi trên bàn đều vì sự hỗn loạn này mà dừng lại, ánh mắt tập trung vào người Thủy Lang. Bà Tống vội vàng la lên: “Mau uống nước đi!” Chu Quang Hách lấy một cốc nước ấm đến trước miệng Thủy Lang, một tay đỡ lấy sau gáy cô, trong lúc gấp gáp vẫn tuần tự rót nước vào miệng cô. Thủy Lang gần như bị anh ôm vào trong lòng, cảm thấy hơi nóng trên người không giảm đi chút nào, cô lập tức đẩy cánh tay anh ra. Tên cẩu nam nhân này, quả nhiên là có ý đồ xấu, thật sự là muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Ai lại rót rượu vào ly trà chứ? Hai người bạn này chính là trợ thủ của anh! Khi nghĩ đến thói quen dở hơi lúc say xỉn của mình, mặt cô càng đỏ càng nóng hơn.

Thủy Lang ăn sạch một bát cơm, canh cũng đã uống hết, những người khác bị anh trai và chị dâu làm cho ăn mất ngon, nhưng cô lại không hề bị ảnh hưởng gì.

 

“Cô dâu, em có muốn uống một ly không?”

 

“Đúng rồi, còn chưa uống với chị dâu một ly.”

 

 

Hai người bạn của Chu Quang Hách cầm ly rượu đưa cho Thủy Lang, nhìn ánh mắt “không có ý tốt” của hai người, chú rể bên cạnh đúng lúc cũng biến mất, nghĩ đến ban ngày anh còn muốn lấy số đo cho cô, không ăn ý giữ khoảng cách một chút nào.

 

Mặc dù vừa rồi anh không cho cô uống rượu nhưng lại vừa vặn biến mất vào lúc này, không biết có phải thực sự có ý đồ xấu hay không. 

 

 

Bất kể có phải là mình đoán mò suy nghĩ nhiều hay không, Thủy Lang cũng sẽ không bị lừa, uống xong nước trong cốc trà trước mặt, cô cầm lấy ly nước còn 80% trên ghế trống bên cạnh lên, nhìn thấy còn chưa động tới, cô nâng ly mời hai người bạn kia: “Tôi lấy nước thay rượu.”

 

Hai người sửng sốt một lúc, nhìn nhau, một người trong bọn họ nói: “Vậy thì cô phải uống hết.”

 

“Đúng, đúng rồi, cô phải uống hết.” Người kia nói với giọng người lớn, tỏ vẻ nhượng bộ: “Chúng tôi cũng uống hết.”

 

Uống thì uống, đúng lúc cô đang khát nước.

 

Thủy Lang nâng ly lên uống từng ngụm lớn, vừa nuốt xuống hai ngụm lớn, mặt đã nóng bừng bừng, lỗ tai, đầu và cổ họng trong phút chốc giống như bốc cháy, vô cùng nóng bỏng!

 

“Sao em lại uống rượu?”

 

Chu Quang Hách từ bếp sau bưng một đĩa bánh bao đi vào, đúng lúc nhìn thấy Thủy Lang đang uống rượu, anh vội vàng đặt đĩa lên bàn, đỡ lấy ly rượu trong tay Thủy Lang, nhìn bên trong ly, rượu chỉ còn đủ ngập đáy ly, anh lập tức giật mình: “Em uống một ly lớn rượu Mao Đài à?”

 

Sắc mặt Thủy Lang bị rượu làm cay đến nhăn lại, nước mắt nóng hổi lăn xuống, hoàn toàn không nói được lời nào.

 

Tâm tư của những người ngồi trên bàn đều vì sự hỗn loạn này mà dừng lại, ánh mắt tập trung vào người Thủy Lang.

 

Bà Tống vội vàng la lên: “Mau uống nước đi!”

 

Chu Quang Hách lấy một cốc nước ấm đến trước miệng Thủy Lang, một tay đỡ lấy sau gáy cô, trong lúc gấp gáp vẫn tuần tự rót nước vào miệng cô.

 

Thủy Lang gần như bị anh ôm vào trong lòng, cảm thấy hơi nóng trên người không giảm đi chút nào, cô lập tức đẩy cánh tay anh ra.

 

Tên cẩu nam nhân này, quả nhiên là có ý đồ xấu, thật sự là muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

 

Ai lại rót rượu vào ly trà chứ?

 

Hai người bạn này chính là trợ thủ của anh!

 

Khi nghĩ đến thói quen dở hơi lúc say xỉn của mình, mặt cô càng đỏ càng nóng hơn.

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Thủy Lang ăn sạch một bát cơm, canh cũng đã uống hết, những người khác bị anh trai và chị dâu làm cho ăn mất ngon, nhưng cô lại không hề bị ảnh hưởng gì. “Cô dâu, em có muốn uống một ly không?” “Đúng rồi, còn chưa uống với chị dâu một ly.”  Hai người bạn của Chu Quang Hách cầm ly rượu đưa cho Thủy Lang, nhìn ánh mắt “không có ý tốt” của hai người, chú rể bên cạnh đúng lúc cũng biến mất, nghĩ đến ban ngày anh còn muốn lấy số đo cho cô, không ăn ý giữ khoảng cách một chút nào. Mặc dù vừa rồi anh không cho cô uống rượu nhưng lại vừa vặn biến mất vào lúc này, không biết có phải thực sự có ý đồ xấu hay không.   Bất kể có phải là mình đoán mò suy nghĩ nhiều hay không, Thủy Lang cũng sẽ không bị lừa, uống xong nước trong cốc trà trước mặt, cô cầm lấy ly nước còn 80% trên ghế trống bên cạnh lên, nhìn thấy còn chưa động tới, cô nâng ly mời hai người bạn kia: “Tôi lấy nước thay rượu.” Hai người sửng sốt một lúc, nhìn nhau, một người trong bọn họ nói: “Vậy thì cô phải uống hết.” “Đúng, đúng rồi, cô phải uống hết.” Người kia nói với giọng người lớn, tỏ vẻ nhượng bộ: “Chúng tôi cũng uống hết.” Uống thì uống, đúng lúc cô đang khát nước. Thủy Lang nâng ly lên uống từng ngụm lớn, vừa nuốt xuống hai ngụm lớn, mặt đã nóng bừng bừng, lỗ tai, đầu và cổ họng trong phút chốc giống như bốc cháy, vô cùng nóng bỏng! “Sao em lại uống rượu?” Chu Quang Hách từ bếp sau bưng một đĩa bánh bao đi vào, đúng lúc nhìn thấy Thủy Lang đang uống rượu, anh vội vàng đặt đĩa lên bàn, đỡ lấy ly rượu trong tay Thủy Lang, nhìn bên trong ly, rượu chỉ còn đủ ngập đáy ly, anh lập tức giật mình: “Em uống một ly lớn rượu Mao Đài à?” Sắc mặt Thủy Lang bị rượu làm cay đến nhăn lại, nước mắt nóng hổi lăn xuống, hoàn toàn không nói được lời nào. Tâm tư của những người ngồi trên bàn đều vì sự hỗn loạn này mà dừng lại, ánh mắt tập trung vào người Thủy Lang. Bà Tống vội vàng la lên: “Mau uống nước đi!” Chu Quang Hách lấy một cốc nước ấm đến trước miệng Thủy Lang, một tay đỡ lấy sau gáy cô, trong lúc gấp gáp vẫn tuần tự rót nước vào miệng cô. Thủy Lang gần như bị anh ôm vào trong lòng, cảm thấy hơi nóng trên người không giảm đi chút nào, cô lập tức đẩy cánh tay anh ra. Tên cẩu nam nhân này, quả nhiên là có ý đồ xấu, thật sự là muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Ai lại rót rượu vào ly trà chứ? Hai người bạn này chính là trợ thủ của anh! Khi nghĩ đến thói quen dở hơi lúc say xỉn của mình, mặt cô càng đỏ càng nóng hơn.

Chương 34: Chương 34