"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…
Chương 490: Tuổi này
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Hứa tiểu thư nhìn Tống Anh bên cạnh Ngưu Đại Lực, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Chỉ nghe nói nàng họ Tống, là muội muội của đồng môn của Lục công tử.""Hóa ra là vậy.Ta nói rồi mà, sao Lục gia lại có bằng hữu khó coi như thế, hóa ra là muội muội của đồng môn.Vậy có lẽ cũng chưa từng thấy qua bữa tiệc như vậy, mặt dày tới xem náo nhiệt." Quách tiểu thư bên cạnh che miệng cười một tiếng, "Nhìn quần áo mà nàng mặc đi, một chút hoa văn cũng không có, đúng là cực kỳ khó coi."Hứa tiểu thư há miệng, cuối cùng lại lựa chọn nuốt lời định nói xuống bụng. Quần áo trên người Tống cô nương này làm từ vải bố hết sức tầm thường, không giống gấm vóc thịnh hành nhất bây giờ mà bọn họ đang mặc. Còn có cây trâm trên đầu Tống cô nương kia nữa, cũng hết sức bình thường. Tống Anh vẫn luôn ngồi yên một chỗ không nói chuyện, chỉ là đưa mắt quan sát khắp nơi.Không bao lâu sau, Lục tiểu thư kia cũng đã tới. Lục tiểu thư này và Lục Giai cùng cha khác mẹ, là con của tiểu thiếp nhưng được ghi dưới tên đích mẫu, tuổi nhỏ hơn Lục Giai một chút, sinh mẫu mất sớm nên rất thân thiết với đích mẫu, càng rất nghe lời Lục Giai.Tuổi khoảng chừng mười lăm, mười sáu, đôi mắt hạnh linh động, khuôn mặt hơi bầu bĩnh, trông vô cùng hoạt bát, là một nữ tử xinh đẹp động lòng người. Nàng ấy vừa xuất hiện thì lập tức đi tới chỗ Tống Anh, cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tỷ chính là Tống tỷ tỷ đúng không? Ca ca muội bảo muội phải chiếu cố tỷ thật tốt!"Khóe miệng của Tống Anh cong lên: "Chào Lục cô nương.""Muội nhỏ hơn tỷ, tỷ cứ gọi tên của muội đi.Khuê danh của muội là Nhạc Lăng." Lục Nhạc Lăng vui vẻ nói. Nói xong cũng không nhịn được mà đánh giá Tống Anh. Vốn dĩ nàng ấy có thể tới đây sớm hơn nhưng ca ca của nàng ấy luôn không yên tâm, cứ lặp đi lặp lại với nàng ấy rằng tuyệt đối không được thờ ơ với muội muội của Tống công tử!Nàng ấy không nhịn được mà nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ Tống cô nương này là tiên nữ trên trời? Nếu không, sao ca ca nàng ấy có thể căng thẳng như vậy chứ?Cả bữa tiệc chỉ có một mình Tống cô nương dùng búi tóc của phụ nhân nên nàng ấy chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra. Không ngờ người này còn đeo khăn che mặt, đôi mắt thật sự rất đẹp nhưng chỉ để lộ nửa khuôn mặt thì cũng không nhìn ra được gì. Hơn nữa...Hình như trên trán tỷ tỷ này có sẹo nhưng không rõ lắm, tuy nhiên khi tới gần vẫn có thể nhận ra. "Tống tỷ tỷ ở đây không cần khách khí, nếu có cần gì thì cứ việc nói với nha hoàn bên cạnh." Lục Nhạc Lăng mỉm cười nói, "Lát nữa khách nam cũng sẽ tới đây nhưng ở giữa sẽ đặt bình phong ngăn cách.Nếu Tống tỷ tỷ muốn liên hệ với Tống công tử thì cứ sai bảo nha hoàn đi chuyển lời."Tống Anh gật đầu: "Làm phiền Lục muội muội rồi."Lục Nhạc Lăng cong môi cười rồi vội vàng đi trò chuyện với những vị khách khác. Lúc này, Tống Anh bị không ít người quan sát, dù sao thì Lục tiểu thư này vừa mới xuất hiện mà đã thân thiết với nàng như thế, có thể thấy huynh trưởng của nàng có quan hệ rất tốt với Lục công tử. Phụ thân của Lục Nhạc Lăng làm quan trong kinh thành, hơn nữa gia tộc Lục thị ở huyện Lễ cũng là danh môn vọng tộc, gốc sâu rễ bền, người muốn nịnh bợ đếm không xuể. Nhất là Lục Giai kia, trời sinh thông minh, chưa từng đính hôn, ở đây có không ít nữ tử để mắt tới hắn ta. "Không biết huynh trưởng của Tống cô nương có công danh gì trong người?" Có người mạnh dạn tiến lên hỏi. Có thể có quan hệ tốt với Lục Giai, không chừng cũng là tài tử nhỉ?"Chưa có công danh." Tống Anh thản nhiên đáp. Đối phương sửng sốt: "Tống cô nương đã tới tuổi này rồi, vậy chẳng phải huynh trưởng ngươi càng lớn tuổi hơn sao? Vậy mà còn chưa thi đậu công danh?""..." Tuổi này?Sang năm nàng chỉ mới mười tám tuổi thôi mà? Nếu ở kiếp trước thì vẫn còn là một đóa hoa nhỏ mềm mại đấy...Nhưng các cô nương ở đây đều trông không lớn lắm, một số chỉ trông mới mười bốn, mười lăm tuổi, chỉ có hai, ba người có vẻ cùng tuổi với nàng, mà có lẽ những người này đều đã đính hôn từ lâu rồi.
Hứa tiểu thư nhìn Tống Anh bên cạnh Ngưu Đại Lực, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Chỉ nghe nói nàng họ Tống, là muội muội của đồng môn của Lục công tử."
"Hóa ra là vậy.
Ta nói rồi mà, sao Lục gia lại có bằng hữu khó coi như thế, hóa ra là muội muội của đồng môn.
Vậy có lẽ cũng chưa từng thấy qua bữa tiệc như vậy, mặt dày tới xem náo nhiệt." Quách tiểu thư bên cạnh che miệng cười một tiếng, "Nhìn quần áo mà nàng mặc đi, một chút hoa văn cũng không có, đúng là cực kỳ khó coi."
Hứa tiểu thư há miệng, cuối cùng lại lựa chọn nuốt lời định nói xuống bụng.
Quần áo trên người Tống cô nương này làm từ vải bố hết sức tầm thường, không giống gấm vóc thịnh hành nhất bây giờ mà bọn họ đang mặc.
Còn có cây trâm trên đầu Tống cô nương kia nữa, cũng hết sức bình thường.
Tống Anh vẫn luôn ngồi yên một chỗ không nói chuyện, chỉ là đưa mắt quan sát khắp nơi.
Không bao lâu sau, Lục tiểu thư kia cũng đã tới.
Lục tiểu thư này và Lục Giai cùng cha khác mẹ, là con của tiểu thiếp nhưng được ghi dưới tên đích mẫu, tuổi nhỏ hơn Lục Giai một chút, sinh mẫu mất sớm nên rất thân thiết với đích mẫu, càng rất nghe lời Lục Giai.
Tuổi khoảng chừng mười lăm, mười sáu, đôi mắt hạnh linh động, khuôn mặt hơi bầu bĩnh, trông vô cùng hoạt bát, là một nữ tử xinh đẹp động lòng người.
Nàng ấy vừa xuất hiện thì lập tức đi tới chỗ Tống Anh, cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tỷ chính là Tống tỷ tỷ đúng không? Ca ca muội bảo muội phải chiếu cố tỷ thật tốt!"
Khóe miệng của Tống Anh cong lên: "Chào Lục cô nương."
"Muội nhỏ hơn tỷ, tỷ cứ gọi tên của muội đi.
Khuê danh của muội là Nhạc Lăng." Lục Nhạc Lăng vui vẻ nói.
Nói xong cũng không nhịn được mà đánh giá Tống Anh.
Vốn dĩ nàng ấy có thể tới đây sớm hơn nhưng ca ca của nàng ấy luôn không yên tâm, cứ lặp đi lặp lại với nàng ấy rằng tuyệt đối không được thờ ơ với muội muội của Tống công tử!
Nàng ấy không nhịn được mà nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ Tống cô nương này là tiên nữ trên trời? Nếu không, sao ca ca nàng ấy có thể căng thẳng như vậy chứ?
Cả bữa tiệc chỉ có một mình Tống cô nương dùng búi tóc của phụ nhân nên nàng ấy chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.
Không ngờ người này còn đeo khăn che mặt, đôi mắt thật sự rất đẹp nhưng chỉ để lộ nửa khuôn mặt thì cũng không nhìn ra được gì.
Hơn nữa...
Hình như trên trán tỷ tỷ này có sẹo nhưng không rõ lắm, tuy nhiên khi tới gần vẫn có thể nhận ra.
"Tống tỷ tỷ ở đây không cần khách khí, nếu có cần gì thì cứ việc nói với nha hoàn bên cạnh." Lục Nhạc Lăng mỉm cười nói, "Lát nữa khách nam cũng sẽ tới đây nhưng ở giữa sẽ đặt bình phong ngăn cách.
Nếu Tống tỷ tỷ muốn liên hệ với Tống công tử thì cứ sai bảo nha hoàn đi chuyển lời."
Tống Anh gật đầu: "Làm phiền Lục muội muội rồi."
Lục Nhạc Lăng cong môi cười rồi vội vàng đi trò chuyện với những vị khách khác.
Lúc này, Tống Anh bị không ít người quan sát, dù sao thì Lục tiểu thư này vừa mới xuất hiện mà đã thân thiết với nàng như thế, có thể thấy huynh trưởng của nàng có quan hệ rất tốt với Lục công tử.
Phụ thân của Lục Nhạc Lăng làm quan trong kinh thành, hơn nữa gia tộc Lục thị ở huyện Lễ cũng là danh môn vọng tộc, gốc sâu rễ bền, người muốn nịnh bợ đếm không xuể.
Nhất là Lục Giai kia, trời sinh thông minh, chưa từng đính hôn, ở đây có không ít nữ tử để mắt tới hắn ta.
"Không biết huynh trưởng của Tống cô nương có công danh gì trong người?" Có người mạnh dạn tiến lên hỏi.
Có thể có quan hệ tốt với Lục Giai, không chừng cũng là tài tử nhỉ?
"Chưa có công danh." Tống Anh thản nhiên đáp.
Đối phương sửng sốt: "Tống cô nương đã tới tuổi này rồi, vậy chẳng phải huynh trưởng ngươi càng lớn tuổi hơn sao? Vậy mà còn chưa thi đậu công danh?"
"..." Tuổi này?
Sang năm nàng chỉ mới mười tám tuổi thôi mà? Nếu ở kiếp trước thì vẫn còn là một đóa hoa nhỏ mềm mại đấy...
Nhưng các cô nương ở đây đều trông không lớn lắm, một số chỉ trông mới mười bốn, mười lăm tuổi, chỉ có hai, ba người có vẻ cùng tuổi với nàng, mà có lẽ những người này đều đã đính hôn từ lâu rồi.
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Hứa tiểu thư nhìn Tống Anh bên cạnh Ngưu Đại Lực, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Chỉ nghe nói nàng họ Tống, là muội muội của đồng môn của Lục công tử.""Hóa ra là vậy.Ta nói rồi mà, sao Lục gia lại có bằng hữu khó coi như thế, hóa ra là muội muội của đồng môn.Vậy có lẽ cũng chưa từng thấy qua bữa tiệc như vậy, mặt dày tới xem náo nhiệt." Quách tiểu thư bên cạnh che miệng cười một tiếng, "Nhìn quần áo mà nàng mặc đi, một chút hoa văn cũng không có, đúng là cực kỳ khó coi."Hứa tiểu thư há miệng, cuối cùng lại lựa chọn nuốt lời định nói xuống bụng. Quần áo trên người Tống cô nương này làm từ vải bố hết sức tầm thường, không giống gấm vóc thịnh hành nhất bây giờ mà bọn họ đang mặc. Còn có cây trâm trên đầu Tống cô nương kia nữa, cũng hết sức bình thường. Tống Anh vẫn luôn ngồi yên một chỗ không nói chuyện, chỉ là đưa mắt quan sát khắp nơi.Không bao lâu sau, Lục tiểu thư kia cũng đã tới. Lục tiểu thư này và Lục Giai cùng cha khác mẹ, là con của tiểu thiếp nhưng được ghi dưới tên đích mẫu, tuổi nhỏ hơn Lục Giai một chút, sinh mẫu mất sớm nên rất thân thiết với đích mẫu, càng rất nghe lời Lục Giai.Tuổi khoảng chừng mười lăm, mười sáu, đôi mắt hạnh linh động, khuôn mặt hơi bầu bĩnh, trông vô cùng hoạt bát, là một nữ tử xinh đẹp động lòng người. Nàng ấy vừa xuất hiện thì lập tức đi tới chỗ Tống Anh, cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tỷ chính là Tống tỷ tỷ đúng không? Ca ca muội bảo muội phải chiếu cố tỷ thật tốt!"Khóe miệng của Tống Anh cong lên: "Chào Lục cô nương.""Muội nhỏ hơn tỷ, tỷ cứ gọi tên của muội đi.Khuê danh của muội là Nhạc Lăng." Lục Nhạc Lăng vui vẻ nói. Nói xong cũng không nhịn được mà đánh giá Tống Anh. Vốn dĩ nàng ấy có thể tới đây sớm hơn nhưng ca ca của nàng ấy luôn không yên tâm, cứ lặp đi lặp lại với nàng ấy rằng tuyệt đối không được thờ ơ với muội muội của Tống công tử!Nàng ấy không nhịn được mà nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ Tống cô nương này là tiên nữ trên trời? Nếu không, sao ca ca nàng ấy có thể căng thẳng như vậy chứ?Cả bữa tiệc chỉ có một mình Tống cô nương dùng búi tóc của phụ nhân nên nàng ấy chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra. Không ngờ người này còn đeo khăn che mặt, đôi mắt thật sự rất đẹp nhưng chỉ để lộ nửa khuôn mặt thì cũng không nhìn ra được gì. Hơn nữa...Hình như trên trán tỷ tỷ này có sẹo nhưng không rõ lắm, tuy nhiên khi tới gần vẫn có thể nhận ra. "Tống tỷ tỷ ở đây không cần khách khí, nếu có cần gì thì cứ việc nói với nha hoàn bên cạnh." Lục Nhạc Lăng mỉm cười nói, "Lát nữa khách nam cũng sẽ tới đây nhưng ở giữa sẽ đặt bình phong ngăn cách.Nếu Tống tỷ tỷ muốn liên hệ với Tống công tử thì cứ sai bảo nha hoàn đi chuyển lời."Tống Anh gật đầu: "Làm phiền Lục muội muội rồi."Lục Nhạc Lăng cong môi cười rồi vội vàng đi trò chuyện với những vị khách khác. Lúc này, Tống Anh bị không ít người quan sát, dù sao thì Lục tiểu thư này vừa mới xuất hiện mà đã thân thiết với nàng như thế, có thể thấy huynh trưởng của nàng có quan hệ rất tốt với Lục công tử. Phụ thân của Lục Nhạc Lăng làm quan trong kinh thành, hơn nữa gia tộc Lục thị ở huyện Lễ cũng là danh môn vọng tộc, gốc sâu rễ bền, người muốn nịnh bợ đếm không xuể. Nhất là Lục Giai kia, trời sinh thông minh, chưa từng đính hôn, ở đây có không ít nữ tử để mắt tới hắn ta. "Không biết huynh trưởng của Tống cô nương có công danh gì trong người?" Có người mạnh dạn tiến lên hỏi. Có thể có quan hệ tốt với Lục Giai, không chừng cũng là tài tử nhỉ?"Chưa có công danh." Tống Anh thản nhiên đáp. Đối phương sửng sốt: "Tống cô nương đã tới tuổi này rồi, vậy chẳng phải huynh trưởng ngươi càng lớn tuổi hơn sao? Vậy mà còn chưa thi đậu công danh?""..." Tuổi này?Sang năm nàng chỉ mới mười tám tuổi thôi mà? Nếu ở kiếp trước thì vẫn còn là một đóa hoa nhỏ mềm mại đấy...Nhưng các cô nương ở đây đều trông không lớn lắm, một số chỉ trông mới mười bốn, mười lăm tuổi, chỉ có hai, ba người có vẻ cùng tuổi với nàng, mà có lẽ những người này đều đã đính hôn từ lâu rồi.