Tác giả:

"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…

Chương 503: Rắn độc có lý trí

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…  Lục lão gia tử không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có mấy phần vui mừng. Đã như vậy rồi, hẳn là tôn tử của ông ấy sẽ không còn cao ngạo mà không chịu đi thi nữa đâu nhỉ?Lục Giai yên lặng suy ngẫm."Tống cô nương này..." Lục Giai do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, "Trước đây khi ta gặp nàng, nàng còn đang đánh xe lừa đi bán đồ, thật sự không nhìn ra là có quan hệ với....Hoắc gia.""Bởi vì cô nương này là người thành thật, không muốn dựa dẫm vào người khác." Lục lão gia tử khen ngợi.Đó chính là Hoắc gia, cho dù chỉ là chất tức phụ nhi thì cũng có dính dáng tới Hoắc gia.Chỉ cần nàng đồng ý, chẳng lẽ Hoắc đại nhân lại kia không muốn nuôi nàng sao?Ngay cả thập lý hồng trang cũng đã hứa hẹn rồi, sao lại để ý chút tiền này được?Thế mà cô nương này vẫn tự mình kiếm tiền, xem ra cũng là người có cốt khí. "E rằng phúc khí của cô nương này vẫn còn ở phía sau." Lục lão gia tử nói thêm. Nếu nàng không tái giá thì sẽ được Hoắc đại nhân bảo vệ cả đời.Nếu nàng tái giá thì sau này có vàng bạc phòng thân, cuộc sống sẽ không quá tệ.Huống hồ, Hoắc đại nhân còn giúp nàng trấn cửa, tất nhiên sẽ tìm được nam nhân không quá kém!Ngoài ra còn có ca ca nàng, Tống Tuân kia. Tuy xuất thân không tốt nhưng khiêm tốn, hiểu chuyện, cũng rất cố gắng vươn lên.Người như vậy sớm muộn gì cũng có ngày thành công. Nhìn lại tôn tử này của ông ấy, dù sao vẫn rất non nớt, may mà hôm nay hắn ta hiểu chuyện, còn kết giao bằng hữu với Tống Tuân.Nếu lúc nãy hắn ta cố ý làm nhục huynh muội Tống Tuân, sau này còn có quả ngon để ăn sao?"Sau này phải... thường xuyên qua lại với Tống Tuân kia, ngươi cũng không cần phải áp lực quá lớn." Lão gia tử thương xót tôn tử, cuối cùng vẫn dặn dò thêm một câu. Lục Giai gật đầu. Hắn ta cũng có tôn nghiêm của mình, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lấy lòng, nịnh nọt Tống huynh vì Hoắc đại nhân. Hơn nữa, Tống Tuân cũng không phải loại tiểu nhân. Bên kia, bốn người Tống Anh cùng ngồi xe lừa. Tống Tuân cố kỵ Kim tiên sinh nên không dám hỏi nhiều, thấy vẻ mặt của muội muội thản nhiên thì trong lòng mới yên tâm hơn mấy phần. Vốn tưởng rằng muội muội gả cho người không thân không thích, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một trưởng bối. Nếu là trưởng bối bình thường thì thôi không nói, vậy mà lại là một nhân vật lớn...Hy vọng là phúc chứ không phải họa!Sau khi tiễn Tống Tuân, Tống Anh đặt một phòng ở nhà trọ Phúc Lai rồi gọi mấy món ăn được yêu thích, mời Kim tiên sinh này dùng cơm. Kim tiên sinh này vô cùng nghiêm túc và tập trung, không biết vì sao trong lòng hơi hoảng loạn, nhất là khi Tống cô nương này ngồi đối diện hắn, nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn thì hắn lại có cảm giác căng thẳng khi bị trưởng bối hoặc thợ săn theo dõi. "Tại hạ... tên là Kim Quang... là, là..." Kim tiên sinh cẩn thận nhìn xung quanh, "Là một con rắn đen đã tu hành ngàn năm...""Có độc không?" Tống Anh sửng sốt, tò mò hỏi. Kim tiên sinh gật đầu. Tống Anh căng cứng người. Ngưu Đại Lực vội vàng đứng dậy, lui về sau một bước thật xa. Rắn... còn có độc...Sẽ ăn thịt trâu!Đại tỷ tuyệt đối đừng mang thứ này về, nhà bọn họ đều là động vật nhỏ ngoan ngoãn, huống hồ, rắn sẽ ăn Ếch ca! Thân của nhân sâm cũng không chịu được chuyện *****...Tống Anh có thể nhìn thấy bản thể của Kim tiên sinh này.Nói thật thì con rắn này đúng là rất đáng sợ. Bề ngoài, hắn mang hình dáng của người bình thường, nhưng trong mắt nàng lại là một con rắn khổng lồ dài năm, sáu thước! Toàn thân là vảy màu đen óng ánh ngũ sắc! Đầu rắn quả thực có đặc trưng của rắn độc...Tuy Tống Anh cảm thấy con rắn này hơi đáng sợ nhưng không biết vì sao mà nàng hoàn toàn không sợ hãi. Cùng lắm là cảm thấy dáng vẻ này hơi... ghê tởm mà thôi. Ngoài ra, trong tay con rắn tinh này chưa từng dính dáng đến mạng người, hẳn là một con... rắn độc có lý trí.

 

Lục lão gia tử không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có mấy phần vui mừng.

 

Đã như vậy rồi, hẳn là tôn tử của ông ấy sẽ không còn cao ngạo mà không chịu đi thi nữa đâu nhỉ?

Lục Giai yên lặng suy ngẫm.

"Tống cô nương này..." Lục Giai do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, "Trước đây khi ta gặp nàng, nàng còn đang đánh xe lừa đi bán đồ, thật sự không nhìn ra là có quan hệ với....

Hoắc gia."

"Bởi vì cô nương này là người thành thật, không muốn dựa dẫm vào người khác." Lục lão gia tử khen ngợi.

Đó chính là Hoắc gia, cho dù chỉ là chất tức phụ nhi thì cũng có dính dáng tới Hoắc gia.

Chỉ cần nàng đồng ý, chẳng lẽ Hoắc đại nhân lại kia không muốn nuôi nàng sao?

Ngay cả thập lý hồng trang cũng đã hứa hẹn rồi, sao lại để ý chút tiền này được?

Thế mà cô nương này vẫn tự mình kiếm tiền, xem ra cũng là người có cốt khí.

 

"E rằng phúc khí của cô nương này vẫn còn ở phía sau." Lục lão gia tử nói thêm.

 

Nếu nàng không tái giá thì sẽ được Hoắc đại nhân bảo vệ cả đời.

Nếu nàng tái giá thì sau này có vàng bạc phòng thân, cuộc sống sẽ không quá tệ.

Huống hồ, Hoắc đại nhân còn giúp nàng trấn cửa, tất nhiên sẽ tìm được nam nhân không quá kém!

Ngoài ra còn có ca ca nàng, Tống Tuân kia.

 

Tuy xuất thân không tốt nhưng khiêm tốn, hiểu chuyện, cũng rất cố gắng vươn lên.

Người như vậy sớm muộn gì cũng có ngày thành công.

 

Nhìn lại tôn tử này của ông ấy, dù sao vẫn rất non nớt, may mà hôm nay hắn ta hiểu chuyện, còn kết giao bằng hữu với Tống Tuân.

Nếu lúc nãy hắn ta cố ý làm nhục huynh muội Tống Tuân, sau này còn có quả ngon để ăn sao?

"Sau này phải... thường xuyên qua lại với Tống Tuân kia, ngươi cũng không cần phải áp lực quá lớn." Lão gia tử thương xót tôn tử, cuối cùng vẫn dặn dò thêm một câu.

 

Lục Giai gật đầu.

 

Hắn ta cũng có tôn nghiêm của mình, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lấy lòng, nịnh nọt Tống huynh vì Hoắc đại nhân.

 

Hơn nữa, Tống Tuân cũng không phải loại tiểu nhân.

 

Bên kia, bốn người Tống Anh cùng ngồi xe lừa.

 

Tống Tuân cố kỵ Kim tiên sinh nên không dám hỏi nhiều, thấy vẻ mặt của muội muội thản nhiên thì trong lòng mới yên tâm hơn mấy phần.

 

Vốn tưởng rằng muội muội gả cho người không thân không thích, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một trưởng bối.

 

Nếu là trưởng bối bình thường thì thôi không nói, vậy mà lại là một nhân vật lớn...

Hy vọng là phúc chứ không phải họa!

Sau khi tiễn Tống Tuân, Tống Anh đặt một phòng ở nhà trọ Phúc Lai rồi gọi mấy món ăn được yêu thích, mời Kim tiên sinh này dùng cơm.

 

Kim tiên sinh này vô cùng nghiêm túc và tập trung, không biết vì sao trong lòng hơi hoảng loạn, nhất là khi Tống cô nương này ngồi đối diện hắn, nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn thì hắn lại có cảm giác căng thẳng khi bị trưởng bối hoặc thợ săn theo dõi.

 

"Tại hạ... tên là Kim Quang... là, là..." Kim tiên sinh cẩn thận nhìn xung quanh, "Là một con rắn đen đã tu hành ngàn năm..."

"Có độc không?" Tống Anh sửng sốt, tò mò hỏi.

 

Kim tiên sinh gật đầu.

 

Tống Anh căng cứng người.

 

Ngưu Đại Lực vội vàng đứng dậy, lui về sau một bước thật xa.

 

Rắn... còn có độc...

Sẽ ăn thịt trâu!

Đại tỷ tuyệt đối đừng mang thứ này về, nhà bọn họ đều là động vật nhỏ ngoan ngoãn, huống hồ, rắn sẽ ăn Ếch ca! Thân của nhân sâm cũng không chịu được chuyện *****...

Tống Anh có thể nhìn thấy bản thể của Kim tiên sinh này.

Nói thật thì con rắn này đúng là rất đáng sợ.

 

Bề ngoài, hắn mang hình dáng của người bình thường, nhưng trong mắt nàng lại là một con rắn khổng lồ dài năm, sáu thước! Toàn thân là vảy màu đen óng ánh ngũ sắc! Đầu rắn quả thực có đặc trưng của rắn độc...

Tuy Tống Anh cảm thấy con rắn này hơi đáng sợ nhưng không biết vì sao mà nàng hoàn toàn không sợ hãi.

 

Cùng lắm là cảm thấy dáng vẻ này hơi... ghê tởm mà thôi.

 

Ngoài ra, trong tay con rắn tinh này chưa từng dính dáng đến mạng người, hẳn là một con... rắn độc có lý trí.

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…  Lục lão gia tử không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có mấy phần vui mừng. Đã như vậy rồi, hẳn là tôn tử của ông ấy sẽ không còn cao ngạo mà không chịu đi thi nữa đâu nhỉ?Lục Giai yên lặng suy ngẫm."Tống cô nương này..." Lục Giai do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, "Trước đây khi ta gặp nàng, nàng còn đang đánh xe lừa đi bán đồ, thật sự không nhìn ra là có quan hệ với....Hoắc gia.""Bởi vì cô nương này là người thành thật, không muốn dựa dẫm vào người khác." Lục lão gia tử khen ngợi.Đó chính là Hoắc gia, cho dù chỉ là chất tức phụ nhi thì cũng có dính dáng tới Hoắc gia.Chỉ cần nàng đồng ý, chẳng lẽ Hoắc đại nhân lại kia không muốn nuôi nàng sao?Ngay cả thập lý hồng trang cũng đã hứa hẹn rồi, sao lại để ý chút tiền này được?Thế mà cô nương này vẫn tự mình kiếm tiền, xem ra cũng là người có cốt khí. "E rằng phúc khí của cô nương này vẫn còn ở phía sau." Lục lão gia tử nói thêm. Nếu nàng không tái giá thì sẽ được Hoắc đại nhân bảo vệ cả đời.Nếu nàng tái giá thì sau này có vàng bạc phòng thân, cuộc sống sẽ không quá tệ.Huống hồ, Hoắc đại nhân còn giúp nàng trấn cửa, tất nhiên sẽ tìm được nam nhân không quá kém!Ngoài ra còn có ca ca nàng, Tống Tuân kia. Tuy xuất thân không tốt nhưng khiêm tốn, hiểu chuyện, cũng rất cố gắng vươn lên.Người như vậy sớm muộn gì cũng có ngày thành công. Nhìn lại tôn tử này của ông ấy, dù sao vẫn rất non nớt, may mà hôm nay hắn ta hiểu chuyện, còn kết giao bằng hữu với Tống Tuân.Nếu lúc nãy hắn ta cố ý làm nhục huynh muội Tống Tuân, sau này còn có quả ngon để ăn sao?"Sau này phải... thường xuyên qua lại với Tống Tuân kia, ngươi cũng không cần phải áp lực quá lớn." Lão gia tử thương xót tôn tử, cuối cùng vẫn dặn dò thêm một câu. Lục Giai gật đầu. Hắn ta cũng có tôn nghiêm của mình, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lấy lòng, nịnh nọt Tống huynh vì Hoắc đại nhân. Hơn nữa, Tống Tuân cũng không phải loại tiểu nhân. Bên kia, bốn người Tống Anh cùng ngồi xe lừa. Tống Tuân cố kỵ Kim tiên sinh nên không dám hỏi nhiều, thấy vẻ mặt của muội muội thản nhiên thì trong lòng mới yên tâm hơn mấy phần. Vốn tưởng rằng muội muội gả cho người không thân không thích, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một trưởng bối. Nếu là trưởng bối bình thường thì thôi không nói, vậy mà lại là một nhân vật lớn...Hy vọng là phúc chứ không phải họa!Sau khi tiễn Tống Tuân, Tống Anh đặt một phòng ở nhà trọ Phúc Lai rồi gọi mấy món ăn được yêu thích, mời Kim tiên sinh này dùng cơm. Kim tiên sinh này vô cùng nghiêm túc và tập trung, không biết vì sao trong lòng hơi hoảng loạn, nhất là khi Tống cô nương này ngồi đối diện hắn, nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn thì hắn lại có cảm giác căng thẳng khi bị trưởng bối hoặc thợ săn theo dõi. "Tại hạ... tên là Kim Quang... là, là..." Kim tiên sinh cẩn thận nhìn xung quanh, "Là một con rắn đen đã tu hành ngàn năm...""Có độc không?" Tống Anh sửng sốt, tò mò hỏi. Kim tiên sinh gật đầu. Tống Anh căng cứng người. Ngưu Đại Lực vội vàng đứng dậy, lui về sau một bước thật xa. Rắn... còn có độc...Sẽ ăn thịt trâu!Đại tỷ tuyệt đối đừng mang thứ này về, nhà bọn họ đều là động vật nhỏ ngoan ngoãn, huống hồ, rắn sẽ ăn Ếch ca! Thân của nhân sâm cũng không chịu được chuyện *****...Tống Anh có thể nhìn thấy bản thể của Kim tiên sinh này.Nói thật thì con rắn này đúng là rất đáng sợ. Bề ngoài, hắn mang hình dáng của người bình thường, nhưng trong mắt nàng lại là một con rắn khổng lồ dài năm, sáu thước! Toàn thân là vảy màu đen óng ánh ngũ sắc! Đầu rắn quả thực có đặc trưng của rắn độc...Tuy Tống Anh cảm thấy con rắn này hơi đáng sợ nhưng không biết vì sao mà nàng hoàn toàn không sợ hãi. Cùng lắm là cảm thấy dáng vẻ này hơi... ghê tởm mà thôi. Ngoài ra, trong tay con rắn tinh này chưa từng dính dáng đến mạng người, hẳn là một con... rắn độc có lý trí.

Chương 503: Rắn độc có lý trí