Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…
Chương 81: Chương 81
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… “Này, anh đang làm gì vậy?” Thủy Lang ôm cái giỏ tránh né: “Chúng ta không vào cùng một chỗ, anh bỏ chung với em là định tắm rửa xong sẽ khỏa thân đi ra à?” Anh ngơ ngác. Chu Quang Hách gần như không thể tin được mình lại mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy, ho khan một tiếng nói: “Trên đường đi cứ để ở chỗ em, trước khi vào nhà tắm em sẽ lấy ra.” Thuỷ Lang “A” một tiếng, để anh bỏ quần áo vào, để quần áo của cô lên trên: “Anh tắm không à? Không lấy xà phòng thơm dầu gội đầu sao?” Chu Quang Hách quay lại phòng, lấy xà phòng từ trong chậu rửa mặt của mình ra: “Đợi lát nữa trước khi đi vào, em cho anh một ít dầu gội, anh bôi trực tiếp lên đầu là được.” “...” Thủy Lang không nói nên lời: “Vậy thì đi thôi.” “Mợ nhỏ...” Phòng khách vừa truyền đến tiếng của Nhị Nha, còn không nghe được phía sau nói gì, Thủy Lang đã bị Chu Quang Hách kéo ra ngoài cửa. “Sao anh đi nhanh thế?” Thủy Lang vùng ra khỏi tay anh: “Em suýt chút nữa trật chân vì anh.” Chu Quang Hách quay lại nhìn cánh cửa cách đó vài mét, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn Thủy Lang “Em không sao chứ? Có muốn anh cõng không?” “Em cũng nghĩ vậy.” Thủy Lang đưa giỏ cho anh: “Anh không sợ bị bắt làm tấm gương điển hình à?” “Sợ...” Bản thân Chu Quang Hách cũng không sợ hãi: “Anh chỉ sợ em xấu hổ.” Thủy Lang cười quay đầu lại: “Hình như vừa rồi em nghe thấy ba cháu gái gọi em.” “Không có.” Chu Quang Hách ôm giỏ đi về phía trước: “Chúng ta đi nhanh đi, chậm chút nữa nhà tắm sẽ đóng cửa.” “Không phải trước đây anh nói nhà tắm mở cửa 24/24 sao?” “...” “Mợ nhỏ! Đợi bọn cháu với!” Ngay khi Chu Quang Hách không nói nên lời, điều khiến anh càng không nói nên lời đã xảy ra. Ba bé gái cầm theo giỏ đuổi theo. “Bọn cháu cũng muốn đi tắm.” “Mợ đã nói vừa rồi nghe thấy người gọi mợ mà, đồ đều đem theo rồi phải không?" “Bọn cháu mang theo quần áo và xà phòng, nhưng không có dầu gội.” “Chỗ mợ có, đi thôi.” Ba bé gái vui vẻ vây quanh mợ nhỏ, Đại Nha Nhị Nha mỗi người ôm một cánh tay của cô, Tn Nha đi vòng tròn xung quanh, cố nắm lấy góc quần áo của cô, nhưng đi lại rất bất tiện nên cô bé muốn mợ nhỏ bế mình, mợ nhỏ lại không rảnh tay nên đành phải lùi lại tìm người khác giúp, quay đầu nhìn cậu, giơ hai cánh tay ra. Chu Quang Hách một tay bế Tam Nha, để cô bé ngồi trong khuỷu tay, một tay cầm giỏ nhìn người vợ không thể chạm tới trước mặt, thở dài một tiếng không ai có thể nghe thấy. - “Tiểu Khải, đây là lần *****ên cháu đến nhà chúng tôi phải không?” Thân Tú Vân đi xuống lầu chào đón con rể tương lai. Ngoài việc thực sự vui mừng từ tận đáy lòng, bà ta còn có cảm giác cắn rứt lương tâm, muốn sớm dùng thái độ không tìm ra sai lầm đi chào đón anh ta, sau đó nhìn anh ta xem có chỗ nào không hài lòng không: “Nhanh vào nhà đi.”
“Này, anh đang làm gì vậy?” Thủy Lang ôm cái giỏ tránh né: “Chúng ta không vào cùng một chỗ, anh bỏ chung với em là định tắm rửa xong sẽ khỏa thân đi ra à?”
Anh ngơ ngác.
Chu Quang Hách gần như không thể tin được mình lại mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy, ho khan một tiếng nói: “Trên đường đi cứ để ở chỗ em, trước khi vào nhà tắm em sẽ lấy ra.”
Thuỷ Lang “A” một tiếng, để anh bỏ quần áo vào, để quần áo của cô lên trên: “Anh tắm không à? Không lấy xà phòng thơm dầu gội đầu sao?”
Chu Quang Hách quay lại phòng, lấy xà phòng từ trong chậu rửa mặt của mình ra: “Đợi lát nữa trước khi đi vào, em cho anh một ít dầu gội, anh bôi trực tiếp lên đầu là được.”
“...”
Thủy Lang không nói nên lời: “Vậy thì đi thôi.”
“Mợ nhỏ...”
Phòng khách vừa truyền đến tiếng của Nhị Nha, còn không nghe được phía sau nói gì, Thủy Lang đã bị Chu Quang Hách kéo ra ngoài cửa.
“Sao anh đi nhanh thế?” Thủy Lang vùng ra khỏi tay anh: “Em suýt chút nữa trật chân vì anh.”
Chu Quang Hách quay lại nhìn cánh cửa cách đó vài mét, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn Thủy Lang “Em không sao chứ? Có muốn anh cõng không?”
“Em cũng nghĩ vậy.” Thủy Lang đưa giỏ cho anh: “Anh không sợ bị bắt làm tấm gương điển hình à?”
“Sợ...” Bản thân Chu Quang Hách cũng không sợ hãi: “Anh chỉ sợ em xấu hổ.”
Thủy Lang cười quay đầu lại: “Hình như vừa rồi em nghe thấy ba cháu gái gọi em.”
“Không có.” Chu Quang Hách ôm giỏ đi về phía trước: “Chúng ta đi nhanh đi, chậm chút nữa nhà tắm sẽ đóng cửa.”
“Không phải trước đây anh nói nhà tắm mở cửa 24/24 sao?”
“...”
“Mợ nhỏ! Đợi bọn cháu với!”
Ngay khi Chu Quang Hách không nói nên lời, điều khiến anh càng không nói nên lời đã xảy ra.
Ba bé gái cầm theo giỏ đuổi theo.
“Bọn cháu cũng muốn đi tắm.”
“Mợ đã nói vừa rồi nghe thấy người gọi mợ mà, đồ đều đem theo rồi phải không?"
“Bọn cháu mang theo quần áo và xà phòng, nhưng không có dầu gội.”
“Chỗ mợ có, đi thôi.”
Ba bé gái vui vẻ vây quanh mợ nhỏ, Đại Nha Nhị Nha mỗi người ôm một cánh tay của cô, Tn Nha đi vòng tròn xung quanh, cố nắm lấy góc quần áo của cô, nhưng đi lại rất bất tiện nên cô bé muốn mợ nhỏ bế mình, mợ nhỏ lại không rảnh tay nên đành phải lùi lại tìm người khác giúp, quay đầu nhìn cậu, giơ hai cánh tay ra.
Chu Quang Hách một tay bế Tam Nha, để cô bé ngồi trong khuỷu tay, một tay cầm giỏ nhìn người vợ không thể chạm tới trước mặt, thở dài một tiếng không ai có thể nghe thấy.
-
“Tiểu Khải, đây là lần *****ên cháu đến nhà chúng tôi phải không?”
Thân Tú Vân đi xuống lầu chào đón con rể tương lai. Ngoài việc thực sự vui mừng từ tận đáy lòng, bà ta còn có cảm giác cắn rứt lương tâm, muốn sớm dùng thái độ không tìm ra sai lầm đi chào đón anh ta, sau đó nhìn anh ta xem có chỗ nào không hài lòng không: “Nhanh vào nhà đi.”
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… “Này, anh đang làm gì vậy?” Thủy Lang ôm cái giỏ tránh né: “Chúng ta không vào cùng một chỗ, anh bỏ chung với em là định tắm rửa xong sẽ khỏa thân đi ra à?” Anh ngơ ngác. Chu Quang Hách gần như không thể tin được mình lại mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy, ho khan một tiếng nói: “Trên đường đi cứ để ở chỗ em, trước khi vào nhà tắm em sẽ lấy ra.” Thuỷ Lang “A” một tiếng, để anh bỏ quần áo vào, để quần áo của cô lên trên: “Anh tắm không à? Không lấy xà phòng thơm dầu gội đầu sao?” Chu Quang Hách quay lại phòng, lấy xà phòng từ trong chậu rửa mặt của mình ra: “Đợi lát nữa trước khi đi vào, em cho anh một ít dầu gội, anh bôi trực tiếp lên đầu là được.” “...” Thủy Lang không nói nên lời: “Vậy thì đi thôi.” “Mợ nhỏ...” Phòng khách vừa truyền đến tiếng của Nhị Nha, còn không nghe được phía sau nói gì, Thủy Lang đã bị Chu Quang Hách kéo ra ngoài cửa. “Sao anh đi nhanh thế?” Thủy Lang vùng ra khỏi tay anh: “Em suýt chút nữa trật chân vì anh.” Chu Quang Hách quay lại nhìn cánh cửa cách đó vài mét, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn Thủy Lang “Em không sao chứ? Có muốn anh cõng không?” “Em cũng nghĩ vậy.” Thủy Lang đưa giỏ cho anh: “Anh không sợ bị bắt làm tấm gương điển hình à?” “Sợ...” Bản thân Chu Quang Hách cũng không sợ hãi: “Anh chỉ sợ em xấu hổ.” Thủy Lang cười quay đầu lại: “Hình như vừa rồi em nghe thấy ba cháu gái gọi em.” “Không có.” Chu Quang Hách ôm giỏ đi về phía trước: “Chúng ta đi nhanh đi, chậm chút nữa nhà tắm sẽ đóng cửa.” “Không phải trước đây anh nói nhà tắm mở cửa 24/24 sao?” “...” “Mợ nhỏ! Đợi bọn cháu với!” Ngay khi Chu Quang Hách không nói nên lời, điều khiến anh càng không nói nên lời đã xảy ra. Ba bé gái cầm theo giỏ đuổi theo. “Bọn cháu cũng muốn đi tắm.” “Mợ đã nói vừa rồi nghe thấy người gọi mợ mà, đồ đều đem theo rồi phải không?" “Bọn cháu mang theo quần áo và xà phòng, nhưng không có dầu gội.” “Chỗ mợ có, đi thôi.” Ba bé gái vui vẻ vây quanh mợ nhỏ, Đại Nha Nhị Nha mỗi người ôm một cánh tay của cô, Tn Nha đi vòng tròn xung quanh, cố nắm lấy góc quần áo của cô, nhưng đi lại rất bất tiện nên cô bé muốn mợ nhỏ bế mình, mợ nhỏ lại không rảnh tay nên đành phải lùi lại tìm người khác giúp, quay đầu nhìn cậu, giơ hai cánh tay ra. Chu Quang Hách một tay bế Tam Nha, để cô bé ngồi trong khuỷu tay, một tay cầm giỏ nhìn người vợ không thể chạm tới trước mặt, thở dài một tiếng không ai có thể nghe thấy. - “Tiểu Khải, đây là lần *****ên cháu đến nhà chúng tôi phải không?” Thân Tú Vân đi xuống lầu chào đón con rể tương lai. Ngoài việc thực sự vui mừng từ tận đáy lòng, bà ta còn có cảm giác cắn rứt lương tâm, muốn sớm dùng thái độ không tìm ra sai lầm đi chào đón anh ta, sau đó nhìn anh ta xem có chỗ nào không hài lòng không: “Nhanh vào nhà đi.”