Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…

Chương 84: Chương 84

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Trâu Khải đánh giá căn phòng tốt nhất trong căn nhà gỗ, chậm rãi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhớ tới ngôi nhà gỗ kiểu phương Tây đã từng rất tinh tế lộng lẫy, lúc này mới tựa lưng vào ghế sofa, cuối cùng cũng cầm ly cà phê đã hơi nguội lên, nhấm nháp như một vị chủ nhân rồi đặt trở lại bàn... ... Đại Nha dẫn theo hai em gái,mang nửa bát cá hun khói ***** nấu sang cho bà cố. Trên đường về, cô bé nhìn cái bát khong trong tay, trong bát vẫn còn nước tương hun khói, khi gió thổi qua, mùi cá thơm ngào ngạt xộc vào mũi Tam Nha, cô bé gần như cạn kiệt nước bọt, cuối cùng không nhịn được, cầm bát trong tay chị cả lên, vùi cả mặt vào đó *****, nước sốt ngọt vừa vào miệng, lập tức nở nụ cười thật tươi, “Oa” một tiếng: “Thật ngọt thật thơm.” Khi Đại Nha Nhị Nha đang định mắng em gái mình, một tiếng khịt mũi khinh thường đột nhiên truyền đến từ bên cạnh. “Quả nhiên là từ nông thôn tới, cái gì cũng chưa từng ăn.” “Dáng dập thật là thô thiển, đen sì chẳng khác nào bánh quẩy, gầy giống sào phơi đồ.” "Này, các người có biết đây là cái gì không?” Một đám trẻ con nam có nữ có tụ tập lại với nhau, trên tay cầm đủ loại đồ ăn ngon, bọn họ khinh thường nhìn ba bé gái, người lên tiếng cuối cùng là một cậu bé mập mạp đi giày da to, bàn chân to gần bằng đầu Nhị Nha, cậu ta nắm chặt nắm tay bước đến, khi đến chỗ Tam Nha, cậu ta hỏi: “Chưa từng thấy cái này bao giờ phải không?” Cậu ta mở nắm đ.ấ.m ra, trong lòng bàn tay là những hạt màu vàng nhạt, giống như gạo, nhưng lại không thon gọn như hạt gạo, chúng ngắn ngủi, tròn tròn, hơi giống hạt kê dùng để nấu cháo kê ở nhà bà cố, ba bé gái chưa từng thấy thứ gì như thế này. Đại Nha và Nhị Nha vẫn im lặng không đáp lại, Tam Nha lại không phục: “Là hạt gạo!” “Ha ha ha ha ha ha!” Tam Nha tự tin trả lời, từng đợt tiếng cười trẻ con vang lên trong ngõ, tiếng cười đó vô cùng chân thật, đồng thời cũng mang tính giễu cợt và mỉa mai. "Tôi đã biết những kẻ nhà quê này không biết, sao mấy đứa này có thể từng nhìn thấy váng sữa bột chứ? Đừng nói là không cầm ra được, dù có mang bình qua, mấy con bé này cũng không thể nhận ra.” Một cậu bé có thân hình cao lớn hơn một chút, mái tóc dày hơn rẽ hai tám, cũng là người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong số bọn họ, nhìn thấy vẻ không phục của Tam Nha, cậu ta nói: “Tới đây mấy ngày đã có chút khác biệt, khi mới đến ngõ Ngô Đồng, đầu còn không dám ngẩng lên, bây giờ thế mà còn dám không phục bọn tao, đồ nhà quê, cho rằng sau khi vào thành phố sẽ giống bọn tao sao?” Nhị Nha vội vàng đi tới, bảo vệ Tam Nha ở phía sau, mặc dù cô bé thấp hơn cậu bé kia một cái đầu, trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng nhớ đến mợ nhỏ, học theo khí thế của mợ nhỏ, cô bé nghiêm mặt nhìn thẳng vào đối phương. Cậu bé kia bị khí thể của Nhị Nha doạ cho sững sờ, khi kịp phản ứng lại thì phát hiện ra mình thế mà lại bị Nhị Nha làm cho sợ hãi, cậu ta cảm thấy xấu hổ trước mặt những đứa trẻ khác, lập tức đẩy Nhị Nha một cái, đẩy đến cả hai cô bé khác lảo đảo, lập tức cảm thấy đã lấy lại mặt mũi, tiến về phía trước hai bước nói: “Đồ nhà quê, mày còn dám hung hăng!” Nhị Nha lao tới đẩy cậu bé kia một cái, khiến đối phương cũng loạng choạng. Một đám trẻ con bị phản ứng của Nhị Nha làm cho ngây ngẩn cả người. Đại Nha đỡ hai em gái, nhìn số người của đối phương một chút, sau đó lại nghĩ tới trong nhà còn đang chờ ăn cơm nên kéo hai em gái định rời đi. Vừa mới di chuyển đã bị mấy đứa trẻ kia chặn lại. “Muốn đi à? Không thể nào!” “Mày thế mà còn dám đẩy tao? Nếu hôm nay tao không dạy bọn mày một bài học, thật sự không biết Tiểu Bá Vương trong ngõ Ngô Đồng là ai!"  Cậu bé kia thẹn quá hóa giận, đuổi theo liền giơ chân hướng về phía Nhị Nha, muốn đạp ngã cô bé. Kết quả là chân cậu ta bị túm lại. Ba bé gái nhìn về phía một cậu bé cao lớn đột nhiên xuất hiện, tóc ngắn, áo sơ mi trắng, đeo cặp sách trên vai trái, tay phải nắm lấy cậu bé đang muốn đạp người kia. Trước mặt cậu bé cao lớn, Tiểu Bá Vương kia bị doạ sợ đến kêu to: “Anh Tiểu Quang, đau quá, đau quá, em đứng không vững, em sắp ngã rồi.” Chân Tiểu Bá Vương bị giơ lên cao, giống như con gà trống vàng một chân nhảy lên trên mặt đất, mỗi khi cậu bé cao lớn kua giơ tay lên cao hơn một chút, tiếng kêu của Tiểu Bá Vương lại càng lớn hơn.

Trâu Khải đánh giá căn phòng tốt nhất trong căn nhà gỗ, chậm rãi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhớ tới ngôi nhà gỗ kiểu phương Tây đã từng rất tinh tế lộng lẫy, lúc này mới tựa lưng vào ghế sofa, cuối cùng cũng cầm ly cà phê đã hơi nguội lên, nhấm nháp như một vị chủ nhân rồi đặt trở lại bàn...

 

...

 

Đại Nha dẫn theo hai em gái,mang nửa bát cá hun khói ***** nấu sang cho bà cố.

 

Trên đường về, cô bé nhìn cái bát khong trong tay, trong bát vẫn còn nước tương hun khói, khi gió thổi qua, mùi cá thơm ngào ngạt xộc vào mũi Tam Nha, cô bé gần như cạn kiệt nước bọt, cuối cùng không nhịn được, cầm bát trong tay chị cả lên, vùi cả mặt vào đó *****, nước sốt ngọt vừa vào miệng, lập tức nở nụ cười thật tươi, “Oa” một tiếng: “Thật ngọt thật thơm.”

 

Khi Đại Nha Nhị Nha đang định mắng em gái mình, một tiếng khịt mũi khinh thường đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

 

“Quả nhiên là từ nông thôn tới, cái gì cũng chưa từng ăn.”

 

“Dáng dập thật là thô thiển, đen sì chẳng khác nào bánh quẩy, gầy giống sào phơi đồ.”

 

"Này, các người có biết đây là cái gì không?”

 

Một đám trẻ con nam có nữ có tụ tập lại với nhau, trên tay cầm đủ loại đồ ăn ngon, bọn họ khinh thường nhìn ba bé gái, người lên tiếng cuối cùng là một cậu bé mập mạp đi giày da to, bàn chân to gần bằng đầu Nhị Nha, cậu ta nắm chặt nắm tay bước đến, khi đến chỗ Tam Nha, cậu ta hỏi: “Chưa từng thấy cái này bao giờ phải không?”

 

Cậu ta mở nắm đ.ấ.m ra, trong lòng bàn tay là những hạt màu vàng nhạt, giống như gạo, nhưng lại không thon gọn như hạt gạo, chúng ngắn ngủi, tròn tròn, hơi giống hạt kê dùng để nấu cháo kê ở nhà bà cố, ba bé gái chưa từng thấy thứ gì như thế này. Đại Nha và Nhị Nha vẫn im lặng không đáp lại, Tam Nha lại không phục: “Là hạt gạo!”

 

“Ha ha ha ha ha ha!”

 

Tam Nha tự tin trả lời, từng đợt tiếng cười trẻ con vang lên trong ngõ, tiếng cười đó vô cùng chân thật, đồng thời cũng mang tính giễu cợt và mỉa mai.

 

"Tôi đã biết những kẻ nhà quê này không biết, sao mấy đứa này có thể từng nhìn thấy váng sữa bột chứ? Đừng nói là không cầm ra được, dù có mang bình qua, mấy con bé này cũng không thể nhận ra.” Một cậu bé có thân hình cao lớn hơn một chút, mái tóc dày hơn rẽ hai tám, cũng là người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong số bọn họ, nhìn thấy vẻ không phục của Tam Nha, cậu ta nói: “Tới đây mấy ngày đã có chút khác biệt, khi mới đến ngõ Ngô Đồng, đầu còn không dám ngẩng lên, bây giờ thế mà còn dám không phục bọn tao, đồ nhà quê, cho rằng sau khi vào thành phố sẽ giống bọn tao sao?”

 

Nhị Nha vội vàng đi tới, bảo vệ Tam Nha ở phía sau, mặc dù cô bé thấp hơn cậu bé kia một cái đầu, trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng nhớ đến mợ nhỏ, học theo khí thế của mợ nhỏ, cô bé nghiêm mặt nhìn thẳng vào đối phương.

 

Cậu bé kia bị khí thể của Nhị Nha doạ cho sững sờ, khi kịp phản ứng lại thì phát hiện ra mình thế mà lại bị Nhị Nha làm cho sợ hãi, cậu ta cảm thấy xấu hổ trước mặt những đứa trẻ khác, lập tức đẩy Nhị Nha một cái, đẩy đến cả hai cô bé khác lảo đảo, lập tức cảm thấy đã lấy lại mặt mũi, tiến về phía trước hai bước nói: “Đồ nhà quê, mày còn dám hung hăng!”

 

Nhị Nha lao tới đẩy cậu bé kia một cái, khiến đối phương cũng loạng choạng.

 

Một đám trẻ con bị phản ứng của Nhị Nha làm cho ngây ngẩn cả người.

 

Đại Nha đỡ hai em gái, nhìn số người của đối phương một chút, sau đó lại nghĩ tới trong nhà còn đang chờ ăn cơm nên kéo hai em gái định rời đi.

 

Vừa mới di chuyển đã bị mấy đứa trẻ kia chặn lại.

 

“Muốn đi à? Không thể nào!”

 

“Mày thế mà còn dám đẩy tao? Nếu hôm nay tao không dạy bọn mày một bài học, thật sự không biết Tiểu Bá Vương trong ngõ Ngô Đồng là ai!" 

 

Cậu bé kia thẹn quá hóa giận, đuổi theo liền giơ chân hướng về phía Nhị Nha, muốn đạp ngã cô bé.

 

Kết quả là chân cậu ta bị túm lại.

 

Ba bé gái nhìn về phía một cậu bé cao lớn đột nhiên xuất hiện, tóc ngắn, áo sơ mi trắng, đeo cặp sách trên vai trái, tay phải nắm lấy cậu bé đang muốn đạp người kia.

 

Trước mặt cậu bé cao lớn, Tiểu Bá Vương kia bị doạ sợ đến kêu to: “Anh Tiểu Quang, đau quá, đau quá, em đứng không vững, em sắp ngã rồi.”

 

Chân Tiểu Bá Vương bị giơ lên cao, giống như con gà trống vàng một chân nhảy lên trên mặt đất, mỗi khi cậu bé cao lớn kua giơ tay lên cao hơn một chút, tiếng kêu của Tiểu Bá Vương lại càng lớn hơn.

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Trâu Khải đánh giá căn phòng tốt nhất trong căn nhà gỗ, chậm rãi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhớ tới ngôi nhà gỗ kiểu phương Tây đã từng rất tinh tế lộng lẫy, lúc này mới tựa lưng vào ghế sofa, cuối cùng cũng cầm ly cà phê đã hơi nguội lên, nhấm nháp như một vị chủ nhân rồi đặt trở lại bàn... ... Đại Nha dẫn theo hai em gái,mang nửa bát cá hun khói ***** nấu sang cho bà cố. Trên đường về, cô bé nhìn cái bát khong trong tay, trong bát vẫn còn nước tương hun khói, khi gió thổi qua, mùi cá thơm ngào ngạt xộc vào mũi Tam Nha, cô bé gần như cạn kiệt nước bọt, cuối cùng không nhịn được, cầm bát trong tay chị cả lên, vùi cả mặt vào đó *****, nước sốt ngọt vừa vào miệng, lập tức nở nụ cười thật tươi, “Oa” một tiếng: “Thật ngọt thật thơm.” Khi Đại Nha Nhị Nha đang định mắng em gái mình, một tiếng khịt mũi khinh thường đột nhiên truyền đến từ bên cạnh. “Quả nhiên là từ nông thôn tới, cái gì cũng chưa từng ăn.” “Dáng dập thật là thô thiển, đen sì chẳng khác nào bánh quẩy, gầy giống sào phơi đồ.” "Này, các người có biết đây là cái gì không?” Một đám trẻ con nam có nữ có tụ tập lại với nhau, trên tay cầm đủ loại đồ ăn ngon, bọn họ khinh thường nhìn ba bé gái, người lên tiếng cuối cùng là một cậu bé mập mạp đi giày da to, bàn chân to gần bằng đầu Nhị Nha, cậu ta nắm chặt nắm tay bước đến, khi đến chỗ Tam Nha, cậu ta hỏi: “Chưa từng thấy cái này bao giờ phải không?” Cậu ta mở nắm đ.ấ.m ra, trong lòng bàn tay là những hạt màu vàng nhạt, giống như gạo, nhưng lại không thon gọn như hạt gạo, chúng ngắn ngủi, tròn tròn, hơi giống hạt kê dùng để nấu cháo kê ở nhà bà cố, ba bé gái chưa từng thấy thứ gì như thế này. Đại Nha và Nhị Nha vẫn im lặng không đáp lại, Tam Nha lại không phục: “Là hạt gạo!” “Ha ha ha ha ha ha!” Tam Nha tự tin trả lời, từng đợt tiếng cười trẻ con vang lên trong ngõ, tiếng cười đó vô cùng chân thật, đồng thời cũng mang tính giễu cợt và mỉa mai. "Tôi đã biết những kẻ nhà quê này không biết, sao mấy đứa này có thể từng nhìn thấy váng sữa bột chứ? Đừng nói là không cầm ra được, dù có mang bình qua, mấy con bé này cũng không thể nhận ra.” Một cậu bé có thân hình cao lớn hơn một chút, mái tóc dày hơn rẽ hai tám, cũng là người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong số bọn họ, nhìn thấy vẻ không phục của Tam Nha, cậu ta nói: “Tới đây mấy ngày đã có chút khác biệt, khi mới đến ngõ Ngô Đồng, đầu còn không dám ngẩng lên, bây giờ thế mà còn dám không phục bọn tao, đồ nhà quê, cho rằng sau khi vào thành phố sẽ giống bọn tao sao?” Nhị Nha vội vàng đi tới, bảo vệ Tam Nha ở phía sau, mặc dù cô bé thấp hơn cậu bé kia một cái đầu, trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng nhớ đến mợ nhỏ, học theo khí thế của mợ nhỏ, cô bé nghiêm mặt nhìn thẳng vào đối phương. Cậu bé kia bị khí thể của Nhị Nha doạ cho sững sờ, khi kịp phản ứng lại thì phát hiện ra mình thế mà lại bị Nhị Nha làm cho sợ hãi, cậu ta cảm thấy xấu hổ trước mặt những đứa trẻ khác, lập tức đẩy Nhị Nha một cái, đẩy đến cả hai cô bé khác lảo đảo, lập tức cảm thấy đã lấy lại mặt mũi, tiến về phía trước hai bước nói: “Đồ nhà quê, mày còn dám hung hăng!” Nhị Nha lao tới đẩy cậu bé kia một cái, khiến đối phương cũng loạng choạng. Một đám trẻ con bị phản ứng của Nhị Nha làm cho ngây ngẩn cả người. Đại Nha đỡ hai em gái, nhìn số người của đối phương một chút, sau đó lại nghĩ tới trong nhà còn đang chờ ăn cơm nên kéo hai em gái định rời đi. Vừa mới di chuyển đã bị mấy đứa trẻ kia chặn lại. “Muốn đi à? Không thể nào!” “Mày thế mà còn dám đẩy tao? Nếu hôm nay tao không dạy bọn mày một bài học, thật sự không biết Tiểu Bá Vương trong ngõ Ngô Đồng là ai!"  Cậu bé kia thẹn quá hóa giận, đuổi theo liền giơ chân hướng về phía Nhị Nha, muốn đạp ngã cô bé. Kết quả là chân cậu ta bị túm lại. Ba bé gái nhìn về phía một cậu bé cao lớn đột nhiên xuất hiện, tóc ngắn, áo sơ mi trắng, đeo cặp sách trên vai trái, tay phải nắm lấy cậu bé đang muốn đạp người kia. Trước mặt cậu bé cao lớn, Tiểu Bá Vương kia bị doạ sợ đến kêu to: “Anh Tiểu Quang, đau quá, đau quá, em đứng không vững, em sắp ngã rồi.” Chân Tiểu Bá Vương bị giơ lên cao, giống như con gà trống vàng một chân nhảy lên trên mặt đất, mỗi khi cậu bé cao lớn kua giơ tay lên cao hơn một chút, tiếng kêu của Tiểu Bá Vương lại càng lớn hơn.

Chương 84: Chương 84