Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…

Chương 100: Chương 100

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Tuy nhiên, chị cả có thể chờ được, nhưng ba cô bé lại không thể đợi được năm năm, mười năm, mất một năm sẽ chậm một lớp, Đại Nha đã chín tuổi, đáng lẽ phải vào tới lớp ba rồi. Chu Quang Hách và cô là hợp tác vì lợi ích, chị cả là điều kiện, cũng là người ngoài, trong khoảng thời gian này, rõ ràng là cô ấy không biết nội tình cuộc hôn nhân này, có thể nói ra sẽ mua việc làm giúp cô, hoàn toàn là xuất phát từ nội tâm. Thủy Lang bỗng nhiên cau mày, có chút không dám tin vào suy nghĩ và lời nói vừa rồi của mình. Có phải vừa rồi cô đã đặt người khác lên trên bản thân mình không? Có phải vừa rồi cô tràn đầy lòng trắc ẩn không? Người đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ trả lại mười phần, thậm chí là một trăm phần, đây là tính cách của cô trước khi bước vào xã hội, trước khi xuyên không, cô đã sớm trở thành một người ích kỷ hoàn hảo. Ông già ngã xuống đất, cô thậm chí còn không nhìn một cái. Tại sao lại biến thành dạng người này? “Anh nhớ rồi.” Chu Quang Hách chỉ là cho rằng cô là người tốt bụng, lại suy nghĩ nhiều cho chị cả và ba bé gái: “Em có thể cải tạo phòng của chị cả như vậy, có năng lực tốt như vậy, anh sẽ nhờ người qua chỗ xưởng đồ gia dụng và cục quản lý bất động sản hỏi thăm một chút.” “Sao cũng được...” Thủy Lang thản nhiên trả lời rồi đột nhiên ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn anh: “Cục quản lý bất động sản?” Chu Quang Hách bị hành động đột ngột của cô làm cho giật mình, nhìn về phía khuôn mắt nhỏ đang ở gần trong gang tấc, anh không được tự nhiên tránh đi ánh mắt sáng lấp lánh của cô: “Em muốn làm việc ở Cục quản lý bất động sản sao?” “Muốn!!!” Sau Thủy Lang hét lên rồi mới nhận ra mình quá phấn khích, lại xích người ra sau, thầm nghĩ mình bị Tam Nha lây nhiễm, nếu không là bị những người trong ngõ lây nhiễm, hay kích động, mới gặp chút chuyện đã không thể bình tĩnh. “Anh cũng đã nói,em có năng lực cải tạo phòng ở, còn em , em cũng thích thiết kế nhà và làm nghề mộc. Trong thành phố rất nhiều ngôi nhà thuộc về đơn vị, cũng thuộc về cục quản lý bất động sản phân phối, ngoại trừ trường hợp giống như gia đình anh có giấy chứng nhận tài sản riêng, hầu hết đều cần có sự đồng ý của cục quản lý bất động sản mới có thể sửa chữa.” “Anh hiểu rồi.” Chu Quang Hách trịnh trọng gật đầu: “Anh sẽ tìm cách.” Thủy Lang sớm trở về thành phố chính là để ngăn tiểu tam và người bố cặn bã vượt lên trước đi đăng ký sở hữu. Tuy nhiên, người bố cặn bã đang làm việc ngay tại cục quản lý bất động sản mặc dù biết trong lòng cô biết đại khái người bố cặn bã muốn làm gì nhưng cô còn đang nghĩ đến việc trở thành cán bộ ngõ, sửa sang thêm nhiều ngôi nhà để thu hút sự chú ý của  cục quản lý bất động sản. Không ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu thì một niềm vui bất ngờ đã từ trên trời rơi xuống! Nếu cô có thể vào đó làm việc, thật sự là ông trời giúp cô, nghĩ đến đây, Thủy Lang kéo Chu Quang Hách nói: “Anh thật sự có thể nghĩ ra cách sao?"  "Thật ra an có một người bác làm việc ở văn phòng bất động sản.” Chu Quang Hách nhắc đến người họ hàng này, lông mày lại nhíu lại: “Ông ấy là cục trưởng Cục quản lý Bất động sản.”

Tuy nhiên, chị cả có thể chờ được, nhưng ba cô bé lại không thể đợi được năm năm, mười năm, mất một năm sẽ chậm một lớp, Đại Nha đã chín tuổi, đáng lẽ phải vào tới lớp ba rồi.

 

Chu Quang Hách và cô là hợp tác vì lợi ích, chị cả là điều kiện, cũng là người ngoài, trong khoảng thời gian này, rõ ràng là cô ấy không biết nội tình cuộc hôn nhân này, có thể nói ra sẽ mua việc làm giúp cô, hoàn toàn là xuất phát từ nội tâm.

 

Thủy Lang bỗng nhiên cau mày, có chút không dám tin vào suy nghĩ và lời nói vừa rồi của mình.

 

Có phải vừa rồi cô đã đặt người khác lên trên bản thân mình không?

 

Có phải vừa rồi cô tràn đầy lòng trắc ẩn không?

 

Người đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ trả lại mười phần, thậm chí là một trăm phần, đây là tính cách của cô trước khi bước vào xã hội, trước khi xuyên không, cô đã sớm trở thành một người ích kỷ hoàn hảo.

 

Ông già ngã xuống đất, cô thậm chí còn không nhìn một cái.

 

Tại sao lại biến thành dạng người này?

 

“Anh nhớ rồi.” Chu Quang Hách chỉ là cho rằng cô là người tốt bụng, lại suy nghĩ nhiều cho chị cả và ba bé gái: “Em có thể cải tạo phòng của chị cả như vậy, có năng lực tốt như vậy, anh sẽ nhờ người qua chỗ xưởng đồ gia dụng và cục quản lý bất động sản hỏi thăm một chút.”

 

“Sao cũng được...” Thủy Lang thản nhiên trả lời rồi đột nhiên ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn anh: “Cục quản lý bất động sản?”

 

Chu Quang Hách bị hành động đột ngột của cô làm cho giật mình, nhìn về phía khuôn mắt nhỏ đang ở gần trong gang tấc, anh không được tự nhiên tránh đi ánh mắt sáng lấp lánh của cô: “Em muốn làm việc ở Cục quản lý bất động sản sao?”

 

“Muốn!!!”

 

Sau Thủy Lang hét lên rồi mới nhận ra mình quá phấn khích, lại xích người ra sau, thầm nghĩ mình bị Tam Nha lây nhiễm, nếu không là bị những người trong ngõ lây nhiễm, hay kích động, mới gặp chút chuyện đã không thể bình tĩnh.

 

“Anh cũng đã nói,em có năng lực cải tạo phòng ở, còn em , em cũng thích thiết kế nhà và làm nghề mộc. Trong thành phố rất nhiều ngôi nhà thuộc về đơn vị, cũng thuộc về cục quản lý bất động sản phân phối, ngoại trừ trường hợp giống như gia đình anh có giấy chứng nhận tài sản riêng, hầu hết đều cần có sự đồng ý của cục quản lý bất động sản mới có thể sửa chữa.”

 

“Anh hiểu rồi.” Chu Quang Hách trịnh trọng gật đầu: “Anh sẽ tìm cách.”

 

Thủy Lang sớm trở về thành phố chính là để ngăn tiểu tam và người bố cặn bã vượt lên trước đi đăng ký sở hữu. Tuy nhiên, người bố cặn bã đang làm việc ngay tại cục quản lý bất động sản mặc dù biết trong lòng cô biết đại khái người bố cặn bã muốn làm gì nhưng cô còn đang nghĩ đến việc trở thành cán bộ ngõ, sửa sang thêm nhiều ngôi nhà để thu hút sự chú ý của  cục quản lý bất động sản. Không ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu thì một niềm vui bất ngờ đã từ trên trời rơi xuống!

 

Nếu cô có thể vào đó làm việc, thật sự là ông trời giúp cô, nghĩ đến đây, Thủy Lang kéo Chu Quang Hách nói: “Anh thật sự có thể nghĩ ra cách sao?" 

 

"Thật ra an có một người bác làm việc ở văn phòng bất động sản.” Chu Quang Hách nhắc đến người họ hàng này, lông mày lại nhíu lại: “Ông ấy là cục trưởng Cục quản lý Bất động sản.”

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Tuy nhiên, chị cả có thể chờ được, nhưng ba cô bé lại không thể đợi được năm năm, mười năm, mất một năm sẽ chậm một lớp, Đại Nha đã chín tuổi, đáng lẽ phải vào tới lớp ba rồi. Chu Quang Hách và cô là hợp tác vì lợi ích, chị cả là điều kiện, cũng là người ngoài, trong khoảng thời gian này, rõ ràng là cô ấy không biết nội tình cuộc hôn nhân này, có thể nói ra sẽ mua việc làm giúp cô, hoàn toàn là xuất phát từ nội tâm. Thủy Lang bỗng nhiên cau mày, có chút không dám tin vào suy nghĩ và lời nói vừa rồi của mình. Có phải vừa rồi cô đã đặt người khác lên trên bản thân mình không? Có phải vừa rồi cô tràn đầy lòng trắc ẩn không? Người đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ trả lại mười phần, thậm chí là một trăm phần, đây là tính cách của cô trước khi bước vào xã hội, trước khi xuyên không, cô đã sớm trở thành một người ích kỷ hoàn hảo. Ông già ngã xuống đất, cô thậm chí còn không nhìn một cái. Tại sao lại biến thành dạng người này? “Anh nhớ rồi.” Chu Quang Hách chỉ là cho rằng cô là người tốt bụng, lại suy nghĩ nhiều cho chị cả và ba bé gái: “Em có thể cải tạo phòng của chị cả như vậy, có năng lực tốt như vậy, anh sẽ nhờ người qua chỗ xưởng đồ gia dụng và cục quản lý bất động sản hỏi thăm một chút.” “Sao cũng được...” Thủy Lang thản nhiên trả lời rồi đột nhiên ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn anh: “Cục quản lý bất động sản?” Chu Quang Hách bị hành động đột ngột của cô làm cho giật mình, nhìn về phía khuôn mắt nhỏ đang ở gần trong gang tấc, anh không được tự nhiên tránh đi ánh mắt sáng lấp lánh của cô: “Em muốn làm việc ở Cục quản lý bất động sản sao?” “Muốn!!!” Sau Thủy Lang hét lên rồi mới nhận ra mình quá phấn khích, lại xích người ra sau, thầm nghĩ mình bị Tam Nha lây nhiễm, nếu không là bị những người trong ngõ lây nhiễm, hay kích động, mới gặp chút chuyện đã không thể bình tĩnh. “Anh cũng đã nói,em có năng lực cải tạo phòng ở, còn em , em cũng thích thiết kế nhà và làm nghề mộc. Trong thành phố rất nhiều ngôi nhà thuộc về đơn vị, cũng thuộc về cục quản lý bất động sản phân phối, ngoại trừ trường hợp giống như gia đình anh có giấy chứng nhận tài sản riêng, hầu hết đều cần có sự đồng ý của cục quản lý bất động sản mới có thể sửa chữa.” “Anh hiểu rồi.” Chu Quang Hách trịnh trọng gật đầu: “Anh sẽ tìm cách.” Thủy Lang sớm trở về thành phố chính là để ngăn tiểu tam và người bố cặn bã vượt lên trước đi đăng ký sở hữu. Tuy nhiên, người bố cặn bã đang làm việc ngay tại cục quản lý bất động sản mặc dù biết trong lòng cô biết đại khái người bố cặn bã muốn làm gì nhưng cô còn đang nghĩ đến việc trở thành cán bộ ngõ, sửa sang thêm nhiều ngôi nhà để thu hút sự chú ý của  cục quản lý bất động sản. Không ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu thì một niềm vui bất ngờ đã từ trên trời rơi xuống! Nếu cô có thể vào đó làm việc, thật sự là ông trời giúp cô, nghĩ đến đây, Thủy Lang kéo Chu Quang Hách nói: “Anh thật sự có thể nghĩ ra cách sao?"  "Thật ra an có một người bác làm việc ở văn phòng bất động sản.” Chu Quang Hách nhắc đến người họ hàng này, lông mày lại nhíu lại: “Ông ấy là cục trưởng Cục quản lý Bất động sản.”

Chương 100: Chương 100