Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…

Chương 111: Chương 111

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Đối với một người có năng lực, có tấm lòng nhân ái, có lương tâm như vậy, nếu có thể làm Ba Nhạc một lần, kiếm ra được con thiên lý mã này thì lợi ích sẽ lớn hơn rất nhiều! Cái gì chiếc đồng hồ La Mã, cái gì phiếu TV, cái gì đồ nội thất nhập khẩu, cái gì t.h.u.ố.c lá rượu Mao Đài, tất cả tạm thời vứt bỏ hết.  Có được một cô bé có nhân phẩm như vậy, sau này ông ấy có thể thiếu những thứ đó sao? Tuyệt đối không thể thiếu đâu! Ngược lại, nếu như đổi thành một người như con gái của Ô Thiện Bình, tính cách hời hợt, nói đưa đồng hồ La Mã, lề mà lề mề, móc móc lục soát, người ta nói ba tuổi đã già, chính là áp dụng cho những người này, bây giờ đã như vậy rồi, sau này có có thể chân thành được không, sẽ không đâu! Ông ấy quyết định đem vị trí này cho Thủy Lang! “Cái gì?” Tống Khởi Ba vội vàng đứng tới trước mặt Thủy Lang: “Xe lăn thì có thể lấy, nhưng người thì không thể cướp đi!” “Anh đang làm gì vậy?” Phó cục trưởng Hứa đã sớm nhìn ra, xưởng trưởng và kỹ sư trưởng đều đến đây, đây không phải muốn cướp người thì là làm gì, đây cũng là lý do khiến ông ấy hạ quyết tâm: “Xưởng đồ nội thất cướp người còn có lý, đơn vị làm xe lăn các người, sao lại cũng muốn cướp người với chúng tôi?” “Cái gì mà đơn vị làm xe lăn? Chúng tôi là công ty vật tư y tế!” Xưởng trưởng không phục nói: “Đồng chí Thủy Lang biết rất rõ về vật tư y tế của chúng tôi, đã đưa ra những gợi ý để công ty chúng tôi có thể tạo ra bước đột phá lớn. Đơn vị chúng tôi đang thiếu nhân tài như vậy nên hôm nay chúng tôi long trọng tới đây mời cô ấy về làm việc ở đơn vị chúng tôi.” Những người ở cửa trước cửa sau đến tham gia cuộc vui đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Bà Lư và Kim Xảo Chi ghé vào cửa sau vểnh tai, càng ngạc nhiên hơn, không thể ngậm miệng lại được. Tại sao? Bởi vì người xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế này là lãnh đạo lớn của con trai bà Lư, còn kỹ sư trưởng là trưởng phòng của con trai bà ấy, bình thường con trai bà ấy trước mặt hai người này đều cúi đầu khom lưng, không ngờ hôm nay hai vị quan lớn này lại đích thân giao xe lăn tới tận cửa, còn lần lượt cúi đầu khom lưng với cô gái nhà quê đến từ vùng hoang dã phương Bắc! Điều này quả thực là phá vỡ nhận thức và tam quan của bọn họ! “Vợ Chu Quang Hách quả nhiên không đơn giản, nhiều nhân vật lớn như vậy đến nhà mời cô ấy đi làm.” “Tôi đã sớm nói rồi, cô bé này rất có năng lực, làm cán bộ ngõ là rất miễn cưỡng.” “Người với người thực sự có số phận khác nhau. Trước kia chúng ta đã chờ đợi rất nhiều năm, trải qua rất nhiều kỳ thi, tận dụng mọi cơ hội có thể, mới được vào làm việc trong nhà máy. Bây giờ người ta lại được mấy đơn vị tốt tranh giành, ôi!” “Mộ tổ tiên nhà họ Chu đang bốc khói xanh, có ai biết được chôn ở đâu không? Tôi cũng sẽ chuyển mộ tổ tiên của nhà tôi đến đó!” Bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười ríu rít của hàng xóm, *****̃ng làm cho trong phòng khách khí thế ngất trời. Phó xưởng trưởng Thạch: “Cô bé này đã hợp tác với chúng tôi sớm nhất. Thiết kế nội thất của cô ấy rất tốt, chắc chắn là đi làm việc tại Nhà máy Nội thất số 1 của chúng tôi là tốt nhất!” Xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế: “Đồ dùng trong nhà chỉ là chuyện quá bình thường, nên qua xưởng chúng tôi, tiếp tục nghiên cứu xe lăn cao cấp cùng kỹ sư trưởng của chúng tôi, vượt qua Châu Âu, Mỹ, Nhật Bản, giành vinh quang cho đất nước!” Chu Huỷ: “Hu hu oa...” Phó cục trưởng Hứa: “Ông thật giỏi tô vẽ mặt mũi mình. Một chiếc xe lăn mà nói giống như Thế vận hội Olympic, còn mang vinh quang cho đất nước. Cô bé này nên đến văn phòng quản lý bất động sản của chúng tôi để sửa sang nhà cửa, làm nhân dân được vẻ vang, làm đất nước được vẻ vang!” Phó xưởng trưởng Thạch: “Cục quản lý bất động sản của các ông nói làm nhân dân được vẻ vang còn có lý, sao có thể nói làm đất nước được vẻ vang được? Nói như vậy, đến xưởng nội thất của chúng tôi, thiết kế nội thất xuất khẩu, các càng có thể  mang lại vinh quan về cho đất nước, không cần phải mua nội thất nhập khẩu nữ!” Chu Huỷ: “Hu hu hu...” Phó cục trưởng Hứa: “Đến đơn vị chúng tôi, đến Cục quản lý Bất động sản là tốt nhất!” Xưởng trưởng nhà máy Vật tư Y tế: “Đương nhiên vật tư y tế là tốt nhất! Thiết kế của chúng tôi đã lạc hậu, cần sự hỗ trợ của đồng chí Thủy Lang nhất. Hãy đến nhà máy Vật tư Y tế!” Phó xưởng trưởng Thạch: “Chúng tôi càng lạc hậu hơn, đương nhiên là phải đến xưởng sản xuất đồ nội thất của chúng tôi, làm ra hàng hoá xuất khẩu, đuổi kịp Châu Âu và Mỹ, giành vinh quang cho nhân dân, giành vinh quang cho đất nước!” Phó cục trưởng Hứa/Xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế: “Tại sao ông lại ăn cắp hết khẩu hiệu của chúng tôi dùng vậy?” … Trong phòng khách nhà Chu gia nước miếng tung bay,, mái nhà gần như tràn ngập nước bọt của mấy người này. Uông Tú vốn là đang giúp nói chuyện chồng, trợn mắt há hốc mồm nhìn người chồng miệng lưỡi lưu loát, càng nói càng kích động, rốt cuộc không còn tìm được bóng dáng người chồng buồn bực một gậy đánh không ra một chữ nữa, khăn tay ẩm ướt trong tay giơ lên nửa chừng, hoàn toàn quên mất phản ứng. Chu Huỷ khóc không kiềm được, không biết từ khi nào đã ngừng lại, ngơ ngác nhìn những người đàn ông cứng cổ kêu gào, cô ấy không còn quan tâm khuôn mặt đầy nước mắt của mình nữa.

Đối với một người có năng lực, có tấm lòng nhân ái, có lương tâm như vậy, nếu có thể làm Ba Nhạc một lần, kiếm ra được con thiên lý mã này thì lợi ích sẽ lớn hơn rất nhiều!

 

Cái gì chiếc đồng hồ La Mã, cái gì phiếu TV, cái gì đồ nội thất nhập khẩu, cái gì t.h.u.ố.c lá rượu Mao Đài, tất cả tạm thời vứt bỏ hết. 

 

Có được một cô bé có nhân phẩm như vậy, sau này ông ấy có thể thiếu những thứ đó sao?

 

Tuyệt đối không thể thiếu đâu!

 

Ngược lại, nếu như đổi thành một người như con gái của Ô Thiện Bình, tính cách hời hợt, nói đưa đồng hồ La Mã, lề mà lề mề, móc móc lục soát, người ta nói ba tuổi đã già, chính là áp dụng cho những người này, bây giờ đã như vậy rồi, sau này có có thể chân thành được không, sẽ không đâu!

 

Ông ấy quyết định đem vị trí này cho Thủy Lang!

 

“Cái gì?” Tống Khởi Ba vội vàng đứng tới trước mặt Thủy Lang: “Xe lăn thì có thể lấy, nhưng người thì không thể cướp đi!”

 

“Anh đang làm gì vậy?” Phó cục trưởng Hứa đã sớm nhìn ra, xưởng trưởng và kỹ sư trưởng đều đến đây, đây không phải muốn cướp người thì là làm gì, đây cũng là lý do khiến ông ấy hạ quyết tâm: “Xưởng đồ nội thất cướp người còn có lý, đơn vị làm xe lăn các người, sao lại cũng muốn cướp người với chúng tôi?”

 

“Cái gì mà đơn vị làm xe lăn? Chúng tôi là công ty vật tư y tế!” Xưởng trưởng không phục nói: “Đồng chí Thủy Lang biết rất rõ về vật tư y tế của chúng tôi, đã đưa ra những gợi ý để công ty chúng tôi có thể tạo ra bước đột phá lớn. Đơn vị chúng tôi đang thiếu nhân tài như vậy nên hôm nay chúng tôi long trọng tới đây mời cô ấy về làm việc ở đơn vị chúng tôi.”

 

Những người ở cửa trước cửa sau đến tham gia cuộc vui đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

 

Bà Lư và Kim Xảo Chi ghé vào cửa sau vểnh tai, càng ngạc nhiên hơn, không thể ngậm miệng lại được.

 

Tại sao?

 

Bởi vì người xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế này là lãnh đạo lớn của con trai bà Lư, còn kỹ sư trưởng là trưởng phòng của con trai bà ấy, bình thường con trai bà ấy trước mặt hai người này đều cúi đầu khom lưng, không ngờ hôm nay hai vị quan lớn này lại đích thân giao xe lăn tới tận cửa, còn lần lượt cúi đầu khom lưng với cô gái nhà quê đến từ vùng hoang dã phương Bắc!

 

Điều này quả thực là phá vỡ nhận thức và tam quan của bọn họ!

 

“Vợ Chu Quang Hách quả nhiên không đơn giản, nhiều nhân vật lớn như vậy đến nhà mời cô ấy đi làm.”

 

“Tôi đã sớm nói rồi, cô bé này rất có năng lực, làm cán bộ ngõ là rất miễn cưỡng.”

 

“Người với người thực sự có số phận khác nhau. Trước kia chúng ta đã chờ đợi rất nhiều năm, trải qua rất nhiều kỳ thi, tận dụng mọi cơ hội có thể, mới được vào làm việc trong nhà máy. Bây giờ người ta lại được mấy đơn vị tốt tranh giành, ôi!”

 

“Mộ tổ tiên nhà họ Chu đang bốc khói xanh, có ai biết được chôn ở đâu không? Tôi cũng sẽ chuyển mộ tổ tiên của nhà tôi đến đó!”

 

Bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười ríu rít của hàng xóm, *****̃ng làm cho trong phòng khách khí thế ngất trời.

 

Phó xưởng trưởng Thạch: “Cô bé này đã hợp tác với chúng tôi sớm nhất. Thiết kế nội thất của cô ấy rất tốt, chắc chắn là đi làm việc tại Nhà máy Nội thất số 1 của chúng tôi là tốt nhất!”

 

Xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế: “Đồ dùng trong nhà chỉ là chuyện quá bình thường, nên qua xưởng chúng tôi, tiếp tục nghiên cứu xe lăn cao cấp cùng kỹ sư trưởng của chúng tôi, vượt qua Châu Âu, Mỹ, Nhật Bản, giành vinh quang cho đất nước!”

 

Chu Huỷ: “Hu hu oa...”

 

Phó cục trưởng Hứa: “Ông thật giỏi tô vẽ mặt mũi mình. Một chiếc xe lăn mà nói giống như Thế vận hội Olympic, còn mang vinh quang cho đất nước. Cô bé này nên đến văn phòng quản lý bất động sản của chúng tôi để sửa sang nhà cửa, làm nhân dân được vẻ vang, làm đất nước được vẻ vang!”

 

Phó xưởng trưởng Thạch: “Cục quản lý bất động sản của các ông nói làm nhân dân được vẻ vang còn có lý, sao có thể nói làm đất nước được vẻ vang được? Nói như vậy, đến xưởng nội thất của chúng tôi, thiết kế nội thất xuất khẩu, các càng có thể  mang lại vinh quan về cho đất nước, không cần phải mua nội thất nhập khẩu nữ!”

 

Chu Huỷ: “Hu hu hu...”

 

Phó cục trưởng Hứa: “Đến đơn vị chúng tôi, đến Cục quản lý Bất động sản là tốt nhất!”

 

Xưởng trưởng nhà máy Vật tư Y tế: “Đương nhiên vật tư y tế là tốt nhất! Thiết kế của chúng tôi đã lạc hậu, cần sự hỗ trợ của đồng chí Thủy Lang nhất. Hãy đến nhà máy Vật tư Y tế!”

 

Phó xưởng trưởng Thạch: “Chúng tôi càng lạc hậu hơn, đương nhiên là phải đến xưởng sản xuất đồ nội thất của chúng tôi, làm ra hàng hoá xuất khẩu, đuổi kịp Châu Âu và Mỹ, giành vinh quang cho nhân dân, giành vinh quang cho đất nước!”

 

Phó cục trưởng Hứa/Xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế: “Tại sao ông lại ăn cắp hết khẩu hiệu của chúng tôi dùng vậy?”

 

 

Trong phòng khách nhà Chu gia nước miếng tung bay,, mái nhà gần như tràn ngập nước bọt của mấy người này.

 

Uông Tú vốn là đang giúp nói chuyện chồng, trợn mắt há hốc mồm nhìn người chồng miệng lưỡi lưu loát, càng nói càng kích động, rốt cuộc không còn tìm được bóng dáng người chồng buồn bực một gậy đánh không ra một chữ nữa, khăn tay ẩm ướt trong tay giơ lên nửa chừng, hoàn toàn quên mất phản ứng.

 

Chu Huỷ khóc không kiềm được, không biết từ khi nào đã ngừng lại, ngơ ngác nhìn những người đàn ông cứng cổ kêu gào, cô ấy không còn quan tâm khuôn mặt đầy nước mắt của mình nữa.

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Đối với một người có năng lực, có tấm lòng nhân ái, có lương tâm như vậy, nếu có thể làm Ba Nhạc một lần, kiếm ra được con thiên lý mã này thì lợi ích sẽ lớn hơn rất nhiều! Cái gì chiếc đồng hồ La Mã, cái gì phiếu TV, cái gì đồ nội thất nhập khẩu, cái gì t.h.u.ố.c lá rượu Mao Đài, tất cả tạm thời vứt bỏ hết.  Có được một cô bé có nhân phẩm như vậy, sau này ông ấy có thể thiếu những thứ đó sao? Tuyệt đối không thể thiếu đâu! Ngược lại, nếu như đổi thành một người như con gái của Ô Thiện Bình, tính cách hời hợt, nói đưa đồng hồ La Mã, lề mà lề mề, móc móc lục soát, người ta nói ba tuổi đã già, chính là áp dụng cho những người này, bây giờ đã như vậy rồi, sau này có có thể chân thành được không, sẽ không đâu! Ông ấy quyết định đem vị trí này cho Thủy Lang! “Cái gì?” Tống Khởi Ba vội vàng đứng tới trước mặt Thủy Lang: “Xe lăn thì có thể lấy, nhưng người thì không thể cướp đi!” “Anh đang làm gì vậy?” Phó cục trưởng Hứa đã sớm nhìn ra, xưởng trưởng và kỹ sư trưởng đều đến đây, đây không phải muốn cướp người thì là làm gì, đây cũng là lý do khiến ông ấy hạ quyết tâm: “Xưởng đồ nội thất cướp người còn có lý, đơn vị làm xe lăn các người, sao lại cũng muốn cướp người với chúng tôi?” “Cái gì mà đơn vị làm xe lăn? Chúng tôi là công ty vật tư y tế!” Xưởng trưởng không phục nói: “Đồng chí Thủy Lang biết rất rõ về vật tư y tế của chúng tôi, đã đưa ra những gợi ý để công ty chúng tôi có thể tạo ra bước đột phá lớn. Đơn vị chúng tôi đang thiếu nhân tài như vậy nên hôm nay chúng tôi long trọng tới đây mời cô ấy về làm việc ở đơn vị chúng tôi.” Những người ở cửa trước cửa sau đến tham gia cuộc vui đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Bà Lư và Kim Xảo Chi ghé vào cửa sau vểnh tai, càng ngạc nhiên hơn, không thể ngậm miệng lại được. Tại sao? Bởi vì người xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế này là lãnh đạo lớn của con trai bà Lư, còn kỹ sư trưởng là trưởng phòng của con trai bà ấy, bình thường con trai bà ấy trước mặt hai người này đều cúi đầu khom lưng, không ngờ hôm nay hai vị quan lớn này lại đích thân giao xe lăn tới tận cửa, còn lần lượt cúi đầu khom lưng với cô gái nhà quê đến từ vùng hoang dã phương Bắc! Điều này quả thực là phá vỡ nhận thức và tam quan của bọn họ! “Vợ Chu Quang Hách quả nhiên không đơn giản, nhiều nhân vật lớn như vậy đến nhà mời cô ấy đi làm.” “Tôi đã sớm nói rồi, cô bé này rất có năng lực, làm cán bộ ngõ là rất miễn cưỡng.” “Người với người thực sự có số phận khác nhau. Trước kia chúng ta đã chờ đợi rất nhiều năm, trải qua rất nhiều kỳ thi, tận dụng mọi cơ hội có thể, mới được vào làm việc trong nhà máy. Bây giờ người ta lại được mấy đơn vị tốt tranh giành, ôi!” “Mộ tổ tiên nhà họ Chu đang bốc khói xanh, có ai biết được chôn ở đâu không? Tôi cũng sẽ chuyển mộ tổ tiên của nhà tôi đến đó!” Bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười ríu rít của hàng xóm, *****̃ng làm cho trong phòng khách khí thế ngất trời. Phó xưởng trưởng Thạch: “Cô bé này đã hợp tác với chúng tôi sớm nhất. Thiết kế nội thất của cô ấy rất tốt, chắc chắn là đi làm việc tại Nhà máy Nội thất số 1 của chúng tôi là tốt nhất!” Xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế: “Đồ dùng trong nhà chỉ là chuyện quá bình thường, nên qua xưởng chúng tôi, tiếp tục nghiên cứu xe lăn cao cấp cùng kỹ sư trưởng của chúng tôi, vượt qua Châu Âu, Mỹ, Nhật Bản, giành vinh quang cho đất nước!” Chu Huỷ: “Hu hu oa...” Phó cục trưởng Hứa: “Ông thật giỏi tô vẽ mặt mũi mình. Một chiếc xe lăn mà nói giống như Thế vận hội Olympic, còn mang vinh quang cho đất nước. Cô bé này nên đến văn phòng quản lý bất động sản của chúng tôi để sửa sang nhà cửa, làm nhân dân được vẻ vang, làm đất nước được vẻ vang!” Phó xưởng trưởng Thạch: “Cục quản lý bất động sản của các ông nói làm nhân dân được vẻ vang còn có lý, sao có thể nói làm đất nước được vẻ vang được? Nói như vậy, đến xưởng nội thất của chúng tôi, thiết kế nội thất xuất khẩu, các càng có thể  mang lại vinh quan về cho đất nước, không cần phải mua nội thất nhập khẩu nữ!” Chu Huỷ: “Hu hu hu...” Phó cục trưởng Hứa: “Đến đơn vị chúng tôi, đến Cục quản lý Bất động sản là tốt nhất!” Xưởng trưởng nhà máy Vật tư Y tế: “Đương nhiên vật tư y tế là tốt nhất! Thiết kế của chúng tôi đã lạc hậu, cần sự hỗ trợ của đồng chí Thủy Lang nhất. Hãy đến nhà máy Vật tư Y tế!” Phó xưởng trưởng Thạch: “Chúng tôi càng lạc hậu hơn, đương nhiên là phải đến xưởng sản xuất đồ nội thất của chúng tôi, làm ra hàng hoá xuất khẩu, đuổi kịp Châu Âu và Mỹ, giành vinh quang cho nhân dân, giành vinh quang cho đất nước!” Phó cục trưởng Hứa/Xưởng trưởng nhà máy vật tư y tế: “Tại sao ông lại ăn cắp hết khẩu hiệu của chúng tôi dùng vậy?” … Trong phòng khách nhà Chu gia nước miếng tung bay,, mái nhà gần như tràn ngập nước bọt của mấy người này. Uông Tú vốn là đang giúp nói chuyện chồng, trợn mắt há hốc mồm nhìn người chồng miệng lưỡi lưu loát, càng nói càng kích động, rốt cuộc không còn tìm được bóng dáng người chồng buồn bực một gậy đánh không ra một chữ nữa, khăn tay ẩm ướt trong tay giơ lên nửa chừng, hoàn toàn quên mất phản ứng. Chu Huỷ khóc không kiềm được, không biết từ khi nào đã ngừng lại, ngơ ngác nhìn những người đàn ông cứng cổ kêu gào, cô ấy không còn quan tâm khuôn mặt đầy nước mắt của mình nữa.

Chương 111: Chương 111