"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…
Chương 567: Vô cùng quen mắt
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Nhưng Huyện lệnh cũng không dám nói ra những lời này. "Vậy... bắt giữ hai người này lại trước? Chờ tới khi điều tra rõ nội tình thì đưa ra phán quyết sau?" Huyện lệnh hỏi. "Được." Hoắc Triệu Uyên tích chữ như vàng. Huyện lệnh đại nhân thở ra một hơi. "Vậy... Tiếp theo... Thẩm tra xử lý vụ án lão Chu thị bị giết..." Huyện lệnh lau mồ hôi lạnh. Lão Chu thị được khiêng lên công đường. Người của thôn Hạnh Hoa đi theo tới đây đang đứng ở bên ngoài, nghển cổ ra nhìn, tâm trạng rất căng thẳng, nhất là khi nhìn thấy từng đợt người bị bắt tới rồi lại đưa đi lúc nãy, trông thật sự rất đáng sợ. "Hình như vị đại nhân này đứng về phía Nhị Nha của chúng ta, chắc chắn không có chuyện gì đâu..." Đại Diêu thị cũng hơi sợ hãi. Tống Phúc Sơn vốn lười tới nhưng hắn ta là người của nương gia của Tống Anh, lúc này mà không tới thì đúng là không còn gì để nói.Hơn nữa, lỡ như Tống Anh bị định tội thì Tống gia bọn họ cũng không còn mặt mũi.Lúc này, hắn ta căng thẳng nói: "Miêu thị kia không phải thứ tốt lành gì, chắc chắn là bà ta làm!"Tới lúc này, bộ xương già của Tống lão gia tử vẫn miễn cưỡng có thể chịu đựng được. Giờ này khắc này, vậy mà ông lại vô cùng lo lắng. Theo lý thuyết, đây chỉ là tôn nữ, còn là tôn nữ đã xuất giá, không đến mức khiến ông phải lo lắng như thế.Thế nhưng, lúc này trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh nha đầu này ép ông rèn luyện thân thể lúc trước.Tuy rằng Nhị Nha rất hung dữ nhưng nếu luận về hiếu thảo thì e rằng toàn bộ con cháu trong nhà không có một ai sánh bằng nàng...Lỡ như mắt nhìn của vị Huyện lệnh này không tốt, cảm thấy là Nhị Nha giết người thì chắc chắn sẽ phải đền mạng...Lão gia tử nhìn chằm chằm Miêu thị kia, ánh mắt như có thể ***** lửa!Đều do tiền bạc gây họa!Những người lòng dạ đen tối này, bản thân không học theo gương tốt mà lại suốt ngày nhớ thương tài sản của người khác, đều là kẻ không bằng cầm thú!Còn có người của Thúy Nhan Trai kia nữa, nếu không phải bọn họ thuê Cát Đại thì sẽ không có Miêu thị xuất hiện, tôn nữ cũng không đến mức phải lên công đường!Còn tâm trạng của Tống lý chính lại lơ lửng trên mây, ánh mắt của ông ấy vẫn luôn đặt trên người Hoắc Triệu Uyên kia.Đứa nhỏ này...Nhìn vô cùng quen mắt, thật sự hơi giống... Hoắc Nhung?Nhưng Hoắc Nhung đã rời thôn từ năm mười mấy tuổi nên ông ấy cũng không dám khẳng định.Hơn nữa, người ta là đại nhân.Tuy không biết là chức quan lớn cỡ nào nhưng tóm lại là bọn họ không thể trêu vào.Hoắc Nhung là con của thợ săn, không có năng lực lớn như vậy. Nhưng nhìn giống nhau như thế khiến Tống lý chính không khỏi nghi ngờ người này có phải là thân thích của Hoắc Nhung hay không...Nếu không, sao hắn lại chiếu cố Hoắc nương tử như thế chứ?Tống lý chính miên man suy nghĩ trong đầu nhưng ông ấy cũng không dám tùy tiện sắp đặt. Giờ phút này, trên công đường. Ngỗ tác bẩm báo lại kết quả kiểm tra lúc trước một lần. "Nếu đã có chứng cứ đầy đủ thì còn tranh cãi gì nữa?" Hoắc Triệu Uyên hừ một tiếng. Huyện lệnh đại nhân nheo mắt: "Nhưng mà trước khi lão Chu thị kia chết...""Vì con cháu nhà mình mà nói dối cũng không có gì lạ.Cả nhà Miêu thị vốn có động cơ, sao có thể tin tưởng lời bọn họ nói được? Đương nhiên phải dựa theo hồ sơ vụ án mà phán xử." Hoắc Triệu Uyên thản nhiên nói. "Bọn ta không phục! Ngươi, ngươi, vị đại nhân này chắc chắn là nhân tình của nàng ta! Ngươi vẫn luôn đứng về phía nàng ta! Các ngươi muốn đổ oan cho ta đã giết người!" Miêu thị vội vàng hô lên. "Là một người gan dạ đấy.Vũ nhục bổn vương là đã có thể kéo ra ngoài đánh chết ngay lập tức rồi." Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên cong lên, lạnh lùng cười một tiếng. Miêu thị trợn to mắt. "Vụ án này đã được định.Nếu nói còn chỗ phải thẩm tra xử lí thì chính là... chuyện giết người do cả nhà các ngươi cùng mưu tính hay do một mình Miêu thị gây ra..." Hoắc Triệu Uyên nở nụ cười âm u. Lúc này, Tống Anh đã chẳng còn muốn cảm thán nữa. Trước đây, nàng cảm thấy vị đại nhân này là người lương thiện, thậm chí còn hơi thật thà, nhưng giờ khắc này, nàng hoàn toàn không còn suy nghĩ đó nữa. Thật thà cái rắm, cực kỳ tâm cơ!Người ta còn chưa nhận tội đã gác trọng điểm qua một bên không nói tới nữa, ngược lại còn khiến những người này giết hại lẫn nhau!
Nhưng Huyện lệnh cũng không dám nói ra những lời này.
"Vậy... bắt giữ hai người này lại trước? Chờ tới khi điều tra rõ nội tình thì đưa ra phán quyết sau?" Huyện lệnh hỏi.
"Được." Hoắc Triệu Uyên tích chữ như vàng.
Huyện lệnh đại nhân thở ra một hơi.
"Vậy... Tiếp theo... Thẩm tra xử lý vụ án lão Chu thị bị giết..." Huyện lệnh lau mồ hôi lạnh.
Lão Chu thị được khiêng lên công đường.
Người của thôn Hạnh Hoa đi theo tới đây đang đứng ở bên ngoài, nghển cổ ra nhìn, tâm trạng rất căng thẳng, nhất là khi nhìn thấy từng đợt người bị bắt tới rồi lại đưa đi lúc nãy, trông thật sự rất đáng sợ.
"Hình như vị đại nhân này đứng về phía Nhị Nha của chúng ta, chắc chắn không có chuyện gì đâu..." Đại Diêu thị cũng hơi sợ hãi.
Tống Phúc Sơn vốn lười tới nhưng hắn ta là người của nương gia của Tống Anh, lúc này mà không tới thì đúng là không còn gì để nói.
Hơn nữa, lỡ như Tống Anh bị định tội thì Tống gia bọn họ cũng không còn mặt mũi.
Lúc này, hắn ta căng thẳng nói: "Miêu thị kia không phải thứ tốt lành gì, chắc chắn là bà ta làm!"
Tới lúc này, bộ xương già của Tống lão gia tử vẫn miễn cưỡng có thể chịu đựng được.
Giờ này khắc này, vậy mà ông lại vô cùng lo lắng.
Theo lý thuyết, đây chỉ là tôn nữ, còn là tôn nữ đã xuất giá, không đến mức khiến ông phải lo lắng như thế.
Thế nhưng, lúc này trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh nha đầu này ép ông rèn luyện thân thể lúc trước.
Tuy rằng Nhị Nha rất hung dữ nhưng nếu luận về hiếu thảo thì e rằng toàn bộ con cháu trong nhà không có một ai sánh bằng nàng...
Lỡ như mắt nhìn của vị Huyện lệnh này không tốt, cảm thấy là Nhị Nha giết người thì chắc chắn sẽ phải đền mạng...
Lão gia tử nhìn chằm chằm Miêu thị kia, ánh mắt như có thể ***** lửa!
Đều do tiền bạc gây họa!
Những người lòng dạ đen tối này, bản thân không học theo gương tốt mà lại suốt ngày nhớ thương tài sản của người khác, đều là kẻ không bằng cầm thú!
Còn có người của Thúy Nhan Trai kia nữa, nếu không phải bọn họ thuê Cát Đại thì sẽ không có Miêu thị xuất hiện, tôn nữ cũng không đến mức phải lên công đường!
Còn tâm trạng của Tống lý chính lại lơ lửng trên mây, ánh mắt của ông ấy vẫn luôn đặt trên người Hoắc Triệu Uyên kia.
Đứa nhỏ này...
Nhìn vô cùng quen mắt, thật sự hơi giống... Hoắc Nhung?
Nhưng Hoắc Nhung đã rời thôn từ năm mười mấy tuổi nên ông ấy cũng không dám khẳng định.
Hơn nữa, người ta là đại nhân.
Tuy không biết là chức quan lớn cỡ nào nhưng tóm lại là bọn họ không thể trêu vào.
Hoắc Nhung là con của thợ săn, không có năng lực lớn như vậy.
Nhưng nhìn giống nhau như thế khiến Tống lý chính không khỏi nghi ngờ người này có phải là thân thích của Hoắc Nhung hay không...
Nếu không, sao hắn lại chiếu cố Hoắc nương tử như thế chứ?
Tống lý chính miên man suy nghĩ trong đầu nhưng ông ấy cũng không dám tùy tiện sắp đặt.
Giờ phút này, trên công đường.
Ngỗ tác bẩm báo lại kết quả kiểm tra lúc trước một lần.
"Nếu đã có chứng cứ đầy đủ thì còn tranh cãi gì nữa?" Hoắc Triệu Uyên hừ một tiếng.
Huyện lệnh đại nhân nheo mắt: "Nhưng mà trước khi lão Chu thị kia chết..."
"Vì con cháu nhà mình mà nói dối cũng không có gì lạ.
Cả nhà Miêu thị vốn có động cơ, sao có thể tin tưởng lời bọn họ nói được? Đương nhiên phải dựa theo hồ sơ vụ án mà phán xử." Hoắc Triệu Uyên thản nhiên nói.
"Bọn ta không phục! Ngươi, ngươi, vị đại nhân này chắc chắn là nhân tình của nàng ta! Ngươi vẫn luôn đứng về phía nàng ta! Các ngươi muốn đổ oan cho ta đã giết người!" Miêu thị vội vàng hô lên.
"Là một người gan dạ đấy.
Vũ nhục bổn vương là đã có thể kéo ra ngoài đánh chết ngay lập tức rồi." Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên cong lên, lạnh lùng cười một tiếng.
Miêu thị trợn to mắt.
"Vụ án này đã được định.
Nếu nói còn chỗ phải thẩm tra xử lí thì chính là... chuyện giết người do cả nhà các ngươi cùng mưu tính hay do một mình Miêu thị gây ra..." Hoắc Triệu Uyên nở nụ cười âm u.
Lúc này, Tống Anh đã chẳng còn muốn cảm thán nữa.
Trước đây, nàng cảm thấy vị đại nhân này là người lương thiện, thậm chí còn hơi thật thà, nhưng giờ khắc này, nàng hoàn toàn không còn suy nghĩ đó nữa.
Thật thà cái rắm, cực kỳ tâm cơ!
Người ta còn chưa nhận tội đã gác trọng điểm qua một bên không nói tới nữa, ngược lại còn khiến những người này giết hại lẫn nhau!
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Nhưng Huyện lệnh cũng không dám nói ra những lời này. "Vậy... bắt giữ hai người này lại trước? Chờ tới khi điều tra rõ nội tình thì đưa ra phán quyết sau?" Huyện lệnh hỏi. "Được." Hoắc Triệu Uyên tích chữ như vàng. Huyện lệnh đại nhân thở ra một hơi. "Vậy... Tiếp theo... Thẩm tra xử lý vụ án lão Chu thị bị giết..." Huyện lệnh lau mồ hôi lạnh. Lão Chu thị được khiêng lên công đường. Người của thôn Hạnh Hoa đi theo tới đây đang đứng ở bên ngoài, nghển cổ ra nhìn, tâm trạng rất căng thẳng, nhất là khi nhìn thấy từng đợt người bị bắt tới rồi lại đưa đi lúc nãy, trông thật sự rất đáng sợ. "Hình như vị đại nhân này đứng về phía Nhị Nha của chúng ta, chắc chắn không có chuyện gì đâu..." Đại Diêu thị cũng hơi sợ hãi. Tống Phúc Sơn vốn lười tới nhưng hắn ta là người của nương gia của Tống Anh, lúc này mà không tới thì đúng là không còn gì để nói.Hơn nữa, lỡ như Tống Anh bị định tội thì Tống gia bọn họ cũng không còn mặt mũi.Lúc này, hắn ta căng thẳng nói: "Miêu thị kia không phải thứ tốt lành gì, chắc chắn là bà ta làm!"Tới lúc này, bộ xương già của Tống lão gia tử vẫn miễn cưỡng có thể chịu đựng được. Giờ này khắc này, vậy mà ông lại vô cùng lo lắng. Theo lý thuyết, đây chỉ là tôn nữ, còn là tôn nữ đã xuất giá, không đến mức khiến ông phải lo lắng như thế.Thế nhưng, lúc này trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh nha đầu này ép ông rèn luyện thân thể lúc trước.Tuy rằng Nhị Nha rất hung dữ nhưng nếu luận về hiếu thảo thì e rằng toàn bộ con cháu trong nhà không có một ai sánh bằng nàng...Lỡ như mắt nhìn của vị Huyện lệnh này không tốt, cảm thấy là Nhị Nha giết người thì chắc chắn sẽ phải đền mạng...Lão gia tử nhìn chằm chằm Miêu thị kia, ánh mắt như có thể ***** lửa!Đều do tiền bạc gây họa!Những người lòng dạ đen tối này, bản thân không học theo gương tốt mà lại suốt ngày nhớ thương tài sản của người khác, đều là kẻ không bằng cầm thú!Còn có người của Thúy Nhan Trai kia nữa, nếu không phải bọn họ thuê Cát Đại thì sẽ không có Miêu thị xuất hiện, tôn nữ cũng không đến mức phải lên công đường!Còn tâm trạng của Tống lý chính lại lơ lửng trên mây, ánh mắt của ông ấy vẫn luôn đặt trên người Hoắc Triệu Uyên kia.Đứa nhỏ này...Nhìn vô cùng quen mắt, thật sự hơi giống... Hoắc Nhung?Nhưng Hoắc Nhung đã rời thôn từ năm mười mấy tuổi nên ông ấy cũng không dám khẳng định.Hơn nữa, người ta là đại nhân.Tuy không biết là chức quan lớn cỡ nào nhưng tóm lại là bọn họ không thể trêu vào.Hoắc Nhung là con của thợ săn, không có năng lực lớn như vậy. Nhưng nhìn giống nhau như thế khiến Tống lý chính không khỏi nghi ngờ người này có phải là thân thích của Hoắc Nhung hay không...Nếu không, sao hắn lại chiếu cố Hoắc nương tử như thế chứ?Tống lý chính miên man suy nghĩ trong đầu nhưng ông ấy cũng không dám tùy tiện sắp đặt. Giờ phút này, trên công đường. Ngỗ tác bẩm báo lại kết quả kiểm tra lúc trước một lần. "Nếu đã có chứng cứ đầy đủ thì còn tranh cãi gì nữa?" Hoắc Triệu Uyên hừ một tiếng. Huyện lệnh đại nhân nheo mắt: "Nhưng mà trước khi lão Chu thị kia chết...""Vì con cháu nhà mình mà nói dối cũng không có gì lạ.Cả nhà Miêu thị vốn có động cơ, sao có thể tin tưởng lời bọn họ nói được? Đương nhiên phải dựa theo hồ sơ vụ án mà phán xử." Hoắc Triệu Uyên thản nhiên nói. "Bọn ta không phục! Ngươi, ngươi, vị đại nhân này chắc chắn là nhân tình của nàng ta! Ngươi vẫn luôn đứng về phía nàng ta! Các ngươi muốn đổ oan cho ta đã giết người!" Miêu thị vội vàng hô lên. "Là một người gan dạ đấy.Vũ nhục bổn vương là đã có thể kéo ra ngoài đánh chết ngay lập tức rồi." Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên cong lên, lạnh lùng cười một tiếng. Miêu thị trợn to mắt. "Vụ án này đã được định.Nếu nói còn chỗ phải thẩm tra xử lí thì chính là... chuyện giết người do cả nhà các ngươi cùng mưu tính hay do một mình Miêu thị gây ra..." Hoắc Triệu Uyên nở nụ cười âm u. Lúc này, Tống Anh đã chẳng còn muốn cảm thán nữa. Trước đây, nàng cảm thấy vị đại nhân này là người lương thiện, thậm chí còn hơi thật thà, nhưng giờ khắc này, nàng hoàn toàn không còn suy nghĩ đó nữa. Thật thà cái rắm, cực kỳ tâm cơ!Người ta còn chưa nhận tội đã gác trọng điểm qua một bên không nói tới nữa, ngược lại còn khiến những người này giết hại lẫn nhau!