Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…
Chương 130: Chương 130
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… “Ai?” Chu Quang Hách tò mò nhìn cô: “Người nào?” Thủy Lang vẫn đang nhìn chằm chằm, cau mày lục lọi trong ký ức, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, tình cờ nhìn thấy nhóm người kia đang rẽ vào cửa đồn công an, đứng quay lưng về phía cô, càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng cô không thể nhớ ra là ai, đã thấy ở đâu: “Nhìn quen quen.” “Em en à?” “Không nhớ ra, thôi bỏ đi, đi về trước.” Chu Quang Hách kéo xe ba gác đi vào ngõ Ngô Đồng, lập tức thu hút một đám trẻ con đi theo phía sau, người lớn cũng kinh ngạc đuổi theo. “Cán bộ Thuỷ, nhà các người lại ăn Tết à?” “Tết cũng không ai mua nhiều đồ như vậy, trong này còn có một cái đài nữa!” "Chu Quang Hách, đây là các người dọn nhà từ chỗ nào tới sao? Định tổ chức một đám cưới khác à?” Không phải Tết cũng không phải đám cưới, nhưng vẻ mặt của Chu Quang Hách lại không khác gì ăn tết, tổ chức đám cưới: “Cô bé đã giúp giải quyết một vấn đề lớn trong sở chúng tôi, đây đều là đồ đạc mà lãnh đạo và gia đình đồng nghiệp đưa cho cô ấy, không liên quan gì đến tôi." “Cái gì?” “Sao cô bé này anh lại có năng lực lớn như vậy? Lại còn có thể giải quyết vấn đề ở đồn công an.” “Nhìn những thứ này, vẫn đề đó cũng không nhỏ đâu, quả thực, Chu Quang Hách, anh thật là may mắn!” “Thật ngưỡng mộ anh tìm được một người vợ như vậy. Cán bộ Thủy, cô còn có chị em nào khác không? Giới thiệu cho con trai tôi đi!” “Tôi nhớ ra rồi!” Trong lúc ồn ào, Thủy Lang đột nhiên hét lên: “Tôi biết anh ta là ai rồi!” Đúng lúc Chu Quang Hách đi tới cửa nhà, dừng xe lại, đỡ người xuống trước: “Là ai?” Thủy Lang nhìn đám người đi theo mình, tạm thời không trả lời, trước tiên mang hết tất cả đồ đạc trên xe vào trong nhà, sau đó chỉ huy ba bé gái ra ngoài lấy đồ đạc còn lại, không để ý hàng xóm đang đứng đầy bên ngoài, trực tiếp đẩy Chu Quảng Hách vào trong phòng, đóng cửa lại. “Người đó là người ở chợ đen!” Sắc mặt Chu Quang Hách đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ai? Em nói người vừa rồi phó đội trưởng Trâu đưa về sao?” “Chính là người đàn ông mặc áo len xanh bị hai cảnh sát giữ ở giữa.” Thủy Lang nghĩ trái nghĩ phải: “Ông ta chắc chắn không phải là người đơn giản ở chợ đen, có thể có quan hệ với... người ở đơn vị giống như các anh, nhất định là có liên quan, anh có thể đi điều tra rõ ràng, phái người đi tra xét được không?” Nếu thật sự có thể điều tra ra, cuộc sống thoải mái của tiểu tam ít nhất sẽ bị cắt đi một nửa. “Sao em biết được?” Thông tin này giống như một bước đột phá đối với Chu Quảng Hách, người đã ngày đêm theo dõi mấy ngày nay: “Em có chắc không? Là người đến từ chợ đen nào? Tên là gì? Chủ yếu xử lý hạng mục nào?” “Em đã từng thấy ông ta giao dịch với người khác, chắc chắn tám mươi phần trăm là ông ta. Em không biết tên, về phần danh mục thì…” Thủy Lang cau mày nói: “Không phải chỉ một hai loại cho nên em mới nói ông ta không phải là nhân vật nhỏ đơn giản. Chẳng phải đã bị bắt rồi sao? Anh mau đi thẩm vấn đi.” “Vậy tôi về đơn vị trước.” Chu Quang Hách mở cửa: “Những thứ này để ở nhà giao cho em sửa soạn lại.” “Đi, đi nhanh đi.” Trong đầu Thủy Lang đột nhiên lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt bên dưới mũ công an, có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được. Sau trải nghiệm vừa rồi, cô không tiếp tục cố gắng suy nghĩ nữa, đặt sang một bên, chờ chút không nghĩ nữa, nói không chừng lại có thể nhảy ra người đó là ai. - Đồn công an đường Phục Mậu. “Vút.” Lại một roi đánh mạnh vào người Trần Vệ. Trần Vệ cắn răng, trong mắt tràn đầy oán hận, là oán hận đối với Thân Tú Vân. Ông ta nhìn vào quan hệ hợp tác nhiều năm, cho Thân Tú Vân thời gian, không trực tiếp đến Cục Công Thương gây sự với bà ta Nhưng không ngờ ở nhà lại chờ được con rể của bà ta, không nói hai lời đưa ông ta về đồn, sau đó còn hỏi một câu: “Gần đây ông rảnh rỗi lắm phải không?”
“Ai?”
Chu Quang Hách tò mò nhìn cô: “Người nào?”
Thủy Lang vẫn đang nhìn chằm chằm, cau mày lục lọi trong ký ức, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, tình cờ nhìn thấy nhóm người kia đang rẽ vào cửa đồn công an, đứng quay lưng về phía cô, càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng cô không thể nhớ ra là ai, đã thấy ở đâu: “Nhìn quen quen.”
“Em en à?”
“Không nhớ ra, thôi bỏ đi, đi về trước.”
Chu Quang Hách kéo xe ba gác đi vào ngõ Ngô Đồng, lập tức thu hút một đám trẻ con đi theo phía sau, người lớn cũng kinh ngạc đuổi theo.
“Cán bộ Thuỷ, nhà các người lại ăn Tết à?”
“Tết cũng không ai mua nhiều đồ như vậy, trong này còn có một cái đài nữa!”
"Chu Quang Hách, đây là các người dọn nhà từ chỗ nào tới sao? Định tổ chức một đám cưới khác à?”
Không phải Tết cũng không phải đám cưới, nhưng vẻ mặt của Chu Quang Hách lại không khác gì ăn tết, tổ chức đám cưới: “Cô bé đã giúp giải quyết một vấn đề lớn trong sở chúng tôi, đây đều là đồ đạc mà lãnh đạo và gia đình đồng nghiệp đưa cho cô ấy, không liên quan gì đến tôi."
“Cái gì?”
“Sao cô bé này anh lại có năng lực lớn như vậy? Lại còn có thể giải quyết vấn đề ở đồn công an.”
“Nhìn những thứ này, vẫn đề đó cũng không nhỏ đâu, quả thực, Chu Quang Hách, anh thật là may mắn!”
“Thật ngưỡng mộ anh tìm được một người vợ như vậy. Cán bộ Thủy, cô còn có chị em nào khác không? Giới thiệu cho con trai tôi đi!”
“Tôi nhớ ra rồi!”
Trong lúc ồn ào, Thủy Lang đột nhiên hét lên: “Tôi biết anh ta là ai rồi!”
Đúng lúc Chu Quang Hách đi tới cửa nhà, dừng xe lại, đỡ người xuống trước: “Là ai?”
Thủy Lang nhìn đám người đi theo mình, tạm thời không trả lời, trước tiên mang hết tất cả đồ đạc trên xe vào trong nhà, sau đó chỉ huy ba bé gái ra ngoài lấy đồ đạc còn lại, không để ý hàng xóm đang đứng đầy bên ngoài, trực tiếp đẩy Chu Quảng Hách vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Người đó là người ở chợ đen!”
Sắc mặt Chu Quang Hách đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ai? Em nói người vừa rồi phó đội trưởng Trâu đưa về sao?”
“Chính là người đàn ông mặc áo len xanh bị hai cảnh sát giữ ở giữa.” Thủy Lang nghĩ trái nghĩ phải: “Ông ta chắc chắn không phải là người đơn giản ở chợ đen, có thể có quan hệ với... người ở đơn vị giống như các anh, nhất định là có liên quan, anh có thể đi điều tra rõ ràng, phái người đi tra xét được không?”
Nếu thật sự có thể điều tra ra, cuộc sống thoải mái của tiểu tam ít nhất sẽ bị cắt đi một nửa.
“Sao em biết được?” Thông tin này giống như một bước đột phá đối với Chu Quảng Hách, người đã ngày đêm theo dõi mấy ngày nay: “Em có chắc không? Là người đến từ chợ đen nào? Tên là gì? Chủ yếu xử lý hạng mục nào?”
“Em đã từng thấy ông ta giao dịch với người khác, chắc chắn tám mươi phần trăm là ông ta. Em không biết tên, về phần danh mục thì…”
Thủy Lang cau mày nói: “Không phải chỉ một hai loại cho nên em mới nói ông ta không phải là nhân vật nhỏ đơn giản. Chẳng phải đã bị bắt rồi sao? Anh mau đi thẩm vấn đi.”
“Vậy tôi về đơn vị trước.” Chu Quang Hách mở cửa: “Những thứ này để ở nhà giao cho em sửa soạn lại.”
“Đi, đi nhanh đi.”
Trong đầu Thủy Lang đột nhiên lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt bên dưới mũ công an, có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được.
Sau trải nghiệm vừa rồi, cô không tiếp tục cố gắng suy nghĩ nữa, đặt sang một bên, chờ chút không nghĩ nữa, nói không chừng lại có thể nhảy ra người đó là ai.
-
Đồn công an đường Phục Mậu.
“Vút.”
Lại một roi đánh mạnh vào người Trần Vệ.
Trần Vệ cắn răng, trong mắt tràn đầy oán hận, là oán hận đối với Thân Tú Vân.
Ông ta nhìn vào quan hệ hợp tác nhiều năm, cho Thân Tú Vân thời gian, không trực tiếp đến Cục Công Thương gây sự với bà ta
Nhưng không ngờ ở nhà lại chờ được con rể của bà ta, không nói hai lời đưa ông ta về đồn, sau đó còn hỏi một câu: “Gần đây ông rảnh rỗi lắm phải không?”
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… “Ai?” Chu Quang Hách tò mò nhìn cô: “Người nào?” Thủy Lang vẫn đang nhìn chằm chằm, cau mày lục lọi trong ký ức, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, tình cờ nhìn thấy nhóm người kia đang rẽ vào cửa đồn công an, đứng quay lưng về phía cô, càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng cô không thể nhớ ra là ai, đã thấy ở đâu: “Nhìn quen quen.” “Em en à?” “Không nhớ ra, thôi bỏ đi, đi về trước.” Chu Quang Hách kéo xe ba gác đi vào ngõ Ngô Đồng, lập tức thu hút một đám trẻ con đi theo phía sau, người lớn cũng kinh ngạc đuổi theo. “Cán bộ Thuỷ, nhà các người lại ăn Tết à?” “Tết cũng không ai mua nhiều đồ như vậy, trong này còn có một cái đài nữa!” "Chu Quang Hách, đây là các người dọn nhà từ chỗ nào tới sao? Định tổ chức một đám cưới khác à?” Không phải Tết cũng không phải đám cưới, nhưng vẻ mặt của Chu Quang Hách lại không khác gì ăn tết, tổ chức đám cưới: “Cô bé đã giúp giải quyết một vấn đề lớn trong sở chúng tôi, đây đều là đồ đạc mà lãnh đạo và gia đình đồng nghiệp đưa cho cô ấy, không liên quan gì đến tôi." “Cái gì?” “Sao cô bé này anh lại có năng lực lớn như vậy? Lại còn có thể giải quyết vấn đề ở đồn công an.” “Nhìn những thứ này, vẫn đề đó cũng không nhỏ đâu, quả thực, Chu Quang Hách, anh thật là may mắn!” “Thật ngưỡng mộ anh tìm được một người vợ như vậy. Cán bộ Thủy, cô còn có chị em nào khác không? Giới thiệu cho con trai tôi đi!” “Tôi nhớ ra rồi!” Trong lúc ồn ào, Thủy Lang đột nhiên hét lên: “Tôi biết anh ta là ai rồi!” Đúng lúc Chu Quang Hách đi tới cửa nhà, dừng xe lại, đỡ người xuống trước: “Là ai?” Thủy Lang nhìn đám người đi theo mình, tạm thời không trả lời, trước tiên mang hết tất cả đồ đạc trên xe vào trong nhà, sau đó chỉ huy ba bé gái ra ngoài lấy đồ đạc còn lại, không để ý hàng xóm đang đứng đầy bên ngoài, trực tiếp đẩy Chu Quảng Hách vào trong phòng, đóng cửa lại. “Người đó là người ở chợ đen!” Sắc mặt Chu Quang Hách đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ai? Em nói người vừa rồi phó đội trưởng Trâu đưa về sao?” “Chính là người đàn ông mặc áo len xanh bị hai cảnh sát giữ ở giữa.” Thủy Lang nghĩ trái nghĩ phải: “Ông ta chắc chắn không phải là người đơn giản ở chợ đen, có thể có quan hệ với... người ở đơn vị giống như các anh, nhất định là có liên quan, anh có thể đi điều tra rõ ràng, phái người đi tra xét được không?” Nếu thật sự có thể điều tra ra, cuộc sống thoải mái của tiểu tam ít nhất sẽ bị cắt đi một nửa. “Sao em biết được?” Thông tin này giống như một bước đột phá đối với Chu Quảng Hách, người đã ngày đêm theo dõi mấy ngày nay: “Em có chắc không? Là người đến từ chợ đen nào? Tên là gì? Chủ yếu xử lý hạng mục nào?” “Em đã từng thấy ông ta giao dịch với người khác, chắc chắn tám mươi phần trăm là ông ta. Em không biết tên, về phần danh mục thì…” Thủy Lang cau mày nói: “Không phải chỉ một hai loại cho nên em mới nói ông ta không phải là nhân vật nhỏ đơn giản. Chẳng phải đã bị bắt rồi sao? Anh mau đi thẩm vấn đi.” “Vậy tôi về đơn vị trước.” Chu Quang Hách mở cửa: “Những thứ này để ở nhà giao cho em sửa soạn lại.” “Đi, đi nhanh đi.” Trong đầu Thủy Lang đột nhiên lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt bên dưới mũ công an, có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được. Sau trải nghiệm vừa rồi, cô không tiếp tục cố gắng suy nghĩ nữa, đặt sang một bên, chờ chút không nghĩ nữa, nói không chừng lại có thể nhảy ra người đó là ai. - Đồn công an đường Phục Mậu. “Vút.” Lại một roi đánh mạnh vào người Trần Vệ. Trần Vệ cắn răng, trong mắt tràn đầy oán hận, là oán hận đối với Thân Tú Vân. Ông ta nhìn vào quan hệ hợp tác nhiều năm, cho Thân Tú Vân thời gian, không trực tiếp đến Cục Công Thương gây sự với bà ta Nhưng không ngờ ở nhà lại chờ được con rể của bà ta, không nói hai lời đưa ông ta về đồn, sau đó còn hỏi một câu: “Gần đây ông rảnh rỗi lắm phải không?”