Tác giả:

"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…

Chương 592: Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Sáng sớm hôm sau, lúc Tống Anh rời giường thì đã không thấy Hoắc Nhung đâu.Đến buổi trưa, người này mới quay về. Nhưng hắn không về một mình. Một mình hắn kéo theo một con lợn rừng đằng sau, trên người dính không ít máu, lạnh lùng xuất hiện trước cửa, trông hơi đáng sợ. Tống Anh đột nhiên tiến lên, chú ý tới con lợn rừng kia. "Tắt thở rồi sao?" Tống Anh thở dài. "..." Hoắc Nhung nghiến răng nghiến lợi, "Có phải ngươi nên nhìn xem trên người tướng công ngươi có chỗ nào bị thương trước không?"Vậy mà lại lo lắng con lợn rừng này đã tắt thở hay chưa trước?!"Ngươi có gì mà phải lo lắng chứ? Tướng công, nếu ngươi chết rồi thì không chừng còn phải cảm tạ ta đấy." Tống Anh nói. "Tống Anh." Lúc này, Hoắc Nhung thật sự hơi đau lòng. Nhưng lời Tống Anh nói chính là lời thật lòng mà?Làm người có gì tốt? Chịu khổ, chịu cực, không biết bay.Hoắc Nhung là thần tiên chuyển thế, sau khi chết có thể lên trời hưởng phúc, từ nay về sau ngay cả đế vương cũng không thể làm hại hắn. Nếu Tống Anh biết bản thân mình là thần tiên chuyển thế thì có lẽ sẽ lập tức cắt cổ tự sát, sớm quay về vị trí ban đầu. Giờ phút này, thấy con lợn rừng này đã chết, Tống Anh cũng không quá chấp nhất. Dù sao thì thôn trang của nàng cũng sẽ hấp dẫn đủ loại dã thú tới đó. Nhưng dáng vẻ thản nhiên này của nàng lại khiến lòng Hoắc Nhung hơi trầm xuống. "Nương tử quả thật là lòng gan dạ sắt sao?" Hoắc Nhung hỏi. Không phải hắn làm ra vẻ mà là nha đầu này thật sự vô cùng lạnh nhạt. Không nói tới thân phận Hoắc Nhung này, dù sao thì lúc làm Hoắc Triệu Uyên, hắn đối xử với Tống Anh cũng xem như không tệ, mấy lần quan tâm và bảo vệ đều không phải giả.Những lần như thế không thể đổi được một chút xíu mềm lòng từ nàng sao?Tống Anh nhìn hắn với vẻ mặt không hiểu gì cả. "Cũng đúng." Hoắc Nhung đột nhiên nói một câu rồi thở dài, "Xử lý con heo này đi, đưa qua cho lý chính một ít, còn lại đưa hết tới Tống gia.Chút thịt heo này vẫn không đủ, ta lại ra sông quăng lưới bắt thêm cá."Nói xong, hắn lập tức bỏ đi. Tống Anh cau mày. Đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Nàng gọi nhân sâm tinh tới đây, nghiêm túc hỏi: "Vì sao cha ngươi lại quay về đây? Chẳng lẽ thật sự muốn sống chung với ta sao?"Hắn nói mình phiền não, muốn nghỉ ngơi một chút nhưng nhiều năm như vậy đều không trở về thôn Hạnh Hoa lấy một lần, bây giờ mới chợt nhớ ra chuyện này sao? Thật sự quá trùng hợp!"Ta xem hắn là thúc phụ, vậy mà hắn lại muốn nói chuyện yêu đương với ta?!" Tống Anh nói tiếp. "..." Nhân sâm tinh nhìn nàng bằng vẻ mặt phức tạp, "Nhưng mà hắn là thần tiên chuyển thế, yêu đương với hắn... Có phải vô cùng hữu ích với nương không?""Đừng nói bậy.Yêu đương có thể so với ăn thịt sao?" Tống Anh châm chọc cười, "Nhi tử à, hắn chính là thần tiên chuyển thế.Các ngươi nói hắn tỏa ra hào quang lấp lánh, chứng tỏ hắn còn là một đại lão hạ phàm, có thân phận siêu phàm.Cho dù bây giờ xem trọng ta thì sau khi hắn quy vị, ta tính là gì chứ?""Đến lúc đó, cho dù ta mặt dày mày dạn đi ăn vạ được hắn làm phép cho hóa thành tiên thì cuộc sống sau này cũng không tốt.""Ta không muốn sau khi làm thần tiên còn bị người khác ghét bỏ là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Dựa vào quan hệ nam nữ để thượng vị còn không tốt bằng ăn thịt đâu." Tống Anh nói thêm. Nhân sâm tinh cái hiểu cái không, vô thức gật đầu. Tống Anh nghĩ tới đây, nàng càng cảm thấy không thể dựa vào quan hệ được. *****ên, không biết vị thần tiên này còn có bao nhiêu thiếp thất ở trên trời, bởi vì đây cũng chỉ là một lần chuyển thế của hắn mà thôi.Ai mà biết được hắn có tổng cộng bao nhiêu tức phụ nhi chứ?Nếu đời nàng leo lên bằng quan hệ thì chờ tới khi thành tiên cùng lắm cũng chỉ được tính là một trong số các tiên thiếp, thậm chí còn không có tự do. Đây không phải là điều nàng muốn. Tống Anh một khi lý trí lên thì không còn là người.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tống Anh rời giường thì đã không thấy Hoắc Nhung đâu.

Đến buổi trưa, người này mới quay về.

 

Nhưng hắn không về một mình.

 

Một mình hắn kéo theo một con lợn rừng đằng sau, trên người dính không ít máu, lạnh lùng xuất hiện trước cửa, trông hơi đáng sợ.

 

Tống Anh đột nhiên tiến lên, chú ý tới con lợn rừng kia.

 

"Tắt thở rồi sao?" Tống Anh thở dài.

 

"..." Hoắc Nhung nghiến răng nghiến lợi, "Có phải ngươi nên nhìn xem trên người tướng công ngươi có chỗ nào bị thương trước không?"

Vậy mà lại lo lắng con lợn rừng này đã tắt thở hay chưa trước?!

"Ngươi có gì mà phải lo lắng chứ? Tướng công, nếu ngươi chết rồi thì không chừng còn phải cảm tạ ta đấy." Tống Anh nói.

 

"Tống Anh." Lúc này, Hoắc Nhung thật sự hơi đau lòng.

 

Nhưng lời Tống Anh nói chính là lời thật lòng mà?

Làm người có gì tốt? Chịu khổ, chịu cực, không biết bay.

Hoắc Nhung là thần tiên chuyển thế, sau khi chết có thể lên trời hưởng phúc, từ nay về sau ngay cả đế vương cũng không thể làm hại hắn.

 

Nếu Tống Anh biết bản thân mình là thần tiên chuyển thế thì có lẽ sẽ lập tức cắt cổ tự sát, sớm quay về vị trí ban đầu.

 

Giờ phút này, thấy con lợn rừng này đã chết, Tống Anh cũng không quá chấp nhất.

 

Dù sao thì thôn trang của nàng cũng sẽ hấp dẫn đủ loại dã thú tới đó.

 

Nhưng dáng vẻ thản nhiên này của nàng lại khiến lòng Hoắc Nhung hơi trầm xuống.

 

"Nương tử quả thật là lòng gan dạ sắt sao?" Hoắc Nhung hỏi.

 

Không phải hắn làm ra vẻ mà là nha đầu này thật sự vô cùng lạnh nhạt.

 

Không nói tới thân phận Hoắc Nhung này, dù sao thì lúc làm Hoắc Triệu Uyên, hắn đối xử với Tống Anh cũng xem như không tệ, mấy lần quan tâm và bảo vệ đều không phải giả.

Những lần như thế không thể đổi được một chút xíu mềm lòng từ nàng sao?

Tống Anh nhìn hắn với vẻ mặt không hiểu gì cả.

 

"Cũng đúng." Hoắc Nhung đột nhiên nói một câu rồi thở dài, "Xử lý con heo này đi, đưa qua cho lý chính một ít, còn lại đưa hết tới Tống gia.

Chút thịt heo này vẫn không đủ, ta lại ra sông quăng lưới bắt thêm cá."

Nói xong, hắn lập tức bỏ đi.

 

Tống Anh cau mày.

 

Đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

 

Nàng gọi nhân sâm tinh tới đây, nghiêm túc hỏi: "Vì sao cha ngươi lại quay về đây? Chẳng lẽ thật sự muốn sống chung với ta sao?"

Hắn nói mình phiền não, muốn nghỉ ngơi một chút nhưng nhiều năm như vậy đều không trở về thôn Hạnh Hoa lấy một lần, bây giờ mới chợt nhớ ra chuyện này sao? 

Thật sự quá trùng hợp!

"Ta xem hắn là thúc phụ, vậy mà hắn lại muốn nói chuyện yêu đương với ta?!" Tống Anh nói tiếp.

 

"..." Nhân sâm tinh nhìn nàng bằng vẻ mặt phức tạp, "Nhưng mà hắn là thần tiên chuyển thế, yêu đương với hắn... Có phải vô cùng hữu ích với nương không?"

"Đừng nói bậy.

Yêu đương có thể so với ăn thịt sao?" Tống Anh châm chọc cười, "Nhi tử à, hắn chính là thần tiên chuyển thế.

Các ngươi nói hắn tỏa ra hào quang lấp lánh, chứng tỏ hắn còn là một đại lão hạ phàm, có thân phận siêu phàm.

Cho dù bây giờ xem trọng ta thì sau khi hắn quy vị, ta tính là gì chứ?"

"Đến lúc đó, cho dù ta mặt dày mày dạn đi ăn vạ được hắn làm phép cho hóa thành tiên thì cuộc sống sau này cũng không tốt."

"Ta không muốn sau khi làm thần tiên còn bị người khác ghét bỏ là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.

 

Dựa vào quan hệ nam nữ để thượng vị còn không tốt bằng ăn thịt đâu." Tống Anh nói thêm.

 

Nhân sâm tinh cái hiểu cái không, vô thức gật đầu.

 

Tống Anh nghĩ tới đây, nàng càng cảm thấy không thể dựa vào quan hệ được.

 

*****ên, không biết vị thần tiên này còn có bao nhiêu thiếp thất ở trên trời, bởi vì đây cũng chỉ là một lần chuyển thế của hắn mà thôi.

Ai mà biết được hắn có tổng cộng bao nhiêu tức phụ nhi chứ?

Nếu đời nàng leo lên bằng quan hệ thì chờ tới khi thành tiên cùng lắm cũng chỉ được tính là một trong số các tiên thiếp, thậm chí còn không có tự do.

 

Đây không phải là điều nàng muốn.

 

Tống Anh một khi lý trí lên thì không còn là người.

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Sáng sớm hôm sau, lúc Tống Anh rời giường thì đã không thấy Hoắc Nhung đâu.Đến buổi trưa, người này mới quay về. Nhưng hắn không về một mình. Một mình hắn kéo theo một con lợn rừng đằng sau, trên người dính không ít máu, lạnh lùng xuất hiện trước cửa, trông hơi đáng sợ. Tống Anh đột nhiên tiến lên, chú ý tới con lợn rừng kia. "Tắt thở rồi sao?" Tống Anh thở dài. "..." Hoắc Nhung nghiến răng nghiến lợi, "Có phải ngươi nên nhìn xem trên người tướng công ngươi có chỗ nào bị thương trước không?"Vậy mà lại lo lắng con lợn rừng này đã tắt thở hay chưa trước?!"Ngươi có gì mà phải lo lắng chứ? Tướng công, nếu ngươi chết rồi thì không chừng còn phải cảm tạ ta đấy." Tống Anh nói. "Tống Anh." Lúc này, Hoắc Nhung thật sự hơi đau lòng. Nhưng lời Tống Anh nói chính là lời thật lòng mà?Làm người có gì tốt? Chịu khổ, chịu cực, không biết bay.Hoắc Nhung là thần tiên chuyển thế, sau khi chết có thể lên trời hưởng phúc, từ nay về sau ngay cả đế vương cũng không thể làm hại hắn. Nếu Tống Anh biết bản thân mình là thần tiên chuyển thế thì có lẽ sẽ lập tức cắt cổ tự sát, sớm quay về vị trí ban đầu. Giờ phút này, thấy con lợn rừng này đã chết, Tống Anh cũng không quá chấp nhất. Dù sao thì thôn trang của nàng cũng sẽ hấp dẫn đủ loại dã thú tới đó. Nhưng dáng vẻ thản nhiên này của nàng lại khiến lòng Hoắc Nhung hơi trầm xuống. "Nương tử quả thật là lòng gan dạ sắt sao?" Hoắc Nhung hỏi. Không phải hắn làm ra vẻ mà là nha đầu này thật sự vô cùng lạnh nhạt. Không nói tới thân phận Hoắc Nhung này, dù sao thì lúc làm Hoắc Triệu Uyên, hắn đối xử với Tống Anh cũng xem như không tệ, mấy lần quan tâm và bảo vệ đều không phải giả.Những lần như thế không thể đổi được một chút xíu mềm lòng từ nàng sao?Tống Anh nhìn hắn với vẻ mặt không hiểu gì cả. "Cũng đúng." Hoắc Nhung đột nhiên nói một câu rồi thở dài, "Xử lý con heo này đi, đưa qua cho lý chính một ít, còn lại đưa hết tới Tống gia.Chút thịt heo này vẫn không đủ, ta lại ra sông quăng lưới bắt thêm cá."Nói xong, hắn lập tức bỏ đi. Tống Anh cau mày. Đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Nàng gọi nhân sâm tinh tới đây, nghiêm túc hỏi: "Vì sao cha ngươi lại quay về đây? Chẳng lẽ thật sự muốn sống chung với ta sao?"Hắn nói mình phiền não, muốn nghỉ ngơi một chút nhưng nhiều năm như vậy đều không trở về thôn Hạnh Hoa lấy một lần, bây giờ mới chợt nhớ ra chuyện này sao? Thật sự quá trùng hợp!"Ta xem hắn là thúc phụ, vậy mà hắn lại muốn nói chuyện yêu đương với ta?!" Tống Anh nói tiếp. "..." Nhân sâm tinh nhìn nàng bằng vẻ mặt phức tạp, "Nhưng mà hắn là thần tiên chuyển thế, yêu đương với hắn... Có phải vô cùng hữu ích với nương không?""Đừng nói bậy.Yêu đương có thể so với ăn thịt sao?" Tống Anh châm chọc cười, "Nhi tử à, hắn chính là thần tiên chuyển thế.Các ngươi nói hắn tỏa ra hào quang lấp lánh, chứng tỏ hắn còn là một đại lão hạ phàm, có thân phận siêu phàm.Cho dù bây giờ xem trọng ta thì sau khi hắn quy vị, ta tính là gì chứ?""Đến lúc đó, cho dù ta mặt dày mày dạn đi ăn vạ được hắn làm phép cho hóa thành tiên thì cuộc sống sau này cũng không tốt.""Ta không muốn sau khi làm thần tiên còn bị người khác ghét bỏ là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Dựa vào quan hệ nam nữ để thượng vị còn không tốt bằng ăn thịt đâu." Tống Anh nói thêm. Nhân sâm tinh cái hiểu cái không, vô thức gật đầu. Tống Anh nghĩ tới đây, nàng càng cảm thấy không thể dựa vào quan hệ được. *****ên, không biết vị thần tiên này còn có bao nhiêu thiếp thất ở trên trời, bởi vì đây cũng chỉ là một lần chuyển thế của hắn mà thôi.Ai mà biết được hắn có tổng cộng bao nhiêu tức phụ nhi chứ?Nếu đời nàng leo lên bằng quan hệ thì chờ tới khi thành tiên cùng lắm cũng chỉ được tính là một trong số các tiên thiếp, thậm chí còn không có tự do. Đây không phải là điều nàng muốn. Tống Anh một khi lý trí lên thì không còn là người.

Chương 592: Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga