Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…

Chương 145: Chương 145

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… “Vẫn chưa chắc chắn, phó cục trưởng Hứa vẫn chưa có tin tức gì.” Thủy Lang đi đến bên bà ngoại nói: “Đã nói may cho ai thì cứ may cho người đó, bà ngoại, sao bà lại thay đổi?” “Vậy may cho Quang Hách đi.” Bà Tống mỉm cười nhìn cháu trai rồi nói: “Chu Quang Hách, bà may áo cho cháu được không?” Chu Quang Hách tỉnh táo lại nói: “Không cần đâu, bà ngoại , bà mặc đi. Cô bé bảo may cho bà thì bà cứ may đi. Bà đừng phản đối nữa. Máy may mới dùng có tốt không?” “Dùng tốt lắm, làm cũng vô cùng nhanh.” Bà Tống nâng niu tấm vải xanh trong tay: “Thật là một cô bé tốt, tính tình rộng lượng, đầu óc nhanh nhạy, máy may vừa mua về còn không biết dùng, chỉ nhìn bà may một bộ, người ta đã học xong được cách làm rồi, cái áo trên người Đại Nha chính là cô bé làm.” Đại Nha vội vàng đứng dậy, chỉnh lại cái áo sơ mi hoa trên người: "Còn có một cái áo khoác len, cũng là mợ nhỏ may, may rất đẹp.” Chu Quang Hách cười nhìn Thủy Lang: “Tay nghề giỏi như vậy, hôm nào may cho anh một bộ đi.” “Su này có phiếu vải chúng ta sẽ lại nói.” Thủy Lang xua tay, lại đi thuyết phục bà ngoại để bà may tấm vải xanh thành quần áo của mình. Không hề thấy vẻ mặt đau đớn  của Chu Quang Hách khi bị hai chữ “sau này” đánh trúng. Chờ bà Tống may xong bộ quần áo cuối cùng, Chu Quang Hách cũng đã nấu xong bữa tối. Sườn xào chua ngọt, bánh bột mì nướng, bí đỏ chưng táo đỏ, Chu Quang Hách còn đi đến bồn hoa ngoài sân, nhổ rau xanh đã mọc ra, xào một đĩa rau xanh với tỏi, đặt trước mặt Thủy Lang, anh biết cô thích nhất là rau xanh. “Đại Nha, đem phần bí đỏ hấp táo đỏ và một chén sườn xào chua ngọt này sang gác xép bên cạnh đưa cho bà cụ.” "Nhị Nha, đem bán bột mỳ này qua nhà phó xưởng trưởng Thạch phía trước, đưa cho dì Uông, buổi chiều cô ấy nói muốn ăn.” Đại Nha, Nhị Nha mỗi người cầm lấy phần bát tráng men của mình, chia ra hành động. Chu Quang Hách rửa tay rồi ngồi xuống chỗ ngồi ăn cơm quen thuộc, nhìn Thủy Lang chia cơm, loay hoay khí thế ngất trời, khóe miệng vô thức nở ra một nụ cười: "Lần sau..." “Cái gì?” Thủy Lang nhìn người đàn ông chỉ nói một nửa, đột nhiên không nói nữa: “Lần sau thế nào?” “Không có gì.” Chu Quang Hách nhận lấy bánh nướng: “Bà ngoại, bà cũng biết Thủy Lang thích ăn bánh nướng sao?” “Đại Nha nói.” Bà Tống ngồi vào vị trí ở giữa: “Bà mới biết cô bé không thích ăn từng cái bánh nhỏ, mới đặc biệt mua bột mì về làm.” “Bà nội, mẹ cháu bảo bà về nhà ăn cơm!” Tiểu A Mao núp ở bên ngoài cửa, lộ ra nửa đầu nhìn vào. “Bà cố đang ăn cơm ở đây rồi.” Tam Nha ngồi trên ghế, quay đầu nhìn cậu họ nhỏ, có mợ nhỏ ở phía sau, cô bé không còn sợ đối phương nữa. Lúc này, ngược lại là Tiểu A Mao sợ Tam Nha, thậm chí còn không dám lộ mặt hoàn toàn, nghe được câu trả lời đang định bỏ chạy, kết quả vừa quay đầu đã đụng phải Đại Nha và Nhị Nha, khiến cậu bé ngã sấp, nằm rạp trên mặt đất, nhìn thấy hai cô bé đi tới đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước, gọn gàng, sạch sẽ, xinh đẹp, lại có mùi thơm, cậu bé lập tức đỏ mặt, đứng dậy bỏ chạy. Nhị Nha bối rối hỏi chị gái: “Cậu họ bị sao vậy?” Đại Nha lắc đầu nói: “Mau vào nhà đi, mọi người đều đang đợi chúng ta.” Sườn xào chua ngọt, chua chua ngọt ngọt, giống như quay quay lại bữa tiệc rượu ngày kết hôn. Thủy Lang đã nhiều ngày không ăn, ăn hết miếng này đến miếng khác, liên tục bảy tám miếng, cảm thấy hơi ngọt quá, lúc này mới nguôi cơn thèm ăn, nhìn về phía  người bên cạnh không ăn miếng nàng, chỉ nhìn mình chằm chằm, nói: “Trên mặt em có phải đang chiếu phim không?” “Phim?” Chu Quang Hách bỗng nhiên có hứng thú, “Tối nay chúng ta đi xem phim nhé?” Thủy Lang ngừng nhai, má trái phồng lên, đột nhiên đưa tay sờ lên trán anh. Chu Quang Hách trong lòng run lên, bả vai lập tức cứng đờ, trong tay cầm đũa gắp bánh vẫn giơ lên giữa không trung. “Không nóng.” Thủy Lang so sánh với trán của mình, cho rằng là bởi vì hai ngày nay anh ngủ dưới đất, bị cảm lạnh: “Vậy sao hôm nay anh lại kỳ quái như vậy?” Chu Quang Hách chậm rãi đưa bánh vào miệng nhai, nhai xong nói: “Anh nhớ em có hai vé xem phim buổi tối, đợi lát nữa chúng ta đi xem đi.” “Em có sao?”

“Vẫn chưa chắc chắn, phó cục trưởng Hứa vẫn chưa có tin tức gì.” Thủy Lang đi đến bên bà ngoại nói: “Đã nói may cho ai thì cứ may cho người đó, bà ngoại, sao bà lại thay đổi?”

 

“Vậy may cho Quang Hách đi.”

 

Bà Tống mỉm cười nhìn cháu trai rồi nói: “Chu Quang Hách, bà may áo cho cháu được không?”

 

Chu Quang Hách tỉnh táo lại nói: “Không cần đâu, bà ngoại , bà mặc đi. Cô bé bảo may cho bà thì bà cứ may đi. Bà đừng phản đối nữa. Máy may mới dùng có tốt không?”

 

“Dùng tốt lắm, làm cũng vô cùng nhanh.” Bà Tống nâng niu tấm vải xanh trong tay: “Thật là một cô bé tốt, tính tình rộng lượng, đầu óc nhanh nhạy, máy may vừa mua về còn không biết dùng, chỉ nhìn bà may một bộ, người ta đã học xong được cách làm rồi, cái áo trên người Đại Nha chính là cô bé làm.”

 

Đại Nha vội vàng đứng dậy, chỉnh lại cái áo sơ mi hoa trên người: "Còn có một cái áo khoác len, cũng là mợ nhỏ may, may rất đẹp.”

 

Chu Quang Hách cười nhìn Thủy Lang: “Tay nghề giỏi như vậy, hôm nào may cho anh một bộ đi.”

 

“Su này có phiếu vải chúng ta sẽ lại nói.” Thủy Lang xua tay, lại đi thuyết phục bà ngoại để bà may tấm vải xanh thành quần áo của mình.

 

Không hề thấy vẻ mặt đau đớn  của Chu Quang Hách khi bị hai chữ “sau này” đánh trúng.

 

Chờ bà Tống may xong bộ quần áo cuối cùng, Chu Quang Hách cũng đã nấu xong bữa tối.

 

Sườn xào chua ngọt, bánh bột mì nướng, bí đỏ chưng táo đỏ, Chu Quang Hách còn đi đến bồn hoa ngoài sân, nhổ rau xanh đã mọc ra, xào một đĩa rau xanh với tỏi, đặt trước mặt Thủy Lang, anh biết cô thích nhất là rau xanh.

 

“Đại Nha, đem phần bí đỏ hấp táo đỏ và một chén sườn xào chua ngọt này sang gác xép bên cạnh đưa cho bà cụ.”

 

"Nhị Nha, đem bán bột mỳ này qua nhà phó xưởng trưởng Thạch phía trước, đưa cho dì Uông, buổi chiều cô ấy nói muốn ăn.”

 

Đại Nha, Nhị Nha mỗi người cầm lấy phần bát tráng men của mình, chia ra hành động.

 

Chu Quang Hách rửa tay rồi ngồi xuống chỗ ngồi ăn cơm quen thuộc, nhìn Thủy Lang chia cơm, loay hoay khí thế ngất trời, khóe miệng vô thức nở ra một nụ cười: "Lần sau..."

 

“Cái gì?” Thủy Lang nhìn người đàn ông chỉ nói một nửa, đột nhiên không nói nữa: “Lần sau thế nào?”

 

“Không có gì.” Chu Quang Hách nhận lấy bánh nướng: “Bà ngoại, bà cũng biết Thủy Lang thích ăn bánh nướng sao?”

 

“Đại Nha nói.” Bà Tống ngồi vào vị trí ở giữa: “Bà mới biết cô bé không thích ăn từng cái bánh nhỏ, mới đặc biệt mua bột mì về làm.”

 

“Bà nội, mẹ cháu bảo bà về nhà ăn cơm!”

 

Tiểu A Mao núp ở bên ngoài cửa, lộ ra nửa đầu nhìn vào.

 

“Bà cố đang ăn cơm ở đây rồi.” Tam Nha ngồi trên ghế, quay đầu nhìn cậu họ nhỏ, có mợ nhỏ ở phía sau, cô bé không còn sợ đối phương nữa.

 

Lúc này, ngược lại là Tiểu A Mao sợ Tam Nha, thậm chí còn không dám lộ mặt hoàn toàn, nghe được câu trả lời đang định bỏ chạy, kết quả vừa quay đầu đã đụng phải Đại Nha và Nhị Nha, khiến cậu bé ngã sấp, nằm rạp trên mặt đất, nhìn thấy hai cô bé đi tới đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước, gọn gàng, sạch sẽ, xinh đẹp, lại có mùi thơm, cậu bé lập tức đỏ mặt, đứng dậy bỏ chạy.

 

Nhị Nha bối rối hỏi chị gái: “Cậu họ bị sao vậy?”

 

Đại Nha lắc đầu nói: “Mau vào nhà đi, mọi người đều đang đợi chúng ta.”

 

Sườn xào chua ngọt, chua chua ngọt ngọt, giống như quay quay lại bữa tiệc rượu ngày kết hôn.

 

Thủy Lang đã nhiều ngày không ăn, ăn hết miếng này đến miếng khác, liên tục bảy tám miếng, cảm thấy hơi ngọt quá, lúc này mới nguôi cơn thèm ăn, nhìn về phía  người bên cạnh không ăn miếng nàng, chỉ nhìn mình chằm chằm, nói: “Trên mặt em có phải đang chiếu phim không?”

 

“Phim?” Chu Quang Hách bỗng nhiên có hứng thú, “Tối nay chúng ta đi xem phim nhé?”

 

Thủy Lang ngừng nhai, má trái phồng lên, đột nhiên đưa tay sờ lên trán anh. Chu Quang Hách trong lòng run lên, bả vai lập tức cứng đờ, trong tay cầm đũa gắp bánh vẫn giơ lên giữa không trung.

 

“Không nóng.”

 

Thủy Lang so sánh với trán của mình, cho rằng là bởi vì hai ngày nay anh ngủ dưới đất, bị cảm lạnh: “Vậy sao hôm nay anh lại kỳ quái như vậy?”

 

Chu Quang Hách chậm rãi đưa bánh vào miệng nhai, nhai xong nói: “Anh nhớ em có hai vé xem phim buổi tối, đợi lát nữa chúng ta đi xem đi.”

 

“Em có sao?”

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… “Vẫn chưa chắc chắn, phó cục trưởng Hứa vẫn chưa có tin tức gì.” Thủy Lang đi đến bên bà ngoại nói: “Đã nói may cho ai thì cứ may cho người đó, bà ngoại, sao bà lại thay đổi?” “Vậy may cho Quang Hách đi.” Bà Tống mỉm cười nhìn cháu trai rồi nói: “Chu Quang Hách, bà may áo cho cháu được không?” Chu Quang Hách tỉnh táo lại nói: “Không cần đâu, bà ngoại , bà mặc đi. Cô bé bảo may cho bà thì bà cứ may đi. Bà đừng phản đối nữa. Máy may mới dùng có tốt không?” “Dùng tốt lắm, làm cũng vô cùng nhanh.” Bà Tống nâng niu tấm vải xanh trong tay: “Thật là một cô bé tốt, tính tình rộng lượng, đầu óc nhanh nhạy, máy may vừa mua về còn không biết dùng, chỉ nhìn bà may một bộ, người ta đã học xong được cách làm rồi, cái áo trên người Đại Nha chính là cô bé làm.” Đại Nha vội vàng đứng dậy, chỉnh lại cái áo sơ mi hoa trên người: "Còn có một cái áo khoác len, cũng là mợ nhỏ may, may rất đẹp.” Chu Quang Hách cười nhìn Thủy Lang: “Tay nghề giỏi như vậy, hôm nào may cho anh một bộ đi.” “Su này có phiếu vải chúng ta sẽ lại nói.” Thủy Lang xua tay, lại đi thuyết phục bà ngoại để bà may tấm vải xanh thành quần áo của mình. Không hề thấy vẻ mặt đau đớn  của Chu Quang Hách khi bị hai chữ “sau này” đánh trúng. Chờ bà Tống may xong bộ quần áo cuối cùng, Chu Quang Hách cũng đã nấu xong bữa tối. Sườn xào chua ngọt, bánh bột mì nướng, bí đỏ chưng táo đỏ, Chu Quang Hách còn đi đến bồn hoa ngoài sân, nhổ rau xanh đã mọc ra, xào một đĩa rau xanh với tỏi, đặt trước mặt Thủy Lang, anh biết cô thích nhất là rau xanh. “Đại Nha, đem phần bí đỏ hấp táo đỏ và một chén sườn xào chua ngọt này sang gác xép bên cạnh đưa cho bà cụ.” "Nhị Nha, đem bán bột mỳ này qua nhà phó xưởng trưởng Thạch phía trước, đưa cho dì Uông, buổi chiều cô ấy nói muốn ăn.” Đại Nha, Nhị Nha mỗi người cầm lấy phần bát tráng men của mình, chia ra hành động. Chu Quang Hách rửa tay rồi ngồi xuống chỗ ngồi ăn cơm quen thuộc, nhìn Thủy Lang chia cơm, loay hoay khí thế ngất trời, khóe miệng vô thức nở ra một nụ cười: "Lần sau..." “Cái gì?” Thủy Lang nhìn người đàn ông chỉ nói một nửa, đột nhiên không nói nữa: “Lần sau thế nào?” “Không có gì.” Chu Quang Hách nhận lấy bánh nướng: “Bà ngoại, bà cũng biết Thủy Lang thích ăn bánh nướng sao?” “Đại Nha nói.” Bà Tống ngồi vào vị trí ở giữa: “Bà mới biết cô bé không thích ăn từng cái bánh nhỏ, mới đặc biệt mua bột mì về làm.” “Bà nội, mẹ cháu bảo bà về nhà ăn cơm!” Tiểu A Mao núp ở bên ngoài cửa, lộ ra nửa đầu nhìn vào. “Bà cố đang ăn cơm ở đây rồi.” Tam Nha ngồi trên ghế, quay đầu nhìn cậu họ nhỏ, có mợ nhỏ ở phía sau, cô bé không còn sợ đối phương nữa. Lúc này, ngược lại là Tiểu A Mao sợ Tam Nha, thậm chí còn không dám lộ mặt hoàn toàn, nghe được câu trả lời đang định bỏ chạy, kết quả vừa quay đầu đã đụng phải Đại Nha và Nhị Nha, khiến cậu bé ngã sấp, nằm rạp trên mặt đất, nhìn thấy hai cô bé đi tới đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước, gọn gàng, sạch sẽ, xinh đẹp, lại có mùi thơm, cậu bé lập tức đỏ mặt, đứng dậy bỏ chạy. Nhị Nha bối rối hỏi chị gái: “Cậu họ bị sao vậy?” Đại Nha lắc đầu nói: “Mau vào nhà đi, mọi người đều đang đợi chúng ta.” Sườn xào chua ngọt, chua chua ngọt ngọt, giống như quay quay lại bữa tiệc rượu ngày kết hôn. Thủy Lang đã nhiều ngày không ăn, ăn hết miếng này đến miếng khác, liên tục bảy tám miếng, cảm thấy hơi ngọt quá, lúc này mới nguôi cơn thèm ăn, nhìn về phía  người bên cạnh không ăn miếng nàng, chỉ nhìn mình chằm chằm, nói: “Trên mặt em có phải đang chiếu phim không?” “Phim?” Chu Quang Hách bỗng nhiên có hứng thú, “Tối nay chúng ta đi xem phim nhé?” Thủy Lang ngừng nhai, má trái phồng lên, đột nhiên đưa tay sờ lên trán anh. Chu Quang Hách trong lòng run lên, bả vai lập tức cứng đờ, trong tay cầm đũa gắp bánh vẫn giơ lên giữa không trung. “Không nóng.” Thủy Lang so sánh với trán của mình, cho rằng là bởi vì hai ngày nay anh ngủ dưới đất, bị cảm lạnh: “Vậy sao hôm nay anh lại kỳ quái như vậy?” Chu Quang Hách chậm rãi đưa bánh vào miệng nhai, nhai xong nói: “Anh nhớ em có hai vé xem phim buổi tối, đợi lát nữa chúng ta đi xem đi.” “Em có sao?”

Chương 145: Chương 145