Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…
Chương 160: Chương 160
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Phó cục trưởng Khâu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thực ra vừa rồi cũng không có mất đi lý trí, chỉ vì mối quan hệ với nhà Trâu gia, mới cho nhà Ô Thiện Bình thêm một chút thời gian. Tuy nhiên, trước mắt, Ô Thiện Bình ngoài cãi vã ra, không thể đưa ra được bất kỳ bằng chứng xác đáng nào, chỉ kêu gào người ta giả mạo, ông ấy không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu xử lý thông tin: “Có thư giới thiệu của đơn vị không?” “Đúng vậy, thư giới thiệu của đơn vị, để tôi xem đơn vị nào cấp chứng nhận.” Ô Thiện Bình nổi giận đùng đùng nói: “Chờ sự việc được giải quyết xong, tôi sẽ tự mình viết thư báo cáo!” Sự tự tin của bố đã khiến cho Ô Lâm Lâm vững tin hơn nhiều, càng nhìn người này càng thấy không giống Thủy Lang, chắc chắn là ỷ mình có mất phần giống Thuỷ Mộ Hàm, mới có thể bị khối tài sản kếch xù làm cho mờ mắt, to gan tới đây giả mạo. “Mau lấy chứng nhận của đơn vị ra, dám tới đây, sao vậy? Sợ rồi sao? A, lá gan cũng chỉ có từng đó thôi!” Thủy Lang không nhìn bọn họ, nói với phó cục trưởng Khâu: “Không có thư giới thiệu của đơn vị.” “Ha!” Ô Lâm Lâm đột nhiên cười lạnh: “Tôi biết mà, bố ơi, bố đoán đúng rồi!” Ô Thiện Bình chậm rãi lấy lại tự tin: “Nếu như vừa rồi cô trực tiếp rời đi, tôi cũng sẽ không so đo với cô, nhưng đã đến nước này, tôi cho cô biết cô không xong đâu, hôm nay tôi…” “Hôm nay là ngày *****ên tôi đi làm, tôi là nhân viên trao đổi nhà ở mới của bộ phận an ninh nhà ở.” Những lời cười lạnh,, mỉa mai, đắc ý, tự tin… tất cả đều đông cứng trên khuôn mặt của hai bố con, hai người giống như là bị điểm huyệt, giơ ngón tay lên, nheo mắt lại, không nhúc nhích. Giống như hai tác phẩm điêu khắc thất bại, bị vứt bỏ. Sắc mặt Thân Tú Vân vừa rồi còn từ nghi ngờ chuyển sang mừng rỡ, bây giờ cũng cứng đờ, vẻ mặt cứng ngắc nhìn Thủy Lang. Khuôn mặt xanh xao của Trâu Khải tỏ ra ngạc nhiên: “Cô nói gì vậy? Cô là nhân viên trao đổi nhà ở mới của Cơ quan quản lý bất động sản à?” “Hứ!” Ô Lâm Lâm bỗng nhiên cử động, khoanh tay trước ngực, cười một tiếng mỉa mai: “Cô thật là giỏi giả vờ, nghe ngóng cũng rất rõ ràng, có thể nghe ngóng rõ ràng những thay đổi biên chế của đơn vị chúng tôi, cô biết rõ ràng như vậy, mọi người có lẽ thật sự sẽ bị cô lừa rồi, đáng tiếc cô lại đụng trúng chính chủ rồi, Ô Lâm Lâm tôi đây mới là nhân viên trao đổi nhà mới!” Trong văn phòng vang lên tiếng cười nhạo , không chỉ người nhà Ô Thiện Bình cười mà gần như toàn bộ nhân viên đang làm việc trong văn phòng đều cười. Ngoại trừ phó cục trưởng Khâu. “Thủy Lang ở số 6 đường Ngô Đồng, người giới thiệu, phó cục trưởng Hứa?” Tiếng cười lập tức dừng lại. Nhanh chóng trở về dáng vẻ chỉnh tề. Toàn bộ người trong văn phòng đều biến thành gà câm, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thủy Lang. Thật lâu sau, vẫn vô cùng yên tĩnh. Thủy Lang khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.” Phó cục trưởng Khâu so sánh với ảnh chụp, gật đầu: “Hồ sơ của cô đều ở đây, đã được đưa vào biên chế chính thức của cục quản lý bất động sản, nhưng...” “Không thể nào!!!!!!” Âm thanh mà Ô Lâm Lâm phát ra đã phá vỡ lịch sử âm lượng dù là giọng nói hay là tiếng hét mà cô ta từng phát ra, người nghe dường như cảm thấy dây thanh quản của cô ta đã bị xé toạc bởi âm thanh đó, như thể chỉ một giây sau cô ta sắp ho ra máu. “Khụ khụ khụ khụ...” Ô Lâm Lâm lại xé dây thanh quản ra, hét lên: “Tôi mới là nhân viên trao đổi nhà mới!!!” “Bang Bang!"
Phó cục trưởng Khâu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thực ra vừa rồi cũng không có mất đi lý trí, chỉ vì mối quan hệ với nhà Trâu gia, mới cho nhà Ô Thiện Bình thêm một chút thời gian. Tuy nhiên, trước mắt, Ô Thiện Bình ngoài cãi vã ra, không thể đưa ra được bất kỳ bằng chứng xác đáng nào, chỉ kêu gào người ta giả mạo, ông ấy không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu xử lý thông tin: “Có thư giới thiệu của đơn vị không?”
“Đúng vậy, thư giới thiệu của đơn vị, để tôi xem đơn vị nào cấp chứng nhận.” Ô Thiện Bình nổi giận đùng đùng nói: “Chờ sự việc được giải quyết xong, tôi sẽ tự mình viết thư báo cáo!”
Sự tự tin của bố đã khiến cho Ô Lâm Lâm vững tin hơn nhiều, càng nhìn người này càng thấy không giống Thủy Lang, chắc chắn là ỷ mình có mất phần giống Thuỷ Mộ Hàm, mới có thể bị khối tài sản kếch xù làm cho mờ mắt, to gan tới đây giả mạo.
“Mau lấy chứng nhận của đơn vị ra, dám tới đây, sao vậy? Sợ rồi sao? A, lá gan cũng chỉ có từng đó thôi!”
Thủy Lang không nhìn bọn họ, nói với phó cục trưởng Khâu: “Không có thư giới thiệu của đơn vị.”
“Ha!” Ô Lâm Lâm đột nhiên cười lạnh: “Tôi biết mà, bố ơi, bố đoán đúng rồi!”
Ô Thiện Bình chậm rãi lấy lại tự tin: “Nếu như vừa rồi cô trực tiếp rời đi, tôi cũng sẽ không so đo với cô, nhưng đã đến nước này, tôi cho cô biết cô không xong đâu, hôm nay tôi…”
“Hôm nay là ngày *****ên tôi đi làm, tôi là nhân viên trao đổi nhà ở mới của bộ phận an ninh nhà ở.”
Những lời cười lạnh,, mỉa mai, đắc ý, tự tin… tất cả đều đông cứng trên khuôn mặt của hai bố con, hai người giống như là bị điểm huyệt, giơ ngón tay lên, nheo mắt lại, không nhúc nhích.
Giống như hai tác phẩm điêu khắc thất bại, bị vứt bỏ.
Sắc mặt Thân Tú Vân vừa rồi còn từ nghi ngờ chuyển sang mừng rỡ, bây giờ cũng cứng đờ, vẻ mặt cứng ngắc nhìn Thủy Lang.
Khuôn mặt xanh xao của Trâu Khải tỏ ra ngạc nhiên: “Cô nói gì vậy? Cô là nhân viên trao đổi nhà ở mới của Cơ quan quản lý bất động sản à?”
“Hứ!”
Ô Lâm Lâm bỗng nhiên cử động, khoanh tay trước ngực, cười một tiếng mỉa mai: “Cô thật là giỏi giả vờ, nghe ngóng cũng rất rõ ràng, có thể nghe ngóng rõ ràng những thay đổi biên chế của đơn vị chúng tôi, cô biết rõ ràng như vậy, mọi người có lẽ thật sự sẽ bị cô lừa rồi, đáng tiếc cô lại đụng trúng chính chủ rồi, Ô Lâm Lâm tôi đây mới là nhân viên trao đổi nhà mới!”
Trong văn phòng vang lên tiếng cười nhạo , không chỉ người nhà Ô Thiện Bình cười mà gần như toàn bộ nhân viên đang làm việc trong văn phòng đều cười.
Ngoại trừ phó cục trưởng Khâu.
“Thủy Lang ở số 6 đường Ngô Đồng, người giới thiệu, phó cục trưởng Hứa?”
Tiếng cười lập tức dừng lại.
Nhanh chóng trở về dáng vẻ chỉnh tề.
Toàn bộ người trong văn phòng đều biến thành gà câm, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thủy Lang.
Thật lâu sau, vẫn vô cùng yên tĩnh.
Thủy Lang khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.”
Phó cục trưởng Khâu so sánh với ảnh chụp, gật đầu: “Hồ sơ của cô đều ở đây, đã được đưa vào biên chế chính thức của cục quản lý bất động sản, nhưng...”
“Không thể nào!!!!!!”
Âm thanh mà Ô Lâm Lâm phát ra đã phá vỡ lịch sử âm lượng dù là giọng nói hay là tiếng hét mà cô ta từng phát ra, người nghe dường như cảm thấy dây thanh quản của cô ta đã bị xé toạc bởi âm thanh đó, như thể chỉ một giây sau cô ta sắp ho ra máu.
“Khụ khụ khụ khụ...”
Ô Lâm Lâm lại xé dây thanh quản ra, hét lên: “Tôi mới là nhân viên trao đổi nhà mới!!!”
“Bang Bang!"
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Phó cục trưởng Khâu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thực ra vừa rồi cũng không có mất đi lý trí, chỉ vì mối quan hệ với nhà Trâu gia, mới cho nhà Ô Thiện Bình thêm một chút thời gian. Tuy nhiên, trước mắt, Ô Thiện Bình ngoài cãi vã ra, không thể đưa ra được bất kỳ bằng chứng xác đáng nào, chỉ kêu gào người ta giả mạo, ông ấy không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu xử lý thông tin: “Có thư giới thiệu của đơn vị không?” “Đúng vậy, thư giới thiệu của đơn vị, để tôi xem đơn vị nào cấp chứng nhận.” Ô Thiện Bình nổi giận đùng đùng nói: “Chờ sự việc được giải quyết xong, tôi sẽ tự mình viết thư báo cáo!” Sự tự tin của bố đã khiến cho Ô Lâm Lâm vững tin hơn nhiều, càng nhìn người này càng thấy không giống Thủy Lang, chắc chắn là ỷ mình có mất phần giống Thuỷ Mộ Hàm, mới có thể bị khối tài sản kếch xù làm cho mờ mắt, to gan tới đây giả mạo. “Mau lấy chứng nhận của đơn vị ra, dám tới đây, sao vậy? Sợ rồi sao? A, lá gan cũng chỉ có từng đó thôi!” Thủy Lang không nhìn bọn họ, nói với phó cục trưởng Khâu: “Không có thư giới thiệu của đơn vị.” “Ha!” Ô Lâm Lâm đột nhiên cười lạnh: “Tôi biết mà, bố ơi, bố đoán đúng rồi!” Ô Thiện Bình chậm rãi lấy lại tự tin: “Nếu như vừa rồi cô trực tiếp rời đi, tôi cũng sẽ không so đo với cô, nhưng đã đến nước này, tôi cho cô biết cô không xong đâu, hôm nay tôi…” “Hôm nay là ngày *****ên tôi đi làm, tôi là nhân viên trao đổi nhà ở mới của bộ phận an ninh nhà ở.” Những lời cười lạnh,, mỉa mai, đắc ý, tự tin… tất cả đều đông cứng trên khuôn mặt của hai bố con, hai người giống như là bị điểm huyệt, giơ ngón tay lên, nheo mắt lại, không nhúc nhích. Giống như hai tác phẩm điêu khắc thất bại, bị vứt bỏ. Sắc mặt Thân Tú Vân vừa rồi còn từ nghi ngờ chuyển sang mừng rỡ, bây giờ cũng cứng đờ, vẻ mặt cứng ngắc nhìn Thủy Lang. Khuôn mặt xanh xao của Trâu Khải tỏ ra ngạc nhiên: “Cô nói gì vậy? Cô là nhân viên trao đổi nhà ở mới của Cơ quan quản lý bất động sản à?” “Hứ!” Ô Lâm Lâm bỗng nhiên cử động, khoanh tay trước ngực, cười một tiếng mỉa mai: “Cô thật là giỏi giả vờ, nghe ngóng cũng rất rõ ràng, có thể nghe ngóng rõ ràng những thay đổi biên chế của đơn vị chúng tôi, cô biết rõ ràng như vậy, mọi người có lẽ thật sự sẽ bị cô lừa rồi, đáng tiếc cô lại đụng trúng chính chủ rồi, Ô Lâm Lâm tôi đây mới là nhân viên trao đổi nhà mới!” Trong văn phòng vang lên tiếng cười nhạo , không chỉ người nhà Ô Thiện Bình cười mà gần như toàn bộ nhân viên đang làm việc trong văn phòng đều cười. Ngoại trừ phó cục trưởng Khâu. “Thủy Lang ở số 6 đường Ngô Đồng, người giới thiệu, phó cục trưởng Hứa?” Tiếng cười lập tức dừng lại. Nhanh chóng trở về dáng vẻ chỉnh tề. Toàn bộ người trong văn phòng đều biến thành gà câm, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thủy Lang. Thật lâu sau, vẫn vô cùng yên tĩnh. Thủy Lang khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.” Phó cục trưởng Khâu so sánh với ảnh chụp, gật đầu: “Hồ sơ của cô đều ở đây, đã được đưa vào biên chế chính thức của cục quản lý bất động sản, nhưng...” “Không thể nào!!!!!!” Âm thanh mà Ô Lâm Lâm phát ra đã phá vỡ lịch sử âm lượng dù là giọng nói hay là tiếng hét mà cô ta từng phát ra, người nghe dường như cảm thấy dây thanh quản của cô ta đã bị xé toạc bởi âm thanh đó, như thể chỉ một giây sau cô ta sắp ho ra máu. “Khụ khụ khụ khụ...” Ô Lâm Lâm lại xé dây thanh quản ra, hét lên: “Tôi mới là nhân viên trao đổi nhà mới!!!” “Bang Bang!"