Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…

Chương 172: Chương 172

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Đôi mắt của Ô Nguyên Diệp lập tức trở nên đỏ ngầu, tia m.á.u đỏ tươi che kín nhưng anh ấy không còn liều mạng giãy dụa nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn làm việc giống như đã đột tử. Thân Tú Vân tê liệt ngã xuống đất, cơn ác mộng gần ba mươi năm rốt cuộc đã thành hiện thực, hai mươi năm cẩn thận tính toán cuối cùng lại thất bại ở một bước cuối cùng! Tiền mặt, kim cương, nhà gỗ, tài sản, cổ tức, ô tô, một nhà đầy người hầu... từng thứ một đều tan vỡ trước mặt bà ta. Từng mảnh vỡ rơi xuống giống như những mảnh thủy tinh, cắt vào từng mảnh thịt, từng mạch m.á.u trong cơ thể bà ta,  khiến bà ta dần dần đi đến bờ vực sụp đổ điên cuồng, lại không thể phát ra một chút âm thanh nào, chỉ có thể im lặng cười si ngốc. Thủy Lang chậm rãi thở ra, đôi vai căng thẳng được thả lỏng, tảng đá nặng trĩu trên n.g.ự.c *****̃ng biến mất. Phải mất ba tháng, mặc dù có rất nhiều khó khăn, trắc trở, sai sót trong quá trình, nhưng cuối cùng đã thành công trong việc vượt lên trước đăng ký, tất cả công sức  vất vả đều không uổng phí. Thủy Lang ngẩng đầu nhìn về phía Chu Quang Hách, bắt gặp ánh mắt của anh, sau đó lại nhìn nhau cười một tiếng. “Đợi một chút!” Phó cục trưởng Khâu nhìn Ô Thiện Bình rõ ràng là rơi vào trạng thái không bình thường, nói: “Chủ nhiệm Ô, việc đăng ký đã hoàn tất, làm phiền ông dẫn người nhà tránh sang một bên, mời người tiếp theo vào.” “Tôi nói đợi một chút!” Ô Thiện Bình gần như gào lên, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay phó cục trưởng Khâu. Con dấu màu đỏ trên đó giống như chất xúc tác cuối cùng khiến ông ta rơi vào điên dại. Ô Thiện Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt không biết là đang nhìn ai, giọng nói của ông ta đột nhiên hoàn toàn trái ngược với tiếng gào thét vừa rồi, dần dần trở nên bình tĩnh hơn: “Tôi mới là người thừa kế thứ nhất của căn nhà số 2 đường Phục Nam.” Hầu hết mọi người đều không xem lời nói của ông ta là chuyện gì to tát. Ngoại trừ Thủy Lang. Còn có Thân Tú Vân tê liệt đang nằm trên mặt đất cười ngu dại, nghe được lời nói của Ô Thiện Bình, cả người đều chấn động, cứng đờ. “Chủ nhiệm Ô, trước đó là lấy tư cách bố của Thủy Lang, có thể miễn cưỡng xem ông là người thừa kế, có thể đăng ký, nhưng hiện tại, Thủy Lang đã đích thân đến đây, việc đăng ký đã hoàn tất. Tại sao ông lại  cố tình gây rắc rối một cách vô lý như vậy?? Phó cục trưởng Khâu nghiêm túc nói: “Hơn nữa, ông lấy đâu ra tư cách? Ông đã tái hôn, thành lập lại gia đình. Năm đó ông cũng đã ly hôn, sớm đã không còn tư cách người thừa kế, càng không thể là người thừa kế thứ nhất.” “Là tôi.” Ô Thiện Bình chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn phó cục trưởng Khâu: “Tôi chưa từng tái hôn, cũng chưa từng ly hôn. Ai đã tung tin đồn nhảm về tôi như vầy?” Mọi người trong văn phòng đều ngây ngẩn cả người. Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang, phát hiện trên mặt cô mặc dù không có chút bất ngờ nào, nhưng cũng có vẻ hơi nghi hoặc. “Tung tin đồn nhảm?” Phó cục trưởng Khâu chỉ vào Thân Tú Vân đang xụi lơ, cứng đờ trên mặt đất: “Bao nhiêu năm nay, ai mà không biết con gái Ô Thiện Bình ông chính là Ô Lâm Lâm, mẹ của Ô Lâm Lâm làm việc ở Cục Công thương! Nếu ông chưa tái hôn, vậy bà ấy là vợ của ai? Ô Lâm Lâm là con gái của ai?” Ở bên cổ Ô Thiện Bình nổi lên gân xanh, ánh mắt điên cuồng, nhìn chằm chằm vào thông tin nhà số 2 đường Phục Nam: “Vợ của em trai tôi.”

Đôi mắt của Ô Nguyên Diệp lập tức trở nên đỏ ngầu, tia m.á.u đỏ tươi che kín nhưng anh ấy không còn liều mạng giãy dụa nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn làm việc giống như đã đột tử.

 

Thân Tú Vân tê liệt ngã xuống đất, cơn ác mộng gần ba mươi năm rốt cuộc đã thành hiện thực, hai mươi năm cẩn thận tính toán cuối cùng lại thất bại ở một bước cuối cùng!

 

Tiền mặt, kim cương, nhà gỗ, tài sản, cổ tức, ô tô, một nhà đầy người hầu... từng thứ một đều tan vỡ trước mặt bà ta.

 

Từng mảnh vỡ rơi xuống giống như những mảnh thủy tinh, cắt vào từng mảnh thịt, từng mạch m.á.u trong cơ thể bà ta,  khiến bà ta dần dần đi đến bờ vực sụp đổ điên cuồng, lại không thể phát ra một chút âm thanh nào, chỉ có thể im lặng cười si ngốc.

 

Thủy Lang chậm rãi thở ra, đôi vai căng thẳng được thả lỏng, tảng đá nặng trĩu trên n.g.ự.c *****̃ng biến mất.

 

Phải mất ba tháng, mặc dù có rất nhiều khó khăn, trắc trở, sai sót trong quá trình, nhưng cuối cùng đã thành công trong việc vượt lên trước đăng ký, tất cả công sức  vất vả đều không uổng phí.

 

Thủy Lang ngẩng đầu nhìn về phía Chu Quang Hách, bắt gặp ánh mắt của anh, sau đó lại nhìn nhau cười một tiếng.

 

“Đợi một chút!”

 

Phó cục trưởng Khâu nhìn Ô Thiện Bình rõ ràng là rơi vào trạng thái không bình thường, nói: “Chủ nhiệm Ô, việc đăng ký đã hoàn tất, làm phiền ông dẫn người nhà tránh sang một bên, mời người tiếp theo vào.”

 

“Tôi nói đợi một chút!”

 

Ô Thiện Bình gần như gào lên, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay phó cục trưởng Khâu.

 

Con dấu màu đỏ trên đó giống như chất xúc tác cuối cùng khiến ông ta rơi vào điên dại.

 

Ô Thiện Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt không biết là đang nhìn ai, giọng nói của ông ta đột nhiên hoàn toàn trái ngược với tiếng gào thét vừa rồi, dần dần trở nên bình tĩnh hơn: “Tôi mới là người thừa kế thứ nhất của căn nhà số 2 đường Phục Nam.”

 

Hầu hết mọi người đều không xem lời nói của ông ta là chuyện gì to tát.

 

Ngoại trừ Thủy Lang.

 

Còn có Thân Tú Vân tê liệt đang nằm trên mặt đất cười ngu dại, nghe được lời nói của Ô Thiện Bình, cả người đều chấn động, cứng đờ.

 

“Chủ nhiệm Ô, trước đó là lấy tư cách bố của Thủy Lang, có thể miễn cưỡng xem ông là người thừa kế, có thể đăng ký, nhưng hiện tại, Thủy Lang đã đích thân đến đây, việc đăng ký đã hoàn tất. Tại sao ông lại  cố tình gây rắc rối một cách vô lý như vậy??

 

Phó cục trưởng Khâu nghiêm túc nói: “Hơn nữa, ông lấy đâu ra tư cách? Ông đã tái hôn, thành lập lại gia đình. Năm đó ông cũng đã ly hôn, sớm đã không còn tư cách người thừa kế, càng không thể là người thừa kế thứ nhất.”

 

“Là tôi.” Ô Thiện Bình chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn phó cục trưởng Khâu: “Tôi chưa từng tái hôn, cũng chưa từng ly hôn. Ai đã tung tin đồn nhảm về tôi như vầy?”

 

Mọi người trong văn phòng đều ngây ngẩn cả người.

 

Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang, phát hiện trên mặt cô mặc dù không có chút bất ngờ nào, nhưng cũng có vẻ hơi nghi hoặc.

 

“Tung tin đồn nhảm?” Phó cục trưởng Khâu chỉ vào Thân Tú Vân đang xụi lơ, cứng đờ trên mặt đất: “Bao nhiêu năm nay, ai mà không biết con gái Ô Thiện Bình ông chính là Ô Lâm Lâm, mẹ của Ô Lâm Lâm làm việc ở Cục Công thương! Nếu ông chưa tái hôn, vậy bà ấy là vợ của ai? Ô Lâm Lâm là con gái của ai?”

 

Ở bên cổ Ô Thiện Bình nổi lên gân xanh, ánh mắt điên cuồng, nhìn chằm chằm vào thông tin nhà số 2 đường Phục Nam: “Vợ của em trai tôi.”

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Đôi mắt của Ô Nguyên Diệp lập tức trở nên đỏ ngầu, tia m.á.u đỏ tươi che kín nhưng anh ấy không còn liều mạng giãy dụa nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn làm việc giống như đã đột tử. Thân Tú Vân tê liệt ngã xuống đất, cơn ác mộng gần ba mươi năm rốt cuộc đã thành hiện thực, hai mươi năm cẩn thận tính toán cuối cùng lại thất bại ở một bước cuối cùng! Tiền mặt, kim cương, nhà gỗ, tài sản, cổ tức, ô tô, một nhà đầy người hầu... từng thứ một đều tan vỡ trước mặt bà ta. Từng mảnh vỡ rơi xuống giống như những mảnh thủy tinh, cắt vào từng mảnh thịt, từng mạch m.á.u trong cơ thể bà ta,  khiến bà ta dần dần đi đến bờ vực sụp đổ điên cuồng, lại không thể phát ra một chút âm thanh nào, chỉ có thể im lặng cười si ngốc. Thủy Lang chậm rãi thở ra, đôi vai căng thẳng được thả lỏng, tảng đá nặng trĩu trên n.g.ự.c *****̃ng biến mất. Phải mất ba tháng, mặc dù có rất nhiều khó khăn, trắc trở, sai sót trong quá trình, nhưng cuối cùng đã thành công trong việc vượt lên trước đăng ký, tất cả công sức  vất vả đều không uổng phí. Thủy Lang ngẩng đầu nhìn về phía Chu Quang Hách, bắt gặp ánh mắt của anh, sau đó lại nhìn nhau cười một tiếng. “Đợi một chút!” Phó cục trưởng Khâu nhìn Ô Thiện Bình rõ ràng là rơi vào trạng thái không bình thường, nói: “Chủ nhiệm Ô, việc đăng ký đã hoàn tất, làm phiền ông dẫn người nhà tránh sang một bên, mời người tiếp theo vào.” “Tôi nói đợi một chút!” Ô Thiện Bình gần như gào lên, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay phó cục trưởng Khâu. Con dấu màu đỏ trên đó giống như chất xúc tác cuối cùng khiến ông ta rơi vào điên dại. Ô Thiện Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt không biết là đang nhìn ai, giọng nói của ông ta đột nhiên hoàn toàn trái ngược với tiếng gào thét vừa rồi, dần dần trở nên bình tĩnh hơn: “Tôi mới là người thừa kế thứ nhất của căn nhà số 2 đường Phục Nam.” Hầu hết mọi người đều không xem lời nói của ông ta là chuyện gì to tát. Ngoại trừ Thủy Lang. Còn có Thân Tú Vân tê liệt đang nằm trên mặt đất cười ngu dại, nghe được lời nói của Ô Thiện Bình, cả người đều chấn động, cứng đờ. “Chủ nhiệm Ô, trước đó là lấy tư cách bố của Thủy Lang, có thể miễn cưỡng xem ông là người thừa kế, có thể đăng ký, nhưng hiện tại, Thủy Lang đã đích thân đến đây, việc đăng ký đã hoàn tất. Tại sao ông lại  cố tình gây rắc rối một cách vô lý như vậy?? Phó cục trưởng Khâu nghiêm túc nói: “Hơn nữa, ông lấy đâu ra tư cách? Ông đã tái hôn, thành lập lại gia đình. Năm đó ông cũng đã ly hôn, sớm đã không còn tư cách người thừa kế, càng không thể là người thừa kế thứ nhất.” “Là tôi.” Ô Thiện Bình chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn phó cục trưởng Khâu: “Tôi chưa từng tái hôn, cũng chưa từng ly hôn. Ai đã tung tin đồn nhảm về tôi như vầy?” Mọi người trong văn phòng đều ngây ngẩn cả người. Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang, phát hiện trên mặt cô mặc dù không có chút bất ngờ nào, nhưng cũng có vẻ hơi nghi hoặc. “Tung tin đồn nhảm?” Phó cục trưởng Khâu chỉ vào Thân Tú Vân đang xụi lơ, cứng đờ trên mặt đất: “Bao nhiêu năm nay, ai mà không biết con gái Ô Thiện Bình ông chính là Ô Lâm Lâm, mẹ của Ô Lâm Lâm làm việc ở Cục Công thương! Nếu ông chưa tái hôn, vậy bà ấy là vợ của ai? Ô Lâm Lâm là con gái của ai?” Ở bên cổ Ô Thiện Bình nổi lên gân xanh, ánh mắt điên cuồng, nhìn chằm chằm vào thông tin nhà số 2 đường Phục Nam: “Vợ của em trai tôi.”

Chương 172: Chương 172