"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…
Chương 632: Lấy oán trả ơn
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Vẻ mặt nghiêm túc của Tống Anh thật sự dọa Tống Lão Căn sợ hãi. Đi tới đi lui mấy bước, râu cũng vểnh hết lên, cuối cùng ông chỉ vào Tống Anh: "Chấm dứt rõ ràng? Ngươi cũng không tự nhìn xem ngươi là thứ gì! Đúng là bây giờ ngươi có mấy đồng bạc trong tay, nhưng có thể so với hầu phủ sao!? Tài sản mà mấy đời nhà người ta tích lũy được có thể ít hơn ngươi chắc? Huống chi, có thân phận bày ra ở đó, nếu người ta muốn khiến ngươi chết thì ngươi cũng không sống được! Nếu ngươi chết đi, nương ngươi càng không yên tâm!""Ta thấy là bình thường đã nuông chiều ngươi quá rồi nên mới khiến ngươi không biết trời cao đất dày như vậy!" Lão gia tử nói thêm. Cho dù ông không hiểu việc đời thì cũng biết trứng gà không thể chọi nổi đá. Tống Anh sờ mũi: "A gia, không phải ta ngoan cố đâu nhưng bản thân người ngẫm lại đi, con cháu nhà chúng ta sẽ phải tham gia khoa cử đúng không? Đến khi người nhà chúng ta có tiền đồ, hầu phủ có tới nối lại tình cảm với chúng ta không?""Vậy thì thế nào?!" Tống Lão Căn hầm hừ. "Một khi người ta xem trọng nhà chúng ta, vì để khiến quan hệ giữa hai nhà càng thân thiết hơn, chắc chắn sẽ muốn đưa ta quay về.Đương nhiên, nếu hầu phủ xem trọng chi chúng ta thì sẽ làm như vậy, nhưng nếu bọn họ đề phòng chi chúng ta thì khó mà nói trước được.Không chừng còn ra tay trước, ấn đầu con cháu tài giỏi nhà chúng ta trở về." Tống Anh nói tiếp. Với hiểu biết của nàng về hầu phủ thì cả nhà Diên Bình hầu kia thật sự xem thường người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa. Người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa đều là họ hàng xa ở dòng bên. Người cùng tộc được hầu phủ để vào mắt đã sớm thăng chức rất nhanh, họ hàng cũng không ở đây.Thôn Hạnh Hoa cùng lắm chỉ được xem là nửa quê quán, còn là loại bị xem thường nữa. Tống Lão Căn nhíu mày: "Ý ngươi là... người nhà đó sẽ đối phó Nhị ca ngươi?""Nói như vậy cũng không sai.Lúc ta ở hầu phủ, người bên đó luôn chê cười ta xuất thân quê mùa, nói cha nương ta là nông dân sống trong nước phân, nước bùn, loại người như chúng ta, cho dù có đọc sách thì cũng sẽ không được bọn họ xem trọng, thậm chí còn cảm thấy nhà chúng ta hao tâm tổn trí để tiến lên như vậy chính là để bám vào cành cao là hầu phủ.Nếu Nhị ca ta có thể ngoan ngoãn làm con rùa rụt đầu lấy lòng bọn họ thì không có vấn đề gì lớn, nhưng ca ca ta cũng đâu phải người như vậy." Tống Anh nói tiếp. Trong lòng Tống Lão Căn chấn động. Rất khó chịu. Chi của ông là nhờ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh nên mới có được một tú tài như vậy. Ông không thể bởi vì hầu phủ mà từ bỏ cơ hội vực dậy chi nhà mình được?!Nhưng nếu đúng như lời nha đầu này nói thì sau này... thật sự vẻ vang hơn thì hai nhà còn có thể không chạm mặt nhau sao?Cho dù bọn họ không chủ động sáp tới thì không chừng hầu phủ cũng sẽ phái người tới hỏi một tiếng!Hơn nữa...Thật ra Tống Lão Căn không có mặt mũi nào, bởi vì ông không có tư cách trách móc hay thậm chí là oán hận hầu phủ.Năm đó, trong nhà gặp thiên tai lớn.Nếu không phải nhờ có hầu phủ che chở qua thời gian đó thì con cháu trong nhà cũng sẽ không yên ổn vượt qua tai họa như vậy.Sau đó, ông nuôi con thay nhà người ta cũng là để báo đáp ân tình này. Nhưng lúc ấy, ông thật sự không nghĩ nhiều như vậy, làm sao biết người giàu có lại thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy chứ? Khuê nữ ruột lúc thì không cần, khi lại đòi về, đột nhiên xuất hiện rồi xé nát trái tim tức phụ nhi của con ông. Huống hồ, ông còn cầm 100 lượng bạc của người ta...Tống Lão Căn thở dài. "Nhị Nha, bỏ chuyện của ngươi qua một bên không nói tới thì ta đã nợ ân tình của hầu phủ.Ngươi nói xem... sau này ta có thể lấy oán trả ơn sao?" Tống Lão Căn hỏi. Tống Anh ngẩn ra một chút. "Bất kể lúc trước hầu phủ có đuổi chi chúng ta đi như tống cổ ăn mày hay không thì đối với ta mà nói, đó đều là ân tình, không thể bởi vì họ không cho nhiều hơn mà sinh lòng trách móc.Hơn nữa, nói đến cùng thì ngươi là con ruột của nhà hắn, ta cũng không có tư cách bất bình thay ngươi.Ngươi nói có đúng không?" Tống Lão Căn nói tiếp.
Vẻ mặt nghiêm túc của Tống Anh thật sự dọa Tống Lão Căn sợ hãi.
Đi tới đi lui mấy bước, râu cũng vểnh hết lên, cuối cùng ông chỉ vào Tống Anh: "Chấm dứt rõ ràng? Ngươi cũng không tự nhìn xem ngươi là thứ gì! Đúng là bây giờ ngươi có mấy đồng bạc trong tay, nhưng có thể so với hầu phủ sao!? Tài sản mà mấy đời nhà người ta tích lũy được có thể ít hơn ngươi chắc? Huống chi, có thân phận bày ra ở đó, nếu người ta muốn khiến ngươi chết thì ngươi cũng không sống được! Nếu ngươi chết đi, nương ngươi càng không yên tâm!"
"Ta thấy là bình thường đã nuông chiều ngươi quá rồi nên mới khiến ngươi không biết trời cao đất dày như vậy!" Lão gia tử nói thêm.
Cho dù ông không hiểu việc đời thì cũng biết trứng gà không thể chọi nổi đá.
Tống Anh sờ mũi: "A gia, không phải ta ngoan cố đâu nhưng bản thân người ngẫm lại đi, con cháu nhà chúng ta sẽ phải tham gia khoa cử đúng không? Đến khi người nhà chúng ta có tiền đồ, hầu phủ có tới nối lại tình cảm với chúng ta không?"
"Vậy thì thế nào?!" Tống Lão Căn hầm hừ.
"Một khi người ta xem trọng nhà chúng ta, vì để khiến quan hệ giữa hai nhà càng thân thiết hơn, chắc chắn sẽ muốn đưa ta quay về.
Đương nhiên, nếu hầu phủ xem trọng chi chúng ta thì sẽ làm như vậy, nhưng nếu bọn họ đề phòng chi chúng ta thì khó mà nói trước được.
Không chừng còn ra tay trước, ấn đầu con cháu tài giỏi nhà chúng ta trở về." Tống Anh nói tiếp.
Với hiểu biết của nàng về hầu phủ thì cả nhà Diên Bình hầu kia thật sự xem thường người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa.
Người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa đều là họ hàng xa ở dòng bên.
Người cùng tộc được hầu phủ để vào mắt đã sớm thăng chức rất nhanh, họ hàng cũng không ở đây.
Thôn Hạnh Hoa cùng lắm chỉ được xem là nửa quê quán, còn là loại bị xem thường nữa.
Tống Lão Căn nhíu mày: "Ý ngươi là... người nhà đó sẽ đối phó Nhị ca ngươi?"
"Nói như vậy cũng không sai.
Lúc ta ở hầu phủ, người bên đó luôn chê cười ta xuất thân quê mùa, nói cha nương ta là nông dân sống trong nước phân, nước bùn, loại người như chúng ta, cho dù có đọc sách thì cũng sẽ không được bọn họ xem trọng, thậm chí còn cảm thấy nhà chúng ta hao tâm tổn trí để tiến lên như vậy chính là để bám vào cành cao là hầu phủ.
Nếu Nhị ca ta có thể ngoan ngoãn làm con rùa rụt đầu lấy lòng bọn họ thì không có vấn đề gì lớn, nhưng ca ca ta cũng đâu phải người như vậy." Tống Anh nói tiếp.
Trong lòng Tống Lão Căn chấn động.
Rất khó chịu.
Chi của ông là nhờ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh nên mới có được một tú tài như vậy.
Ông không thể bởi vì hầu phủ mà từ bỏ cơ hội vực dậy chi nhà mình được?!
Nhưng nếu đúng như lời nha đầu này nói thì sau này... thật sự vẻ vang hơn thì hai nhà còn có thể không chạm mặt nhau sao?
Cho dù bọn họ không chủ động sáp tới thì không chừng hầu phủ cũng sẽ phái người tới hỏi một tiếng!
Hơn nữa...
Thật ra Tống Lão Căn không có mặt mũi nào, bởi vì ông không có tư cách trách móc hay thậm chí là oán hận hầu phủ.
Năm đó, trong nhà gặp thiên tai lớn.
Nếu không phải nhờ có hầu phủ che chở qua thời gian đó thì con cháu trong nhà cũng sẽ không yên ổn vượt qua tai họa như vậy.
Sau đó, ông nuôi con thay nhà người ta cũng là để báo đáp ân tình này.
Nhưng lúc ấy, ông thật sự không nghĩ nhiều như vậy, làm sao biết người giàu có lại thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy chứ? Khuê nữ ruột lúc thì không cần, khi lại đòi về, đột nhiên xuất hiện rồi xé nát trái tim tức phụ nhi của con ông.
Huống hồ, ông còn cầm 100 lượng bạc của người ta...
Tống Lão Căn thở dài.
"Nhị Nha, bỏ chuyện của ngươi qua một bên không nói tới thì ta đã nợ ân tình của hầu phủ.
Ngươi nói xem... sau này ta có thể lấy oán trả ơn sao?" Tống Lão Căn hỏi.
Tống Anh ngẩn ra một chút.
"Bất kể lúc trước hầu phủ có đuổi chi chúng ta đi như tống cổ ăn mày hay không thì đối với ta mà nói, đó đều là ân tình, không thể bởi vì họ không cho nhiều hơn mà sinh lòng trách móc.
Hơn nữa, nói đến cùng thì ngươi là con ruột của nhà hắn, ta cũng không có tư cách bất bình thay ngươi.
Ngươi nói có đúng không?" Tống Lão Căn nói tiếp.
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Vẻ mặt nghiêm túc của Tống Anh thật sự dọa Tống Lão Căn sợ hãi. Đi tới đi lui mấy bước, râu cũng vểnh hết lên, cuối cùng ông chỉ vào Tống Anh: "Chấm dứt rõ ràng? Ngươi cũng không tự nhìn xem ngươi là thứ gì! Đúng là bây giờ ngươi có mấy đồng bạc trong tay, nhưng có thể so với hầu phủ sao!? Tài sản mà mấy đời nhà người ta tích lũy được có thể ít hơn ngươi chắc? Huống chi, có thân phận bày ra ở đó, nếu người ta muốn khiến ngươi chết thì ngươi cũng không sống được! Nếu ngươi chết đi, nương ngươi càng không yên tâm!""Ta thấy là bình thường đã nuông chiều ngươi quá rồi nên mới khiến ngươi không biết trời cao đất dày như vậy!" Lão gia tử nói thêm. Cho dù ông không hiểu việc đời thì cũng biết trứng gà không thể chọi nổi đá. Tống Anh sờ mũi: "A gia, không phải ta ngoan cố đâu nhưng bản thân người ngẫm lại đi, con cháu nhà chúng ta sẽ phải tham gia khoa cử đúng không? Đến khi người nhà chúng ta có tiền đồ, hầu phủ có tới nối lại tình cảm với chúng ta không?""Vậy thì thế nào?!" Tống Lão Căn hầm hừ. "Một khi người ta xem trọng nhà chúng ta, vì để khiến quan hệ giữa hai nhà càng thân thiết hơn, chắc chắn sẽ muốn đưa ta quay về.Đương nhiên, nếu hầu phủ xem trọng chi chúng ta thì sẽ làm như vậy, nhưng nếu bọn họ đề phòng chi chúng ta thì khó mà nói trước được.Không chừng còn ra tay trước, ấn đầu con cháu tài giỏi nhà chúng ta trở về." Tống Anh nói tiếp. Với hiểu biết của nàng về hầu phủ thì cả nhà Diên Bình hầu kia thật sự xem thường người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa. Người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa đều là họ hàng xa ở dòng bên. Người cùng tộc được hầu phủ để vào mắt đã sớm thăng chức rất nhanh, họ hàng cũng không ở đây.Thôn Hạnh Hoa cùng lắm chỉ được xem là nửa quê quán, còn là loại bị xem thường nữa. Tống Lão Căn nhíu mày: "Ý ngươi là... người nhà đó sẽ đối phó Nhị ca ngươi?""Nói như vậy cũng không sai.Lúc ta ở hầu phủ, người bên đó luôn chê cười ta xuất thân quê mùa, nói cha nương ta là nông dân sống trong nước phân, nước bùn, loại người như chúng ta, cho dù có đọc sách thì cũng sẽ không được bọn họ xem trọng, thậm chí còn cảm thấy nhà chúng ta hao tâm tổn trí để tiến lên như vậy chính là để bám vào cành cao là hầu phủ.Nếu Nhị ca ta có thể ngoan ngoãn làm con rùa rụt đầu lấy lòng bọn họ thì không có vấn đề gì lớn, nhưng ca ca ta cũng đâu phải người như vậy." Tống Anh nói tiếp. Trong lòng Tống Lão Căn chấn động. Rất khó chịu. Chi của ông là nhờ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh nên mới có được một tú tài như vậy. Ông không thể bởi vì hầu phủ mà từ bỏ cơ hội vực dậy chi nhà mình được?!Nhưng nếu đúng như lời nha đầu này nói thì sau này... thật sự vẻ vang hơn thì hai nhà còn có thể không chạm mặt nhau sao?Cho dù bọn họ không chủ động sáp tới thì không chừng hầu phủ cũng sẽ phái người tới hỏi một tiếng!Hơn nữa...Thật ra Tống Lão Căn không có mặt mũi nào, bởi vì ông không có tư cách trách móc hay thậm chí là oán hận hầu phủ.Năm đó, trong nhà gặp thiên tai lớn.Nếu không phải nhờ có hầu phủ che chở qua thời gian đó thì con cháu trong nhà cũng sẽ không yên ổn vượt qua tai họa như vậy.Sau đó, ông nuôi con thay nhà người ta cũng là để báo đáp ân tình này. Nhưng lúc ấy, ông thật sự không nghĩ nhiều như vậy, làm sao biết người giàu có lại thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy chứ? Khuê nữ ruột lúc thì không cần, khi lại đòi về, đột nhiên xuất hiện rồi xé nát trái tim tức phụ nhi của con ông. Huống hồ, ông còn cầm 100 lượng bạc của người ta...Tống Lão Căn thở dài. "Nhị Nha, bỏ chuyện của ngươi qua một bên không nói tới thì ta đã nợ ân tình của hầu phủ.Ngươi nói xem... sau này ta có thể lấy oán trả ơn sao?" Tống Lão Căn hỏi. Tống Anh ngẩn ra một chút. "Bất kể lúc trước hầu phủ có đuổi chi chúng ta đi như tống cổ ăn mày hay không thì đối với ta mà nói, đó đều là ân tình, không thể bởi vì họ không cho nhiều hơn mà sinh lòng trách móc.Hơn nữa, nói đến cùng thì ngươi là con ruột của nhà hắn, ta cũng không có tư cách bất bình thay ngươi.Ngươi nói có đúng không?" Tống Lão Căn nói tiếp.