Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…

Chương 182: Chương 182

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Cái đầu sau cửa sổ vừa biến mất, mợ đã vắt chân lên cổ chạy, chạy đến trước cửa nhà phó xưởng trưởng Thạch, cầm lấy sợi dây thừng của xe ba gác vắt lên vai, kéo xe gác đến trước mặt Thủy Lang rồi nói: “Nào, nào. Các cháu lên đây hết đi, bà mợ đẩy các cháu qua đó.” Thủy Lang: "..." “Bà buông ra! Đã nói xe ba gác là do tôi kéo!” Lão Du Điều vừa mặc áo khoác, vừa vác đôi giày vải đen lên, ném về phía bên này: “Sao bà có thể tước mất công việc của tôi?” “Cái gì mà công việc của ông? Chúng tôi là họ hàng, ông là ai chứ?” Mợ trợn trắng mắt, sau đó lại nở nụ cười lấy lòng với Thủy Lang: “Cô bé, cháu đi làm một ngày dài chắc mệt lắm. Mau lên đi, chúng ta đi cửa hàng. À, đúng rồi, có cần về nhà một chuyến không? Đã mang theo phiếu và tiền chưa?” “Không mang, mợ không cần đi theo đâu.” “Cháu không mang, mợ cũng phải đi, mợ sẽ trả tiền giúp cháu!” Mợ nói khoác không chớp mắt. Thủy Lang đến nhà Uông Tú lấy mấy tờ báo, lót lên xe ba gác rồi mang theo hai bé gái ngồi vào. Cô không quan tâm ai là người kéo xe, miễn là bọn họ ngồi, có người kéo là được. “Vậy để tôi đẩy giúp bà.” Lão Du Điều biết không thể giành được, lùi lại kiếm một việc khác. “Tôi không có việc gì, tôi cũng đi.” Trước kia Kim Xảo Chi một ngày phải chạy đến cửa hàng không biết bao nhiêu lần, bây giờ đã mấy ngày trôi qua, cô ta cũng chưa đi một chuyến nào. Hôm nay cô ta muốn đi cùng Thủy Lang, hơn nữa còn muốn đẩy xe ba gác! “Em dâu, để chị giúp em đẩy xe từ bên này nhé.” "Ôi!" Uông Tú cười lớn: “Cô đi cửa hàng, trái phải đều có hộ pháp, còn có thú cưỡi, so với Đường Tăng còn lợi hại hơn!” Hộ Pháp hai bên trái phải đều im lặng, khóe miệng của thú cưỡi giật giật, thú cưỡi thì đã làm sao, ít nhất có thể ở bên cạnh cô bé, giúp đỡ cô! Có thể cải thiện mối quan hệ tốt đẹp hơn! Buổi tối còn được ăn cơm thịt kho! Tưởng tượng như vậy trong lòng mợ nhỏ không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn gào to một tiếng: “Nào, đi thôi, chúng ta đến cửa hàng mua đồ!” Tới trước cửa hàng quốc doanh. “Nhị Nha, Tam Nha, các cháu muốn ăn gì thì đi lấy đi.” Thủy Lang nói xong, Nhị Nha và Tam Nha lập tức cảm thấy vô số người trong cửa hàng, dù là người lớn hay trẻ em, tất cả đều đang nhìn về phía bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, nhất là cậu bé ngồi dưới mặt đất trước tủ kính, đang khóc lóc vòi vĩnh muốn ăn bánh xốp dòn hình con bướm, ánh mắt cậu bé là ngưỡng mộ nhất. Nhìn kỹ hơn, đây không phải là Tiểu Bá Vương trong ngõ Ngô Đồng sao? Tiểu Bá Vương cũng nhận ra Nhị Nha và Tam Nha, lập tức lau khô nước mắt rồi đứng dậy, đứng sát bên cạnh mẹ. “Mợ nhỏ ơi, cháu muốn ăn cái đó!” Nhị Nha vẫn còn đang suy nghĩ xem nó có đắt không, Tam Nha đã chỉ về phía bánh xốp dòn hình con bướm đang khiến Tiểu Bá Vương thèm thuồng tới ***** miếng. “Mua!” Thủy Lang đi tới quầy hàng nói: “Cân một cân!” “Một cân!” Tiểu Bá Vương kinh ngạc trực tiếp kêu lên một tiếng, bánh xốp dòn hình con bướm rất đắt tiền! Mỗi lần cậu bé quấy khóc, mẹ cũng chỉ mua cho hai cái, đây đã là nhiều lắm rồi! “Một cái, hai cái, ba cái,... mười cái!” Nhân viên mậu dịch không ngừng đóng gói khoảng hai mươi cái bánh, cho vào túi giấy rồi gói lại, đôi mắt của Tiểu Bá Vương gần như lồi ra, bước chân vô thức bước về phía trước. Nhị Nha ngay lập tức chặn tầm nhìn của cậu bé, nhìn cậu bé đầy vẻ đề phòng. “Bây giờ có muốn ăn không?” Thủy Lang cầm hai cái đưa cho hai bé gái. “Cảm ơn mợ nhỏ!” Nhị Nha cầm lấy bánh hình con bướm, hít một hơi thật sâu rồi cắn một miếng thật lớn trước mặt Tiểu Bá Vương! Tam Nha cũng cầm cái bánh hình con bướm bằng cả hai tay, há to miệng, cắn một miếng lớn! Vị bơ giòn, cùng với sữa caramel khiến hai bé gái không tự chủ được mở to hai mắt. Vừa rồi bọn họ chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Bá Vương ghen tị, mới nói mợ nhỏ mua cái này, trước khi mua chỉ cảm thấy nó thật đẹp, thực sự trông giống một con bướm, hoàn toàn không hề biết rằng cái bánh hình con bướm này lại ngon đến thế! Nhìn thấy vẻ mặt của Nhị Nha và Tam Nha, Tiểu Bá Vương bất giác nuốt nước bọt một cái,  trước kia cậu bé ăn cái gì, ba cô bé đồ nhà quê này sẽ nhìn cậu bé mà thèm ***** dãi, không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày đến lượt cậu bé nhìn ba kẻ nhà quê này mà ***** miếng! “Ăn từ từ thôi, đều là của các cháu hết.”

Cái đầu sau cửa sổ vừa biến mất, mợ đã vắt chân lên cổ chạy, chạy đến trước cửa nhà phó xưởng trưởng Thạch, cầm lấy sợi dây thừng của xe ba gác vắt lên vai, kéo xe gác đến trước mặt Thủy Lang rồi nói: “Nào, nào. Các cháu lên đây hết đi, bà mợ đẩy các cháu qua đó.”

 

Thủy Lang: "..."

 

“Bà buông ra! Đã nói xe ba gác là do tôi kéo!”

 

Lão Du Điều vừa mặc áo khoác, vừa vác đôi giày vải đen lên, ném về phía bên này: “Sao bà có thể tước mất công việc của tôi?”

 

“Cái gì mà công việc của ông? Chúng tôi là họ hàng, ông là ai chứ?” Mợ trợn trắng mắt, sau đó lại nở nụ cười lấy lòng với Thủy Lang: “Cô bé, cháu đi làm một ngày dài chắc mệt lắm. Mau lên đi, chúng ta đi cửa hàng. À, đúng rồi, có cần về nhà một chuyến không? Đã mang theo phiếu và tiền chưa?”

 

“Không mang, mợ không cần đi theo đâu.”

 

“Cháu không mang, mợ cũng phải đi, mợ sẽ trả tiền giúp cháu!”

 

Mợ nói khoác không chớp mắt.

 

Thủy Lang đến nhà Uông Tú lấy mấy tờ báo, lót lên xe ba gác rồi mang theo hai bé gái ngồi vào.

 

Cô không quan tâm ai là người kéo xe, miễn là bọn họ ngồi, có người kéo là được.

 

“Vậy để tôi đẩy giúp bà.” Lão Du Điều biết không thể giành được, lùi lại kiếm một việc khác.

 

“Tôi không có việc gì, tôi cũng đi.” Trước kia Kim Xảo Chi một ngày phải chạy đến cửa hàng không biết bao nhiêu lần, bây giờ đã mấy ngày trôi qua, cô ta cũng chưa đi một chuyến nào. Hôm nay cô ta muốn đi cùng Thủy Lang, hơn nữa còn muốn đẩy xe ba gác!

 

“Em dâu, để chị giúp em đẩy xe từ bên này nhé.”

 

"Ôi!" Uông Tú cười lớn: “Cô đi cửa hàng, trái phải đều có hộ pháp, còn có thú cưỡi, so với Đường Tăng còn lợi hại hơn!”

 

Hộ Pháp hai bên trái phải đều im lặng, khóe miệng của thú cưỡi giật giật, thú cưỡi thì đã làm sao, ít nhất có thể ở bên cạnh cô bé, giúp đỡ cô! Có thể cải thiện mối quan hệ tốt đẹp hơn!

 

Buổi tối còn được ăn cơm thịt kho!

 

Tưởng tượng như vậy trong lòng mợ nhỏ không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn gào to một tiếng: “Nào, đi thôi, chúng ta đến cửa hàng mua đồ!”

 

Tới trước cửa hàng quốc doanh.

 

“Nhị Nha, Tam Nha, các cháu muốn ăn gì thì đi lấy đi.”

 

Thủy Lang nói xong, Nhị Nha và Tam Nha lập tức cảm thấy vô số người trong cửa hàng, dù là người lớn hay trẻ em, tất cả đều đang nhìn về phía bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, nhất là cậu bé ngồi dưới mặt đất trước tủ kính, đang khóc lóc vòi vĩnh muốn ăn bánh xốp dòn hình con bướm, ánh mắt cậu bé là ngưỡng mộ nhất.

 

Nhìn kỹ hơn, đây không phải là Tiểu Bá Vương trong ngõ Ngô Đồng sao?

 

Tiểu Bá Vương cũng nhận ra Nhị Nha và Tam Nha, lập tức lau khô nước mắt rồi đứng dậy, đứng sát bên cạnh mẹ.

 

“Mợ nhỏ ơi, cháu muốn ăn cái đó!”

 

Nhị Nha vẫn còn đang suy nghĩ xem nó có đắt không, Tam Nha đã chỉ về phía bánh xốp dòn hình con bướm đang khiến Tiểu Bá Vương thèm thuồng tới ***** miếng.

 

“Mua!”

 

Thủy Lang đi tới quầy hàng nói: “Cân một cân!”

 

“Một cân!” Tiểu Bá Vương kinh ngạc trực tiếp kêu lên một tiếng, bánh xốp dòn hình con bướm rất đắt tiền!

 

Mỗi lần cậu bé quấy khóc, mẹ cũng chỉ mua cho hai cái, đây đã là nhiều lắm rồi!

 

“Một cái, hai cái, ba cái,... mười cái!”

 

Nhân viên mậu dịch không ngừng đóng gói khoảng hai mươi cái bánh, cho vào túi giấy rồi gói lại, đôi mắt của Tiểu Bá Vương gần như lồi ra, bước chân vô thức bước về phía trước.

 

Nhị Nha ngay lập tức chặn tầm nhìn của cậu bé, nhìn cậu bé đầy vẻ đề phòng.

 

“Bây giờ có muốn ăn không?” Thủy Lang cầm hai cái đưa cho hai bé gái.

 

“Cảm ơn mợ nhỏ!” Nhị Nha cầm lấy bánh hình con bướm, hít một hơi thật sâu rồi cắn một miếng thật lớn trước mặt Tiểu Bá Vương!

 

Tam Nha cũng cầm cái bánh hình con bướm bằng cả hai tay, há to miệng, cắn một miếng lớn!

 

Vị bơ giòn, cùng với sữa caramel khiến hai bé gái không tự chủ được mở to hai mắt.

 

Vừa rồi bọn họ chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Bá Vương ghen tị, mới nói mợ nhỏ mua cái này, trước khi mua chỉ cảm thấy nó thật đẹp, thực sự trông giống một con bướm, hoàn toàn không hề biết rằng cái bánh hình con bướm này lại ngon đến thế!

 

Nhìn thấy vẻ mặt của Nhị Nha và Tam Nha, Tiểu Bá Vương bất giác nuốt nước bọt một cái,  trước kia cậu bé ăn cái gì, ba cô bé đồ nhà quê này sẽ nhìn cậu bé mà thèm ***** dãi, không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày đến lượt cậu bé nhìn ba kẻ nhà quê này mà ***** miếng!

 

“Ăn từ từ thôi, đều là của các cháu hết.”

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Cái đầu sau cửa sổ vừa biến mất, mợ đã vắt chân lên cổ chạy, chạy đến trước cửa nhà phó xưởng trưởng Thạch, cầm lấy sợi dây thừng của xe ba gác vắt lên vai, kéo xe gác đến trước mặt Thủy Lang rồi nói: “Nào, nào. Các cháu lên đây hết đi, bà mợ đẩy các cháu qua đó.” Thủy Lang: "..." “Bà buông ra! Đã nói xe ba gác là do tôi kéo!” Lão Du Điều vừa mặc áo khoác, vừa vác đôi giày vải đen lên, ném về phía bên này: “Sao bà có thể tước mất công việc của tôi?” “Cái gì mà công việc của ông? Chúng tôi là họ hàng, ông là ai chứ?” Mợ trợn trắng mắt, sau đó lại nở nụ cười lấy lòng với Thủy Lang: “Cô bé, cháu đi làm một ngày dài chắc mệt lắm. Mau lên đi, chúng ta đi cửa hàng. À, đúng rồi, có cần về nhà một chuyến không? Đã mang theo phiếu và tiền chưa?” “Không mang, mợ không cần đi theo đâu.” “Cháu không mang, mợ cũng phải đi, mợ sẽ trả tiền giúp cháu!” Mợ nói khoác không chớp mắt. Thủy Lang đến nhà Uông Tú lấy mấy tờ báo, lót lên xe ba gác rồi mang theo hai bé gái ngồi vào. Cô không quan tâm ai là người kéo xe, miễn là bọn họ ngồi, có người kéo là được. “Vậy để tôi đẩy giúp bà.” Lão Du Điều biết không thể giành được, lùi lại kiếm một việc khác. “Tôi không có việc gì, tôi cũng đi.” Trước kia Kim Xảo Chi một ngày phải chạy đến cửa hàng không biết bao nhiêu lần, bây giờ đã mấy ngày trôi qua, cô ta cũng chưa đi một chuyến nào. Hôm nay cô ta muốn đi cùng Thủy Lang, hơn nữa còn muốn đẩy xe ba gác! “Em dâu, để chị giúp em đẩy xe từ bên này nhé.” "Ôi!" Uông Tú cười lớn: “Cô đi cửa hàng, trái phải đều có hộ pháp, còn có thú cưỡi, so với Đường Tăng còn lợi hại hơn!” Hộ Pháp hai bên trái phải đều im lặng, khóe miệng của thú cưỡi giật giật, thú cưỡi thì đã làm sao, ít nhất có thể ở bên cạnh cô bé, giúp đỡ cô! Có thể cải thiện mối quan hệ tốt đẹp hơn! Buổi tối còn được ăn cơm thịt kho! Tưởng tượng như vậy trong lòng mợ nhỏ không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn gào to một tiếng: “Nào, đi thôi, chúng ta đến cửa hàng mua đồ!” Tới trước cửa hàng quốc doanh. “Nhị Nha, Tam Nha, các cháu muốn ăn gì thì đi lấy đi.” Thủy Lang nói xong, Nhị Nha và Tam Nha lập tức cảm thấy vô số người trong cửa hàng, dù là người lớn hay trẻ em, tất cả đều đang nhìn về phía bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, nhất là cậu bé ngồi dưới mặt đất trước tủ kính, đang khóc lóc vòi vĩnh muốn ăn bánh xốp dòn hình con bướm, ánh mắt cậu bé là ngưỡng mộ nhất. Nhìn kỹ hơn, đây không phải là Tiểu Bá Vương trong ngõ Ngô Đồng sao? Tiểu Bá Vương cũng nhận ra Nhị Nha và Tam Nha, lập tức lau khô nước mắt rồi đứng dậy, đứng sát bên cạnh mẹ. “Mợ nhỏ ơi, cháu muốn ăn cái đó!” Nhị Nha vẫn còn đang suy nghĩ xem nó có đắt không, Tam Nha đã chỉ về phía bánh xốp dòn hình con bướm đang khiến Tiểu Bá Vương thèm thuồng tới ***** miếng. “Mua!” Thủy Lang đi tới quầy hàng nói: “Cân một cân!” “Một cân!” Tiểu Bá Vương kinh ngạc trực tiếp kêu lên một tiếng, bánh xốp dòn hình con bướm rất đắt tiền! Mỗi lần cậu bé quấy khóc, mẹ cũng chỉ mua cho hai cái, đây đã là nhiều lắm rồi! “Một cái, hai cái, ba cái,... mười cái!” Nhân viên mậu dịch không ngừng đóng gói khoảng hai mươi cái bánh, cho vào túi giấy rồi gói lại, đôi mắt của Tiểu Bá Vương gần như lồi ra, bước chân vô thức bước về phía trước. Nhị Nha ngay lập tức chặn tầm nhìn của cậu bé, nhìn cậu bé đầy vẻ đề phòng. “Bây giờ có muốn ăn không?” Thủy Lang cầm hai cái đưa cho hai bé gái. “Cảm ơn mợ nhỏ!” Nhị Nha cầm lấy bánh hình con bướm, hít một hơi thật sâu rồi cắn một miếng thật lớn trước mặt Tiểu Bá Vương! Tam Nha cũng cầm cái bánh hình con bướm bằng cả hai tay, há to miệng, cắn một miếng lớn! Vị bơ giòn, cùng với sữa caramel khiến hai bé gái không tự chủ được mở to hai mắt. Vừa rồi bọn họ chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Bá Vương ghen tị, mới nói mợ nhỏ mua cái này, trước khi mua chỉ cảm thấy nó thật đẹp, thực sự trông giống một con bướm, hoàn toàn không hề biết rằng cái bánh hình con bướm này lại ngon đến thế! Nhìn thấy vẻ mặt của Nhị Nha và Tam Nha, Tiểu Bá Vương bất giác nuốt nước bọt một cái,  trước kia cậu bé ăn cái gì, ba cô bé đồ nhà quê này sẽ nhìn cậu bé mà thèm ***** dãi, không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày đến lượt cậu bé nhìn ba kẻ nhà quê này mà ***** miếng! “Ăn từ từ thôi, đều là của các cháu hết.”

Chương 182: Chương 182