Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…
Chương 193: Chương 193
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Đôi mắt của người đàn ông đỏ rực như sói tuyết trong núi tuyết ở vùng hoang dã phương Bắc. “Anh khóc à?” Thủy Lang nuốt lại lời phàn nàn vào trong bụng, nghi ngờ nhìn anh: “Anh làm sao thế? Vừa rồi anh khóc à?” Chu Quang Hách nhìn cô bé mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, bờ vai căng cứng hơi buông lỏng, anh cúi đầu cầm bột giặt trên mặt đất lên, lại muốn đi ra ngoài. “Anh đang làm gì vậy?” Thủy Lang chặn người lại, thấy trên tay anh đang cầm một cái khăn màu hồng xoắn lại giống như bánh quai chèo: “Anh đã tắm rồi, lại còn giặt, chẳng lẽ còn muốn rửa mặt nữa? Sau này, cái khăn này anh cứ dùng đi, anh nhanh lên, không phải nói muốn chuyện sao? Em đã đợi anh rất lâu rồi.” “Anh giặt xong sẽ quay lại.” Chu Quang Hách cầm chậu bỏ chạy. Thủy Lang cau mày, đứng ở trên giường nhìn ra bên ngoài, phát hiện anh không chỉ đi giặt khăn mặt, còn giặt những bộ quần áo khác nữa, đây là muốn trốn tránh sao? Anh vừa trốn tránh, Thủy Lang đã hoàn toàn không còn muốn nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi nữa. Cả người cũng tràn đầy tinh thần. Hạ quyết tâm, tối nay sẽ nói chuyện đạt được kết quả mới đi ngủ. Chu Quang Hách đang giặt quần áo bên ngoài, đột nhiên ngửi thấy mùi cà phê, anh ngừng động tác giặt quần áo lại, chậm rãi quay đầu nhìn thấy cô bé đang cầm tách trà sứ trắng tựa vào cửa thổi hơi nóng rồi nhấm nháp.. “Đã muộn như vậy, uống cà phê không sợ mất ngủ à?” “Sao giọng anh vẫn khàn thế?” “...” “Không phải là bị cảm lạnh đấy chứ?” “Không.” “Vậy thì nhanh lên một chút đi vào đi, lạnh quá.” Thủy Lang vốn muốn trực tiếp nói chuyện bên ngoài, ai ngờ vừa mặc bộ đồ ngủ đứng trước cửa uống cà phê nóng, đã không chịu nổi nữa, vội vàng chạy về phòng. . Chu Quang Hách phơi quần áo xong, ngay khi vừa cảm thấy cơ thể không còn nóng nữa, lại nhìn thấy cái khăn tắm màu trắng xanh treo ở góc, anh nhìn chằm chằm một lúc, rèn luyện ý chí, phát hiện lý trí cùng lắm cũng chỉ có thể trói hai tay ra sau lưng, anh quay người đi vào trong nhà. Ngọn đèn sợi đốt phía trên đã tắt, ánh đèn mờ ảo ở bên đầu giường đã được bật lên, mùi cà phê thoang thoảng, cả hai người đều mất cảm giác buồn ngủ. Thủy Lang nhìn người đã trải chăn nệm trên mặt đất, đắp kín chăn đỏ lên người: “Anh biết từ khi nào?” Chu Quang Hách ngước mắt nhìn cô: “Ngày 31 tháng 3.” Thủy Lang không hề kinh ngạc, nhưng cũng không để ý đến ý nghĩa bên trong: “Lúc đó em nhận nhầm người, còn anh thì rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” “Em hỏi tôi có phải họ Trâu không, anh lại tưởng là em hỏi họ Chu?? Nói xong cả hai đều bật cười. Vốn dĩ không muốn đối mặt với điều đó chút nào, nhưng bây giờ thực sự đã nói đến, ngoài việc cảm thấy buồn cười, cũng không xấu hổ như trong tưởng tượng: “Thật là đáng ghét, tiếng bản ngữ Thượng Hải và tiếng phổ thông lại có khác biệt lớn như vậy, thế nào mà Trâu và Chu lại được phát âm giống nhau?” Nụ cười trên mặt Chu Quang Hách đột nhiên dừng lại: “Em muốn kết hôn với người họ Trâu sao?” Thủy Lang: “...” “Lúc đó em kết hôn với ai không quan trọng, em chỉ muốn sớm trở về thành phố, đồng thời sớm được ở lại, không muốn lại bị đưa về vùng hoang dã phương Bắc là được. Cho nên, anh thấy đấy, em cũng không hỏi anh tình hình chi tiết.” “Đúng vậy.” Lúc ban đầu, anh luôn cảm thấy cô bé này không mấy hứng thú đối với anh, chỉ nghĩ là không có tình cảm, cần phải từ từ bồi dưỡng, chưa bao giờ nghĩ tới bên trong còn có nguyên nhân. Đợi đến sau này, trải qua thời gian sống chung, lại qua chuyện phiếu mấy trăm lít xăng, anh tin tưởng hai người đã nảy sinh tình cảm, kết quả không tới hai ngày, đã bị bác gọi đi, phát hiện ra rằng vợ anh hoàn toàn không phải là vợ anh. “Ôi, lúc đó có phải anh đến đón người không?” Thủy Lang ngồi dậy: “Chẳng lẽ là đi đón đối tượng kết hôn sao? Vậy cả hai chúng ta đều nhận nhầm, cô gái đó đã đi đâu rồi?” “Cũng may, cô ấy đến thành phố không phải vì anh.” Lúc đó Chu Quang Hách nói chuyện điện thoại xong, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm: “Cô ấy là em gái đồng đội của anh, lý lịch không được tốt, hai anh em trời nam đất bắc đã hơn mười năm chưa từng gặp mặt, không hề biết cô ấy đã có con rồi. ”
Đôi mắt của người đàn ông đỏ rực như sói tuyết trong núi tuyết ở vùng hoang dã phương Bắc.
“Anh khóc à?” Thủy Lang nuốt lại lời phàn nàn vào trong bụng, nghi ngờ nhìn anh: “Anh làm sao thế? Vừa rồi anh khóc à?”
Chu Quang Hách nhìn cô bé mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, bờ vai căng cứng hơi buông lỏng, anh cúi đầu cầm bột giặt trên mặt đất lên, lại muốn đi ra ngoài.
“Anh đang làm gì vậy?” Thủy Lang chặn người lại, thấy trên tay anh đang cầm một cái khăn màu hồng xoắn lại giống như bánh quai chèo: “Anh đã tắm rồi, lại còn giặt, chẳng lẽ còn muốn rửa mặt nữa? Sau này, cái khăn này anh cứ dùng đi, anh nhanh lên, không phải nói muốn chuyện sao? Em đã đợi anh rất lâu rồi.”
“Anh giặt xong sẽ quay lại.”
Chu Quang Hách cầm chậu bỏ chạy.
Thủy Lang cau mày, đứng ở trên giường nhìn ra bên ngoài, phát hiện anh không chỉ đi giặt khăn mặt, còn giặt những bộ quần áo khác nữa, đây là muốn trốn tránh sao?
Anh vừa trốn tránh, Thủy Lang đã hoàn toàn không còn muốn nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi nữa.
Cả người cũng tràn đầy tinh thần.
Hạ quyết tâm, tối nay sẽ nói chuyện đạt được kết quả mới đi ngủ.
Chu Quang Hách đang giặt quần áo bên ngoài, đột nhiên ngửi thấy mùi cà phê, anh ngừng động tác giặt quần áo lại, chậm rãi quay đầu nhìn thấy cô bé đang cầm tách trà sứ trắng tựa vào cửa thổi hơi nóng rồi nhấm nháp..
“Đã muộn như vậy, uống cà phê không sợ mất ngủ à?”
“Sao giọng anh vẫn khàn thế?”
“...”
“Không phải là bị cảm lạnh đấy chứ?”
“Không.”
“Vậy thì nhanh lên một chút đi vào đi, lạnh quá.” Thủy Lang vốn muốn trực tiếp nói chuyện bên ngoài, ai ngờ vừa mặc bộ đồ ngủ đứng trước cửa uống cà phê nóng, đã không chịu nổi nữa, vội vàng chạy về phòng. .
Chu Quang Hách phơi quần áo xong, ngay khi vừa cảm thấy cơ thể không còn nóng nữa, lại nhìn thấy cái khăn tắm màu trắng xanh treo ở góc, anh nhìn chằm chằm một lúc, rèn luyện ý chí, phát hiện lý trí cùng lắm cũng chỉ có thể trói hai tay ra sau lưng, anh quay người đi vào trong nhà.
Ngọn đèn sợi đốt phía trên đã tắt, ánh đèn mờ ảo ở bên đầu giường đã được bật lên, mùi cà phê thoang thoảng, cả hai người đều mất cảm giác buồn ngủ.
Thủy Lang nhìn người đã trải chăn nệm trên mặt đất, đắp kín chăn đỏ lên người: “Anh biết từ khi nào?”
Chu Quang Hách ngước mắt nhìn cô: “Ngày 31 tháng 3.”
Thủy Lang không hề kinh ngạc, nhưng cũng không để ý đến ý nghĩa bên trong: “Lúc đó em nhận nhầm người, còn anh thì rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Em hỏi tôi có phải họ Trâu không, anh lại tưởng là em hỏi họ Chu??
Nói xong cả hai đều bật cười.
Vốn dĩ không muốn đối mặt với điều đó chút nào, nhưng bây giờ thực sự đã nói đến, ngoài việc cảm thấy buồn cười, cũng không xấu hổ như trong tưởng tượng: “Thật là đáng ghét, tiếng bản ngữ Thượng Hải và tiếng phổ thông lại có khác biệt lớn như vậy, thế nào mà Trâu và Chu lại được phát âm giống nhau?”
Nụ cười trên mặt Chu Quang Hách đột nhiên dừng lại: “Em muốn kết hôn với người họ Trâu sao?”
Thủy Lang: “...”
“Lúc đó em kết hôn với ai không quan trọng, em chỉ muốn sớm trở về thành phố, đồng thời sớm được ở lại, không muốn lại bị đưa về vùng hoang dã phương Bắc là được. Cho nên, anh thấy đấy, em cũng không hỏi anh tình hình chi tiết.”
“Đúng vậy.”
Lúc ban đầu, anh luôn cảm thấy cô bé này không mấy hứng thú đối với anh, chỉ nghĩ là không có tình cảm, cần phải từ từ bồi dưỡng, chưa bao giờ nghĩ tới bên trong còn có nguyên nhân.
Đợi đến sau này, trải qua thời gian sống chung, lại qua chuyện phiếu mấy trăm lít xăng, anh tin tưởng hai người đã nảy sinh tình cảm, kết quả không tới hai ngày, đã bị bác gọi đi, phát hiện ra rằng vợ anh hoàn toàn không phải là vợ anh.
“Ôi, lúc đó có phải anh đến đón người không?” Thủy Lang ngồi dậy: “Chẳng lẽ là đi đón đối tượng kết hôn sao? Vậy cả hai chúng ta đều nhận nhầm, cô gái đó đã đi đâu rồi?”
“Cũng may, cô ấy đến thành phố không phải vì anh.” Lúc đó Chu Quang Hách nói chuyện điện thoại xong, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm: “Cô ấy là em gái đồng đội của anh, lý lịch không được tốt, hai anh em trời nam đất bắc đã hơn mười năm chưa từng gặp mặt, không hề biết cô ấy đã có con rồi. ”
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Đôi mắt của người đàn ông đỏ rực như sói tuyết trong núi tuyết ở vùng hoang dã phương Bắc. “Anh khóc à?” Thủy Lang nuốt lại lời phàn nàn vào trong bụng, nghi ngờ nhìn anh: “Anh làm sao thế? Vừa rồi anh khóc à?” Chu Quang Hách nhìn cô bé mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, bờ vai căng cứng hơi buông lỏng, anh cúi đầu cầm bột giặt trên mặt đất lên, lại muốn đi ra ngoài. “Anh đang làm gì vậy?” Thủy Lang chặn người lại, thấy trên tay anh đang cầm một cái khăn màu hồng xoắn lại giống như bánh quai chèo: “Anh đã tắm rồi, lại còn giặt, chẳng lẽ còn muốn rửa mặt nữa? Sau này, cái khăn này anh cứ dùng đi, anh nhanh lên, không phải nói muốn chuyện sao? Em đã đợi anh rất lâu rồi.” “Anh giặt xong sẽ quay lại.” Chu Quang Hách cầm chậu bỏ chạy. Thủy Lang cau mày, đứng ở trên giường nhìn ra bên ngoài, phát hiện anh không chỉ đi giặt khăn mặt, còn giặt những bộ quần áo khác nữa, đây là muốn trốn tránh sao? Anh vừa trốn tránh, Thủy Lang đã hoàn toàn không còn muốn nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi nữa. Cả người cũng tràn đầy tinh thần. Hạ quyết tâm, tối nay sẽ nói chuyện đạt được kết quả mới đi ngủ. Chu Quang Hách đang giặt quần áo bên ngoài, đột nhiên ngửi thấy mùi cà phê, anh ngừng động tác giặt quần áo lại, chậm rãi quay đầu nhìn thấy cô bé đang cầm tách trà sứ trắng tựa vào cửa thổi hơi nóng rồi nhấm nháp.. “Đã muộn như vậy, uống cà phê không sợ mất ngủ à?” “Sao giọng anh vẫn khàn thế?” “...” “Không phải là bị cảm lạnh đấy chứ?” “Không.” “Vậy thì nhanh lên một chút đi vào đi, lạnh quá.” Thủy Lang vốn muốn trực tiếp nói chuyện bên ngoài, ai ngờ vừa mặc bộ đồ ngủ đứng trước cửa uống cà phê nóng, đã không chịu nổi nữa, vội vàng chạy về phòng. . Chu Quang Hách phơi quần áo xong, ngay khi vừa cảm thấy cơ thể không còn nóng nữa, lại nhìn thấy cái khăn tắm màu trắng xanh treo ở góc, anh nhìn chằm chằm một lúc, rèn luyện ý chí, phát hiện lý trí cùng lắm cũng chỉ có thể trói hai tay ra sau lưng, anh quay người đi vào trong nhà. Ngọn đèn sợi đốt phía trên đã tắt, ánh đèn mờ ảo ở bên đầu giường đã được bật lên, mùi cà phê thoang thoảng, cả hai người đều mất cảm giác buồn ngủ. Thủy Lang nhìn người đã trải chăn nệm trên mặt đất, đắp kín chăn đỏ lên người: “Anh biết từ khi nào?” Chu Quang Hách ngước mắt nhìn cô: “Ngày 31 tháng 3.” Thủy Lang không hề kinh ngạc, nhưng cũng không để ý đến ý nghĩa bên trong: “Lúc đó em nhận nhầm người, còn anh thì rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” “Em hỏi tôi có phải họ Trâu không, anh lại tưởng là em hỏi họ Chu?? Nói xong cả hai đều bật cười. Vốn dĩ không muốn đối mặt với điều đó chút nào, nhưng bây giờ thực sự đã nói đến, ngoài việc cảm thấy buồn cười, cũng không xấu hổ như trong tưởng tượng: “Thật là đáng ghét, tiếng bản ngữ Thượng Hải và tiếng phổ thông lại có khác biệt lớn như vậy, thế nào mà Trâu và Chu lại được phát âm giống nhau?” Nụ cười trên mặt Chu Quang Hách đột nhiên dừng lại: “Em muốn kết hôn với người họ Trâu sao?” Thủy Lang: “...” “Lúc đó em kết hôn với ai không quan trọng, em chỉ muốn sớm trở về thành phố, đồng thời sớm được ở lại, không muốn lại bị đưa về vùng hoang dã phương Bắc là được. Cho nên, anh thấy đấy, em cũng không hỏi anh tình hình chi tiết.” “Đúng vậy.” Lúc ban đầu, anh luôn cảm thấy cô bé này không mấy hứng thú đối với anh, chỉ nghĩ là không có tình cảm, cần phải từ từ bồi dưỡng, chưa bao giờ nghĩ tới bên trong còn có nguyên nhân. Đợi đến sau này, trải qua thời gian sống chung, lại qua chuyện phiếu mấy trăm lít xăng, anh tin tưởng hai người đã nảy sinh tình cảm, kết quả không tới hai ngày, đã bị bác gọi đi, phát hiện ra rằng vợ anh hoàn toàn không phải là vợ anh. “Ôi, lúc đó có phải anh đến đón người không?” Thủy Lang ngồi dậy: “Chẳng lẽ là đi đón đối tượng kết hôn sao? Vậy cả hai chúng ta đều nhận nhầm, cô gái đó đã đi đâu rồi?” “Cũng may, cô ấy đến thành phố không phải vì anh.” Lúc đó Chu Quang Hách nói chuyện điện thoại xong, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm: “Cô ấy là em gái đồng đội của anh, lý lịch không được tốt, hai anh em trời nam đất bắc đã hơn mười năm chưa từng gặp mặt, không hề biết cô ấy đã có con rồi. ”