Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…
Chương 197: Chương 197
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Thư ký Lưu quay lại nói: “Thư ký Lâm, chủ nhiệm Ô vừa mới đi, văn phòng bộ phận này tới vệ sinh cũng không làm được sao?” “Không phải!” Lâm Hậu Bân biến sắc, lập tức lấy chổi từ sau cửa ra: “Tôi vừa mới đánh rơi, vừa mới đánh rơi, tôi đang định lau chùi thì thư ký Lưu lại tới, cắt ngang, anh cẩn thận, tuyệt đối không nên dẫm vào chân.” Thư ký Lưu bước qua đống mảnh vỡ trên mặt đất, đặt thùng giấy trước mặt Thủy Lang: “Đây là đồ làm việc cô để trong văn phòng cục trưởng, cục trưởng nhờ tôi đưa tới cho cô.” Lâm Hậu Bân giật mình, cục trưởng lại có thể bảo thư ký giao đồ cho một nhân viên nhỏ? Tại sao đồ đạc của nhân viên nhỏ lại được đặt trong phòng cục trưởng? Chẳng lẽ tin tức có gì sai sao? “Anh quét dọn sạch sẽ rồi à?” Thủy Lang ngồi tựa lưng vào ghế, chỉ vào chân mình: “Ở đây cũng có, lại đây quét đi.” Nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của Thủy Lang, Lâm Hậu Bân gần như nghiến gãy hàm răng, thư ký Lưu vẫn còn đang nhìn anh ta, vừa rồi anh ta nói đồ vật đều là của mình nên chỉ có thể cầm chổi đi tới, cúi người quét sạch mảng vỡ dưới chân Thủy Lang. “Chỗ này.” “Còn có chỗ này nữa.” “Ở bên kia, anh không nhìn thấy sao?” Vòng eo của Lâm Hậu Bân càng lúc càng thấp, dưới sự chỉ huy của Thủy Lang, anh ta suýt chút nữa chui xuống gầm bàn, quỳ gối trên sàn nhà. “Được rồi.” Thủy Lang tùy ý xua tay, “Đừng trì hoãn công việc của tôi.” Lâm Hậu Bân nghiến răng nghiến lợi, muốn múa cây chổi trong tay lên đầu Thủy Lang! Không phải cô nói chỗ này chỗ kia, anh ta còn lảng vảng ở đây sao? Anh ta gần như quỳ xuống ngược lại thành kẻ lề mề rồi sao? Nhưng thư ký Lưu vẫn còn đang nhìn , thông tin của anh ta sai rồi, không biết người mới tới này rốt cuộc có quan hệ gì với cục trưởng, anh ta chỉ có thể cúi đầu mỉm cười, cầm chổi bỏ đi. Thư ký Lưu nghiêm túc nói: “Không thiếu thứ gì chứ?” Thủy Lang kiểm kê xong, lắc đầu: “Đủ rồi, vất vả cho thư ký Lưu rồi, cám ơn anh.” Thư ký Lưu vừa đi xong, cô chú ý tới mấy ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn mình. Thủy Lang quay đầu lại, nhìn thấy cô gái vẫn đang cầm bình giữ nhiệt, bên cạnh Lưu Đức Hoa. giơ ngón tay cái lên với mình. “Cô thật là giỏi.” Lưu Đức Hoa nhìn theo người đang ra ngoài đổ rác: “Người có thể trở thành nhân viên chính thức, ai cũng có chút bối cảnh, nhưng tất cả mọi người đều rất khiêm tốn, chỉ có cô là người *****ên to gan như vậy.” Thủy Lang sắp xếp đồ đạc trong thùng: “Chẳng phải vừa rồi anh ta cũng rất to gan sao?” “Anh ta chính là người như vậy, vừa rồi anh ta là đang thử thăm dò cô.” Lưu Đức Hoa thấp giọng nói: “Cô không thấy trong văn phòng không có mấy người sao? Tất cả mọi người đều đã ra ngoài tham gia tổ đăng ký, không có mấy người sẵn lòng ở lại tổ của anh ta. Anh ta là đang thăm dò thân phận của cô thế nào, qua cửa là sẽ đổi một bộ mặt khác. “Đồng chí Thủy Lang.” Lúc Lâm Hậu Bân đi vào, quả nhiên khuôn mặt lập tức thay đổi, biểu cảm tràn đầy nhiệt tình: “Hôm nay là ngày *****ên cô đi làm, cô không biết nội quy ở chỗ này của chúng ta, không phải tôi cố ý ức h.i.ế.p cô, nếu không tin cô cứ hỏi mọi người ở đây xem.” Lưu Đức Hoa phối hợp "Ừ" hai tiếng, những người còn lại trong văn phòng đều gật đầu đồng tình. Thủy Lang: “A.”
Thư ký Lưu quay lại nói: “Thư ký Lâm, chủ nhiệm Ô vừa mới đi, văn phòng bộ phận này tới vệ sinh cũng không làm được sao?”
“Không phải!” Lâm Hậu Bân biến sắc, lập tức lấy chổi từ sau cửa ra: “Tôi vừa mới đánh rơi, vừa mới đánh rơi, tôi đang định lau chùi thì thư ký Lưu lại tới, cắt ngang, anh cẩn thận, tuyệt đối không nên dẫm vào chân.”
Thư ký Lưu bước qua đống mảnh vỡ trên mặt đất, đặt thùng giấy trước mặt Thủy Lang: “Đây là đồ làm việc cô để trong văn phòng cục trưởng, cục trưởng nhờ tôi đưa tới cho cô.”
Lâm Hậu Bân giật mình, cục trưởng lại có thể bảo thư ký giao đồ cho một nhân viên nhỏ?
Tại sao đồ đạc của nhân viên nhỏ lại được đặt trong phòng cục trưởng?
Chẳng lẽ tin tức có gì sai sao?
“Anh quét dọn sạch sẽ rồi à?” Thủy Lang ngồi tựa lưng vào ghế, chỉ vào chân mình: “Ở đây cũng có, lại đây quét đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của Thủy Lang, Lâm Hậu Bân gần như nghiến gãy hàm răng, thư ký Lưu vẫn còn đang nhìn anh ta, vừa rồi anh ta nói đồ vật đều là của mình nên chỉ có thể cầm chổi đi tới, cúi người quét sạch mảng vỡ dưới chân Thủy Lang.
“Chỗ này.”
“Còn có chỗ này nữa.”
“Ở bên kia, anh không nhìn thấy sao?”
Vòng eo của Lâm Hậu Bân càng lúc càng thấp, dưới sự chỉ huy của Thủy Lang, anh ta suýt chút nữa chui xuống gầm bàn, quỳ gối trên sàn nhà.
“Được rồi.” Thủy Lang tùy ý xua tay, “Đừng trì hoãn công việc của tôi.”
Lâm Hậu Bân nghiến răng nghiến lợi, muốn múa cây chổi trong tay lên đầu Thủy Lang!
Không phải cô nói chỗ này chỗ kia, anh ta còn lảng vảng ở đây sao?
Anh ta gần như quỳ xuống ngược lại thành kẻ lề mề rồi sao?
Nhưng thư ký Lưu vẫn còn đang nhìn , thông tin của anh ta sai rồi, không biết người mới tới này rốt cuộc có quan hệ gì với cục trưởng, anh ta chỉ có thể cúi đầu mỉm cười, cầm chổi bỏ đi.
Thư ký Lưu nghiêm túc nói: “Không thiếu thứ gì chứ?”
Thủy Lang kiểm kê xong, lắc đầu: “Đủ rồi, vất vả cho thư ký Lưu rồi, cám ơn anh.”
Thư ký Lưu vừa đi xong, cô chú ý tới mấy ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn mình.
Thủy Lang quay đầu lại, nhìn thấy cô gái vẫn đang cầm bình giữ nhiệt, bên cạnh Lưu Đức Hoa. giơ ngón tay cái lên với mình.
“Cô thật là giỏi.” Lưu Đức Hoa nhìn theo người đang ra ngoài đổ rác: “Người có thể trở thành nhân viên chính thức, ai cũng có chút bối cảnh, nhưng tất cả mọi người đều rất khiêm tốn, chỉ có cô là người *****ên to gan như vậy.”
Thủy Lang sắp xếp đồ đạc trong thùng: “Chẳng phải vừa rồi anh ta cũng rất to gan sao?”
“Anh ta chính là người như vậy, vừa rồi anh ta là đang thử thăm dò cô.” Lưu Đức Hoa thấp giọng nói: “Cô không thấy trong văn phòng không có mấy người sao? Tất cả mọi người đều đã ra ngoài tham gia tổ đăng ký, không có mấy người sẵn lòng ở lại tổ của anh ta. Anh ta là đang thăm dò thân phận của cô thế nào, qua cửa là sẽ đổi một bộ mặt khác.
“Đồng chí Thủy Lang.”
Lúc Lâm Hậu Bân đi vào, quả nhiên khuôn mặt lập tức thay đổi, biểu cảm tràn đầy nhiệt tình: “Hôm nay là ngày *****ên cô đi làm, cô không biết nội quy ở chỗ này của chúng ta, không phải tôi cố ý ức h.i.ế.p cô, nếu không tin cô cứ hỏi mọi người ở đây xem.”
Lưu Đức Hoa phối hợp "Ừ" hai tiếng, những người còn lại trong văn phòng đều gật đầu đồng tình.
Thủy Lang: “A.”
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại. Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng. Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Thư ký Lưu quay lại nói: “Thư ký Lâm, chủ nhiệm Ô vừa mới đi, văn phòng bộ phận này tới vệ sinh cũng không làm được sao?” “Không phải!” Lâm Hậu Bân biến sắc, lập tức lấy chổi từ sau cửa ra: “Tôi vừa mới đánh rơi, vừa mới đánh rơi, tôi đang định lau chùi thì thư ký Lưu lại tới, cắt ngang, anh cẩn thận, tuyệt đối không nên dẫm vào chân.” Thư ký Lưu bước qua đống mảnh vỡ trên mặt đất, đặt thùng giấy trước mặt Thủy Lang: “Đây là đồ làm việc cô để trong văn phòng cục trưởng, cục trưởng nhờ tôi đưa tới cho cô.” Lâm Hậu Bân giật mình, cục trưởng lại có thể bảo thư ký giao đồ cho một nhân viên nhỏ? Tại sao đồ đạc của nhân viên nhỏ lại được đặt trong phòng cục trưởng? Chẳng lẽ tin tức có gì sai sao? “Anh quét dọn sạch sẽ rồi à?” Thủy Lang ngồi tựa lưng vào ghế, chỉ vào chân mình: “Ở đây cũng có, lại đây quét đi.” Nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của Thủy Lang, Lâm Hậu Bân gần như nghiến gãy hàm răng, thư ký Lưu vẫn còn đang nhìn anh ta, vừa rồi anh ta nói đồ vật đều là của mình nên chỉ có thể cầm chổi đi tới, cúi người quét sạch mảng vỡ dưới chân Thủy Lang. “Chỗ này.” “Còn có chỗ này nữa.” “Ở bên kia, anh không nhìn thấy sao?” Vòng eo của Lâm Hậu Bân càng lúc càng thấp, dưới sự chỉ huy của Thủy Lang, anh ta suýt chút nữa chui xuống gầm bàn, quỳ gối trên sàn nhà. “Được rồi.” Thủy Lang tùy ý xua tay, “Đừng trì hoãn công việc của tôi.” Lâm Hậu Bân nghiến răng nghiến lợi, muốn múa cây chổi trong tay lên đầu Thủy Lang! Không phải cô nói chỗ này chỗ kia, anh ta còn lảng vảng ở đây sao? Anh ta gần như quỳ xuống ngược lại thành kẻ lề mề rồi sao? Nhưng thư ký Lưu vẫn còn đang nhìn , thông tin của anh ta sai rồi, không biết người mới tới này rốt cuộc có quan hệ gì với cục trưởng, anh ta chỉ có thể cúi đầu mỉm cười, cầm chổi bỏ đi. Thư ký Lưu nghiêm túc nói: “Không thiếu thứ gì chứ?” Thủy Lang kiểm kê xong, lắc đầu: “Đủ rồi, vất vả cho thư ký Lưu rồi, cám ơn anh.” Thư ký Lưu vừa đi xong, cô chú ý tới mấy ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn mình. Thủy Lang quay đầu lại, nhìn thấy cô gái vẫn đang cầm bình giữ nhiệt, bên cạnh Lưu Đức Hoa. giơ ngón tay cái lên với mình. “Cô thật là giỏi.” Lưu Đức Hoa nhìn theo người đang ra ngoài đổ rác: “Người có thể trở thành nhân viên chính thức, ai cũng có chút bối cảnh, nhưng tất cả mọi người đều rất khiêm tốn, chỉ có cô là người *****ên to gan như vậy.” Thủy Lang sắp xếp đồ đạc trong thùng: “Chẳng phải vừa rồi anh ta cũng rất to gan sao?” “Anh ta chính là người như vậy, vừa rồi anh ta là đang thử thăm dò cô.” Lưu Đức Hoa thấp giọng nói: “Cô không thấy trong văn phòng không có mấy người sao? Tất cả mọi người đều đã ra ngoài tham gia tổ đăng ký, không có mấy người sẵn lòng ở lại tổ của anh ta. Anh ta là đang thăm dò thân phận của cô thế nào, qua cửa là sẽ đổi một bộ mặt khác. “Đồng chí Thủy Lang.” Lúc Lâm Hậu Bân đi vào, quả nhiên khuôn mặt lập tức thay đổi, biểu cảm tràn đầy nhiệt tình: “Hôm nay là ngày *****ên cô đi làm, cô không biết nội quy ở chỗ này của chúng ta, không phải tôi cố ý ức h.i.ế.p cô, nếu không tin cô cứ hỏi mọi người ở đây xem.” Lưu Đức Hoa phối hợp "Ừ" hai tiếng, những người còn lại trong văn phòng đều gật đầu đồng tình. Thủy Lang: “A.”