Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu…

Chương 207: Chương 207

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Lão phu nhân quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ nhìn Thủy Lang: “Lang Nhi, khi còn nhỏ cháu thân thiết với bà nội nhất. Bây giờ con thấy bà nội cũng không cần nữa phải không?" Thủy Lang đi đến một cái ghế dài gần đó, ngồi xuống: “Vậy phải xem hôm nay bà tới làm gì đã.” Lão phu nhân nghe xong, cảm thấy có hy vọng, nước mắt bỗng nhiên lóe ánh sáng, đi tới ngồi ở bên cạnh Thủy Lang: “Bà nội nghe nói cháu đã trở về, chính là tới thăm cháu. Lang Nhi, cháu trở về là tốt rồi. Những năm này cháu đã phải chịu khổ nhiều rồi, cuối cùng cũng đã vượt qua được, gia đình chúng ta cũng coi như đã được đoàn tụ.” “Chịu khổ sao?” Thủy Lang xoa đầu: “Lần này trở về so với lúc còn nhỏ còn khổ hơn. Ô Nguyên Diệp thế mà còn muốn g.i.ế.c cháu, đến bây giờ cháu còn chưa hoàn hồn đâu.” Những lời thoại của lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn vẫn còn ở trong bụng, chưa kịp ra đến cổ họng đã bị Thủy Lang cướp mất, hồi lâu không nói nên lời: “Sao có thể như vậy? Đó chỉ là đùa giỡn, hai cháu là người thân m.á.u mủ mà.” Thủy Lang đột nhiên nhặt một bình cứu hỏa màu đỏ trên tường đập về phía đầu lão phu nhân. Trong nháy mắt Ô Thiện Thành lao tới bảo vệ đầu của mẹ mình, sắc mặt đại biến, trừng mắt nhìn Thủy Lang: “Cháu điên rồi sao?” Lão phu nhân sợ đến cả người mềm nhũn, ngón tay run rẩy chỉ vào Thủy Lang: “Cháu, cháu muốn làm gì?” “Chúng ta là người thân m.á.u mủ, bà sợ cái gì? Chỉ là đùa giỡn thôi.” Thủy Lang cầm bình cứu hỏa: “Cháu cũng không phải là Ô Nguyên Diệp, đập thẳng cái này lên đầu bà, ước gì có thể đập c.h.ế.t được bà.” “Cháu!” Lão phu nhân chỉ vào Thủy Lang, tức giận tới bờ môi run run. “Sao cháu có thể biến thành bộ dạng này?” Ô Thiện Thành tỏ vẻ đau lòng nhìn Thủy Lang: “Nếu mẹ con vẫn còn sống, nhìn thấy con cư xử thô lỗ như vậy thì sẽ rất đau lòng!” Thủy Lang cười lạnh một tiếng: “Đồ khốn kiếp nhà ông, cũng xứng đáng nhắc tới bà ấy sao?” “Cháu!” Đồng tử Ô Thiện Thành run rẩy, nhìn khuôn mặt giống người mà ông ta cả đời không quên kia, ông ta rốt cuộc không đành lòng chỉ trích. “Mẹ.” Đột nhiên, Ô Thiện Bình hốc hác đến hai mắt biến thành màu xanh đen, râu ria xồm xoàm bước ra ngoài. Lão phu nhân vội vàng ngẩng đầu, khóc đến cảm giác càng chân thành hơn, lao tới: “Bình Nhi, sao con lại bị hủy hoại thành ra như vậy?” Ô Thiện Bình gặp được mẹ mình, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy Thủy Lang, lập tức nổi giận nói: “Con nha đầu ác độc này! Thế mà lại tống em trai mày vào tù!” “Em trai?” Thủy Lang ngước mắt lên: “Không phải ông chỉ có một đứa con gái là tôi sao? Tôi lấy em trai ở đâu ra vậy?” Khí thế của Ô Thiện Bình cứng đờ, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời. “Em họ cũng là em trai của cháu mà!” Lão phu nhân vịn tay con trai lớn, quay người lại, nhìn thấy một đám người đang đi vào, trong đó có rất nhiều người nhìn rất quen mắt. Những người này là đồng nghiệp của con trai lớn của bà ấy! Nghĩ đến Thủy Lang cũng làm việc ở cục quản lý bất động sản, lão phu nhân lập tức khóc thành tiếng: “Nhà họ Ô chúng ta chỉ có một đứa cháu trai, cháu cứ cắn chặt không buông như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao?” Thủy Lang nhìn một đám đồng nghiệp đã dừng bước chân lại: “Nhà họ Ô của các người đoạn tử tuyệt tôn thì liên quan gì đến Thủy gia của cháu?” “Cháu!” Lão phu nhân nhận ra cô cháu gái này thật sự đã khác trước kia: “Sao cháu có thể trở nên m.á.u lạnh như vậy” Cho dù cháu không mang họ Ô, nhưng trong người vẫn mang dòng m.á.u nhà họ Ô. Sau này cháu gả vào nhà người khác, có Ô Nguyên Diệp ở đây, mới có anh em chống lưng, cháu vô tình, tàn nhẫn như vậy, không sợ sau này không có chỗ nương tựa sao?” “Gả vào nhà người khác?” Thủy Lãng liếc nhìn Chu Quang Hách: “Cháu tìm người ở rể, không gả vào nhà người khác cũng không sao.” “Tìm người ở rể?” Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi: “Làm sao có thể?” Thủy Lang giả vờ nghi hoặc: “Sao lại không thể? Không phải con trai lớn của bà cũng là mẹ cháu tìm về ở rễ sao, tại sao cháu lại không thể?” Tất cả người trong cục quản lý bất động sản đều kinh ngạc nhìn Ô Thiện Bình, bây giờ bọn họ mới biết chủ nhiệm Ô là đi ở rể. Sắc mặt Ô Thiện Bình tái nhợt, nửa đời trước ông ta luôn vì chuyện này mà không thể ngóc đầu lên được, đã giữ bí mật nhiều năm như vậy, không ngờ lại bị vạch trần trong hoàn cảnh như vậy! Thủy Lang đột nhiên lại nói: “Nếu cháu nhớ không nhầm, còn là ưỡn ngực, tranh cướp giành giật, chủ động đi đến.” Ô Thiện Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thủy Lang, vô thức thốt lên: “Sao mày lại biết””

Lão phu nhân quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ nhìn Thủy Lang: “Lang Nhi, khi còn nhỏ cháu thân thiết với bà nội nhất. Bây giờ con thấy bà nội cũng không cần nữa phải không?"

 

Thủy Lang đi đến một cái ghế dài gần đó, ngồi xuống: “Vậy phải xem hôm nay bà tới làm gì đã.”

 

Lão phu nhân nghe xong, cảm thấy có hy vọng, nước mắt bỗng nhiên lóe ánh sáng, đi tới ngồi ở bên cạnh Thủy Lang: “Bà nội nghe nói cháu đã trở về, chính là tới thăm cháu. Lang Nhi, cháu trở về là tốt rồi. Những năm này cháu đã phải chịu khổ nhiều rồi, cuối cùng cũng đã vượt qua được, gia đình chúng ta cũng coi như đã được đoàn tụ.”

 

“Chịu khổ sao?” Thủy Lang xoa đầu: “Lần này trở về so với lúc còn nhỏ còn khổ hơn. Ô Nguyên Diệp thế mà còn muốn g.i.ế.c cháu, đến bây giờ cháu còn chưa hoàn hồn đâu.”

 

Những lời thoại của lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn vẫn còn ở trong bụng, chưa kịp ra đến cổ họng đã bị Thủy Lang cướp mất, hồi lâu không nói nên lời: “Sao có thể như vậy? Đó chỉ là đùa giỡn, hai cháu là người thân m.á.u mủ mà.”

 

Thủy Lang đột nhiên nhặt một bình cứu hỏa màu đỏ trên tường đập về phía đầu lão phu nhân.

 

Trong nháy mắt Ô Thiện Thành lao tới bảo vệ đầu của mẹ mình, sắc mặt đại biến, trừng mắt nhìn Thủy Lang: “Cháu điên rồi sao?”

 

Lão phu nhân sợ đến cả người mềm nhũn, ngón tay run rẩy chỉ vào Thủy Lang: “Cháu, cháu muốn làm gì?”

 

“Chúng ta là người thân m.á.u mủ, bà sợ cái gì? Chỉ là đùa giỡn thôi.” Thủy Lang cầm bình cứu hỏa: “Cháu cũng không phải là Ô Nguyên Diệp, đập thẳng cái này lên đầu bà, ước gì có thể đập c.h.ế.t được bà.”

 

“Cháu!”

 

Lão phu nhân chỉ vào Thủy Lang, tức giận tới bờ môi run run.

 

“Sao cháu có thể biến thành bộ dạng này?” Ô Thiện Thành tỏ vẻ đau lòng nhìn Thủy Lang: “Nếu mẹ con vẫn còn sống, nhìn thấy con cư xử thô lỗ như vậy thì sẽ rất đau lòng!”

 

Thủy Lang cười lạnh một tiếng: “Đồ khốn kiếp nhà ông, cũng xứng đáng nhắc tới bà ấy sao?”

 

“Cháu!” Đồng tử Ô Thiện Thành run rẩy, nhìn khuôn mặt giống người mà ông ta cả đời không quên kia, ông ta rốt cuộc không đành lòng chỉ trích.

 

“Mẹ.”

 

Đột nhiên, Ô Thiện Bình hốc hác đến hai mắt biến thành màu xanh đen, râu ria xồm xoàm bước ra ngoài.

 

Lão phu nhân vội vàng ngẩng đầu, khóc đến cảm giác càng chân thành hơn, lao tới: “Bình Nhi, sao con lại bị hủy hoại thành ra như vậy?”

 

Ô Thiện Bình gặp được mẹ mình, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy Thủy Lang, lập tức nổi giận nói: “Con nha đầu ác độc này! Thế mà lại tống em trai mày vào tù!”

 

“Em trai?” Thủy Lang ngước mắt lên: “Không phải ông chỉ có một đứa con gái là tôi sao? Tôi lấy em trai ở đâu ra vậy?”

 

Khí thế của Ô Thiện Bình cứng đờ, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời.

 

“Em họ cũng là em trai của cháu mà!” Lão phu nhân vịn tay con trai lớn, quay người lại, nhìn thấy một đám người đang đi vào, trong đó có rất nhiều người nhìn rất quen mắt.

 

Những người này là đồng nghiệp của con trai lớn của bà ấy!

 

Nghĩ đến Thủy Lang cũng làm việc ở cục quản lý bất động sản, lão phu nhân lập tức khóc thành tiếng: “Nhà họ Ô chúng ta chỉ có một đứa cháu trai, cháu cứ cắn chặt không buông như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao?”

 

Thủy Lang nhìn một đám đồng nghiệp đã dừng bước chân lại: “Nhà họ Ô của các người đoạn tử tuyệt tôn thì liên quan gì đến Thủy gia của cháu?”

 

“Cháu!” Lão phu nhân nhận ra cô cháu gái này thật sự đã khác trước kia: “Sao cháu có thể trở nên m.á.u lạnh như vậy” Cho dù cháu không mang họ Ô, nhưng trong người vẫn mang dòng m.á.u nhà họ Ô. Sau này cháu gả vào nhà người khác, có Ô Nguyên Diệp ở đây, mới có anh em chống lưng, cháu vô tình, tàn nhẫn như vậy, không sợ sau này không có chỗ nương tựa sao?”

 

“Gả vào nhà người khác?” Thủy Lãng liếc nhìn Chu Quang Hách: “Cháu tìm người ở rể, không gả vào nhà người khác cũng không sao.”

 

“Tìm người ở rể?” Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi: “Làm sao có thể?”

 

Thủy Lang giả vờ nghi hoặc: “Sao lại không thể? Không phải con trai lớn của bà cũng là mẹ cháu tìm về ở rễ sao, tại sao cháu lại không thể?”

 

Tất cả người trong cục quản lý bất động sản đều kinh ngạc nhìn Ô Thiện Bình, bây giờ bọn họ mới biết chủ nhiệm Ô là đi ở rể.

 

Sắc mặt Ô Thiện Bình tái nhợt, nửa đời trước ông ta luôn vì chuyện này mà không thể ngóc đầu lên được, đã giữ bí mật nhiều năm như vậy, không ngờ lại bị vạch trần trong hoàn cảnh như vậy!

 

Thủy Lang đột nhiên lại nói: “Nếu cháu nhớ không nhầm, còn là ưỡn ngực, tranh cướp giành giật, chủ động đi đến.”

 

Ô Thiện Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thủy Lang, vô thức thốt lên: “Sao mày lại biết””

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn BãTác giả: Manh Linh Thiên DiệpTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.   Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.   Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.   "Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu… Lão phu nhân quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ nhìn Thủy Lang: “Lang Nhi, khi còn nhỏ cháu thân thiết với bà nội nhất. Bây giờ con thấy bà nội cũng không cần nữa phải không?" Thủy Lang đi đến một cái ghế dài gần đó, ngồi xuống: “Vậy phải xem hôm nay bà tới làm gì đã.” Lão phu nhân nghe xong, cảm thấy có hy vọng, nước mắt bỗng nhiên lóe ánh sáng, đi tới ngồi ở bên cạnh Thủy Lang: “Bà nội nghe nói cháu đã trở về, chính là tới thăm cháu. Lang Nhi, cháu trở về là tốt rồi. Những năm này cháu đã phải chịu khổ nhiều rồi, cuối cùng cũng đã vượt qua được, gia đình chúng ta cũng coi như đã được đoàn tụ.” “Chịu khổ sao?” Thủy Lang xoa đầu: “Lần này trở về so với lúc còn nhỏ còn khổ hơn. Ô Nguyên Diệp thế mà còn muốn g.i.ế.c cháu, đến bây giờ cháu còn chưa hoàn hồn đâu.” Những lời thoại của lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn vẫn còn ở trong bụng, chưa kịp ra đến cổ họng đã bị Thủy Lang cướp mất, hồi lâu không nói nên lời: “Sao có thể như vậy? Đó chỉ là đùa giỡn, hai cháu là người thân m.á.u mủ mà.” Thủy Lang đột nhiên nhặt một bình cứu hỏa màu đỏ trên tường đập về phía đầu lão phu nhân. Trong nháy mắt Ô Thiện Thành lao tới bảo vệ đầu của mẹ mình, sắc mặt đại biến, trừng mắt nhìn Thủy Lang: “Cháu điên rồi sao?” Lão phu nhân sợ đến cả người mềm nhũn, ngón tay run rẩy chỉ vào Thủy Lang: “Cháu, cháu muốn làm gì?” “Chúng ta là người thân m.á.u mủ, bà sợ cái gì? Chỉ là đùa giỡn thôi.” Thủy Lang cầm bình cứu hỏa: “Cháu cũng không phải là Ô Nguyên Diệp, đập thẳng cái này lên đầu bà, ước gì có thể đập c.h.ế.t được bà.” “Cháu!” Lão phu nhân chỉ vào Thủy Lang, tức giận tới bờ môi run run. “Sao cháu có thể biến thành bộ dạng này?” Ô Thiện Thành tỏ vẻ đau lòng nhìn Thủy Lang: “Nếu mẹ con vẫn còn sống, nhìn thấy con cư xử thô lỗ như vậy thì sẽ rất đau lòng!” Thủy Lang cười lạnh một tiếng: “Đồ khốn kiếp nhà ông, cũng xứng đáng nhắc tới bà ấy sao?” “Cháu!” Đồng tử Ô Thiện Thành run rẩy, nhìn khuôn mặt giống người mà ông ta cả đời không quên kia, ông ta rốt cuộc không đành lòng chỉ trích. “Mẹ.” Đột nhiên, Ô Thiện Bình hốc hác đến hai mắt biến thành màu xanh đen, râu ria xồm xoàm bước ra ngoài. Lão phu nhân vội vàng ngẩng đầu, khóc đến cảm giác càng chân thành hơn, lao tới: “Bình Nhi, sao con lại bị hủy hoại thành ra như vậy?” Ô Thiện Bình gặp được mẹ mình, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy Thủy Lang, lập tức nổi giận nói: “Con nha đầu ác độc này! Thế mà lại tống em trai mày vào tù!” “Em trai?” Thủy Lang ngước mắt lên: “Không phải ông chỉ có một đứa con gái là tôi sao? Tôi lấy em trai ở đâu ra vậy?” Khí thế của Ô Thiện Bình cứng đờ, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời. “Em họ cũng là em trai của cháu mà!” Lão phu nhân vịn tay con trai lớn, quay người lại, nhìn thấy một đám người đang đi vào, trong đó có rất nhiều người nhìn rất quen mắt. Những người này là đồng nghiệp của con trai lớn của bà ấy! Nghĩ đến Thủy Lang cũng làm việc ở cục quản lý bất động sản, lão phu nhân lập tức khóc thành tiếng: “Nhà họ Ô chúng ta chỉ có một đứa cháu trai, cháu cứ cắn chặt không buông như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao?” Thủy Lang nhìn một đám đồng nghiệp đã dừng bước chân lại: “Nhà họ Ô của các người đoạn tử tuyệt tôn thì liên quan gì đến Thủy gia của cháu?” “Cháu!” Lão phu nhân nhận ra cô cháu gái này thật sự đã khác trước kia: “Sao cháu có thể trở nên m.á.u lạnh như vậy” Cho dù cháu không mang họ Ô, nhưng trong người vẫn mang dòng m.á.u nhà họ Ô. Sau này cháu gả vào nhà người khác, có Ô Nguyên Diệp ở đây, mới có anh em chống lưng, cháu vô tình, tàn nhẫn như vậy, không sợ sau này không có chỗ nương tựa sao?” “Gả vào nhà người khác?” Thủy Lãng liếc nhìn Chu Quang Hách: “Cháu tìm người ở rể, không gả vào nhà người khác cũng không sao.” “Tìm người ở rể?” Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi: “Làm sao có thể?” Thủy Lang giả vờ nghi hoặc: “Sao lại không thể? Không phải con trai lớn của bà cũng là mẹ cháu tìm về ở rễ sao, tại sao cháu lại không thể?” Tất cả người trong cục quản lý bất động sản đều kinh ngạc nhìn Ô Thiện Bình, bây giờ bọn họ mới biết chủ nhiệm Ô là đi ở rể. Sắc mặt Ô Thiện Bình tái nhợt, nửa đời trước ông ta luôn vì chuyện này mà không thể ngóc đầu lên được, đã giữ bí mật nhiều năm như vậy, không ngờ lại bị vạch trần trong hoàn cảnh như vậy! Thủy Lang đột nhiên lại nói: “Nếu cháu nhớ không nhầm, còn là ưỡn ngực, tranh cướp giành giật, chủ động đi đến.” Ô Thiện Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thủy Lang, vô thức thốt lên: “Sao mày lại biết””

Chương 207: Chương 207