"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…
Chương 727: Tiếp đón chu đáo
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Vương quản sự lau mồ hôi, rất ngượng ngùng, nếu là người thông minh một chút, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn, tự nhiên sẽ hiểu được suy nghĩ của hắn.Nhưng khổ nỗi, Hoắc Tứ Tượng là người dù có hiểu cũng giả vờ không hiểu. Lúc này, hắn nghe Vương quản sự nói vậy thì lập tức cười cười: "Nói không sai, thành Dung của ta toàn đồ tốt thôi! Không chỉ sản vật rừng núi và trà ngon, những thứ khác cũng không thua kém gì kinh thành! Ta thấy thương đội của Vương quản sự khá lớn, phía sau còn có chỗ dựa vững chắc như vậy, chắc chắn lần này mua không ít hàng nhỉ? Người đến là khách quý, các ngươi giúp bách tính ở đây có miếng ăn, vậy nên chúng ta cũng không thể bạc đãi các ngươi…""Thế này đi, ta sẽ phái thêm vài người tới giúp các ngươi, chuyên đưa mọi người đi trải nghiệm phong tục địa phương! À đúng rồi, ở chỗ của ta còn có một thứ bán rất chạy, không ít thương đội đến mua, vị chủ nhân đó cũng có chút quan hệ với đại nhân nhà ta, hay là thế này đi, để đại nhân nhà ta nói với vị chủ nhân đó một tiếng, bảo nàng chuẩn bị cho ngươi ít hàng nhé?" Nói xong, Hoắc Tứ Tượng vỗ vai Vương quản sự. Vương quản sự sững sờ. Ý gì đây!?Ép hắn mua đồ à?!"Như vậy không được đâu… Đại nhân, lần này ta đến…""Có gì mà không được? Đều là bằng hữu cả!" Hoắc Tứ Tượng nói xong thì hào phóng cười: "Nếu ngươi từ chối sự giúp đỡ của bọn ta thì chính là không nể mặt đại nhân nhà ta rồi!" Nói xong, mặt Vương quản sự tái nhợt vì sợ hãi. Hắn ta là người ngao du bốn phương tám hướng quanh năm, trong lòng biết rõ ở đâu cũng có những người không thể chọc vào, ở thành Dung này, những tên cường hào ác bá khác đều có thể giải quyết êm đẹp, duy chỉ có Hoắc vương gia là không thể đắc tội được! Bây giờ người nhà Hoắc vương gia mở miệng yêu cầu hắn ta mua đồ, hắn ta có thể làm gì khác? Chỉ có thể đồng ý mua! Nhắm mắt gật đầu, không chỉ vậy, hắn ta còn phải cảm ơn rối rít. "Không dám phiền đến đại nhân, lần này bọn ta đến đây còn có việc khác…" Vương quản sự rất khó xử. "Không được, dù trị an ở đây rất tốt, nhưng các ngươi là miếng mồi ngon, lỡ bị kẻ xấu nhắm đến thì sao? Hơn nữa, các ngươi có thể có việc gì chứ? Chẳng qua là mua đồ giá thấp rồi bán lại giá cao thôi!""Không phải… Chuyện là… Quốc công gia bảo bọn ta tiện đường đưa một người về…" Vương quản sự vội vàng nói. "Đưa một người về?" Hoắc Tứ Tượng nheo mắt, "Nhà các ngươi còn nhận làm cả việc này à?""Không phải!" Vương quản sự giật mình, "Đó là ân nhân cứu mạng của Nhị công tử nhà ta, Quốc công gia nói, dù thế nào cũng phải đưa người về để đền ơn!""Hóa ra là chút chuyện nhỏ này." Hoắc Tứ Tượng nhếch miệng, "Ân nhân của Quốc công gia cũng chính là ân nhân của Hoắc Vương gia nhà ta, cần gì phải đi đến kinh thành xa xôi? Thế này đi, để ta sai người đón người này vào phủ đệ của Vương gia, ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa còn cho thêm tiền bạc, nếu là nam nhân thì tặng hắn vài thê thiếp xinh đẹp, nếu là nữ nhân thì tặng ngàn lượng vàng! Vương gia nhà ta từ trước đến nay đều rất hào phóng! Ta dám cam đoan, người này ở lại Hoắc phủ chắc chắn còn thoải mái hơn ở Quốc công phủ!""Thế nào, các ngươi còn đỡ phải đưa người đi xa, có phải rất chu đáo không?" Hoắc Tứ Tượng cười tươi. Đại nhân đã căn dặn, việc này phải làm cho gọn gàng, có thể nói chuyện thì không được động thủ, càng không được để người ta hoài nghi mối quan hệ giữa Tống Anh và đại nhân. Hắn thầm nghĩ, đáng ra cái miệng của mình nên đi buôn, biết đâu lại trở thành hào phú. Nghe hắn nói như vậy, Vương quản sự toát mồ hôi hột. Hắn ta đâu thể nói cô nương này là hài tử của Tống Hầu gia, vậy nên phải đưa về để làm Hầu gia khó xử đúng không?!Càng không thể nói, người đó ở phủ đệ của Vương gia không bằng ở Quốc công phủ!
Vương quản sự lau mồ hôi, rất ngượng ngùng, nếu là người thông minh một chút, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn, tự nhiên sẽ hiểu được suy nghĩ của hắn.
Nhưng khổ nỗi, Hoắc Tứ Tượng là người dù có hiểu cũng giả vờ không hiểu.
Lúc này, hắn nghe Vương quản sự nói vậy thì lập tức cười cười: "Nói không sai, thành Dung của ta toàn đồ tốt thôi! Không chỉ sản vật rừng núi và trà ngon, những thứ khác cũng không thua kém gì kinh thành! Ta thấy thương đội của Vương quản sự khá lớn, phía sau còn có chỗ dựa vững chắc như vậy, chắc chắn lần này mua không ít hàng nhỉ? Người đến là khách quý, các ngươi giúp bách tính ở đây có miếng ăn, vậy nên chúng ta cũng không thể bạc đãi các ngươi…"
"Thế này đi, ta sẽ phái thêm vài người tới giúp các ngươi, chuyên đưa mọi người đi trải nghiệm phong tục địa phương! À đúng rồi, ở chỗ của ta còn có một thứ bán rất chạy, không ít thương đội đến mua, vị chủ nhân đó cũng có chút quan hệ với đại nhân nhà ta, hay là thế này đi, để đại nhân nhà ta nói với vị chủ nhân đó một tiếng, bảo nàng chuẩn bị cho ngươi ít hàng nhé?"
Nói xong, Hoắc Tứ Tượng vỗ vai Vương quản sự.
Vương quản sự sững sờ.
Ý gì đây!?
Ép hắn mua đồ à?!
"Như vậy không được đâu… Đại nhân, lần này ta đến…"
"Có gì mà không được? Đều là bằng hữu cả!" Hoắc Tứ Tượng nói xong thì hào phóng cười: "Nếu ngươi từ chối sự giúp đỡ của bọn ta thì chính là không nể mặt đại nhân nhà ta rồi!"
Nói xong, mặt Vương quản sự tái nhợt vì sợ hãi.
Hắn ta là người ngao du bốn phương tám hướng quanh năm, trong lòng biết rõ ở đâu cũng có những người không thể chọc vào, ở thành Dung này, những tên cường hào ác bá khác đều có thể giải quyết êm đẹp, duy chỉ có Hoắc vương gia là không thể đắc tội được!
Bây giờ người nhà Hoắc vương gia mở miệng yêu cầu hắn ta mua đồ, hắn ta có thể làm gì khác? Chỉ có thể đồng ý mua!
Nhắm mắt gật đầu, không chỉ vậy, hắn ta còn phải cảm ơn rối rít.
"Không dám phiền đến đại nhân, lần này bọn ta đến đây còn có việc khác…" Vương quản sự rất khó xử.
"Không được, dù trị an ở đây rất tốt, nhưng các ngươi là miếng mồi ngon, lỡ bị kẻ xấu nhắm đến thì sao? Hơn nữa, các ngươi có thể có việc gì chứ? Chẳng qua là mua đồ giá thấp rồi bán lại giá cao thôi!"
"Không phải… Chuyện là… Quốc công gia bảo bọn ta tiện đường đưa một người về…" Vương quản sự vội vàng nói.
"Đưa một người về?" Hoắc Tứ Tượng nheo mắt, "Nhà các ngươi còn nhận làm cả việc này à?"
"Không phải!" Vương quản sự giật mình, "Đó là ân nhân cứu mạng của Nhị công tử nhà ta, Quốc công gia nói, dù thế nào cũng phải đưa người về để đền ơn!"
"Hóa ra là chút chuyện nhỏ này." Hoắc Tứ Tượng nhếch miệng, "Ân nhân của Quốc công gia cũng chính là ân nhân của Hoắc Vương gia nhà ta, cần gì phải đi đến kinh thành xa xôi? Thế này đi, để ta sai người đón người này vào phủ đệ của Vương gia, ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa còn cho thêm tiền bạc, nếu là nam nhân thì tặng hắn vài thê thiếp xinh đẹp, nếu là nữ nhân thì tặng ngàn lượng vàng! Vương gia nhà ta từ trước đến nay đều rất hào phóng! Ta dám cam đoan, người này ở lại Hoắc phủ chắc chắn còn thoải mái hơn ở Quốc công phủ!"
"Thế nào, các ngươi còn đỡ phải đưa người đi xa, có phải rất chu đáo không?" Hoắc Tứ Tượng cười tươi.
Đại nhân đã căn dặn, việc này phải làm cho gọn gàng, có thể nói chuyện thì không được động thủ, càng không được để người ta hoài nghi mối quan hệ giữa Tống Anh và đại nhân.
Hắn thầm nghĩ, đáng ra cái miệng của mình nên đi buôn, biết đâu lại trở thành hào phú.
Nghe hắn nói như vậy, Vương quản sự toát mồ hôi hột.
Hắn ta đâu thể nói cô nương này là hài tử của Tống Hầu gia, vậy nên phải đưa về để làm Hầu gia khó xử đúng không?!
Càng không thể nói, người đó ở phủ đệ của Vương gia không bằng ở Quốc công phủ!
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Vương quản sự lau mồ hôi, rất ngượng ngùng, nếu là người thông minh một chút, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn, tự nhiên sẽ hiểu được suy nghĩ của hắn.Nhưng khổ nỗi, Hoắc Tứ Tượng là người dù có hiểu cũng giả vờ không hiểu. Lúc này, hắn nghe Vương quản sự nói vậy thì lập tức cười cười: "Nói không sai, thành Dung của ta toàn đồ tốt thôi! Không chỉ sản vật rừng núi và trà ngon, những thứ khác cũng không thua kém gì kinh thành! Ta thấy thương đội của Vương quản sự khá lớn, phía sau còn có chỗ dựa vững chắc như vậy, chắc chắn lần này mua không ít hàng nhỉ? Người đến là khách quý, các ngươi giúp bách tính ở đây có miếng ăn, vậy nên chúng ta cũng không thể bạc đãi các ngươi…""Thế này đi, ta sẽ phái thêm vài người tới giúp các ngươi, chuyên đưa mọi người đi trải nghiệm phong tục địa phương! À đúng rồi, ở chỗ của ta còn có một thứ bán rất chạy, không ít thương đội đến mua, vị chủ nhân đó cũng có chút quan hệ với đại nhân nhà ta, hay là thế này đi, để đại nhân nhà ta nói với vị chủ nhân đó một tiếng, bảo nàng chuẩn bị cho ngươi ít hàng nhé?" Nói xong, Hoắc Tứ Tượng vỗ vai Vương quản sự. Vương quản sự sững sờ. Ý gì đây!?Ép hắn mua đồ à?!"Như vậy không được đâu… Đại nhân, lần này ta đến…""Có gì mà không được? Đều là bằng hữu cả!" Hoắc Tứ Tượng nói xong thì hào phóng cười: "Nếu ngươi từ chối sự giúp đỡ của bọn ta thì chính là không nể mặt đại nhân nhà ta rồi!" Nói xong, mặt Vương quản sự tái nhợt vì sợ hãi. Hắn ta là người ngao du bốn phương tám hướng quanh năm, trong lòng biết rõ ở đâu cũng có những người không thể chọc vào, ở thành Dung này, những tên cường hào ác bá khác đều có thể giải quyết êm đẹp, duy chỉ có Hoắc vương gia là không thể đắc tội được! Bây giờ người nhà Hoắc vương gia mở miệng yêu cầu hắn ta mua đồ, hắn ta có thể làm gì khác? Chỉ có thể đồng ý mua! Nhắm mắt gật đầu, không chỉ vậy, hắn ta còn phải cảm ơn rối rít. "Không dám phiền đến đại nhân, lần này bọn ta đến đây còn có việc khác…" Vương quản sự rất khó xử. "Không được, dù trị an ở đây rất tốt, nhưng các ngươi là miếng mồi ngon, lỡ bị kẻ xấu nhắm đến thì sao? Hơn nữa, các ngươi có thể có việc gì chứ? Chẳng qua là mua đồ giá thấp rồi bán lại giá cao thôi!""Không phải… Chuyện là… Quốc công gia bảo bọn ta tiện đường đưa một người về…" Vương quản sự vội vàng nói. "Đưa một người về?" Hoắc Tứ Tượng nheo mắt, "Nhà các ngươi còn nhận làm cả việc này à?""Không phải!" Vương quản sự giật mình, "Đó là ân nhân cứu mạng của Nhị công tử nhà ta, Quốc công gia nói, dù thế nào cũng phải đưa người về để đền ơn!""Hóa ra là chút chuyện nhỏ này." Hoắc Tứ Tượng nhếch miệng, "Ân nhân của Quốc công gia cũng chính là ân nhân của Hoắc Vương gia nhà ta, cần gì phải đi đến kinh thành xa xôi? Thế này đi, để ta sai người đón người này vào phủ đệ của Vương gia, ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa còn cho thêm tiền bạc, nếu là nam nhân thì tặng hắn vài thê thiếp xinh đẹp, nếu là nữ nhân thì tặng ngàn lượng vàng! Vương gia nhà ta từ trước đến nay đều rất hào phóng! Ta dám cam đoan, người này ở lại Hoắc phủ chắc chắn còn thoải mái hơn ở Quốc công phủ!""Thế nào, các ngươi còn đỡ phải đưa người đi xa, có phải rất chu đáo không?" Hoắc Tứ Tượng cười tươi. Đại nhân đã căn dặn, việc này phải làm cho gọn gàng, có thể nói chuyện thì không được động thủ, càng không được để người ta hoài nghi mối quan hệ giữa Tống Anh và đại nhân. Hắn thầm nghĩ, đáng ra cái miệng của mình nên đi buôn, biết đâu lại trở thành hào phú. Nghe hắn nói như vậy, Vương quản sự toát mồ hôi hột. Hắn ta đâu thể nói cô nương này là hài tử của Tống Hầu gia, vậy nên phải đưa về để làm Hầu gia khó xử đúng không?!Càng không thể nói, người đó ở phủ đệ của Vương gia không bằng ở Quốc công phủ!