Tác giả:

"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…

Chương 847: Dư thừa

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Tống tỷ tỷ của nàng ấy đúng là xấu xa!Thế nhưng Tống Anh lại tỏ ra ngây thơ: "Tiểu cô nương, sao có thể nghĩ như vậy được chứ? Lao động khiến con người ta vui sướng mà.Ngươi nhìn ca ca ngươi đi, vui sướng biết bao nhiêu? Ta làm vậy là để tạo ra hồi ức tốt đẹp cho hắn."Không hề báo trước một tiếng mà đã chạy tới thôn trang của nàng, không làm gì còn đòi ăn cơm? Bọn họ mơ hay thật!Đương nhiên, Tống Anh cũng không phải loại người quá quắt, nàng cũng bận rộn làm việc cùng những người khác. Có người cắt lông thì đương nhiên sẽ có người mang lông đến kênh mương gần đó rửa sạch.Người làm việc này đều là nữ nhân trong thôn trang. Đương nhiên, ngoại trừ Tống Tuân. Lúc nãy Tống Tuân còn thầm cảm thấy may mắn vì mình không cần cắt lông dê, nhưng lúc này nhìn thấy bản thân làm công việc giống với nữ hài tử thì trong lòng hơi mất cân bằng. Không phải hắn kỳ thị công việc này không tốt.Nếu không có người khác, việc gì hắn cũng có thể làm, ngay cả đốn củi, dọn phân hắn cũng đã từng làm rồi. Nhưng Nhị muội phu của hắn và cả công tử Cố gia đều làm công việc mà nam nhân nên làm, trong khi hắn lại... yếu ớt như vậy thì có vẻ rất mất mặt. Thế nhưng, hắn lại không dám phản bác sự sắp xếp của Tống Anh. Cố Minh Bảo vô tình quan sát Tống Tuân trong chốc lát. Cảm thấy hắn đáng thương một cách kỳ lạ. Dáng người gầy gò, quần áo rộng thùng thình, thường xuyên liếc nhìn ca ca nàng ấy và Hoắc Vương gia, biểu cảm chua xót vừa đáng thương vừa thú vị. "Phụt!"Nhất là khi thấy hắn đứng cách mấy nữ nhân của thôn trang rất xa, như thể sợ bị người khác nhận nhầm thành nữ nhân, Cố Minh Bảo nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tống Tuân đỏ bừng mặt. Sau đó, hắn nghiêm trang đứng thẳng người: "Cố tiểu thư, có câu nói "Nghề nào cũng có Trạng Nguyên", không thể kỳ thị việc ta vận chuyển lông dê được.""Đúng vậy." Cố Minh Bảo che miệng: "Tống Nhị ca ca, ta thật sự không cười huynh mà."Tống Tuân nheo mắt. Rõ ràng có cười!Cho rằng hắn bị mù sao?Thôi, ca ca của người ta còn đang ở bên kia nhìn chằm chằm đấy, hắn nhẫn nhịn một chút. Sau khi giám sát một lát, Tống Anh bắt đầu nấu cơm cho các đại công thần.Cố Minh Bảo vẫn cảm thấy lông dê thú vị, chạy đi an ủi những con dê bị cắt trụi lông, thỉnh thoảng lại đi lau mồ hôi cho ca ca nhà mình. Ba đại nam nhân bận rộn tới tận hoàng hôn.Khi bầu trời đã tối sầm mới nghe thấy tiếng gõ la vang lên từ nơi xa. "Sao ta lại cảm thấy tiếng gõ la báo hiệu giờ cơm có hơi giống cách cho gia súc ăn nhỉ?" Cố Minh Sơ không nhịn được mà nói thầm một câu.Trong hồ nước ở nhà hắn có nuôi không ít cá, khi cho ăn, bọn hạ nhân chỉ cần đứng bên bờ gõ la hai tiếng thì đàn cá sẽ lập tức chen chúc nhau ngoi lên. Thật sự rất giống. "Được ăn đã là tốt lắm rồi.Nếu Cố công tử không vui thì tiếp tục quay về cắt lông dê đi." Hoắc Triệu Uyên hừ lạnh, nói một câu. Cố Minh Sơ nheo mắt: "Thật ra ta không có ý đó.Vương gia cũng hơi khó tính đấy, ta chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà..."Có phải thời buổi này ngay cả lời nói thật cũng không được nói đúng không!?Hoắc Triệu Uyên còn cảm thấy bọn họ dư thừa đấy!Hôm nay Tống Anh đích thân xuống bếp!Tống Tuân bước đi rất nhanh, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Hoắc Triệu Uyên vượt mặt.Cố Minh Sơ muốn chăm sóc Cố Minh Bảo, không tiện ganh đua với hắn nên cũng bị bỏ lại rất xa. "Hoắc Vương gia này... thật là đặc biệt nhỉ?" Cố Minh Sơ nhìn bóng lưng kia, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Thật ra, trước khi đến đây, Hoắc Vương gia là anh hùng trong lòng hắn. Nhưng giờ khắc này...Hắn cảm thấy hình tượng anh hùng đã bị sụp đổ. Hoắc Triệu Uyên tới nơi trước, Tống Anh nhìn nhìn đằng sau hắn: "Bọn họ đâu? Không nghe thấy tiếng ta gõ la sao?""À, sức khỏe của bọn họ không tốt, chỉ làm một chút việc như vậy thôi mà lại mệt đến mức đi không nổi.Ta lo ngươi bưng thức ăn mệt nên đến đây trước để giúp một tay." Hoắc Triệu Uyên mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nghiêm trang nói. 

Tống tỷ tỷ của nàng ấy đúng là xấu xa!

Thế nhưng Tống Anh lại tỏ ra ngây thơ: "Tiểu cô nương, sao có thể nghĩ như vậy được chứ? Lao động khiến con người ta vui sướng mà.

Ngươi nhìn ca ca ngươi đi, vui sướng biết bao nhiêu? Ta làm vậy là để tạo ra hồi ức tốt đẹp cho hắn."

Không hề báo trước một tiếng mà đã chạy tới thôn trang của nàng, không làm gì còn đòi ăn cơm? Bọn họ mơ hay thật!

Đương nhiên, Tống Anh cũng không phải loại người quá quắt, nàng cũng bận rộn làm việc cùng những người khác.

 

Có người cắt lông thì đương nhiên sẽ có người mang lông đến kênh mương gần đó rửa sạch.

Người làm việc này đều là nữ nhân trong thôn trang.

 

Đương nhiên, ngoại trừ Tống Tuân.

 

Lúc nãy Tống Tuân còn thầm cảm thấy may mắn vì mình không cần cắt lông dê, nhưng lúc này nhìn thấy bản thân làm công việc giống với nữ hài tử thì trong lòng hơi mất cân bằng.

 

Không phải hắn kỳ thị công việc này không tốt.

Nếu không có người khác, việc gì hắn cũng có thể làm, ngay cả đốn củi, dọn phân hắn cũng đã từng làm rồi.

 

Nhưng Nhị muội phu của hắn và cả công tử Cố gia đều làm công việc mà nam nhân nên làm, trong khi hắn lại... yếu ớt như vậy thì có vẻ rất mất mặt.

 

Thế nhưng, hắn lại không dám phản bác sự sắp xếp của Tống Anh.

 

Cố Minh Bảo vô tình quan sát Tống Tuân trong chốc lát.

 

Cảm thấy hắn đáng thương một cách kỳ lạ.

 

Dáng người gầy gò, quần áo rộng thùng thình, thường xuyên liếc nhìn ca ca nàng ấy và Hoắc Vương gia, biểu cảm chua xót vừa đáng thương vừa thú vị.

 

"Phụt!"

Nhất là khi thấy hắn đứng cách mấy nữ nhân của thôn trang rất xa, như thể sợ bị người khác nhận nhầm thành nữ nhân, Cố Minh Bảo nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Tống Tuân đỏ bừng mặt.

 

Sau đó, hắn nghiêm trang đứng thẳng người: "Cố tiểu thư, có câu nói "Nghề nào cũng có Trạng Nguyên", không thể kỳ thị việc ta vận chuyển lông dê được."

"Đúng vậy." Cố Minh Bảo che miệng: "Tống Nhị ca ca, ta thật sự không cười huynh mà."

Tống Tuân nheo mắt.

 

Rõ ràng có cười!

Cho rằng hắn bị mù sao?

Thôi, ca ca của người ta còn đang ở bên kia nhìn chằm chằm đấy, hắn nhẫn nhịn một chút.

 

Sau khi giám sát một lát, Tống Anh bắt đầu nấu cơm cho các đại công thần.

Cố Minh Bảo vẫn cảm thấy lông dê thú vị, chạy đi an ủi những con dê bị cắt trụi lông, thỉnh thoảng lại đi lau mồ hôi cho ca ca nhà mình.

 

Ba đại nam nhân bận rộn tới tận hoàng hôn.

Khi bầu trời đã tối sầm mới nghe thấy tiếng gõ la vang lên từ nơi xa.

 

"Sao ta lại cảm thấy tiếng gõ la báo hiệu giờ cơm có hơi giống cách cho gia súc ăn nhỉ?" Cố Minh Sơ không nhịn được mà nói thầm một câu.

Trong hồ nước ở nhà hắn có nuôi không ít cá, khi cho ăn, bọn hạ nhân chỉ cần đứng bên bờ gõ la hai tiếng thì đàn cá sẽ lập tức chen chúc nhau ngoi lên.

 

Thật sự rất giống.

 

"Được ăn đã là tốt lắm rồi.

Nếu Cố công tử không vui thì tiếp tục quay về cắt lông dê đi." Hoắc Triệu Uyên hừ lạnh, nói một câu.

 

Cố Minh Sơ nheo mắt: "Thật ra ta không có ý đó.

Vương gia cũng hơi khó tính đấy, ta chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà..."

Có phải thời buổi này ngay cả lời nói thật cũng không được nói đúng không!?

Hoắc Triệu Uyên còn cảm thấy bọn họ dư thừa đấy!

Hôm nay Tống Anh đích thân xuống bếp!

Tống Tuân bước đi rất nhanh, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Hoắc Triệu Uyên vượt mặt.

Cố Minh Sơ muốn chăm sóc Cố Minh Bảo, không tiện ganh đua với hắn nên cũng bị bỏ lại rất xa.

 

"Hoắc Vương gia này... thật là đặc biệt nhỉ?" Cố Minh Sơ nhìn bóng lưng kia, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

 

Thật ra, trước khi đến đây, Hoắc Vương gia là anh hùng trong lòng hắn.

 

Nhưng giờ khắc này...

Hắn cảm thấy hình tượng anh hùng đã bị sụp đổ.

 

Hoắc Triệu Uyên tới nơi trước, Tống Anh nhìn nhìn đằng sau hắn: "Bọn họ đâu? Không nghe thấy tiếng ta gõ la sao?"

"À, sức khỏe của bọn họ không tốt, chỉ làm một chút việc như vậy thôi mà lại mệt đến mức đi không nổi.

Ta lo ngươi bưng thức ăn mệt nên đến đây trước để giúp một tay." Hoắc Triệu Uyên mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nghiêm trang nói.

 

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Tống tỷ tỷ của nàng ấy đúng là xấu xa!Thế nhưng Tống Anh lại tỏ ra ngây thơ: "Tiểu cô nương, sao có thể nghĩ như vậy được chứ? Lao động khiến con người ta vui sướng mà.Ngươi nhìn ca ca ngươi đi, vui sướng biết bao nhiêu? Ta làm vậy là để tạo ra hồi ức tốt đẹp cho hắn."Không hề báo trước một tiếng mà đã chạy tới thôn trang của nàng, không làm gì còn đòi ăn cơm? Bọn họ mơ hay thật!Đương nhiên, Tống Anh cũng không phải loại người quá quắt, nàng cũng bận rộn làm việc cùng những người khác. Có người cắt lông thì đương nhiên sẽ có người mang lông đến kênh mương gần đó rửa sạch.Người làm việc này đều là nữ nhân trong thôn trang. Đương nhiên, ngoại trừ Tống Tuân. Lúc nãy Tống Tuân còn thầm cảm thấy may mắn vì mình không cần cắt lông dê, nhưng lúc này nhìn thấy bản thân làm công việc giống với nữ hài tử thì trong lòng hơi mất cân bằng. Không phải hắn kỳ thị công việc này không tốt.Nếu không có người khác, việc gì hắn cũng có thể làm, ngay cả đốn củi, dọn phân hắn cũng đã từng làm rồi. Nhưng Nhị muội phu của hắn và cả công tử Cố gia đều làm công việc mà nam nhân nên làm, trong khi hắn lại... yếu ớt như vậy thì có vẻ rất mất mặt. Thế nhưng, hắn lại không dám phản bác sự sắp xếp của Tống Anh. Cố Minh Bảo vô tình quan sát Tống Tuân trong chốc lát. Cảm thấy hắn đáng thương một cách kỳ lạ. Dáng người gầy gò, quần áo rộng thùng thình, thường xuyên liếc nhìn ca ca nàng ấy và Hoắc Vương gia, biểu cảm chua xót vừa đáng thương vừa thú vị. "Phụt!"Nhất là khi thấy hắn đứng cách mấy nữ nhân của thôn trang rất xa, như thể sợ bị người khác nhận nhầm thành nữ nhân, Cố Minh Bảo nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tống Tuân đỏ bừng mặt. Sau đó, hắn nghiêm trang đứng thẳng người: "Cố tiểu thư, có câu nói "Nghề nào cũng có Trạng Nguyên", không thể kỳ thị việc ta vận chuyển lông dê được.""Đúng vậy." Cố Minh Bảo che miệng: "Tống Nhị ca ca, ta thật sự không cười huynh mà."Tống Tuân nheo mắt. Rõ ràng có cười!Cho rằng hắn bị mù sao?Thôi, ca ca của người ta còn đang ở bên kia nhìn chằm chằm đấy, hắn nhẫn nhịn một chút. Sau khi giám sát một lát, Tống Anh bắt đầu nấu cơm cho các đại công thần.Cố Minh Bảo vẫn cảm thấy lông dê thú vị, chạy đi an ủi những con dê bị cắt trụi lông, thỉnh thoảng lại đi lau mồ hôi cho ca ca nhà mình. Ba đại nam nhân bận rộn tới tận hoàng hôn.Khi bầu trời đã tối sầm mới nghe thấy tiếng gõ la vang lên từ nơi xa. "Sao ta lại cảm thấy tiếng gõ la báo hiệu giờ cơm có hơi giống cách cho gia súc ăn nhỉ?" Cố Minh Sơ không nhịn được mà nói thầm một câu.Trong hồ nước ở nhà hắn có nuôi không ít cá, khi cho ăn, bọn hạ nhân chỉ cần đứng bên bờ gõ la hai tiếng thì đàn cá sẽ lập tức chen chúc nhau ngoi lên. Thật sự rất giống. "Được ăn đã là tốt lắm rồi.Nếu Cố công tử không vui thì tiếp tục quay về cắt lông dê đi." Hoắc Triệu Uyên hừ lạnh, nói một câu. Cố Minh Sơ nheo mắt: "Thật ra ta không có ý đó.Vương gia cũng hơi khó tính đấy, ta chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà..."Có phải thời buổi này ngay cả lời nói thật cũng không được nói đúng không!?Hoắc Triệu Uyên còn cảm thấy bọn họ dư thừa đấy!Hôm nay Tống Anh đích thân xuống bếp!Tống Tuân bước đi rất nhanh, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Hoắc Triệu Uyên vượt mặt.Cố Minh Sơ muốn chăm sóc Cố Minh Bảo, không tiện ganh đua với hắn nên cũng bị bỏ lại rất xa. "Hoắc Vương gia này... thật là đặc biệt nhỉ?" Cố Minh Sơ nhìn bóng lưng kia, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Thật ra, trước khi đến đây, Hoắc Vương gia là anh hùng trong lòng hắn. Nhưng giờ khắc này...Hắn cảm thấy hình tượng anh hùng đã bị sụp đổ. Hoắc Triệu Uyên tới nơi trước, Tống Anh nhìn nhìn đằng sau hắn: "Bọn họ đâu? Không nghe thấy tiếng ta gõ la sao?""À, sức khỏe của bọn họ không tốt, chỉ làm một chút việc như vậy thôi mà lại mệt đến mức đi không nổi.Ta lo ngươi bưng thức ăn mệt nên đến đây trước để giúp một tay." Hoắc Triệu Uyên mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nghiêm trang nói. 

Chương 847: Dư thừa