Tác giả:

"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…

Chương 873: Đại hiệp giang hồ

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…  Đến khi Tống Tuân mở mắt ra thì thấy mình đã ở nhà, đối diện chính là ánh mắt quan tâm của Tống Anh. "Muội muội, có, có... yêu ——" Tống Tuân mở miệng hô lên, nhưng nói được một nửa thì vội vàng nuốt ngược xuống bụng, đổi giọng: "Có... thuốc không? Loại giúp bình ổn tâm trạng ấy...""..." Mí mắt của Tống Anh giật giật. Nếu nàng không nhìn lầm thì ca nàng đang run đúng không?Thập Doanh đi cứu người, hẳn là đã lộ nguyên hình nhỉ? Nàng luôn cảm thấy Tống Tuân muốn nói rằng có yêu quái, sao lại đổi giọng hỏi nàng có thuốc không?"Ca ca ngất xỉu ở ven đường được người ta khiêng về. May mà có người đi trên phố đã gặp huynh trong kỳ thi, cảm thấy huynh tuấn tú nên có ấn tượng sâu sắc, nếu không thì nhất thời không thể tìm thấy người nhà đâu." Tống Anh cười nói.Tống Tuân hơi lúng túng."Đều do ta liên luỵ Cố cô nương.Bây giờ là lúc nào rồi? Hiện tại, nàng thế nào rồi? Có bị sợ hãi không?" Tống Tuân hỏi thử. "Đã qua một đêm rồi.Nửa canh giờ trước, Cố gia phái người tới nói hiện giờ Cố tiểu thư rất khỏe, đại phu đã kiểm tra cho nàng rồi, không có gì khác thường.Thật ra, nàng rất quan tâm đến sức khỏe của huynh đấy." Tống Anh trả lời. Sắc mặt của Tống Tuân trở nên kỳ lạ: "Muội muội, muội có phát hiện ra dường như lá gan của Cố tiểu thư rất lớn không? Nhìn xinh xắn, lanh lợi, nhưng đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà trông chỉ hơi run một chút, không hề có phản ứng gì khác bình thường.""Có lẽ do cô nương nhà Quốc Công gia đã thấy việc đời từ nhỏ chăng?" Tống Anh cười nói. Thấy việc đời? Chẳng lẽ nhà Quốc Công đã ném tiểu thư tới chỗ người xấu để tôi luyện lòng can đảm sao?!"Hơn nữa, muội thấy lá gan của Cố Minh Bảo rất nhỏ mà? Là một người thích khóc." Tống Anh nói thêm. "..." Tống Tuân lắc đầu. Không đúng. Đó không phải người thích khóc. Nàng ấy chỉ trông dịu dàng, đáng yêu bên ngoài mà thôi, nhất định lá gan còn lớn hơn đại nam nhân như hắn. Nhưng dù hắn có nói ra lời này thì Tống Anh cũng sẽ không tin, bởi vì Cố Minh Bảo thật sự tạo cho người ta cảm giác rằng nàng ấy là một cô nương nhát gan. Tống Tuân cũng không nói rõ là chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy rất bất thường. Hơn nữa, hắn nhớ rõ hình như con yêu quái kia có nói một câu.Cơ thể con người... Cơ thể con người của nàng ấy?Vậy là có ý gì?Chẳng lẽ Cố Minh Bảo là đồ bổ mà yêu quái khổng lồ kia nuôi dưỡng?Nghĩ như vậy, sắc mặt của Tống Tuân càng tái nhợt hơn nữa. Tống Anh thấy sắc mặt của Tống Tuân liên tục biến hóa như thời tiết mùa hè thì trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên như thường.Nàng chợt mở to đôi mắt vô tội, ngây thơ nhìn Tống Tuân, khóc lóc nói: "Ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật sự làm muội sợ muốn chết...""..." Nàng đột nhiên trở nên yếu đuối khiến Tống Tuân hoảng sợ, hắn vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Chẳng qua là có mấy tên bắt cóc bắt được bọn huynh nhưng bọn chúng đã bị hạ gục rồi!""Ca ca đánh đuổi bọn họ sao?" Tống Anh ngây thơ hỏi.Mặt Tống Tuân đỏ lên: "Không phải... Là, là một vị đại hiệp giang hồ tới đánh đuổi bọn chúng..."Đại hiệp giang hồ?Tống Anh suýt nữa thì phụt cười. Nhưng Tống Tuân nói là... đại hiệp thì là đại hiệp!Tống Tuân thấy Tống Anh không tin thì cũng hơi nóng nảy: "Thật sự là một đại hiệp mà! Nếu không phải là đại hiệp thì còn có thể là gì chứ? Cũng không thể, cũng không thể nào là yêu ma quỷ quái đúng không?"Nói xong thì dè dặt nhìn Tống Anh, trong lòng thầm nghĩ, nàng tuyệt đối đừng tin lời này. Tống Anh cảm thấy Tống Tuân bịa chuyện quá vất vả, mà nàng luôn đồng cảm với người bịa chuyện nên rất nghiêm túc gật đầu: "Ca, muội biết rồi! Chính là đại hiệp làm!" 

 

Đến khi Tống Tuân mở mắt ra thì thấy mình đã ở nhà, đối diện chính là ánh mắt quan tâm của Tống Anh.

 

"Muội muội, có, có... yêu ——" Tống Tuân mở miệng hô lên, nhưng nói được một nửa thì vội vàng nuốt ngược xuống bụng, đổi giọng: "Có... thuốc không? Loại giúp bình ổn tâm trạng ấy..."

"..." Mí mắt của Tống Anh giật giật.

 

Nếu nàng không nhìn lầm thì ca nàng đang run đúng không?

Thập Doanh đi cứu người, hẳn là đã lộ nguyên hình nhỉ? Nàng luôn cảm thấy Tống Tuân muốn nói rằng có yêu quái, sao lại đổi giọng hỏi nàng có thuốc không?

"Ca ca ngất xỉu ở ven đường được người ta khiêng về.

 

May mà có người đi trên phố đã gặp huynh trong kỳ thi, cảm thấy huynh tuấn tú nên có ấn tượng sâu sắc, nếu không thì nhất thời không thể tìm thấy người nhà đâu." Tống Anh cười nói.

Tống Tuân hơi lúng túng.

"Đều do ta liên luỵ Cố cô nương.

Bây giờ là lúc nào rồi? Hiện tại, nàng thế nào rồi? Có bị sợ hãi không?" Tống Tuân hỏi thử.

 

"Đã qua một đêm rồi.

Nửa canh giờ trước, Cố gia phái người tới nói hiện giờ Cố tiểu thư rất khỏe, đại phu đã kiểm tra cho nàng rồi, không có gì khác thường.

Thật ra, nàng rất quan tâm đến sức khỏe của huynh đấy." Tống Anh trả lời.

 

Sắc mặt của Tống Tuân trở nên kỳ lạ: "Muội muội, muội có phát hiện ra dường như lá gan của Cố tiểu thư rất lớn không? Nhìn xinh xắn, lanh lợi, nhưng đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà trông chỉ hơi run một chút, không hề có phản ứng gì khác bình thường."

"Có lẽ do cô nương nhà Quốc Công gia đã thấy việc đời từ nhỏ chăng?" Tống Anh cười nói.

 

Thấy việc đời? Chẳng lẽ nhà Quốc Công đã ném tiểu thư tới chỗ người xấu để tôi luyện lòng can đảm sao?!

"Hơn nữa, muội thấy lá gan của Cố Minh Bảo rất nhỏ mà? Là một người thích khóc." Tống Anh nói thêm.

 

"..." Tống Tuân lắc đầu.

 

Không đúng.

 

Đó không phải người thích khóc.

 

Nàng ấy chỉ trông dịu dàng, đáng yêu bên ngoài mà thôi, nhất định lá gan còn lớn hơn đại nam nhân như hắn.

 

Nhưng dù hắn có nói ra lời này thì Tống Anh cũng sẽ không tin, bởi vì Cố Minh Bảo thật sự tạo cho người ta cảm giác rằng nàng ấy là một cô nương nhát gan.

 

Tống Tuân cũng không nói rõ là chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy rất bất thường.

 

Hơn nữa, hắn nhớ rõ hình như con yêu quái kia có nói một câu.

Cơ thể con người... Cơ thể con người của nàng ấy?

Vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ Cố Minh Bảo là đồ bổ mà yêu quái khổng lồ kia nuôi dưỡng?

Nghĩ như vậy, sắc mặt của Tống Tuân càng tái nhợt hơn nữa.

 

Tống Anh thấy sắc mặt của Tống Tuân liên tục biến hóa như thời tiết mùa hè thì trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên như thường.

Nàng chợt mở to đôi mắt vô tội, ngây thơ nhìn Tống Tuân, khóc lóc nói: "Ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật sự làm muội sợ muốn chết..."

"..." Nàng đột nhiên trở nên yếu đuối khiến Tống Tuân hoảng sợ, hắn vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Chẳng qua là có mấy tên bắt cóc bắt được bọn huynh nhưng bọn chúng đã bị hạ gục rồi!"

"Ca ca đánh đuổi bọn họ sao?" Tống Anh ngây thơ hỏi.

Mặt Tống Tuân đỏ lên: "Không phải... Là, là một vị đại hiệp giang hồ tới đánh đuổi bọn chúng..."

Đại hiệp giang hồ?

Tống Anh suýt nữa thì phụt cười.

 

Nhưng Tống Tuân nói là... đại hiệp thì là đại hiệp!

Tống Tuân thấy Tống Anh không tin thì cũng hơi nóng nảy: "Thật sự là một đại hiệp mà! Nếu không phải là đại hiệp thì còn có thể là gì chứ? Cũng không thể, cũng không thể nào là yêu ma quỷ quái đúng không?"

Nói xong thì dè dặt nhìn Tống Anh, trong lòng thầm nghĩ, nàng tuyệt đối đừng tin lời này.

 

Tống Anh cảm thấy Tống Tuân bịa chuyện quá vất vả, mà nàng luôn đồng cảm với người bịa chuyện nên rất nghiêm túc gật đầu: "Ca, muội biết rồi! Chính là đại hiệp làm!" 

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…  Đến khi Tống Tuân mở mắt ra thì thấy mình đã ở nhà, đối diện chính là ánh mắt quan tâm của Tống Anh. "Muội muội, có, có... yêu ——" Tống Tuân mở miệng hô lên, nhưng nói được một nửa thì vội vàng nuốt ngược xuống bụng, đổi giọng: "Có... thuốc không? Loại giúp bình ổn tâm trạng ấy...""..." Mí mắt của Tống Anh giật giật. Nếu nàng không nhìn lầm thì ca nàng đang run đúng không?Thập Doanh đi cứu người, hẳn là đã lộ nguyên hình nhỉ? Nàng luôn cảm thấy Tống Tuân muốn nói rằng có yêu quái, sao lại đổi giọng hỏi nàng có thuốc không?"Ca ca ngất xỉu ở ven đường được người ta khiêng về. May mà có người đi trên phố đã gặp huynh trong kỳ thi, cảm thấy huynh tuấn tú nên có ấn tượng sâu sắc, nếu không thì nhất thời không thể tìm thấy người nhà đâu." Tống Anh cười nói.Tống Tuân hơi lúng túng."Đều do ta liên luỵ Cố cô nương.Bây giờ là lúc nào rồi? Hiện tại, nàng thế nào rồi? Có bị sợ hãi không?" Tống Tuân hỏi thử. "Đã qua một đêm rồi.Nửa canh giờ trước, Cố gia phái người tới nói hiện giờ Cố tiểu thư rất khỏe, đại phu đã kiểm tra cho nàng rồi, không có gì khác thường.Thật ra, nàng rất quan tâm đến sức khỏe của huynh đấy." Tống Anh trả lời. Sắc mặt của Tống Tuân trở nên kỳ lạ: "Muội muội, muội có phát hiện ra dường như lá gan của Cố tiểu thư rất lớn không? Nhìn xinh xắn, lanh lợi, nhưng đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà trông chỉ hơi run một chút, không hề có phản ứng gì khác bình thường.""Có lẽ do cô nương nhà Quốc Công gia đã thấy việc đời từ nhỏ chăng?" Tống Anh cười nói. Thấy việc đời? Chẳng lẽ nhà Quốc Công đã ném tiểu thư tới chỗ người xấu để tôi luyện lòng can đảm sao?!"Hơn nữa, muội thấy lá gan của Cố Minh Bảo rất nhỏ mà? Là một người thích khóc." Tống Anh nói thêm. "..." Tống Tuân lắc đầu. Không đúng. Đó không phải người thích khóc. Nàng ấy chỉ trông dịu dàng, đáng yêu bên ngoài mà thôi, nhất định lá gan còn lớn hơn đại nam nhân như hắn. Nhưng dù hắn có nói ra lời này thì Tống Anh cũng sẽ không tin, bởi vì Cố Minh Bảo thật sự tạo cho người ta cảm giác rằng nàng ấy là một cô nương nhát gan. Tống Tuân cũng không nói rõ là chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy rất bất thường. Hơn nữa, hắn nhớ rõ hình như con yêu quái kia có nói một câu.Cơ thể con người... Cơ thể con người của nàng ấy?Vậy là có ý gì?Chẳng lẽ Cố Minh Bảo là đồ bổ mà yêu quái khổng lồ kia nuôi dưỡng?Nghĩ như vậy, sắc mặt của Tống Tuân càng tái nhợt hơn nữa. Tống Anh thấy sắc mặt của Tống Tuân liên tục biến hóa như thời tiết mùa hè thì trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên như thường.Nàng chợt mở to đôi mắt vô tội, ngây thơ nhìn Tống Tuân, khóc lóc nói: "Ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật sự làm muội sợ muốn chết...""..." Nàng đột nhiên trở nên yếu đuối khiến Tống Tuân hoảng sợ, hắn vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Chẳng qua là có mấy tên bắt cóc bắt được bọn huynh nhưng bọn chúng đã bị hạ gục rồi!""Ca ca đánh đuổi bọn họ sao?" Tống Anh ngây thơ hỏi.Mặt Tống Tuân đỏ lên: "Không phải... Là, là một vị đại hiệp giang hồ tới đánh đuổi bọn chúng..."Đại hiệp giang hồ?Tống Anh suýt nữa thì phụt cười. Nhưng Tống Tuân nói là... đại hiệp thì là đại hiệp!Tống Tuân thấy Tống Anh không tin thì cũng hơi nóng nảy: "Thật sự là một đại hiệp mà! Nếu không phải là đại hiệp thì còn có thể là gì chứ? Cũng không thể, cũng không thể nào là yêu ma quỷ quái đúng không?"Nói xong thì dè dặt nhìn Tống Anh, trong lòng thầm nghĩ, nàng tuyệt đối đừng tin lời này. Tống Anh cảm thấy Tống Tuân bịa chuyện quá vất vả, mà nàng luôn đồng cảm với người bịa chuyện nên rất nghiêm túc gật đầu: "Ca, muội biết rồi! Chính là đại hiệp làm!" 

Chương 873: Đại hiệp giang hồ