Tác giả:

"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…

Chương 887: Ăn thịt người thì làm sao

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Giờ phút này, Hoắc Triệu Uyên hoàn toàn bó tay chịu trận, căng da đầu đứng đó nghe Tống Anh châm chọc, mỉa mai một hồi lâu. Nhưng khi nghe nàng không ngừng lải nhải như vậy, hắn luôn cảm thấy hình ảnh này trùng khớp với bóng dáng trong trí nhớ. Hình như cũng từng có người chê bai hắn như vậy?...Đêm hôm đó, Tống Anh cho hắn ngủ ở phòng dành cho khách. Bên ngoài đều biết bọn họ là phu thê nên cũng không cần quá kiêng dè. Hoắc Triệu Uyên không về phủ đệ của mình, còn hai vị thần tiên kia đã lật tung toàn bộ nhà kho của Hoắc Triệu Uyên lên mà vẫn không tìm được công pháp tu luyện kia. Trên trời có thuật dự đoán, từ rất nhiều năm trước đã đoán được vật ấy có ích nên đã đưa nó tới Hoắc gia. Dự đoán lúc đó cũng không thể cho biết sự kiện chính xác sẽ xảy ra sau này, nhưng theo hướng phát triển bình thường thì thứ này giúp cho Hoắc Triệu Uyên tu luyện trừ yêu sau khi phát hiện Cố Minh Bảo là yêu vật!Bây giờ mà không có thứ này thì làm sao tu luyện được?Năng lực của hai vị thần tiên này cũng không cao, lại đang ở nhân gian nên bị áp chế sức mạnh, bọn họ đương nhiên không phát hiện ra Hoắc Triệu Uyên đã bắt đầu tu luyện. Hai vị thần tiên ủ rũ cụp đuôi. Sáng sớm hôm sau, Tống Anh túm Hoắc Triệu Uyên và cả Cố Minh Bảo đi đến thôn trang tìm Tống Tuân. Khi đến nơi, Tống Anh phát hiện các tiểu yêu quái nhà mình đã ngoan ngoãn biến thành hình người đứng trong sân."Các ngươi đứng ở đây làm gì?" Tống Anh cau mày. "Chủ nhân, ca ca của người ở lì trong phòng suốt một đêm không chịu đi ra, cơm tối cũng không ăn, muốn giúp bọn ta vẽ tranh cũng chưa vẽ xong. Đúng rồi, hôm qua còn ngất xỉu..." Có một yêu quái hơi hiểu chuyện lập tức đứng ra trả lời. Tống Anh thở dài: "Các ngươi giải tán hết đi, mấy ngày nay đã vất vả rồi.Lát nữa ta bảo Hoàng Diện tới đây dạy nguyên tắc cho các ngươi." Tống Anh nói. Nàng không nên vội vã kiếm tiền mà xem nhẹ vấn đề dạy dỗ nhóm tiểu yêu quái này. Tống Anh nói xong, nhóm tiểu yêu quái lập tức giải tán.Tống Anh gõ cửa. Không có tiếng động. "Ca? Là muội đây." Tống Anh nói lớn tiếng. Nàng vừa nói vậy, chỉ chốc lát sau, đột nhiên có người thất tha thất thểu vọt ra, mở cửa nói: "A, A Anh, có, có yêu quái, rất nhiều yêu quái...""Không có! Ca, huynh nhìn lầm rồi!Làm gì có yêu quái đâu!" Tống Anh lập tức nói. Cố Minh Bảo nhìn Tống Tuân bằng ánh mắt đồng tình: "Tống Đại ca, chỉ mới một ngày không gặp, sao ngươi lại thành ra thế này?"Tóc tai lộn xộn như ổ gà, quần áo trên người cũng nhàu nhĩ, râu lún phún, hai mắt đỏ quạch, bọng mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ tiều tụy. Trước đây khi Tống Tuân đi thi, nàng ấy còn đứng đằng xa nhìn.Lúc hắn bước ra khỏi trường thi cũng không tới mức như vậy mà?Sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Minh Bảo, Tống Tuân hơi hoảng loạn, nhưng phát hiện ánh mắt của Cố Minh Bảo vẫn dịu dàng như mọi khi thì mới đỡ hơn một chút. "Muội muội, huynh thật sự nhìn thấy yêu quái..." Tống Tuân lại chỉ vào Hoắc Triệu Uyên, "Không tin thì muội hỏi Hoắc Vương gia đi!"Hoắc Triệu Uyên mấp máy môi, bất lương nói: "Vì sao phải hỏi ta? Hôm qua ta không tới đây mà.""..." Tống Anh nheo mắt, lườm hắn một cái. Nói như vậy chẳng phải sẽ khiến ca ca nàng bị rối loạn thần kinh sao?!Quả nhiên, Tống Tuân ngơ ngác: "Không đúng.Hôm qua rõ ràng ta có nói chuyện với ngươi, lúc ấy ta còn vẽ tranh..."Hoắc Triệu Uyên bị Tống Anh lườm đến bất đắc dĩ, đành phải sửa lại: "À, ta nhất thời quên mất.Hôm qua ta có tới, sau đó trò chuyện với ngươi một lát. Lúc ấy tinh thần của ngươi không được tốt lắm, có lẽ đã xuất hiện ảo giác.""Ảo giác?" Tống Tuân lắc lắc đầu. Có ảo giác chân thật đến vậy sao?"Ta, ta cảm thấy đó là không phải ảo giác... Muội muội, những người đó rất bất thường.Muội không thể giữ bọn họ lại được.Lỡ như bọn họ ăn thịt người thì phải làm sao?!" Tống Tuân nói tiếp.

Giờ phút này, Hoắc Triệu Uyên hoàn toàn bó tay chịu trận, căng da đầu đứng đó nghe Tống Anh châm chọc, mỉa mai một hồi lâu.

 

Nhưng khi nghe nàng không ngừng lải nhải như vậy, hắn luôn cảm thấy hình ảnh này trùng khớp với bóng dáng trong trí nhớ.

 

Hình như cũng từng có người chê bai hắn như vậy?

...

Đêm hôm đó, Tống Anh cho hắn ngủ ở phòng dành cho khách.

 

Bên ngoài đều biết bọn họ là phu thê nên cũng không cần quá kiêng dè.

 

Hoắc Triệu Uyên không về phủ đệ của mình, còn hai vị thần tiên kia đã lật tung toàn bộ nhà kho của Hoắc Triệu Uyên lên mà vẫn không tìm được công pháp tu luyện kia.

 

Trên trời có thuật dự đoán, từ rất nhiều năm trước đã đoán được vật ấy có ích nên đã đưa nó tới Hoắc gia.

 

Dự đoán lúc đó cũng không thể cho biết sự kiện chính xác sẽ xảy ra sau này, nhưng theo hướng phát triển bình thường thì thứ này giúp cho Hoắc Triệu Uyên tu luyện trừ yêu sau khi phát hiện Cố Minh Bảo là yêu vật!

Bây giờ mà không có thứ này thì làm sao tu luyện được?

Năng lực của hai vị thần tiên này cũng không cao, lại đang ở nhân gian nên bị áp chế sức mạnh, bọn họ đương nhiên không phát hiện ra Hoắc Triệu Uyên đã bắt đầu tu luyện.

 

Hai vị thần tiên ủ rũ cụp đuôi.

 

Sáng sớm hôm sau, Tống Anh túm Hoắc Triệu Uyên và cả Cố Minh Bảo đi đến thôn trang tìm Tống Tuân.

 

Khi đến nơi, Tống Anh phát hiện các tiểu yêu quái nhà mình đã ngoan ngoãn biến thành hình người đứng trong sân.

"Các ngươi đứng ở đây làm gì?" Tống Anh cau mày.

 

"Chủ nhân, ca ca của người ở lì trong phòng suốt một đêm không chịu đi ra, cơm tối cũng không ăn, muốn giúp bọn ta vẽ tranh cũng chưa vẽ xong.

 

Đúng rồi, hôm qua còn ngất xỉu..." Có một yêu quái hơi hiểu chuyện lập tức đứng ra trả lời.

 

Tống Anh thở dài: "Các ngươi giải tán hết đi, mấy ngày nay đã vất vả rồi.

Lát nữa ta bảo Hoàng Diện tới đây dạy nguyên tắc cho các ngươi." Tống Anh nói.

 

Nàng không nên vội vã kiếm tiền mà xem nhẹ vấn đề dạy dỗ nhóm tiểu yêu quái này.

 

Tống Anh nói xong, nhóm tiểu yêu quái lập tức giải tán.

Tống Anh gõ cửa.

 

Không có tiếng động.

 

"Ca? Là muội đây." Tống Anh nói lớn tiếng.

 

Nàng vừa nói vậy, chỉ chốc lát sau, đột nhiên có người thất tha thất thểu vọt ra, mở cửa nói: "A, A Anh, có, có yêu quái, rất nhiều yêu quái..."

"Không có! Ca, huynh nhìn lầm rồi!Làm gì có yêu quái đâu!" Tống Anh lập tức nói.

 

Cố Minh Bảo nhìn Tống Tuân bằng ánh mắt đồng tình: "Tống Đại ca, chỉ mới một ngày không gặp, sao ngươi lại thành ra thế này?"

Tóc tai lộn xộn như ổ gà, quần áo trên người cũng nhàu nhĩ, râu lún phún, hai mắt đỏ quạch, bọng mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ tiều tụy.

 

Trước đây khi Tống Tuân đi thi, nàng ấy còn đứng đằng xa nhìn.

Lúc hắn bước ra khỏi trường thi cũng không tới mức như vậy mà?

Sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Minh Bảo, Tống Tuân hơi hoảng loạn, nhưng phát hiện ánh mắt của Cố Minh Bảo vẫn dịu dàng như mọi khi thì mới đỡ hơn một chút.

 

"Muội muội, huynh thật sự nhìn thấy yêu quái..." Tống Tuân lại chỉ vào Hoắc Triệu Uyên, "Không tin thì muội hỏi Hoắc Vương gia đi!"

Hoắc Triệu Uyên mấp máy môi, bất lương nói: "Vì sao phải hỏi ta? Hôm qua ta không tới đây mà."

"..." Tống Anh nheo mắt, lườm hắn một cái.

 

Nói như vậy chẳng phải sẽ khiến ca ca nàng bị rối loạn thần kinh sao?!

Quả nhiên, Tống Tuân ngơ ngác: "Không đúng.

Hôm qua rõ ràng ta có nói chuyện với ngươi, lúc ấy ta còn vẽ tranh..."

Hoắc Triệu Uyên bị Tống Anh lườm đến bất đắc dĩ, đành phải sửa lại: "À, ta nhất thời quên mất.

Hôm qua ta có tới, sau đó trò chuyện với ngươi một lát.

 

Lúc ấy tinh thần của ngươi không được tốt lắm, có lẽ đã xuất hiện ảo giác."

"Ảo giác?" Tống Tuân lắc lắc đầu.

 

Có ảo giác chân thật đến vậy sao?

"Ta, ta cảm thấy đó là không phải ảo giác... Muội muội, những người đó rất bất thường.

Muội không thể giữ bọn họ lại được.

Lỡ như bọn họ ăn thịt người thì phải làm sao?!" Tống Tuân nói tiếp.

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Giờ phút này, Hoắc Triệu Uyên hoàn toàn bó tay chịu trận, căng da đầu đứng đó nghe Tống Anh châm chọc, mỉa mai một hồi lâu. Nhưng khi nghe nàng không ngừng lải nhải như vậy, hắn luôn cảm thấy hình ảnh này trùng khớp với bóng dáng trong trí nhớ. Hình như cũng từng có người chê bai hắn như vậy?...Đêm hôm đó, Tống Anh cho hắn ngủ ở phòng dành cho khách. Bên ngoài đều biết bọn họ là phu thê nên cũng không cần quá kiêng dè. Hoắc Triệu Uyên không về phủ đệ của mình, còn hai vị thần tiên kia đã lật tung toàn bộ nhà kho của Hoắc Triệu Uyên lên mà vẫn không tìm được công pháp tu luyện kia. Trên trời có thuật dự đoán, từ rất nhiều năm trước đã đoán được vật ấy có ích nên đã đưa nó tới Hoắc gia. Dự đoán lúc đó cũng không thể cho biết sự kiện chính xác sẽ xảy ra sau này, nhưng theo hướng phát triển bình thường thì thứ này giúp cho Hoắc Triệu Uyên tu luyện trừ yêu sau khi phát hiện Cố Minh Bảo là yêu vật!Bây giờ mà không có thứ này thì làm sao tu luyện được?Năng lực của hai vị thần tiên này cũng không cao, lại đang ở nhân gian nên bị áp chế sức mạnh, bọn họ đương nhiên không phát hiện ra Hoắc Triệu Uyên đã bắt đầu tu luyện. Hai vị thần tiên ủ rũ cụp đuôi. Sáng sớm hôm sau, Tống Anh túm Hoắc Triệu Uyên và cả Cố Minh Bảo đi đến thôn trang tìm Tống Tuân. Khi đến nơi, Tống Anh phát hiện các tiểu yêu quái nhà mình đã ngoan ngoãn biến thành hình người đứng trong sân."Các ngươi đứng ở đây làm gì?" Tống Anh cau mày. "Chủ nhân, ca ca của người ở lì trong phòng suốt một đêm không chịu đi ra, cơm tối cũng không ăn, muốn giúp bọn ta vẽ tranh cũng chưa vẽ xong. Đúng rồi, hôm qua còn ngất xỉu..." Có một yêu quái hơi hiểu chuyện lập tức đứng ra trả lời. Tống Anh thở dài: "Các ngươi giải tán hết đi, mấy ngày nay đã vất vả rồi.Lát nữa ta bảo Hoàng Diện tới đây dạy nguyên tắc cho các ngươi." Tống Anh nói. Nàng không nên vội vã kiếm tiền mà xem nhẹ vấn đề dạy dỗ nhóm tiểu yêu quái này. Tống Anh nói xong, nhóm tiểu yêu quái lập tức giải tán.Tống Anh gõ cửa. Không có tiếng động. "Ca? Là muội đây." Tống Anh nói lớn tiếng. Nàng vừa nói vậy, chỉ chốc lát sau, đột nhiên có người thất tha thất thểu vọt ra, mở cửa nói: "A, A Anh, có, có yêu quái, rất nhiều yêu quái...""Không có! Ca, huynh nhìn lầm rồi!Làm gì có yêu quái đâu!" Tống Anh lập tức nói. Cố Minh Bảo nhìn Tống Tuân bằng ánh mắt đồng tình: "Tống Đại ca, chỉ mới một ngày không gặp, sao ngươi lại thành ra thế này?"Tóc tai lộn xộn như ổ gà, quần áo trên người cũng nhàu nhĩ, râu lún phún, hai mắt đỏ quạch, bọng mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ tiều tụy. Trước đây khi Tống Tuân đi thi, nàng ấy còn đứng đằng xa nhìn.Lúc hắn bước ra khỏi trường thi cũng không tới mức như vậy mà?Sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Minh Bảo, Tống Tuân hơi hoảng loạn, nhưng phát hiện ánh mắt của Cố Minh Bảo vẫn dịu dàng như mọi khi thì mới đỡ hơn một chút. "Muội muội, huynh thật sự nhìn thấy yêu quái..." Tống Tuân lại chỉ vào Hoắc Triệu Uyên, "Không tin thì muội hỏi Hoắc Vương gia đi!"Hoắc Triệu Uyên mấp máy môi, bất lương nói: "Vì sao phải hỏi ta? Hôm qua ta không tới đây mà.""..." Tống Anh nheo mắt, lườm hắn một cái. Nói như vậy chẳng phải sẽ khiến ca ca nàng bị rối loạn thần kinh sao?!Quả nhiên, Tống Tuân ngơ ngác: "Không đúng.Hôm qua rõ ràng ta có nói chuyện với ngươi, lúc ấy ta còn vẽ tranh..."Hoắc Triệu Uyên bị Tống Anh lườm đến bất đắc dĩ, đành phải sửa lại: "À, ta nhất thời quên mất.Hôm qua ta có tới, sau đó trò chuyện với ngươi một lát. Lúc ấy tinh thần của ngươi không được tốt lắm, có lẽ đã xuất hiện ảo giác.""Ảo giác?" Tống Tuân lắc lắc đầu. Có ảo giác chân thật đến vậy sao?"Ta, ta cảm thấy đó là không phải ảo giác... Muội muội, những người đó rất bất thường.Muội không thể giữ bọn họ lại được.Lỡ như bọn họ ăn thịt người thì phải làm sao?!" Tống Tuân nói tiếp.

Chương 887: Ăn thịt người thì làm sao