"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…
Chương 929: Làm càn
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Tống Anh còn chưa kịp đi xem thú vật trong rừng. Giờ phút này, sau khi nghe Phạn U nói, Thương Vi nói thẳng: "Hoặc là giao Thử Viêm ra, hoặc là sau bữa tiệc, bổn quân xông vào động phủ của ngươi, tự mình đưa Thử Viêm ra.Tự ngươi chọn đi.""Sư huynh hà tất phải hùng hổ doạ người như thế? Ta biết năm đó ngươi và Thử Viêm cũng xem như có chút giao tình, nhưng yêu là yêu, thần là thần.Yêu nghiệt sao xứng làm bằng hữu với thần?" Phạn U nói. "Xem ra ngươi chọn vế sau, cũng được thôi." Thương Vi cũng không cãi cọ. Phạn U hơi im lặng trong chốc lát, sau đó nở nụ cười âm hiểm: "Sư huynh, ngươi vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.Ngươi muốn cứu vớt Thử Viêm, có phải cũng nên xem thử Thử Viêm có bằng lòng hay không đúng không? Hắn làm vật cưỡi của ta, được ăn ngon uống tốt, địa vị cũng xem như tôn quý.Ta có bao giờ bạc đãi hắn chút nào chưa?"Ánh mắt của Thương Vi trầm xuống. Thử Viêm đứng đầu thập đại Yêu Vương, tính cách hơi bướng bỉnh, lòng tự trọng cực mạnh.Lúc làm Yêu Vương, ngoại trừ để Yêu Đế cưỡi mấy lần ở bên ngoài thì bất cứ thần tiên hay yêu quái nào khác đều chưa từng được đến gần hắn!Bây giờ, vậy mà Phạn U lại nói chưa bao giờ bạc đãi Thử Viêm. "Ha ha." Tống Anh cười khẽ một tiếng, "Phu quân, lời mà vị thần quân này nói thật có ý tứ.Nếu muốn để chính Thử Viêm tự chọn thì vì sao không thả Thử Viêm ra? Đối phương không ra thì làm sao chọn được? Dựa vào miệng của vị thần quân này sao? Chẳng lẽ y là cái lưỡi hóa thành thần tiên? Thật biết nói chuyện."Tống Anh vừa dứt lời, khắp nơi đều yên tĩnh. "Làm càn!" Đột nhiên có một nữ tiên bật dậy, hoa y tung bay.Nàng ta bay lên, tung tiên lực thẳng vào Tống Anh. Tống Anh kịp thời tránh được, ôm lấy cánh tay Thương Vi, nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong: "Phu quân, người ta hơi sợ.""..." Thương Vi nheo mắt, đánh ngược tiên lực kia trở về.Nữ tiên kia lập tức bị nện xuống đất, sắc mặt tái xanh. "Thương Vi thần quân, nữ nhân ti tiện này dám càn quấy như vậy trước mặt Phạn U thần quân, sao người có thể dung túng như thế!? Chẳng lẽ tình cảm giữa sư huynh đệ còn không bằng một nữ tử con người sao?!" Nữ tiên kia vội vàng hô lên. "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở bổn quân.Năm đó, trước khi sư tôn đi về cõi tiên đã từng dặn dò bổn quân phải chiếu cố sư đệ, nếu sư đệ làm sai thì cứ việc khiển trách.Bây giờ bổn quân nghĩ đến lời này, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai."Thương Vi chậm rãi mở miệng: "Phạn U, ngươi làm sai chuyện gì, không cần bổn quân nhiều lời đúng không? Tuy rằng bây giờ đã hơi trễ, nhưng vẫn tốt hơn việc tiếp tục để ngươi khi sư diệt tổ.Hôm nay, bổn quân thay sư phụ đuổi ngươi ra khỏi sư môn.Từ đây về sau, ngươi không được tự xưng là đồ đệ của Phác Ảnh Thiên tôn nữa.""Còn nữa, A Anh là thê tử của bổn quân nên mọi lời nói và hành động của nàng đều có thể đại diện cho ý của bổn quân." Thương Vi nói tiếp. Nữ tiên gây chuyện này là ai, hắn không quen biết. Nếu không sẽ chỉ thẳng tên họ trách mắng mấy câu. Tống Anh nghiêm túc gật đầu. "Ngươi gọi nàng là A Anh?" Phạn U đột nhiên cười to, "Nữ tử phàm giới này mà cũng xứng với nàng sao?!"Tống Anh trợn to mắt: "Chúng ta đang nói tới Thử Viêm, bớt kéo những chuyện khác vào đi.Thẳng thắn một chút, phu quân ta muốn Thử Viêm. Hoặc là ngươi để Thử Viêm ra ngoài, tự mình lựa chọn, hoặc là lát nữa phu quân nhà ta sẽ đại chiến một trận với ngươi."Dù sao thì hai người này cũng là đồng môn, năng lực không chênh lệch lắm. Nhưng nếu hai đại thần từ thời thượng cổ đánh nhau thì sẽ là vấn đề hơi lớn. "Được thôi.Nếu ngươi đã nhất quyết phải tự rước lấy nhục thì bổn quân sẽ chiều theo ý ngươi." Phạn U nói xong, lấy túi thú trong ngực ra.Chỉ trong chớp mắt, giữa sân đã xuất hiện một con thú khổng lồ. Khởi Mộc thần quân hơi đau đầu. Hôm nay chính là ngày lành mà Tinh Vân Quyển của hắn xuất thế, hai người này có chuyện gì vậy? Sao lại làm càn ở địa bàn của hắn chứ?!
Tống Anh còn chưa kịp đi xem thú vật trong rừng.
Giờ phút này, sau khi nghe Phạn U nói, Thương Vi nói thẳng: "Hoặc là giao Thử Viêm ra, hoặc là sau bữa tiệc, bổn quân xông vào động phủ của ngươi, tự mình đưa Thử Viêm ra.
Tự ngươi chọn đi."
"Sư huynh hà tất phải hùng hổ doạ người như thế? Ta biết năm đó ngươi và Thử Viêm cũng xem như có chút giao tình, nhưng yêu là yêu, thần là thần.
Yêu nghiệt sao xứng làm bằng hữu với thần?" Phạn U nói.
"Xem ra ngươi chọn vế sau, cũng được thôi." Thương Vi cũng không cãi cọ.
Phạn U hơi im lặng trong chốc lát, sau đó nở nụ cười âm hiểm: "Sư huynh, ngươi vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.
Ngươi muốn cứu vớt Thử Viêm, có phải cũng nên xem thử Thử Viêm có bằng lòng hay không đúng không? Hắn làm vật cưỡi của ta, được ăn ngon uống tốt, địa vị cũng xem như tôn quý.
Ta có bao giờ bạc đãi hắn chút nào chưa?"
Ánh mắt của Thương Vi trầm xuống.
Thử Viêm đứng đầu thập đại Yêu Vương, tính cách hơi bướng bỉnh, lòng tự trọng cực mạnh.
Lúc làm Yêu Vương, ngoại trừ để Yêu Đế cưỡi mấy lần ở bên ngoài thì bất cứ thần tiên hay yêu quái nào khác đều chưa từng được đến gần hắn!
Bây giờ, vậy mà Phạn U lại nói chưa bao giờ bạc đãi Thử Viêm.
"Ha ha." Tống Anh cười khẽ một tiếng, "Phu quân, lời mà vị thần quân này nói thật có ý tứ.
Nếu muốn để chính Thử Viêm tự chọn thì vì sao không thả Thử Viêm ra? Đối phương không ra thì làm sao chọn được? Dựa vào miệng của vị thần quân này sao? Chẳng lẽ y là cái lưỡi hóa thành thần tiên? Thật biết nói chuyện."
Tống Anh vừa dứt lời, khắp nơi đều yên tĩnh.
"Làm càn!" Đột nhiên có một nữ tiên bật dậy, hoa y tung bay.
Nàng ta bay lên, tung tiên lực thẳng vào Tống Anh.
Tống Anh kịp thời tránh được, ôm lấy cánh tay Thương Vi, nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong: "Phu quân, người ta hơi sợ."
"..." Thương Vi nheo mắt, đánh ngược tiên lực kia trở về.
Nữ tiên kia lập tức bị nện xuống đất, sắc mặt tái xanh.
"Thương Vi thần quân, nữ nhân ti tiện này dám càn quấy như vậy trước mặt Phạn U thần quân, sao người có thể dung túng như thế!? Chẳng lẽ tình cảm giữa sư huynh đệ còn không bằng một nữ tử con người sao?!" Nữ tiên kia vội vàng hô lên.
"Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở bổn quân.
Năm đó, trước khi sư tôn đi về cõi tiên đã từng dặn dò bổn quân phải chiếu cố sư đệ, nếu sư đệ làm sai thì cứ việc khiển trách.
Bây giờ bổn quân nghĩ đến lời này, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai."
Thương Vi chậm rãi mở miệng: "Phạn U, ngươi làm sai chuyện gì, không cần bổn quân nhiều lời đúng không? Tuy rằng bây giờ đã hơi trễ, nhưng vẫn tốt hơn việc tiếp tục để ngươi khi sư diệt tổ.
Hôm nay, bổn quân thay sư phụ đuổi ngươi ra khỏi sư môn.
Từ đây về sau, ngươi không được tự xưng là đồ đệ của Phác Ảnh Thiên tôn nữa."
"Còn nữa, A Anh là thê tử của bổn quân nên mọi lời nói và hành động của nàng đều có thể đại diện cho ý của bổn quân." Thương Vi nói tiếp.
Nữ tiên gây chuyện này là ai, hắn không quen biết.
Nếu không sẽ chỉ thẳng tên họ trách mắng mấy câu.
Tống Anh nghiêm túc gật đầu.
"Ngươi gọi nàng là A Anh?" Phạn U đột nhiên cười to, "Nữ tử phàm giới này mà cũng xứng với nàng sao?!"
Tống Anh trợn to mắt: "Chúng ta đang nói tới Thử Viêm, bớt kéo những chuyện khác vào đi.
Thẳng thắn một chút, phu quân ta muốn Thử Viêm.
Hoặc là ngươi để Thử Viêm ra ngoài, tự mình lựa chọn, hoặc là lát nữa phu quân nhà ta sẽ đại chiến một trận với ngươi."
Dù sao thì hai người này cũng là đồng môn, năng lực không chênh lệch lắm.
Nhưng nếu hai đại thần từ thời thượng cổ đánh nhau thì sẽ là vấn đề hơi lớn.
"Được thôi.
Nếu ngươi đã nhất quyết phải tự rước lấy nhục thì bổn quân sẽ chiều theo ý ngươi." Phạn U nói xong, lấy túi thú trong ngực ra.
Chỉ trong chớp mắt, giữa sân đã xuất hiện một con thú khổng lồ.
Khởi Mộc thần quân hơi đau đầu.
Hôm nay chính là ngày lành mà Tinh Vân Quyển của hắn xuất thế, hai người này có chuyện gì vậy? Sao lại làm càn ở địa bàn của hắn chứ?!
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Tống Anh còn chưa kịp đi xem thú vật trong rừng. Giờ phút này, sau khi nghe Phạn U nói, Thương Vi nói thẳng: "Hoặc là giao Thử Viêm ra, hoặc là sau bữa tiệc, bổn quân xông vào động phủ của ngươi, tự mình đưa Thử Viêm ra.Tự ngươi chọn đi.""Sư huynh hà tất phải hùng hổ doạ người như thế? Ta biết năm đó ngươi và Thử Viêm cũng xem như có chút giao tình, nhưng yêu là yêu, thần là thần.Yêu nghiệt sao xứng làm bằng hữu với thần?" Phạn U nói. "Xem ra ngươi chọn vế sau, cũng được thôi." Thương Vi cũng không cãi cọ. Phạn U hơi im lặng trong chốc lát, sau đó nở nụ cười âm hiểm: "Sư huynh, ngươi vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.Ngươi muốn cứu vớt Thử Viêm, có phải cũng nên xem thử Thử Viêm có bằng lòng hay không đúng không? Hắn làm vật cưỡi của ta, được ăn ngon uống tốt, địa vị cũng xem như tôn quý.Ta có bao giờ bạc đãi hắn chút nào chưa?"Ánh mắt của Thương Vi trầm xuống. Thử Viêm đứng đầu thập đại Yêu Vương, tính cách hơi bướng bỉnh, lòng tự trọng cực mạnh.Lúc làm Yêu Vương, ngoại trừ để Yêu Đế cưỡi mấy lần ở bên ngoài thì bất cứ thần tiên hay yêu quái nào khác đều chưa từng được đến gần hắn!Bây giờ, vậy mà Phạn U lại nói chưa bao giờ bạc đãi Thử Viêm. "Ha ha." Tống Anh cười khẽ một tiếng, "Phu quân, lời mà vị thần quân này nói thật có ý tứ.Nếu muốn để chính Thử Viêm tự chọn thì vì sao không thả Thử Viêm ra? Đối phương không ra thì làm sao chọn được? Dựa vào miệng của vị thần quân này sao? Chẳng lẽ y là cái lưỡi hóa thành thần tiên? Thật biết nói chuyện."Tống Anh vừa dứt lời, khắp nơi đều yên tĩnh. "Làm càn!" Đột nhiên có một nữ tiên bật dậy, hoa y tung bay.Nàng ta bay lên, tung tiên lực thẳng vào Tống Anh. Tống Anh kịp thời tránh được, ôm lấy cánh tay Thương Vi, nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong: "Phu quân, người ta hơi sợ.""..." Thương Vi nheo mắt, đánh ngược tiên lực kia trở về.Nữ tiên kia lập tức bị nện xuống đất, sắc mặt tái xanh. "Thương Vi thần quân, nữ nhân ti tiện này dám càn quấy như vậy trước mặt Phạn U thần quân, sao người có thể dung túng như thế!? Chẳng lẽ tình cảm giữa sư huynh đệ còn không bằng một nữ tử con người sao?!" Nữ tiên kia vội vàng hô lên. "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở bổn quân.Năm đó, trước khi sư tôn đi về cõi tiên đã từng dặn dò bổn quân phải chiếu cố sư đệ, nếu sư đệ làm sai thì cứ việc khiển trách.Bây giờ bổn quân nghĩ đến lời này, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai."Thương Vi chậm rãi mở miệng: "Phạn U, ngươi làm sai chuyện gì, không cần bổn quân nhiều lời đúng không? Tuy rằng bây giờ đã hơi trễ, nhưng vẫn tốt hơn việc tiếp tục để ngươi khi sư diệt tổ.Hôm nay, bổn quân thay sư phụ đuổi ngươi ra khỏi sư môn.Từ đây về sau, ngươi không được tự xưng là đồ đệ của Phác Ảnh Thiên tôn nữa.""Còn nữa, A Anh là thê tử của bổn quân nên mọi lời nói và hành động của nàng đều có thể đại diện cho ý của bổn quân." Thương Vi nói tiếp. Nữ tiên gây chuyện này là ai, hắn không quen biết. Nếu không sẽ chỉ thẳng tên họ trách mắng mấy câu. Tống Anh nghiêm túc gật đầu. "Ngươi gọi nàng là A Anh?" Phạn U đột nhiên cười to, "Nữ tử phàm giới này mà cũng xứng với nàng sao?!"Tống Anh trợn to mắt: "Chúng ta đang nói tới Thử Viêm, bớt kéo những chuyện khác vào đi.Thẳng thắn một chút, phu quân ta muốn Thử Viêm. Hoặc là ngươi để Thử Viêm ra ngoài, tự mình lựa chọn, hoặc là lát nữa phu quân nhà ta sẽ đại chiến một trận với ngươi."Dù sao thì hai người này cũng là đồng môn, năng lực không chênh lệch lắm. Nhưng nếu hai đại thần từ thời thượng cổ đánh nhau thì sẽ là vấn đề hơi lớn. "Được thôi.Nếu ngươi đã nhất quyết phải tự rước lấy nhục thì bổn quân sẽ chiều theo ý ngươi." Phạn U nói xong, lấy túi thú trong ngực ra.Chỉ trong chớp mắt, giữa sân đã xuất hiện một con thú khổng lồ. Khởi Mộc thần quân hơi đau đầu. Hôm nay chính là ngày lành mà Tinh Vân Quyển của hắn xuất thế, hai người này có chuyện gì vậy? Sao lại làm càn ở địa bàn của hắn chứ?!