Buổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được…

Chương 5: Chương 5

Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát ĐiênTác giả: Một Miếng Bánh MìTruyện Ngôn TìnhBuổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được… Tống Viêm đã một tuần không đến mua xúc xích nướng nữa.Cậu ấy thực sự không thích tôi.Ở trường, vốn dĩ chúng tôi cũng chẳng nói chuyện.Trước đây, bên ngoài trường học, mỗi ngày vẫn còn một cây xúc xích làm cầu nối.Bây giờ, chúng tôi đã hoàn toàn trở thành người xa lạ.Giữa giờ ra chơi, chúng tôi chạm mặt nhau trên hành lang.Cậu ấy vẻ mặt thản nhiên, tôi cầm cốc nước, lặng lẽ lướt qua vai nhau.Tôi đi vào lớp từ cửa sau, trở về chỗ ngồi.Phía trước, mấy người đang tụ tập bàn tán, giọng điệu có phần ồn ào.“Chắc chắn người cầm bảng sẽ là Hạ Chí rồi.”“Đẹp nhất lớp mình mà.”“Đừng nói bừa, tớ không làm cầm bảng đâu. Hơn nữa, bên lớp Một người ta chọn theo thành tích mà.”Vịt Bay Lạc BầyGiọng nói dịu dàng của cô gái vang lên phản bác.“Đó là vì người đứng nhất lớp người ta cũng xinh.”“Vậy lớp mình đứng nhất là…”Vài người lặng lẽ liếc mắt về phía tôi.Lần này, cô em gái của tôi lại rất biết điểm dừng, không nói thêm gì nữa.Tôi cầm bút, mặt không cảm xúc viết nốt đáp án trước mắt.Trưởng khối nói lần này, mỗi lớp sẽ chọn một nam một nữ làm người cầm bảng cho đại hội thể thao.Những lần trước, người cầm bảng luôn là Tống Viêm.Phía trước vẫn đang bàn tán rôm rả.“Cậu và Tống Viêm đúng là trai tài gái sắc, lớp Hai bọn mình chắc chắn sẽ là đẹp đôi nhất.”“Đẹp trai thì phải đi với mỹ nhân mới xứng đôi chứ.”“Đừng để người xấu làm chướng mắt.”Đúng lúc này, Tống Viêmbước vào lớp.“Anh Viêm, lần này cậu sẽ cầm bảng chung với Hạ Chí đấy.”Đầu bút của tôi hơi khựng lại.Giữa tiếng ồn ào, giọng nói lười nhác của cậu ấy vang lên từ phía sau.“Tùy.”Tôi nghiêng đầu nhìn sang.Tống Viêm cầm lấy áo khoác rồi lại rời đi.Trong lớp, tiếng hò reo ngày càng lớn.Tôi khẽ gật đầu, thấy Hạ Chí giả vờ giận dỗi, vỗ lên người nam sinh có giọng lớn nhất.Mà gương mặt cô ấy đã đỏ bừng từ lúc nào.

Tống Viêm đã một tuần không đến mua xúc xích nướng nữa.

Cậu ấy thực sự không thích tôi.

Ở trường, vốn dĩ chúng tôi cũng chẳng nói chuyện.

Trước đây, bên ngoài trường học, mỗi ngày vẫn còn một cây xúc xích làm cầu nối.

Bây giờ, chúng tôi đã hoàn toàn trở thành người xa lạ.

Giữa giờ ra chơi, chúng tôi chạm mặt nhau trên hành lang.

Cậu ấy vẻ mặt thản nhiên, tôi cầm cốc nước, lặng lẽ lướt qua vai nhau.

Tôi đi vào lớp từ cửa sau, trở về chỗ ngồi.

Phía trước, mấy người đang tụ tập bàn tán, giọng điệu có phần ồn ào.

“Chắc chắn người cầm bảng sẽ là Hạ Chí rồi.”

“Đẹp nhất lớp mình mà.”

“Đừng nói bừa, tớ không làm cầm bảng đâu. Hơn nữa, bên lớp Một người ta chọn theo thành tích mà.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên phản bác.

“Đó là vì người đứng nhất lớp người ta cũng xinh.”

“Vậy lớp mình đứng nhất là…”

Vài người lặng lẽ liếc mắt về phía tôi.

Lần này, cô em gái của tôi lại rất biết điểm dừng, không nói thêm gì nữa.

Tôi cầm bút, mặt không cảm xúc viết nốt đáp án trước mắt.

Trưởng khối nói lần này, mỗi lớp sẽ chọn một nam một nữ làm người cầm bảng cho đại hội thể thao.

Những lần trước, người cầm bảng luôn là Tống Viêm.

Phía trước vẫn đang bàn tán rôm rả.

“Cậu và Tống Viêm đúng là trai tài gái sắc, lớp Hai bọn mình chắc chắn sẽ là đẹp đôi nhất.”

“Đẹp trai thì phải đi với mỹ nhân mới xứng đôi chứ.”

“Đừng để người xấu làm chướng mắt.”

Đúng lúc này, Tống Viêmbước vào lớp.

“Anh Viêm, lần này cậu sẽ cầm bảng chung với Hạ Chí đấy.”

Đầu bút của tôi hơi khựng lại.

Giữa tiếng ồn ào, giọng nói lười nhác của cậu ấy vang lên từ phía sau.

“Tùy.”

Tôi nghiêng đầu nhìn sang.

Tống Viêm cầm lấy áo khoác rồi lại rời đi.

Trong lớp, tiếng hò reo ngày càng lớn.

Tôi khẽ gật đầu, thấy Hạ Chí giả vờ giận dỗi, vỗ lên người nam sinh có giọng lớn nhất.

Mà gương mặt cô ấy đã đỏ bừng từ lúc nào.

Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát ĐiênTác giả: Một Miếng Bánh MìTruyện Ngôn TìnhBuổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được… Tống Viêm đã một tuần không đến mua xúc xích nướng nữa.Cậu ấy thực sự không thích tôi.Ở trường, vốn dĩ chúng tôi cũng chẳng nói chuyện.Trước đây, bên ngoài trường học, mỗi ngày vẫn còn một cây xúc xích làm cầu nối.Bây giờ, chúng tôi đã hoàn toàn trở thành người xa lạ.Giữa giờ ra chơi, chúng tôi chạm mặt nhau trên hành lang.Cậu ấy vẻ mặt thản nhiên, tôi cầm cốc nước, lặng lẽ lướt qua vai nhau.Tôi đi vào lớp từ cửa sau, trở về chỗ ngồi.Phía trước, mấy người đang tụ tập bàn tán, giọng điệu có phần ồn ào.“Chắc chắn người cầm bảng sẽ là Hạ Chí rồi.”“Đẹp nhất lớp mình mà.”“Đừng nói bừa, tớ không làm cầm bảng đâu. Hơn nữa, bên lớp Một người ta chọn theo thành tích mà.”Vịt Bay Lạc BầyGiọng nói dịu dàng của cô gái vang lên phản bác.“Đó là vì người đứng nhất lớp người ta cũng xinh.”“Vậy lớp mình đứng nhất là…”Vài người lặng lẽ liếc mắt về phía tôi.Lần này, cô em gái của tôi lại rất biết điểm dừng, không nói thêm gì nữa.Tôi cầm bút, mặt không cảm xúc viết nốt đáp án trước mắt.Trưởng khối nói lần này, mỗi lớp sẽ chọn một nam một nữ làm người cầm bảng cho đại hội thể thao.Những lần trước, người cầm bảng luôn là Tống Viêm.Phía trước vẫn đang bàn tán rôm rả.“Cậu và Tống Viêm đúng là trai tài gái sắc, lớp Hai bọn mình chắc chắn sẽ là đẹp đôi nhất.”“Đẹp trai thì phải đi với mỹ nhân mới xứng đôi chứ.”“Đừng để người xấu làm chướng mắt.”Đúng lúc này, Tống Viêmbước vào lớp.“Anh Viêm, lần này cậu sẽ cầm bảng chung với Hạ Chí đấy.”Đầu bút của tôi hơi khựng lại.Giữa tiếng ồn ào, giọng nói lười nhác của cậu ấy vang lên từ phía sau.“Tùy.”Tôi nghiêng đầu nhìn sang.Tống Viêm cầm lấy áo khoác rồi lại rời đi.Trong lớp, tiếng hò reo ngày càng lớn.Tôi khẽ gật đầu, thấy Hạ Chí giả vờ giận dỗi, vỗ lên người nam sinh có giọng lớn nhất.Mà gương mặt cô ấy đã đỏ bừng từ lúc nào.

Chương 5: Chương 5