Buổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được…
Chương 19: Chương 19
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát ĐiênTác giả: Một Miếng Bánh MìTruyện Ngôn TìnhBuổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được… Ngày trước khi trở về.Chúng tôi bước vào một cửa hàng quà lưu niệm.“Muốn cái này, em mua cho anh đi.”Tống Viêm chỉ vào một chiếc hộp gỗ trên kệ.Bên trong là một cặp nhẫn bạc, thiết kế tối giản, trên vòng nhẫn khắc hình ngọn núi tuyết mà chúng tôi đang đứng dưới chân.Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt có chút phức tạp.Toàn thân toàn hàng hiệu xa xỉ, vậy mà lại chọn chiếc nhẫn này…Tôi lại liếc sang giá tiền.Sáu mươi sáu tệ, trung bình một chiếc chỉ ba mươi ba tệ.Nghe nói trong giới thượng lưu cũng có phân cấp khinh thường nhau.Trang sức là biểu tượng của quyền lực và địa vị.Mà biểu tượng của cậu ấy có phải hơi… rẻ quá không?Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:“Hay là… mình xem thử cái khác?”Tống Viêm không vui.“Hạ Đường, hôm nay sinh nhật anh hay sinh nhật em?”…Thôi được rồi, sinh nhật cậu ấy lớn nhất.Tôi ngoan ngoãn thanh toán.Lúc bước ra khỏi cửa hàng, những bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi xuống đỉnh đầu.Tống Viêm đeo chiếc nhẫn mảnh lên tay phải tôi, còn cậu ấy đeo trên tay trái.Mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn khẽ chạm vào nhau.Giữa thế giới trắng xóa này, cậu ấy nắm tay tôi, chậm rãi bước về phía trước.Vịt Bay Lạc Bầy“Tống Viêm.”Cậu ấy dừng lại.“Hửm?”“Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi.”Cậu ấy sững người, rồi bật cười hai tiếng.“Đại học bá không thể nói lời nào hay hơn à?”Tôi cúi mắt, nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng cổ.Tống Viêm, mong rằng tất cả những gì cậu muốn, đều có thể dễ dàng có được.
Ngày trước khi trở về.
Chúng tôi bước vào một cửa hàng quà lưu niệm.
“Muốn cái này, em mua cho anh đi.”
Tống Viêm chỉ vào một chiếc hộp gỗ trên kệ.
Bên trong là một cặp nhẫn bạc, thiết kế tối giản, trên vòng nhẫn khắc hình ngọn núi tuyết mà chúng tôi đang đứng dưới chân.
Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt có chút phức tạp.
Toàn thân toàn hàng hiệu xa xỉ, vậy mà lại chọn chiếc nhẫn này…
Tôi lại liếc sang giá tiền.
Sáu mươi sáu tệ, trung bình một chiếc chỉ ba mươi ba tệ.
Nghe nói trong giới thượng lưu cũng có phân cấp khinh thường nhau.
Trang sức là biểu tượng của quyền lực và địa vị.
Mà biểu tượng của cậu ấy có phải hơi… rẻ quá không?
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Hay là… mình xem thử cái khác?”
Tống Viêm không vui.
“Hạ Đường, hôm nay sinh nhật anh hay sinh nhật em?”
…
Thôi được rồi, sinh nhật cậu ấy lớn nhất.
Tôi ngoan ngoãn thanh toán.
Lúc bước ra khỏi cửa hàng, những bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi xuống đỉnh đầu.
Tống Viêm đeo chiếc nhẫn mảnh lên tay phải tôi, còn cậu ấy đeo trên tay trái.
Mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn khẽ chạm vào nhau.
Giữa thế giới trắng xóa này, cậu ấy nắm tay tôi, chậm rãi bước về phía trước.
Vịt Bay Lạc Bầy
“Tống Viêm.”
Cậu ấy dừng lại.
“Hửm?”
“Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi.”
Cậu ấy sững người, rồi bật cười hai tiếng.
“Đại học bá không thể nói lời nào hay hơn à?”
Tôi cúi mắt, nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng cổ.
Tống Viêm, mong rằng tất cả những gì cậu muốn, đều có thể dễ dàng có được.
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát ĐiênTác giả: Một Miếng Bánh MìTruyện Ngôn TìnhBuổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được… Ngày trước khi trở về.Chúng tôi bước vào một cửa hàng quà lưu niệm.“Muốn cái này, em mua cho anh đi.”Tống Viêm chỉ vào một chiếc hộp gỗ trên kệ.Bên trong là một cặp nhẫn bạc, thiết kế tối giản, trên vòng nhẫn khắc hình ngọn núi tuyết mà chúng tôi đang đứng dưới chân.Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt có chút phức tạp.Toàn thân toàn hàng hiệu xa xỉ, vậy mà lại chọn chiếc nhẫn này…Tôi lại liếc sang giá tiền.Sáu mươi sáu tệ, trung bình một chiếc chỉ ba mươi ba tệ.Nghe nói trong giới thượng lưu cũng có phân cấp khinh thường nhau.Trang sức là biểu tượng của quyền lực và địa vị.Mà biểu tượng của cậu ấy có phải hơi… rẻ quá không?Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:“Hay là… mình xem thử cái khác?”Tống Viêm không vui.“Hạ Đường, hôm nay sinh nhật anh hay sinh nhật em?”…Thôi được rồi, sinh nhật cậu ấy lớn nhất.Tôi ngoan ngoãn thanh toán.Lúc bước ra khỏi cửa hàng, những bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi xuống đỉnh đầu.Tống Viêm đeo chiếc nhẫn mảnh lên tay phải tôi, còn cậu ấy đeo trên tay trái.Mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn khẽ chạm vào nhau.Giữa thế giới trắng xóa này, cậu ấy nắm tay tôi, chậm rãi bước về phía trước.Vịt Bay Lạc Bầy“Tống Viêm.”Cậu ấy dừng lại.“Hửm?”“Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi.”Cậu ấy sững người, rồi bật cười hai tiếng.“Đại học bá không thể nói lời nào hay hơn à?”Tôi cúi mắt, nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng cổ.Tống Viêm, mong rằng tất cả những gì cậu muốn, đều có thể dễ dàng có được.