Buổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được…
Chương 38: Chương 38
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát ĐiênTác giả: Một Miếng Bánh MìTruyện Ngôn TìnhBuổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được… Hôm sau, tôi đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, định chọn một món quà năm mới cho Tống Viêm. Tôi không ngờ lại gặp Hạ Chí ở đây.Cô gái nhỏ nhắn trong ký ức đang xách theo túi mua sắm, mặc một chiếc váy len màu nâu, bụng hơi nhô lên. Cô ấy sững sờ nhìn tôi, khẽ gọi: “Chị?”Không có những lời mắng chửi gay gắt, cũng không có những câu châm chọc lạnh lùng.Trong quán cà phê, tôi và Hạ Chí ngồi đối diện nhau, nói dăm ba câu về tình hình gần đây, như thể chưa từng có những chuyện đã qua. Cốc cà phê nóng nhẹ nhàng rung động, hơi trắng lượn lờ bốc lên. Hạ Chí gọi một ly sữa nóng, khẽ đặt tay lên bụng, gương mặt bình yên. Vịt Bay Lạc BầyCô ấy kết hôn năm ngoái, giờ đã mang thai sáu tháng.Nói được vài câu, cả hai lại rơi vào im lặng.Hạ Chí ôm chặt ly sữa, chần chừ nói: “Mẹ vẫn rất nhớ chị, chị có muốn về thăm bà không?”Tôi cúi mắt, nhấp một ngụm cà phê. “Không cần.”Có những tổn thương không thể xoa dịu bằng thời gian.Lúc sắp rời đi, Hạ Chí đứng sau lưng tôi, lại gọi một tiếng: “Chị.”Cô ấy nói: “Em thực sự xin lỗi.”Tôi không quay đầu, bước đi mà không hề dừng lại.Khi còn trẻ, ai cũng từng làm những chuyện ngu ngốc, dù lớn hay nhỏ. Đến khi trưởng thành, trải nghiệm nhiều hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, mới bắt đầu hối hận về quãng thời gian ấy.Nhưng chỉ có nạn nhân mới có tư cách nói rằng: “Chuyện đó đã qua rồi.”Tôi không thể rộng lượng tha thứ, cũng chẳng còn sức để trách móc.Chỉ có thể vào một ngày cuối thu nào đó, nhặt một chiếc lá vàng úa, buông tay, để nó theo gió bay đi.
Hôm sau, tôi đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, định chọn một món quà năm mới cho Tống Viêm.
Tôi không ngờ lại gặp Hạ Chí ở đây.
Cô gái nhỏ nhắn trong ký ức đang xách theo túi mua sắm, mặc một chiếc váy len màu nâu, bụng hơi nhô lên.
Cô ấy sững sờ nhìn tôi, khẽ gọi: “Chị?”
Không có những lời mắng chửi gay gắt, cũng không có những câu châm chọc lạnh lùng.
Trong quán cà phê, tôi và Hạ Chí ngồi đối diện nhau, nói dăm ba câu về tình hình gần đây, như thể chưa từng có những chuyện đã qua.
Cốc cà phê nóng nhẹ nhàng rung động, hơi trắng lượn lờ bốc lên.
Hạ Chí gọi một ly sữa nóng, khẽ đặt tay lên bụng, gương mặt bình yên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cô ấy kết hôn năm ngoái, giờ đã mang thai sáu tháng.
Nói được vài câu, cả hai lại rơi vào im lặng.
Hạ Chí ôm chặt ly sữa, chần chừ nói: “Mẹ vẫn rất nhớ chị, chị có muốn về thăm bà không?”
Tôi cúi mắt, nhấp một ngụm cà phê. “Không cần.”
Có những tổn thương không thể xoa dịu bằng thời gian.
Lúc sắp rời đi, Hạ Chí đứng sau lưng tôi, lại gọi một tiếng: “Chị.”
Cô ấy nói: “Em thực sự xin lỗi.”
Tôi không quay đầu, bước đi mà không hề dừng lại.
Khi còn trẻ, ai cũng từng làm những chuyện ngu ngốc, dù lớn hay nhỏ.
Đến khi trưởng thành, trải nghiệm nhiều hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, mới bắt đầu hối hận về quãng thời gian ấy.
Nhưng chỉ có nạn nhân mới có tư cách nói rằng: “Chuyện đó đã qua rồi.”
Tôi không thể rộng lượng tha thứ, cũng chẳng còn sức để trách móc.
Chỉ có thể vào một ngày cuối thu nào đó, nhặt một chiếc lá vàng úa, buông tay, để nó theo gió bay đi.
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát ĐiênTác giả: Một Miếng Bánh MìTruyện Ngôn TìnhBuổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được… Hôm sau, tôi đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, định chọn một món quà năm mới cho Tống Viêm. Tôi không ngờ lại gặp Hạ Chí ở đây.Cô gái nhỏ nhắn trong ký ức đang xách theo túi mua sắm, mặc một chiếc váy len màu nâu, bụng hơi nhô lên. Cô ấy sững sờ nhìn tôi, khẽ gọi: “Chị?”Không có những lời mắng chửi gay gắt, cũng không có những câu châm chọc lạnh lùng.Trong quán cà phê, tôi và Hạ Chí ngồi đối diện nhau, nói dăm ba câu về tình hình gần đây, như thể chưa từng có những chuyện đã qua. Cốc cà phê nóng nhẹ nhàng rung động, hơi trắng lượn lờ bốc lên. Hạ Chí gọi một ly sữa nóng, khẽ đặt tay lên bụng, gương mặt bình yên. Vịt Bay Lạc BầyCô ấy kết hôn năm ngoái, giờ đã mang thai sáu tháng.Nói được vài câu, cả hai lại rơi vào im lặng.Hạ Chí ôm chặt ly sữa, chần chừ nói: “Mẹ vẫn rất nhớ chị, chị có muốn về thăm bà không?”Tôi cúi mắt, nhấp một ngụm cà phê. “Không cần.”Có những tổn thương không thể xoa dịu bằng thời gian.Lúc sắp rời đi, Hạ Chí đứng sau lưng tôi, lại gọi một tiếng: “Chị.”Cô ấy nói: “Em thực sự xin lỗi.”Tôi không quay đầu, bước đi mà không hề dừng lại.Khi còn trẻ, ai cũng từng làm những chuyện ngu ngốc, dù lớn hay nhỏ. Đến khi trưởng thành, trải nghiệm nhiều hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, mới bắt đầu hối hận về quãng thời gian ấy.Nhưng chỉ có nạn nhân mới có tư cách nói rằng: “Chuyện đó đã qua rồi.”Tôi không thể rộng lượng tha thứ, cũng chẳng còn sức để trách móc.Chỉ có thể vào một ngày cuối thu nào đó, nhặt một chiếc lá vàng úa, buông tay, để nó theo gió bay đi.