1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm…
Chương 8: Chương 4.1
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… 4, Còn 7 ngày nữa đến ngày tận thế. Khi tôi tiếp tục bổ sung hàng hóa, các nhà cung cấp cũng đã quen mặt. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]"Ông Lý, nước khoáng và nước soda của ông bán khá chạy đấy, mấy ngày lại bổ sung một lần." "Cũng tạm, cũng tạm. Sắp Tết rồi mà, mọi người đều mua đồ uống, tôi chuẩn bị nhiều hàng một chút, tránh không đủ bán." Tôi vừa trò chuyện với ông chủ vài câu, vừa chất hai thùng nước trái cây còn lại lên xe. "Giai Giai, đúng là cô rồi, tôi còn tưởng nhìn nhầm." "Chỉ cần nhìn xe đã biết là Lý Giai rồi, dù sao chiếc xe này cũng có tuổi rồi." Ngay sau đó một giọng nói chói tai vang lên. "Quả thật là trùng hợp, mấy người này là ai vậy Chu Chu?" Tôi thấy một vài người bước vào, người *****ên lên tiếng là đồng nghiệp trước đây tôi thân nhất, Chu Miêu. Mấy người phía sau một là Tần Yến mà tôi không ưa, những người còn lại thì tôi không quen. "Đây là em họ của Tần Yến, Chương Hoài, còn mấy người này đều là bạn của Chương Hoài." Chu Miêu giới thiệu từng người. "Lý Giai, tôi tưởng cô nói mở cửa hàng tạp hóa chỉ là nói đùa, không ngờ cô thật sự đến nhập hàng. Xem ra việc kinh doanh không được như ý nhỉ, đến giờ vẫn chưa đổi chiếc xe cũ này." Tần Yến bắt đầu chế giễu. "Đúng lúc Miểu Miểu cũng ở Gia Hòa Vạn Tượng, để cô ấy thường xuyên đến ủng hộ cô một chút." Cô ta vừa nói vừa chỉ về phía cô gái phía sau. "Tôi thường đi mua sắm ở siêu thị RT, hoặc đặt giao hàng tận nơi, có lẽ không ủng hộ được đâu." Cô ta đang nói thì một cô gái đi tới. Ôi, oan gia ngõ hẹp, là cô nàng kiếp trước đã đẩy tôi cho zombie ăn. Bảo sao tôi thấy cái gã Chương Hoài khá quen, đây là đồng đội bất lương kiếp trước của tôi chứ đâu. Thế mà lại gặp nhau ở đây. “Thật xin lỗi, quán nhỏ của tôi không đủ chỗ cho mấy vị phật lớn như các cô. Dù sao cửa cũng nhỏ, cơ thể cao quý của cô không vào được đâu.” “Cô đang mắng ai béo đấy?” “Ai nói thì người đó tự nhận. Chuyển tiền nhé rồi ông chủ, tôi đi trước đây.” Không thèm để ý đến lời mắng chửi của Tần Yến, tôi bình tĩnh đóng cốp xe lại. “Chu Chu, mẹ tôi gửi thịt xông khói lần trước cô nhờ lấy rồi đấy. Đúng lúc gặp nhau, về nhà tôi mang cho cô.” “Ôi, đúng rồi, thịt xông khói của tôi. Chị Tần, em đi lấy thịt xông khói trước nhé, các chị cứ tham quan đi, tạm biệt.” Nói xong, tôi nhanh chóng lên chiếc xe cũ kỹ của mình. Khi xe khởi động, mấy người cũng dần bị tôi bỏ lại phía sau. “Chu Chu, sao cô lại đi cùng họ vậy?” “Đừng nói nữa Giai Giai. Trước đó tôi nói muốn đến đây mua đồ uống, kết quả cô ta cũng muốn đến, còn dẫn theo một người em họ nhất định phải giới thiệu cho tôi. Thật là ngại c.h.ế.t đi được, ai muốn làm quen với em họ của cô ta chứ.” Nói đến đây, Chu Miêu mặt mày khó coi, đầy vô nghĩa. “Chu Chu, cô nên tránh xa họ một chút, họ không phải là người tốt gì đâu. Miểu Miểu và Chương Hoài kia ở cùng khu với tôi, ngày nào cũng bám dính lấy nhau, rõ ràng là có mối quan hệ mập mờ. Gã đàn ông đó càng không phải là người tốt, không biết đã dẫn bao nhiêu cô gái về nhà rồi, phẩm hạnh cũng không ra gì, nhất định phải tránh xa một chút.” Dù không biết hai người kia có quan hệ gì, nhưng nhìn từ kiếp trước cũng không phải là người tốt, nên tôi không hề ngần ngại mà bôi xấu họ. “Thật ghê tởm, tôi không chịu nổi nữa, phải về nhanh chóng tắm rửa thay đồ, người toàn mùi rác rưởi.” Chu Miêu cảm thấy không ổn. “Giai Giai, cô cứ thả tôi ở ven đường là được, một lát tôi sẽ bắt taxi về.”
4,
Còn 7 ngày nữa đến ngày tận thế.
Khi tôi tiếp tục bổ sung hàng hóa, các nhà cung cấp cũng đã quen mặt.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
"Ông Lý, nước khoáng và nước soda của ông bán khá chạy đấy, mấy ngày lại bổ sung một lần."
"Cũng tạm, cũng tạm. Sắp Tết rồi mà, mọi người đều mua đồ uống, tôi chuẩn bị nhiều hàng một chút, tránh không đủ bán."
Tôi vừa trò chuyện với ông chủ vài câu, vừa chất hai thùng nước trái cây còn lại lên xe.
"Giai Giai, đúng là cô rồi, tôi còn tưởng nhìn nhầm."
"Chỉ cần nhìn xe đã biết là Lý Giai rồi, dù sao chiếc xe này cũng có tuổi rồi." Ngay sau đó một giọng nói chói tai vang lên.
"Quả thật là trùng hợp, mấy người này là ai vậy Chu Chu?" Tôi thấy một vài người bước vào, người *****ên lên tiếng là đồng nghiệp trước đây tôi thân nhất, Chu Miêu. Mấy người phía sau một là Tần Yến mà tôi không ưa, những người còn lại thì tôi không quen.
"Đây là em họ của Tần Yến, Chương Hoài, còn mấy người này đều là bạn của Chương Hoài." Chu Miêu giới thiệu từng người.
"Lý Giai, tôi tưởng cô nói mở cửa hàng tạp hóa chỉ là nói đùa, không ngờ cô thật sự đến nhập hàng. Xem ra việc kinh doanh không được như ý nhỉ, đến giờ vẫn chưa đổi chiếc xe cũ này." Tần Yến bắt đầu chế giễu.
"Đúng lúc Miểu Miểu cũng ở Gia Hòa Vạn Tượng, để cô ấy thường xuyên đến ủng hộ cô một chút." Cô ta vừa nói vừa chỉ về phía cô gái phía sau. "Tôi thường đi mua sắm ở siêu thị RT, hoặc đặt giao hàng tận nơi, có lẽ không ủng hộ được đâu."
Cô ta đang nói thì một cô gái đi tới. Ôi, oan gia ngõ hẹp, là cô nàng kiếp trước đã đẩy tôi cho zombie ăn.
Bảo sao tôi thấy cái gã Chương Hoài khá quen, đây là đồng đội bất lương kiếp trước của tôi chứ đâu. Thế mà lại gặp nhau ở đây.
“Thật xin lỗi, quán nhỏ của tôi không đủ chỗ cho mấy vị phật lớn như các cô. Dù sao cửa cũng nhỏ, cơ thể cao quý của cô không vào được đâu.”
“Cô đang mắng ai béo đấy?”
“Ai nói thì người đó tự nhận. Chuyển tiền nhé rồi ông chủ, tôi đi trước đây.” Không thèm để ý đến lời mắng chửi của Tần Yến, tôi bình tĩnh đóng cốp xe lại. “Chu Chu, mẹ tôi gửi thịt xông khói lần trước cô nhờ lấy rồi đấy. Đúng lúc gặp nhau, về nhà tôi mang cho cô.”
“Ôi, đúng rồi, thịt xông khói của tôi. Chị Tần, em đi lấy thịt xông khói trước nhé, các chị cứ tham quan đi, tạm biệt.”
Nói xong, tôi nhanh chóng lên chiếc xe cũ kỹ của mình. Khi xe khởi động, mấy người cũng dần bị tôi bỏ lại phía sau.
“Chu Chu, sao cô lại đi cùng họ vậy?”
“Đừng nói nữa Giai Giai. Trước đó tôi nói muốn đến đây mua đồ uống, kết quả cô ta cũng muốn đến, còn dẫn theo một người em họ nhất định phải giới thiệu cho tôi. Thật là ngại c.h.ế.t đi được, ai muốn làm quen với em họ của cô ta chứ.” Nói đến đây, Chu Miêu mặt mày khó coi, đầy vô nghĩa.
“Chu Chu, cô nên tránh xa họ một chút, họ không phải là người tốt gì đâu. Miểu Miểu và Chương Hoài kia ở cùng khu với tôi, ngày nào cũng bám dính lấy nhau, rõ ràng là có mối quan hệ mập mờ. Gã đàn ông đó càng không phải là người tốt, không biết đã dẫn bao nhiêu cô gái về nhà rồi, phẩm hạnh cũng không ra gì, nhất định phải tránh xa một chút.” Dù không biết hai người kia có quan hệ gì, nhưng nhìn từ kiếp trước cũng không phải là người tốt, nên tôi không hề ngần ngại mà bôi xấu họ.
“Thật ghê tởm, tôi không chịu nổi nữa, phải về nhanh chóng tắm rửa thay đồ, người toàn mùi rác rưởi.” Chu Miêu cảm thấy không ổn.
“Giai Giai, cô cứ thả tôi ở ven đường là được, một lát tôi sẽ bắt taxi về.”
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… 4, Còn 7 ngày nữa đến ngày tận thế. Khi tôi tiếp tục bổ sung hàng hóa, các nhà cung cấp cũng đã quen mặt. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]"Ông Lý, nước khoáng và nước soda của ông bán khá chạy đấy, mấy ngày lại bổ sung một lần." "Cũng tạm, cũng tạm. Sắp Tết rồi mà, mọi người đều mua đồ uống, tôi chuẩn bị nhiều hàng một chút, tránh không đủ bán." Tôi vừa trò chuyện với ông chủ vài câu, vừa chất hai thùng nước trái cây còn lại lên xe. "Giai Giai, đúng là cô rồi, tôi còn tưởng nhìn nhầm." "Chỉ cần nhìn xe đã biết là Lý Giai rồi, dù sao chiếc xe này cũng có tuổi rồi." Ngay sau đó một giọng nói chói tai vang lên. "Quả thật là trùng hợp, mấy người này là ai vậy Chu Chu?" Tôi thấy một vài người bước vào, người *****ên lên tiếng là đồng nghiệp trước đây tôi thân nhất, Chu Miêu. Mấy người phía sau một là Tần Yến mà tôi không ưa, những người còn lại thì tôi không quen. "Đây là em họ của Tần Yến, Chương Hoài, còn mấy người này đều là bạn của Chương Hoài." Chu Miêu giới thiệu từng người. "Lý Giai, tôi tưởng cô nói mở cửa hàng tạp hóa chỉ là nói đùa, không ngờ cô thật sự đến nhập hàng. Xem ra việc kinh doanh không được như ý nhỉ, đến giờ vẫn chưa đổi chiếc xe cũ này." Tần Yến bắt đầu chế giễu. "Đúng lúc Miểu Miểu cũng ở Gia Hòa Vạn Tượng, để cô ấy thường xuyên đến ủng hộ cô một chút." Cô ta vừa nói vừa chỉ về phía cô gái phía sau. "Tôi thường đi mua sắm ở siêu thị RT, hoặc đặt giao hàng tận nơi, có lẽ không ủng hộ được đâu." Cô ta đang nói thì một cô gái đi tới. Ôi, oan gia ngõ hẹp, là cô nàng kiếp trước đã đẩy tôi cho zombie ăn. Bảo sao tôi thấy cái gã Chương Hoài khá quen, đây là đồng đội bất lương kiếp trước của tôi chứ đâu. Thế mà lại gặp nhau ở đây. “Thật xin lỗi, quán nhỏ của tôi không đủ chỗ cho mấy vị phật lớn như các cô. Dù sao cửa cũng nhỏ, cơ thể cao quý của cô không vào được đâu.” “Cô đang mắng ai béo đấy?” “Ai nói thì người đó tự nhận. Chuyển tiền nhé rồi ông chủ, tôi đi trước đây.” Không thèm để ý đến lời mắng chửi của Tần Yến, tôi bình tĩnh đóng cốp xe lại. “Chu Chu, mẹ tôi gửi thịt xông khói lần trước cô nhờ lấy rồi đấy. Đúng lúc gặp nhau, về nhà tôi mang cho cô.” “Ôi, đúng rồi, thịt xông khói của tôi. Chị Tần, em đi lấy thịt xông khói trước nhé, các chị cứ tham quan đi, tạm biệt.” Nói xong, tôi nhanh chóng lên chiếc xe cũ kỹ của mình. Khi xe khởi động, mấy người cũng dần bị tôi bỏ lại phía sau. “Chu Chu, sao cô lại đi cùng họ vậy?” “Đừng nói nữa Giai Giai. Trước đó tôi nói muốn đến đây mua đồ uống, kết quả cô ta cũng muốn đến, còn dẫn theo một người em họ nhất định phải giới thiệu cho tôi. Thật là ngại c.h.ế.t đi được, ai muốn làm quen với em họ của cô ta chứ.” Nói đến đây, Chu Miêu mặt mày khó coi, đầy vô nghĩa. “Chu Chu, cô nên tránh xa họ một chút, họ không phải là người tốt gì đâu. Miểu Miểu và Chương Hoài kia ở cùng khu với tôi, ngày nào cũng bám dính lấy nhau, rõ ràng là có mối quan hệ mập mờ. Gã đàn ông đó càng không phải là người tốt, không biết đã dẫn bao nhiêu cô gái về nhà rồi, phẩm hạnh cũng không ra gì, nhất định phải tránh xa một chút.” Dù không biết hai người kia có quan hệ gì, nhưng nhìn từ kiếp trước cũng không phải là người tốt, nên tôi không hề ngần ngại mà bôi xấu họ. “Thật ghê tởm, tôi không chịu nổi nữa, phải về nhanh chóng tắm rửa thay đồ, người toàn mùi rác rưởi.” Chu Miêu cảm thấy không ổn. “Giai Giai, cô cứ thả tôi ở ven đường là được, một lát tôi sẽ bắt taxi về.”