Tác giả:

1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm…

Chương 14: Chương 6.3

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Tôi lại bắt đầu suy nghĩ miên man, ngay lúc này, có bóng người mờ mờ xuất hiện ở quảng trường, còn là bóng người không bình thường: “Vờ lờ, chỗ hẻo lánh thế này mà cũng xuất hiện sao?”   Tôi cẩn thận điều chỉnh góc nhìn, đúng là zombie, nhìn trang phục thì có vẻ là một cô gái trẻ. Ngay lúc này, lại có hai người chạy ra cố gắng kéo zombie nữ đó. Sau đó lăn lộn một hồi, không lâu sau, hai người vốn không động đậy lại đứng dậy, họ đã bị nhiễm bệnh. Từ khi bị cắn đến khi nhiễm bệnh chưa đầy 3 phút, virus zombie này lây lan nhanh đến vậy. Không được, có cây cối chắn, tôi không nhìn rõ, vẫn phải dùng drone.  Lúc mua, ông chủ đã đảm bảo rằng chiếc drone này có thể thăm dò 25-30km, tôi không mong nó bay xa như vậy, chỉ cần an toàn bay qua phía trước núi là được. Dù dưới núi chỉ có chưa đến 30 hộ gia đình, nhưng vẫn phải cẩn thận. Tôi lấy ra chiếc drone đã ngụy trang thành màu rằn ri: “Số 1, dựa vào cậu đó.” Rồi thả drone Số 1.  Tôi cẩn thận né tránh các cành cây, từ từ bay từ phía sau núi ra quảng trường nhỏ phía trước, nhìn từ xa như thể bay từ phía trước núi đến, tôi từ từ hạ độ cao. Từ hình ảnh nhìn thấy, ban đầu zombie giống như trong video sáng nay tôi đã xem. Cả người đỏ rực, còn hai người bị nó cắn thì như tôi đã thấy ở kiếp trước, cả người xanh xám, như thể là những người c.h.ế.t do mất m.á.u quá nhiều. Dĩ nhiên, bây giờ họ cũng không thể được gọi là người sống nữa. Ngay lúc này, vài con gà đi ngang qua. Con gà trống dẫn đầu hăng hái gáy một tiếng, sau đó nó bị zombie gen 1 cắn, những con gà khác sợ hãi chạy tán loạn. Còn con gà trống cũng dần không còn động tĩnh, bị vứt sang một bên. Ba phút, năm phút, mười phút, con gà trống vẫn nằm trên đất không đứng dậy, phải chăng virus này không lây cho động vật? Hay chỉ không lây cho gà?  Tôi từ từ hạ thấp drone để nhìn rõ hơn, đột nhiên một khuôn mặt lớn xuất hiện trên màn hình.  “Má ơi.” Tôi sợ đến mức suýt nữa thì ném điều khiển, may mà tay nhanh hơn não, lập tức lùi lại và bay lên.  [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]Chiếc Số 1 của tôi đã được cứu, suýt chút nữa đã bị hủy trong lần trinh sát *****ên. “Grừ.” Zombie đã chú ý đến máy bay không người lái của tôi, bắt đầu vừa gầm gừ vừa tiến về phía máy bay.  “Cô có phải là người do chính phủ cử đến để cứu chúng tôi không?”  Đúng lúc đó, một người đàn ông đột ngột ló đầu ra khỏi cửa sổ. Thật ngu ngốc, lúc này mà còn dám gào lên, tự tìm cái chết.  Quả nhiên, zombie vốn bị máy bay thu hút lại bị người đàn ông thu hút sang, bắt đầu đập cửa nhà anh ta.  “Cô không phải là người đến cứu trợ sao? Mau đuổi chúng đi!”  Người đàn ông vừa hô xong đã đóng sầm cửa sổ lại, thật ngu ngốc!  Quả nhiên, zombie đập cửa càng dữ dội hơn. Với tình nghĩa hàng xóm, tôi vẫn mở loa của máy bay không người lái để phát âm thanh, thành công thu hút zombie lại gần, rồi từ từ dẫn chúng ra ngoài làng. Khi đã xa khỏi chân núi, tôi lại lén lút vòng qua núi sau, bay về căn nhà an toàn.  Ban đầu tôi cứu người chỉ là để tích đức, nhưng sau đó lại suýt khiến cả gia đình rơi vào nguy hiểm. Mỗi lần nhớ lại hôm nay, tôi đều muốn tát mình hai cái.

Tôi lại bắt đầu suy nghĩ miên man, ngay lúc này, có bóng người mờ mờ xuất hiện ở quảng trường, còn là bóng người không bình thường: “Vờ lờ, chỗ hẻo lánh thế này mà cũng xuất hiện sao?”  

 

Tôi cẩn thận điều chỉnh góc nhìn, đúng là zombie, nhìn trang phục thì có vẻ là một cô gái trẻ. Ngay lúc này, lại có hai người chạy ra cố gắng kéo zombie nữ đó. Sau đó lăn lộn một hồi, không lâu sau, hai người vốn không động đậy lại đứng dậy, họ đã bị nhiễm bệnh.

 

Từ khi bị cắn đến khi nhiễm bệnh chưa đầy 3 phút, virus zombie này lây lan nhanh đến vậy. Không được, có cây cối chắn, tôi không nhìn rõ, vẫn phải dùng drone. 

 

Lúc mua, ông chủ đã đảm bảo rằng chiếc drone này có thể thăm dò 25-30km, tôi không mong nó bay xa như vậy, chỉ cần an toàn bay qua phía trước núi là được. Dù dưới núi chỉ có chưa đến 30 hộ gia đình, nhưng vẫn phải cẩn thận.

 

Tôi lấy ra chiếc drone đã ngụy trang thành màu rằn ri: “Số 1, dựa vào cậu đó.” Rồi thả drone Số 1. 

 

Tôi cẩn thận né tránh các cành cây, từ từ bay từ phía sau núi ra quảng trường nhỏ phía trước, nhìn từ xa như thể bay từ phía trước núi đến, tôi từ từ hạ độ cao. Từ hình ảnh nhìn thấy, ban đầu zombie giống như trong video sáng nay tôi đã xem. Cả người đỏ rực, còn hai người bị nó cắn thì như tôi đã thấy ở kiếp trước, cả người xanh xám, như thể là những người c.h.ế.t do mất m.á.u quá nhiều. Dĩ nhiên, bây giờ họ cũng không thể được gọi là người sống nữa.

 

Ngay lúc này, vài con gà đi ngang qua. Con gà trống dẫn đầu hăng hái gáy một tiếng, sau đó nó bị zombie gen 1 cắn, những con gà khác sợ hãi chạy tán loạn. Còn con gà trống cũng dần không còn động tĩnh, bị vứt sang một bên. Ba phút, năm phút, mười phút, con gà trống vẫn nằm trên đất không đứng dậy, phải chăng virus này không lây cho động vật? Hay chỉ không lây cho gà? 

 

Tôi từ từ hạ thấp drone để nhìn rõ hơn, đột nhiên một khuôn mặt lớn xuất hiện trên màn hình. 

 

“Má ơi.” Tôi sợ đến mức suýt nữa thì ném điều khiển, may mà tay nhanh hơn não, lập tức lùi lại và bay lên. 

 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Chiếc Số 1 của tôi đã được cứu, suýt chút nữa đã bị hủy trong lần trinh sát *****ên.

 

“Grừ.” Zombie đã chú ý đến máy bay không người lái của tôi, bắt đầu vừa gầm gừ vừa tiến về phía máy bay. 

 

“Cô có phải là người do chính phủ cử đến để cứu chúng tôi không?” 

 

Đúng lúc đó, một người đàn ông đột ngột ló đầu ra khỏi cửa sổ. Thật ngu ngốc, lúc này mà còn dám gào lên, tự tìm cái chết. 

 

Quả nhiên, zombie vốn bị máy bay thu hút lại bị người đàn ông thu hút sang, bắt đầu đập cửa nhà anh ta. 

 

“Cô không phải là người đến cứu trợ sao? Mau đuổi chúng đi!” 

 

Người đàn ông vừa hô xong đã đóng sầm cửa sổ lại, thật ngu ngốc! 

 

Quả nhiên, zombie đập cửa càng dữ dội hơn.

 

Với tình nghĩa hàng xóm, tôi vẫn mở loa của máy bay không người lái để phát âm thanh, thành công thu hút zombie lại gần, rồi từ từ dẫn chúng ra ngoài làng. Khi đã xa khỏi chân núi, tôi lại lén lút vòng qua núi sau, bay về căn nhà an toàn. 

 

Ban đầu tôi cứu người chỉ là để tích đức, nhưng sau đó lại suýt khiến cả gia đình rơi vào nguy hiểm. Mỗi lần nhớ lại hôm nay, tôi đều muốn tát mình hai cái.

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Tôi lại bắt đầu suy nghĩ miên man, ngay lúc này, có bóng người mờ mờ xuất hiện ở quảng trường, còn là bóng người không bình thường: “Vờ lờ, chỗ hẻo lánh thế này mà cũng xuất hiện sao?”   Tôi cẩn thận điều chỉnh góc nhìn, đúng là zombie, nhìn trang phục thì có vẻ là một cô gái trẻ. Ngay lúc này, lại có hai người chạy ra cố gắng kéo zombie nữ đó. Sau đó lăn lộn một hồi, không lâu sau, hai người vốn không động đậy lại đứng dậy, họ đã bị nhiễm bệnh. Từ khi bị cắn đến khi nhiễm bệnh chưa đầy 3 phút, virus zombie này lây lan nhanh đến vậy. Không được, có cây cối chắn, tôi không nhìn rõ, vẫn phải dùng drone.  Lúc mua, ông chủ đã đảm bảo rằng chiếc drone này có thể thăm dò 25-30km, tôi không mong nó bay xa như vậy, chỉ cần an toàn bay qua phía trước núi là được. Dù dưới núi chỉ có chưa đến 30 hộ gia đình, nhưng vẫn phải cẩn thận. Tôi lấy ra chiếc drone đã ngụy trang thành màu rằn ri: “Số 1, dựa vào cậu đó.” Rồi thả drone Số 1.  Tôi cẩn thận né tránh các cành cây, từ từ bay từ phía sau núi ra quảng trường nhỏ phía trước, nhìn từ xa như thể bay từ phía trước núi đến, tôi từ từ hạ độ cao. Từ hình ảnh nhìn thấy, ban đầu zombie giống như trong video sáng nay tôi đã xem. Cả người đỏ rực, còn hai người bị nó cắn thì như tôi đã thấy ở kiếp trước, cả người xanh xám, như thể là những người c.h.ế.t do mất m.á.u quá nhiều. Dĩ nhiên, bây giờ họ cũng không thể được gọi là người sống nữa. Ngay lúc này, vài con gà đi ngang qua. Con gà trống dẫn đầu hăng hái gáy một tiếng, sau đó nó bị zombie gen 1 cắn, những con gà khác sợ hãi chạy tán loạn. Còn con gà trống cũng dần không còn động tĩnh, bị vứt sang một bên. Ba phút, năm phút, mười phút, con gà trống vẫn nằm trên đất không đứng dậy, phải chăng virus này không lây cho động vật? Hay chỉ không lây cho gà?  Tôi từ từ hạ thấp drone để nhìn rõ hơn, đột nhiên một khuôn mặt lớn xuất hiện trên màn hình.  “Má ơi.” Tôi sợ đến mức suýt nữa thì ném điều khiển, may mà tay nhanh hơn não, lập tức lùi lại và bay lên.  [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]Chiếc Số 1 của tôi đã được cứu, suýt chút nữa đã bị hủy trong lần trinh sát *****ên. “Grừ.” Zombie đã chú ý đến máy bay không người lái của tôi, bắt đầu vừa gầm gừ vừa tiến về phía máy bay.  “Cô có phải là người do chính phủ cử đến để cứu chúng tôi không?”  Đúng lúc đó, một người đàn ông đột ngột ló đầu ra khỏi cửa sổ. Thật ngu ngốc, lúc này mà còn dám gào lên, tự tìm cái chết.  Quả nhiên, zombie vốn bị máy bay thu hút lại bị người đàn ông thu hút sang, bắt đầu đập cửa nhà anh ta.  “Cô không phải là người đến cứu trợ sao? Mau đuổi chúng đi!”  Người đàn ông vừa hô xong đã đóng sầm cửa sổ lại, thật ngu ngốc!  Quả nhiên, zombie đập cửa càng dữ dội hơn. Với tình nghĩa hàng xóm, tôi vẫn mở loa của máy bay không người lái để phát âm thanh, thành công thu hút zombie lại gần, rồi từ từ dẫn chúng ra ngoài làng. Khi đã xa khỏi chân núi, tôi lại lén lút vòng qua núi sau, bay về căn nhà an toàn.  Ban đầu tôi cứu người chỉ là để tích đức, nhưng sau đó lại suýt khiến cả gia đình rơi vào nguy hiểm. Mỗi lần nhớ lại hôm nay, tôi đều muốn tát mình hai cái.

Chương 14: Chương 6.3