1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm…
Chương 16: Chương 7.2
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Mưa sao băng đêm giao thừa, đài ngắm cảnh nổi tiếng. Tôi run rẩy mở ứng dụng đặt phòng, tìm kiếm khách sạn gần đây. U là trời, toàn là chương trình khuyến mãi hẹn hò ngắm sao vào đêm giao thừa, thậm chí còn kèm theo video cảnh bình minh, như thể sợ rằng ít người đến quá. Nhìn thấy điều này, tôi gần như đã tuyệt vọng, nhưng vẫn giữ chút hy vọng cuối cùng mò được WeChat của con trai ông ta. 【Chơi game đê anh em, kèm theo hình ảnh】 Bức ảnh là một nhóm thanh niên giơ điện thoại lên, và viên đá thiên thạch xuất hiện trong WeChat của cô gái đang nằm trên bàn bên cạnh họ. Toang rồi. Nếu như phỏng đoán của tôi đúng, thì mức độ biến dị thực sự liên quan đến thiên thạch. Vậy thì chắc chắn trong căn phòng này toàn là zombie đầu to, tôi hiện tại vẫn chưa rõ sức mạnh của loại zombie này. Nhưng nhìn vào tốc độ lây lan của zombie sưng đỏ thì biết rằng, chắc chắn zombie đầu to còn mạnh hơn. Vậy khu nghỉ dưỡng đỉnh núi kia còn ai sống sót không? Nếu tất cả đều bị nhiễm thì sẽ có bao nhiêu zombie chứ! Thật không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ do bản tính của con người khi gặp chuyện như đà điểu, mấy ngày tiếp theo chúng tôi không nhắc đến chuyện đỉnh núi nữa. Ban ngày tôi cũng không cho drone bay ra ngoài, chỉ vào giữa đêm mới lén lút thả ra ngoài xem hai con gà chết, xác nhận rằng virus này không lây nhiễm cho động vật. Rồi tôi đi xem đường vào núi bên ngoài làng, ngoài ba zombie đó không có người hay zombie nào khác đi qua. Ngày thứ bảy của tận thế, tuyết rơi. Đây là trận tuyết *****ên của mùa đông này, cũng là trận tuyết *****ên của năm mới. Kiếp trước thành phố cũng mất điện vào ngày thứ bảy, cụ thể là lúc mấy giờ thì tôi không nhớ rõ. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] Hôm nay cả nhà không ai có tâm trạng nấu ăn, vì vậy chỉ ăn qua loa chút lẩu tự sôi rồi lại bắt đầu tìm kiếm thông tin hữu ích. Mấy ngày trước thấy có người trên mạng nói, vì tuyết rơi mà zombie bên họ hành động chậm hơn bình thường, nếu ra ngoài tìm vật tư thì ngày tuyết là thời điểm tốt. Do cứu viện nhà nước mãi chưa đến, sự phẫn nộ của cư dân mạng ngày càng tăng, giờ trên mạng không còn sự lý trí như mấy ngày trước. Vô số người trên mạng điên cuồng chửi bới, còn có người ác ý phát tán hình ảnh zombie ăn thịt người trên mạng, không hề che giấu bản chất xấu xa của con người. “Giai Giai, lên trên gác mái, ở dưới núi có biến.” Đúng lúc đó, bộ đàm đột nhiên truyền đến giọng nói của mẹ. Vì sợ máy bay không người lái bị phát hiện vào ban ngày, nên ban ngày chúng tôi đều dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình dưới núi. Lên gác mái, tôi nhìn kính viễn vọng thấy một quảng trường nhỏ vốn không có người nào dưới núi bỗng tụ tập khoảng mười mấy người, tất cả đều là những người đàn ông được trang bị đầy đủ vũ khí. Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi cảm thấy tim mình đập mạnh, họ định làm gì vậy? Không lẽ họ đã phát hiện ra chúng tôi? Tôi cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng và tiếp tục quan sát. Chỉ thấy không lâu sau họ đã lái bốn chiếc xe ra ngoài, rồi hùng hổ rời khỏi núi. “Mẹ, họ ra khỏi núi rồi, có phải không có vật tư không? Nhưng mà gần Tết thì không thể nhanh hết đồ như vậy được.” Tôi nhớ dưới núi còn có người nuôi heo, chăn dê, không thì bên này cũng sản xuất rất nhiều hạt óc chó, hạt dẻ, hồng cây. Chỉ riêng những thứ này thì ăn trong mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. “Chắc là họ đi đến khu vực núi phía trước, không phải trước đây con của nhà ông Đường đã đi đó xem mưa sao băng sao? Một vài nhà khác cũng có người đi.” Đúng vậy, cảnh tượng hiếm có trăm năm mới thấy như thế này, nếu không phải tôi đã biết trước, có lẽ tôi cũng sẽ đi ngắm sao. Xuống gác mái, tâm trạng của cả gia đình tôi đều không mấy lạc quan. “Chắc bọn họ cũng thấy bài đăng zombie hành động chậm lại do tuyết rơi nên mới đi ra ngoài. Nếu tình hình thực sự không ổn, nhiều người như vậy chắc cũng tự bảo vệ được, dù sao thì họ cũng quen thuộc với khu vực này.” Kể từ khi vào nhà an toàn, bố tôi không còn hút thuốc nữa, buồn bực thì chỉ ăn một viên kẹo. Nhưng nhìn ông chỉ ăn một viên kẹo mà nửa ngày vẫn chưa nhai, tôi biết trong lòng ông không bình tĩnh như những gì ông nói.
Mưa sao băng đêm giao thừa, đài ngắm cảnh nổi tiếng. Tôi run rẩy mở ứng dụng đặt phòng, tìm kiếm khách sạn gần đây. U là trời, toàn là chương trình khuyến mãi hẹn hò ngắm sao vào đêm giao thừa, thậm chí còn kèm theo video cảnh bình minh, như thể sợ rằng ít người đến quá.
Nhìn thấy điều này, tôi gần như đã tuyệt vọng, nhưng vẫn giữ chút hy vọng cuối cùng mò được WeChat của con trai ông ta.
【Chơi game đê anh em, kèm theo hình ảnh】
Bức ảnh là một nhóm thanh niên giơ điện thoại lên, và viên đá thiên thạch xuất hiện trong WeChat của cô gái đang nằm trên bàn bên cạnh họ.
Toang rồi.
Nếu như phỏng đoán của tôi đúng, thì mức độ biến dị thực sự liên quan đến thiên thạch. Vậy thì chắc chắn trong căn phòng này toàn là zombie đầu to, tôi hiện tại vẫn chưa rõ sức mạnh của loại zombie này.
Nhưng nhìn vào tốc độ lây lan của zombie sưng đỏ thì biết rằng, chắc chắn zombie đầu to còn mạnh hơn. Vậy khu nghỉ dưỡng đỉnh núi kia còn ai sống sót không?
Nếu tất cả đều bị nhiễm thì sẽ có bao nhiêu zombie chứ! Thật không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ do bản tính của con người khi gặp chuyện như đà điểu, mấy ngày tiếp theo chúng tôi không nhắc đến chuyện đỉnh núi nữa. Ban ngày tôi cũng không cho drone bay ra ngoài, chỉ vào giữa đêm mới lén lút thả ra ngoài xem hai con gà chết, xác nhận rằng virus này không lây nhiễm cho động vật. Rồi tôi đi xem đường vào núi bên ngoài làng, ngoài ba zombie đó không có người hay zombie nào khác đi qua.
Ngày thứ bảy của tận thế, tuyết rơi. Đây là trận tuyết *****ên của mùa đông này, cũng là trận tuyết *****ên của năm mới. Kiếp trước thành phố cũng mất điện vào ngày thứ bảy, cụ thể là lúc mấy giờ thì tôi không nhớ rõ.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Hôm nay cả nhà không ai có tâm trạng nấu ăn, vì vậy chỉ ăn qua loa chút lẩu tự sôi rồi lại bắt đầu tìm kiếm thông tin hữu ích.
Mấy ngày trước thấy có người trên mạng nói, vì tuyết rơi mà zombie bên họ hành động chậm hơn bình thường, nếu ra ngoài tìm vật tư thì ngày tuyết là thời điểm tốt.
Do cứu viện nhà nước mãi chưa đến, sự phẫn nộ của cư dân mạng ngày càng tăng, giờ trên mạng không còn sự lý trí như mấy ngày trước. Vô số người trên mạng điên cuồng chửi bới, còn có người ác ý phát tán hình ảnh zombie ăn thịt người trên mạng, không hề che giấu bản chất xấu xa của con người.
“Giai Giai, lên trên gác mái, ở dưới núi có biến.”
Đúng lúc đó, bộ đàm đột nhiên truyền đến giọng nói của mẹ. Vì sợ máy bay không người lái bị phát hiện vào ban ngày, nên ban ngày chúng tôi đều dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình dưới núi.
Lên gác mái, tôi nhìn kính viễn vọng thấy một quảng trường nhỏ vốn không có người nào dưới núi bỗng tụ tập khoảng mười mấy người, tất cả đều là những người đàn ông được trang bị đầy đủ vũ khí.
Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi cảm thấy tim mình đập mạnh, họ định làm gì vậy? Không lẽ họ đã phát hiện ra chúng tôi? Tôi cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng và tiếp tục quan sát.
Chỉ thấy không lâu sau họ đã lái bốn chiếc xe ra ngoài, rồi hùng hổ rời khỏi núi.
“Mẹ, họ ra khỏi núi rồi, có phải không có vật tư không? Nhưng mà gần Tết thì không thể nhanh hết đồ như vậy được.”
Tôi nhớ dưới núi còn có người nuôi heo, chăn dê, không thì bên này cũng sản xuất rất nhiều hạt óc chó, hạt dẻ, hồng cây. Chỉ riêng những thứ này thì ăn trong mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
“Chắc là họ đi đến khu vực núi phía trước, không phải trước đây con của nhà ông Đường đã đi đó xem mưa sao băng sao? Một vài nhà khác cũng có người đi.”
Đúng vậy, cảnh tượng hiếm có trăm năm mới thấy như thế này, nếu không phải tôi đã biết trước, có lẽ tôi cũng sẽ đi ngắm sao.
Xuống gác mái, tâm trạng của cả gia đình tôi đều không mấy lạc quan.
“Chắc bọn họ cũng thấy bài đăng zombie hành động chậm lại do tuyết rơi nên mới đi ra ngoài. Nếu tình hình thực sự không ổn, nhiều người như vậy chắc cũng tự bảo vệ được, dù sao thì họ cũng quen thuộc với khu vực này.”
Kể từ khi vào nhà an toàn, bố tôi không còn hút thuốc nữa, buồn bực thì chỉ ăn một viên kẹo. Nhưng nhìn ông chỉ ăn một viên kẹo mà nửa ngày vẫn chưa nhai, tôi biết trong lòng ông không bình tĩnh như những gì ông nói.
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Mưa sao băng đêm giao thừa, đài ngắm cảnh nổi tiếng. Tôi run rẩy mở ứng dụng đặt phòng, tìm kiếm khách sạn gần đây. U là trời, toàn là chương trình khuyến mãi hẹn hò ngắm sao vào đêm giao thừa, thậm chí còn kèm theo video cảnh bình minh, như thể sợ rằng ít người đến quá. Nhìn thấy điều này, tôi gần như đã tuyệt vọng, nhưng vẫn giữ chút hy vọng cuối cùng mò được WeChat của con trai ông ta. 【Chơi game đê anh em, kèm theo hình ảnh】 Bức ảnh là một nhóm thanh niên giơ điện thoại lên, và viên đá thiên thạch xuất hiện trong WeChat của cô gái đang nằm trên bàn bên cạnh họ. Toang rồi. Nếu như phỏng đoán của tôi đúng, thì mức độ biến dị thực sự liên quan đến thiên thạch. Vậy thì chắc chắn trong căn phòng này toàn là zombie đầu to, tôi hiện tại vẫn chưa rõ sức mạnh của loại zombie này. Nhưng nhìn vào tốc độ lây lan của zombie sưng đỏ thì biết rằng, chắc chắn zombie đầu to còn mạnh hơn. Vậy khu nghỉ dưỡng đỉnh núi kia còn ai sống sót không? Nếu tất cả đều bị nhiễm thì sẽ có bao nhiêu zombie chứ! Thật không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ do bản tính của con người khi gặp chuyện như đà điểu, mấy ngày tiếp theo chúng tôi không nhắc đến chuyện đỉnh núi nữa. Ban ngày tôi cũng không cho drone bay ra ngoài, chỉ vào giữa đêm mới lén lút thả ra ngoài xem hai con gà chết, xác nhận rằng virus này không lây nhiễm cho động vật. Rồi tôi đi xem đường vào núi bên ngoài làng, ngoài ba zombie đó không có người hay zombie nào khác đi qua. Ngày thứ bảy của tận thế, tuyết rơi. Đây là trận tuyết *****ên của mùa đông này, cũng là trận tuyết *****ên của năm mới. Kiếp trước thành phố cũng mất điện vào ngày thứ bảy, cụ thể là lúc mấy giờ thì tôi không nhớ rõ. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] Hôm nay cả nhà không ai có tâm trạng nấu ăn, vì vậy chỉ ăn qua loa chút lẩu tự sôi rồi lại bắt đầu tìm kiếm thông tin hữu ích. Mấy ngày trước thấy có người trên mạng nói, vì tuyết rơi mà zombie bên họ hành động chậm hơn bình thường, nếu ra ngoài tìm vật tư thì ngày tuyết là thời điểm tốt. Do cứu viện nhà nước mãi chưa đến, sự phẫn nộ của cư dân mạng ngày càng tăng, giờ trên mạng không còn sự lý trí như mấy ngày trước. Vô số người trên mạng điên cuồng chửi bới, còn có người ác ý phát tán hình ảnh zombie ăn thịt người trên mạng, không hề che giấu bản chất xấu xa của con người. “Giai Giai, lên trên gác mái, ở dưới núi có biến.” Đúng lúc đó, bộ đàm đột nhiên truyền đến giọng nói của mẹ. Vì sợ máy bay không người lái bị phát hiện vào ban ngày, nên ban ngày chúng tôi đều dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình dưới núi. Lên gác mái, tôi nhìn kính viễn vọng thấy một quảng trường nhỏ vốn không có người nào dưới núi bỗng tụ tập khoảng mười mấy người, tất cả đều là những người đàn ông được trang bị đầy đủ vũ khí. Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi cảm thấy tim mình đập mạnh, họ định làm gì vậy? Không lẽ họ đã phát hiện ra chúng tôi? Tôi cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng và tiếp tục quan sát. Chỉ thấy không lâu sau họ đã lái bốn chiếc xe ra ngoài, rồi hùng hổ rời khỏi núi. “Mẹ, họ ra khỏi núi rồi, có phải không có vật tư không? Nhưng mà gần Tết thì không thể nhanh hết đồ như vậy được.” Tôi nhớ dưới núi còn có người nuôi heo, chăn dê, không thì bên này cũng sản xuất rất nhiều hạt óc chó, hạt dẻ, hồng cây. Chỉ riêng những thứ này thì ăn trong mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. “Chắc là họ đi đến khu vực núi phía trước, không phải trước đây con của nhà ông Đường đã đi đó xem mưa sao băng sao? Một vài nhà khác cũng có người đi.” Đúng vậy, cảnh tượng hiếm có trăm năm mới thấy như thế này, nếu không phải tôi đã biết trước, có lẽ tôi cũng sẽ đi ngắm sao. Xuống gác mái, tâm trạng của cả gia đình tôi đều không mấy lạc quan. “Chắc bọn họ cũng thấy bài đăng zombie hành động chậm lại do tuyết rơi nên mới đi ra ngoài. Nếu tình hình thực sự không ổn, nhiều người như vậy chắc cũng tự bảo vệ được, dù sao thì họ cũng quen thuộc với khu vực này.” Kể từ khi vào nhà an toàn, bố tôi không còn hút thuốc nữa, buồn bực thì chỉ ăn một viên kẹo. Nhưng nhìn ông chỉ ăn một viên kẹo mà nửa ngày vẫn chưa nhai, tôi biết trong lòng ông không bình tĩnh như những gì ông nói.