Tác giả:

1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm…

Chương 18: Chương 8.2

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Sáng nay, khi trời còn chưa sáng, bố tôi đã mở cửa đo độ dày của tuyết, được 75 chưởng môn. Với độ dày này thì không thể lái xe được, càng không thể lên núi. Có câu nói tuyết rơi thì không lạnh, nhưng tuyết tan thì lạnh. Bố tôi nói, ít nhất một tuần nữa không cần lo lắng có ai lên núi. Nếu đây là một mùa đông lạnh giá thì trước khi tuyết tan cũng không cần lo về vấn đề an toàn. Nước tuyết tan vào ban ngày sẽ đông lại thành băng vào ban đêm, lên núi trong tình huống như vậy thì chẳng khác gì tự sát. Tôi nhớ đời trước trước khi chết, thời tiết đều rất lạnh, có vẻ như mấy ngày tới tôi cuối cùng cũng có thể ngủ ngon. Cuộc sống trong căn nhà an toàn thật nhàm chán, may mà trước đó tôi đã tải về nhiều video giải trí, lại được ở bên gia đình. Nếu thực sự chỉ có một mình, có lẽ tôi sẽ phát điên trước khi đợi zombie ăn thịt: “Ăn chút trái cây đi, nhìn hai bố con thế này, giống như bị mất nước vậy. Nhiều loại trái cây trước đây mua có đã héo rồi, nhanh ăn đi, đừng lãng phí.” Bữa tối hôm nay là một bát trái cây lớn do mẹ tôi cắt. Có táo, dứa, bưởi để lâu được, đã mua vài thùng còn để dưới lầu. Nhưng những quả như cam, thanh long, chuối thì không để lâu được nên phải ăn nhanh, dù sao sau này muốn ăn cũng không có. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] “Bố mẹ, một lát nữa con sẽ thả drone ra ngoài xem, lần này con sẽ đi xa hơn một chút. Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi ngủ sớm, tối nay không cần ai canh gác.” Ăn hết miếng trái cây cuối cùng, tôi leo lên gác xép theo thói quen xem động tĩnh bên dưới, rồi quay lại tầng hai bắt đầu chuyến tuần tra quanh núi. Vẫn là đi vòng từ sau núi, lần này tôi đi hơi xa một chút. Tôi không dám tới phần núi phía trước, dù là bị người sống phát hiện hay vô tình làm kinh động đến zombie đều không phải là tin tốt cho tôi.  Sau sự cố drone lần trước, tôi đã nhận thức rõ không nên phát lòng tốt mù quáng khi chưa hiểu rõ tình hình, bạn không bao giờ biết bạn đang cứu một kẻ xấu hay một kẻ ngốc. Kẻ xấu có thể khiến bạn mất mạng, còn kẻ ngốc có thể lấy đi mạng sống của cả gia đình bạn. Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, rõ ràng tôi cảm thấy drone tiêu tốn pin nhanh hơn. Sau khi tuần tra hai vòng không phát hiện bất thường, tôi điều khiển drone trở về.  Sạc pin cho drone xong, tôi vội vàng chui vào chăn, chăn điện làm cho chăn ấm áp. Tôi cảm thán, đây mới thật sự là cuộc sống. Trước khi đi ngủ, tôi có thói quen lướt điện thoại một chút. Trên mạng vẫn đầy sự phẫn nộ và chửi bới, ngay lúc đó trang web chính thức phát ra thông báo mới. 【Thiên thạch có virus, mọi người tuyệt đối không được chạm vào. Ngoài ra thiên thạch còn có bức xạ chưa biết, bức xạ là thứ tồn tại đáng sợ hơn virus, mong người dân giữ khoảng cách, chuẩn bị vật tư, ở nhà chờ cứu trợ.】 Thấy vậy, tôi bật dậy khỏi giường. Hóa ra là như vậy, nếu zombie sưng đỏ là những người bị nhiễm virus *****ên, thì chắc chắn zombie đầu to là bị nhiễm thêm bức xạ.  Tôi đột nhiên nghĩ đến bức ảnh selfie trên mạng xã hội, chắc hẳn tất cả mọi người trong căn phòng đó đã trở thành zombie đầu to rồi.

Sáng nay, khi trời còn chưa sáng, bố tôi đã mở cửa đo độ dày của tuyết, được 75 chưởng môn. Với độ dày này thì không thể lái xe được, càng không thể lên núi. Có câu nói tuyết rơi thì không lạnh, nhưng tuyết tan thì lạnh. Bố tôi nói, ít nhất một tuần nữa không cần lo lắng có ai lên núi. Nếu đây là một mùa đông lạnh giá thì trước khi tuyết tan cũng không cần lo về vấn đề an toàn. Nước tuyết tan vào ban ngày sẽ đông lại thành băng vào ban đêm, lên núi trong tình huống như vậy thì chẳng khác gì tự sát. Tôi nhớ đời trước trước khi chết, thời tiết đều rất lạnh, có vẻ như mấy ngày tới tôi cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.

 

Cuộc sống trong căn nhà an toàn thật nhàm chán, may mà trước đó tôi đã tải về nhiều video giải trí, lại được ở bên gia đình. Nếu thực sự chỉ có một mình, có lẽ tôi sẽ phát điên trước khi đợi zombie ăn thịt: “Ăn chút trái cây đi, nhìn hai bố con thế này, giống như bị mất nước vậy. Nhiều loại trái cây trước đây mua có đã héo rồi, nhanh ăn đi, đừng lãng phí.”

 

Bữa tối hôm nay là một bát trái cây lớn do mẹ tôi cắt. Có táo, dứa, bưởi để lâu được, đã mua vài thùng còn để dưới lầu. Nhưng những quả như cam, thanh long, chuối thì không để lâu được nên phải ăn nhanh, dù sao sau này muốn ăn cũng không có. 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

 

“Bố mẹ, một lát nữa con sẽ thả drone ra ngoài xem, lần này con sẽ đi xa hơn một chút. Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi ngủ sớm, tối nay không cần ai canh gác.”

 

Ăn hết miếng trái cây cuối cùng, tôi leo lên gác xép theo thói quen xem động tĩnh bên dưới, rồi quay lại tầng hai bắt đầu chuyến tuần tra quanh núi. Vẫn là đi vòng từ sau núi, lần này tôi đi hơi xa một chút. Tôi không dám tới phần núi phía trước, dù là bị người sống phát hiện hay vô tình làm kinh động đến zombie đều không phải là tin tốt cho tôi. 

 

Sau sự cố drone lần trước, tôi đã nhận thức rõ không nên phát lòng tốt mù quáng khi chưa hiểu rõ tình hình, bạn không bao giờ biết bạn đang cứu một kẻ xấu hay một kẻ ngốc. Kẻ xấu có thể khiến bạn mất mạng, còn kẻ ngốc có thể lấy đi mạng sống của cả gia đình bạn.

 

Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, rõ ràng tôi cảm thấy drone tiêu tốn pin nhanh hơn. Sau khi tuần tra hai vòng không phát hiện bất thường, tôi điều khiển drone trở về. 

 

Sạc pin cho drone xong, tôi vội vàng chui vào chăn, chăn điện làm cho chăn ấm áp. Tôi cảm thán, đây mới thật sự là cuộc sống.

 

Trước khi đi ngủ, tôi có thói quen lướt điện thoại một chút. Trên mạng vẫn đầy sự phẫn nộ và chửi bới, ngay lúc đó trang web chính thức phát ra thông báo mới.

 

【Thiên thạch có virus, mọi người tuyệt đối không được chạm vào. Ngoài ra thiên thạch còn có bức xạ chưa biết, bức xạ là thứ tồn tại đáng sợ hơn virus, mong người dân giữ khoảng cách, chuẩn bị vật tư, ở nhà chờ cứu trợ.】

 

Thấy vậy, tôi bật dậy khỏi giường. Hóa ra là như vậy, nếu zombie sưng đỏ là những người bị nhiễm virus *****ên, thì chắc chắn zombie đầu to là bị nhiễm thêm bức xạ. 

 

Tôi đột nhiên nghĩ đến bức ảnh selfie trên mạng xã hội, chắc hẳn tất cả mọi người trong căn phòng đó đã trở thành zombie đầu to rồi.

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Sáng nay, khi trời còn chưa sáng, bố tôi đã mở cửa đo độ dày của tuyết, được 75 chưởng môn. Với độ dày này thì không thể lái xe được, càng không thể lên núi. Có câu nói tuyết rơi thì không lạnh, nhưng tuyết tan thì lạnh. Bố tôi nói, ít nhất một tuần nữa không cần lo lắng có ai lên núi. Nếu đây là một mùa đông lạnh giá thì trước khi tuyết tan cũng không cần lo về vấn đề an toàn. Nước tuyết tan vào ban ngày sẽ đông lại thành băng vào ban đêm, lên núi trong tình huống như vậy thì chẳng khác gì tự sát. Tôi nhớ đời trước trước khi chết, thời tiết đều rất lạnh, có vẻ như mấy ngày tới tôi cuối cùng cũng có thể ngủ ngon. Cuộc sống trong căn nhà an toàn thật nhàm chán, may mà trước đó tôi đã tải về nhiều video giải trí, lại được ở bên gia đình. Nếu thực sự chỉ có một mình, có lẽ tôi sẽ phát điên trước khi đợi zombie ăn thịt: “Ăn chút trái cây đi, nhìn hai bố con thế này, giống như bị mất nước vậy. Nhiều loại trái cây trước đây mua có đã héo rồi, nhanh ăn đi, đừng lãng phí.” Bữa tối hôm nay là một bát trái cây lớn do mẹ tôi cắt. Có táo, dứa, bưởi để lâu được, đã mua vài thùng còn để dưới lầu. Nhưng những quả như cam, thanh long, chuối thì không để lâu được nên phải ăn nhanh, dù sao sau này muốn ăn cũng không có. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] “Bố mẹ, một lát nữa con sẽ thả drone ra ngoài xem, lần này con sẽ đi xa hơn một chút. Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi ngủ sớm, tối nay không cần ai canh gác.” Ăn hết miếng trái cây cuối cùng, tôi leo lên gác xép theo thói quen xem động tĩnh bên dưới, rồi quay lại tầng hai bắt đầu chuyến tuần tra quanh núi. Vẫn là đi vòng từ sau núi, lần này tôi đi hơi xa một chút. Tôi không dám tới phần núi phía trước, dù là bị người sống phát hiện hay vô tình làm kinh động đến zombie đều không phải là tin tốt cho tôi.  Sau sự cố drone lần trước, tôi đã nhận thức rõ không nên phát lòng tốt mù quáng khi chưa hiểu rõ tình hình, bạn không bao giờ biết bạn đang cứu một kẻ xấu hay một kẻ ngốc. Kẻ xấu có thể khiến bạn mất mạng, còn kẻ ngốc có thể lấy đi mạng sống của cả gia đình bạn. Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, rõ ràng tôi cảm thấy drone tiêu tốn pin nhanh hơn. Sau khi tuần tra hai vòng không phát hiện bất thường, tôi điều khiển drone trở về.  Sạc pin cho drone xong, tôi vội vàng chui vào chăn, chăn điện làm cho chăn ấm áp. Tôi cảm thán, đây mới thật sự là cuộc sống. Trước khi đi ngủ, tôi có thói quen lướt điện thoại một chút. Trên mạng vẫn đầy sự phẫn nộ và chửi bới, ngay lúc đó trang web chính thức phát ra thông báo mới. 【Thiên thạch có virus, mọi người tuyệt đối không được chạm vào. Ngoài ra thiên thạch còn có bức xạ chưa biết, bức xạ là thứ tồn tại đáng sợ hơn virus, mong người dân giữ khoảng cách, chuẩn bị vật tư, ở nhà chờ cứu trợ.】 Thấy vậy, tôi bật dậy khỏi giường. Hóa ra là như vậy, nếu zombie sưng đỏ là những người bị nhiễm virus *****ên, thì chắc chắn zombie đầu to là bị nhiễm thêm bức xạ.  Tôi đột nhiên nghĩ đến bức ảnh selfie trên mạng xã hội, chắc hẳn tất cả mọi người trong căn phòng đó đã trở thành zombie đầu to rồi.

Chương 18: Chương 8.2