Tác giả:

01   Thẩm nương bán ta với giá ba mươi lượng, Vương bà bà nói vì đường đến kinh thành xa xôi, nên bồi thêm cho ta năm lượng.     Ta cầm năm lượng bạc ít ỏi của mình, qua tay một bà mối khác, rồi theo đến nhà họ Cố.   Nhà họ Cố vốn là danh gia vọng tộc, nghe nói đến đời tam công tử Cố Yến mới suy tàn, hiện nay mọi việc trong nhà đều do Cố phu nhân làm chủ.   Nhưng Cố phu nhân không phải mẹ ruột của tam công tử, bà là Mẫn Vinh Quận chúa, con gái của Cửu vương gia đã khuất, cũng là đường cô của đương kim Thánh thượng.   Trên đường đi, bà mối kể rất nhiều, tất cả đều để cho ta hiểu nhà họ Cố không tầm thường, cuộc hôn nhân này dù sao ta cũng được lợi.   Trong cuộc hôn nhân này, cả ta và tam công tử đều chỉ là những món đồ bị người khác sắp đặt, những kẻ thực sự có lợi chỉ có Vương bà bà, bà mối và thẩm nương của ta.   Vì lo cho tương lai của mình, ta chẳng còn tâm trí để đáp lại.   Khi vào phủ, ta lập tức được một bà lão quản sự đưa đến Tây Viện, nói đó là nơi ở của tam công tử, từ nay ta…

Chương 2: Chương 2

Minh Nguyệt YếnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường01   Thẩm nương bán ta với giá ba mươi lượng, Vương bà bà nói vì đường đến kinh thành xa xôi, nên bồi thêm cho ta năm lượng.     Ta cầm năm lượng bạc ít ỏi của mình, qua tay một bà mối khác, rồi theo đến nhà họ Cố.   Nhà họ Cố vốn là danh gia vọng tộc, nghe nói đến đời tam công tử Cố Yến mới suy tàn, hiện nay mọi việc trong nhà đều do Cố phu nhân làm chủ.   Nhưng Cố phu nhân không phải mẹ ruột của tam công tử, bà là Mẫn Vinh Quận chúa, con gái của Cửu vương gia đã khuất, cũng là đường cô của đương kim Thánh thượng.   Trên đường đi, bà mối kể rất nhiều, tất cả đều để cho ta hiểu nhà họ Cố không tầm thường, cuộc hôn nhân này dù sao ta cũng được lợi.   Trong cuộc hôn nhân này, cả ta và tam công tử đều chỉ là những món đồ bị người khác sắp đặt, những kẻ thực sự có lợi chỉ có Vương bà bà, bà mối và thẩm nương của ta.   Vì lo cho tương lai của mình, ta chẳng còn tâm trí để đáp lại.   Khi vào phủ, ta lập tức được một bà lão quản sự đưa đến Tây Viện, nói đó là nơi ở của tam công tử, từ nay ta… Ta nhất thời lặng lời, quay lại nhìn Vạn Phúc, hắn nói: "Công tử mắc bệnh lạ, lúc tỉnh lúc mê, thời gian gần đây càng mê man nhiều hơn, tỉnh lại càng ít. Cả nửa năm nay đều dựa vào thuốc và canh để duy trì sự sống. Đại phu nói, e rằng có lần mê man sẽ không tỉnh lại nữa." Nghĩ đến vị công tử đoan chính, tuấn tú này nhưng chẳng còn sống được bao lâu, lòng ta trỗi dậy một niềm thương xót. Ta bước đến bên giường, nhẹ nhàng xoa cổ tay chàng qua lớp áo, khẽ thì thầm: "Tam công tử hôm nay đã cưới vợ, từ nay ta và chàng hoạn nạn có nhau, nếu chàng nghe thấy, hãy mau tỉnh lại. Hai chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, sau này có xuống hoàng tuyền, còn biết mà nhận nhau." Ta bảo Vạn Phúc mang rượu giao bôi từ tân phòng đến, ta dùng đầu ngón tay chấm một chút rượu bôi lên đôi môi hồng nhạt của tam công tử. Không biết có phải ta ảo giác hay không, nhưng dường như ta thấy rượu chầm chậm thấm vào giữa hai bờ môi. Ta cầm hai chén rượu mà Vạn Phúc đã rót sẵn, uống cạn trong hai ngụm. Hơi men khiến mắt ta nóng lên, ta quay lại nhìn Cố Yến. Ánh nến hắt lên khuôn mặt chàng, khiến dung mạo tuyệt mỹ càng trở nên mờ ảo, đầy vẻ thương tâm. "Tam công tử, lễ đã thành. Ta tên là Tiết Minh Nguyệt, chàng nhớ chưa?"  Vạn Phúc đổi lời: "Thiếu phu nhân, đêm lạnh, người nên về phòng nghỉ ngơi sớm." "Đã là phu thê, tam công tử cũng không còn cô đơn nữa. Giữa vợ chồng không có lý nào lại ngủ riêng. Tam công tử bệnh nặng, không tiện di chuyển, phiền ngươi tìm cho ta một chiếc ghế mềm có thể nằm được. Từ nay về sau, ta sẽ ngủ ở đây, đêm đến ta sẽ chăm sóc ngài ấy, ngươi cũng có thể yên tâm mà ngủ ngon." Thân hình gầy gò của Vạn Phúc khẽ cứng lại trong chốc lát, đôi mắt đột nhiên ánh lên những giọt lệ lấp lánh, hắn liên tục đáp: "Được, được."  Đến ngày thứ mười sau khi thành hôn, ta cuối cùng cũng gặp được chủ mẫu của nhà họ Cố - Mẫn Vinh Quận chúa. Bà quản sự họ Trương dẫn ta vào một viện rộng lớn, đình đài lầu các phảng phất chút phong vị hoàng cung. Mùa thu đến, hương quế tỏa ngát khắp nơi, hòa quyện với mùi trầm hương từ đỉnh đồng ở giữa nhà, tạo nên một không khí khác lạ. Cố phu nhân ngồi trên ghế chủ vị, hai bên còn có mấy bà phu nhân ăn mặc sang trọng ngồi đối diện. Trương ma ma lần lượt giới thiệu từng người, ta cũng chẳng nhớ nổi, ai bảo gọi thế nào thì ta gọi theo thế ấy. "Có nghe nói là thôn nữ chạy nạn từ biên ngoại đến, nhưng cũng không đến nỗi thô thiển như đã nghĩ. Đúng là hơi thiệt thòi cho Tam lang, nhưng nhìn cũng tạm ổn." "Đã xem qua bát tự, mệnh cách của cô và Tam lang rất hợp, đối với bệnh tình của Tam lang cũng có phần bổ trợ." Cố Yến tàn tật lại mắc bệnh quái ác không sống được bao lâu, việc xung hỉ cũng chỉ là cái cớ, tất nhiên không thể để những cô nương tốt đẹp ở kinh thành phải chịu thiệt thòi. Điều này ta cũng tự mình hiểu rõ. "Đủ rồi, đừng có thì thầm sau lưng." Cố phu nhân lên tiếng, rồi quay sang ta vẫy tay: "Tên là Minh Nguyệt phải không?" Ta hành lễ, người bên cạnh bật cười, ta cũng không rõ họ cười cái gì. Ta chẳng hiểu quy củ của những nhà quyền quý, có lễ là được mà? "Hồi phu nhân, thiếp họ Tiết, tên Minh Nguyệt." Cố phu nhân gọi Trương ma ma mang đến một hộp gấm, nói đó là lễ gặp mặt giữa mẹ chồng và con dâu. Ta không có nha hoàn đi theo, chỉ có thể tự mình ôm lấy nó vào tay. Cố phu nhân lại căn dặn thêm vài điều, bảo ta và Tam công tử phải sống hòa thuận, tôn kính nhau. Tất nhiên ta miệng đáp vâng dạ, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng người đang nằm cứng đờ kia thì ta có cãi nhau với chàng ấy được sao. "Mẹ của Tam lang mất sớm, cha nó cũng... Ta đã hứa với lão phu nhân rằng sẽ xem Tam lang như con ruột, cuối cùng là ta không làm tròn bổn phận, để người ngoài bàn tán, nhưng tấm lòng của ta dành cho Tam lang, trời đất có thể soi xét." Cố phu nhân nói đến đây thì bắt đầu rơi lệ. Vạn Phúc từng kể cho ta nghe, mẹ của Tam công tử c.h.ế.t khi sinh chàng, cha lại mất trong một tai nạn trên biển khi chàng lên mười. Chàng cô đơn, cả gia sản tuy do Cố phu nhân nắm giữ nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân, đáng thương nhất vẫn là thân thể yếu đuối, mỗi năm đến mùa đông đều có lời đồn đại về cái c.h.ế.t của chàng lan truyền khắp kinh thành. Chỉ là lời đồn, nhưng cũng mang theo ý xấu và những suy đoán ác ý. Trên đường về Tây Viện, ta dừng lại ở hành lang nơi hôm trước bà mối đã cõng ta qua, ngay tại nơi một cành mai đỏ rực rơi xuống người ta. Dường như đó là sự dẫn lối vô hình. "Một nhành mai nở trong góc tường, cô đơn nở giữa giá rét." Ta chẳng học hành gì nhiều, chỉ thuộc mỗi câu thơ đơn giản đó, rồi bỗng nhiên thốt ra. Phía sau bỗng vang lên tiếng cười nhẹ của một nữ tử, hẳn là cười nhạo sự nông cạn của ta. Ta quay đầu lại, *****ên trông thấy một công tử áo trắng, tóc dài buộc gọn, khuôn mặt tươi tắn như gió xuân, dường như khắp người đều toát ra ánh sáng. Nữ tử kia nấp sau lưng hắn, khẽ hỏi: "Đây là cô nương được gả về để xung hỉ cho Tam ca sao?" Có lẽ nhận ra lời này không hay, ánh mắt của vị công tử áo trắng liền hạ xuống, khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đã chứa đựng nụ cười nhẹ nhàng: "Ta là Cố Chiêu, bái kiến Tam tẩu." Cố Chiêu chính là tứ công tử do Cố phu nhân sinh ra, nghe nói hiện tại đang làm việc ở Bộ Lại, cũng là hoàng thân quốc thích, chẳng trách lại có phần cao quý như vậy. Nữ tử sau lưng Cố Chiêu vừa định tự giới thiệu, ta đã lui lại một bước để tránh mặt họ: "Phu nhân đang chờ hai vị ở tiền đường, thật thất lễ." Khi ta đã đi xa, vẫn nghe thấy giọng nữ tử kia tức giận trách móc: "Đúng là thôn nữ không có giáo dưỡng." Cố Chiêu khẽ trách: "Đủ rồi."

Ta nhất thời lặng lời, quay lại nhìn Vạn Phúc, hắn nói: "Công tử mắc bệnh lạ, lúc tỉnh lúc mê, thời gian gần đây càng mê man nhiều hơn, tỉnh lại càng ít. Cả nửa năm nay đều dựa vào thuốc và canh để duy trì sự sống. Đại phu nói, e rằng có lần mê man sẽ không tỉnh lại nữa."

 

Nghĩ đến vị công tử đoan chính, tuấn tú này nhưng chẳng còn sống được bao lâu, lòng ta trỗi dậy một niềm thương xót. Ta bước đến bên giường, nhẹ nhàng xoa cổ tay chàng qua lớp áo, khẽ thì thầm: "Tam công tử hôm nay đã cưới vợ, từ nay ta và chàng hoạn nạn có nhau, nếu chàng nghe thấy, hãy mau tỉnh lại. Hai chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, sau này có xuống hoàng tuyền, còn biết mà nhận nhau."

 

Ta bảo Vạn Phúc mang rượu giao bôi từ tân phòng đến, ta dùng đầu ngón tay chấm một chút rượu bôi lên đôi môi hồng nhạt của tam công tử. Không biết có phải ta ảo giác hay không, nhưng dường như ta thấy rượu chầm chậm thấm vào giữa hai bờ môi.

 

Ta cầm hai chén rượu mà Vạn Phúc đã rót sẵn, uống cạn trong hai ngụm.

 

Hơi men khiến mắt ta nóng lên, ta quay lại nhìn Cố Yến. Ánh nến hắt lên khuôn mặt chàng, khiến dung mạo tuyệt mỹ càng trở nên mờ ảo, đầy vẻ thương tâm.

 

"Tam công tử, lễ đã thành. Ta tên là Tiết Minh Nguyệt, chàng nhớ chưa?"

 

 

Vạn Phúc đổi lời: "Thiếu phu nhân, đêm lạnh, người nên về phòng nghỉ ngơi sớm."

 

"Đã là phu thê, tam công tử cũng không còn cô đơn nữa. Giữa vợ chồng không có lý nào lại ngủ riêng. Tam công tử bệnh nặng, không tiện di chuyển, phiền ngươi tìm cho ta một chiếc ghế mềm có thể nằm được. Từ nay về sau, ta sẽ ngủ ở đây, đêm đến ta sẽ chăm sóc ngài ấy, ngươi cũng có thể yên tâm mà ngủ ngon."

 

Thân hình gầy gò của Vạn Phúc khẽ cứng lại trong chốc lát, đôi mắt đột nhiên ánh lên những giọt lệ lấp lánh, hắn liên tục đáp: "Được, được."

 

 

Đến ngày thứ mười sau khi thành hôn, ta cuối cùng cũng gặp được chủ mẫu của nhà họ Cố - Mẫn Vinh Quận chúa.

 

Bà quản sự họ Trương dẫn ta vào một viện rộng lớn, đình đài lầu các phảng phất chút phong vị hoàng cung.

 

Mùa thu đến, hương quế tỏa ngát khắp nơi, hòa quyện với mùi trầm hương từ đỉnh đồng ở giữa nhà, tạo nên một không khí khác lạ.

 

Cố phu nhân ngồi trên ghế chủ vị, hai bên còn có mấy bà phu nhân ăn mặc sang trọng ngồi đối diện. Trương ma ma lần lượt giới thiệu từng người, ta cũng chẳng nhớ nổi, ai bảo gọi thế nào thì ta gọi theo thế ấy.

 

"Có nghe nói là thôn nữ chạy nạn từ biên ngoại đến, nhưng cũng không đến nỗi thô thiển như đã nghĩ. Đúng là hơi thiệt thòi cho Tam lang, nhưng nhìn cũng tạm ổn."

 

"Đã xem qua bát tự, mệnh cách của cô và Tam lang rất hợp, đối với bệnh tình của Tam lang cũng có phần bổ trợ."

 

Cố Yến tàn tật lại mắc bệnh quái ác không sống được bao lâu, việc xung hỉ cũng chỉ là cái cớ, tất nhiên không thể để những cô nương tốt đẹp ở kinh thành phải chịu thiệt thòi.

 

Điều này ta cũng tự mình hiểu rõ.

 

"Đủ rồi, đừng có thì thầm sau lưng." Cố phu nhân lên tiếng, rồi quay sang ta vẫy tay: "Tên là Minh Nguyệt phải không?"

 

Ta hành lễ, người bên cạnh bật cười, ta cũng không rõ họ cười cái gì. Ta chẳng hiểu quy củ của những nhà quyền quý, có lễ là được mà?

 

"Hồi phu nhân, thiếp họ Tiết, tên Minh Nguyệt."

 

Cố phu nhân gọi Trương ma ma mang đến một hộp gấm, nói đó là lễ gặp mặt giữa mẹ chồng và con dâu. Ta không có nha hoàn đi theo, chỉ có thể tự mình ôm lấy nó vào tay.

 

Cố phu nhân lại căn dặn thêm vài điều, bảo ta và Tam công tử phải sống hòa thuận, tôn kính nhau. Tất nhiên ta miệng đáp vâng dạ, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng người đang nằm cứng đờ kia thì ta có cãi nhau với chàng ấy được sao.

 

"Mẹ của Tam lang mất sớm, cha nó cũng... Ta đã hứa với lão phu nhân rằng sẽ xem Tam lang như con ruột, cuối cùng là ta không làm tròn bổn phận, để người ngoài bàn tán, nhưng tấm lòng của ta dành cho Tam lang, trời đất có thể soi xét."

 

Cố phu nhân nói đến đây thì bắt đầu rơi lệ.

 

Vạn Phúc từng kể cho ta nghe, mẹ của Tam công tử c.h.ế.t khi sinh chàng, cha lại mất trong một tai nạn trên biển khi chàng lên mười. Chàng cô đơn, cả gia sản tuy do Cố phu nhân nắm giữ nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân, đáng thương nhất vẫn là thân thể yếu đuối, mỗi năm đến mùa đông đều có lời đồn đại về cái c.h.ế.t của chàng lan truyền khắp kinh thành.

 

Chỉ là lời đồn, nhưng cũng mang theo ý xấu và những suy đoán ác ý.

 

Trên đường về Tây Viện, ta dừng lại ở hành lang nơi hôm trước bà mối đã cõng ta qua, ngay tại nơi một cành mai đỏ rực rơi xuống người ta.

 

Dường như đó là sự dẫn lối vô hình.

 

"Một nhành mai nở trong góc tường, cô đơn nở giữa giá rét."

 

Ta chẳng học hành gì nhiều, chỉ thuộc mỗi câu thơ đơn giản đó, rồi bỗng nhiên thốt ra.

 

Phía sau bỗng vang lên tiếng cười nhẹ của một nữ tử, hẳn là cười nhạo sự nông cạn của ta.

 

Ta quay đầu lại, *****ên trông thấy một công tử áo trắng, tóc dài buộc gọn, khuôn mặt tươi tắn như gió xuân, dường như khắp người đều toát ra ánh sáng.

 

Nữ tử kia nấp sau lưng hắn, khẽ hỏi: "Đây là cô nương được gả về để xung hỉ cho Tam ca sao?"

 

Có lẽ nhận ra lời này không hay, ánh mắt của vị công tử áo trắng liền hạ xuống, khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đã chứa đựng nụ cười nhẹ nhàng: "Ta là Cố Chiêu, bái kiến Tam tẩu."

 

Cố Chiêu chính là tứ công tử do Cố phu nhân sinh ra, nghe nói hiện tại đang làm việc ở Bộ Lại, cũng là hoàng thân quốc thích, chẳng trách lại có phần cao quý như vậy.

 

Nữ tử sau lưng Cố Chiêu vừa định tự giới thiệu, ta đã lui lại một bước để tránh mặt họ: "Phu nhân đang chờ hai vị ở tiền đường, thật thất lễ."

 

Khi ta đã đi xa, vẫn nghe thấy giọng nữ tử kia tức giận trách móc: "Đúng là thôn nữ không có giáo dưỡng."

 

Cố Chiêu khẽ trách: "Đủ rồi."

Minh Nguyệt YếnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường01   Thẩm nương bán ta với giá ba mươi lượng, Vương bà bà nói vì đường đến kinh thành xa xôi, nên bồi thêm cho ta năm lượng.     Ta cầm năm lượng bạc ít ỏi của mình, qua tay một bà mối khác, rồi theo đến nhà họ Cố.   Nhà họ Cố vốn là danh gia vọng tộc, nghe nói đến đời tam công tử Cố Yến mới suy tàn, hiện nay mọi việc trong nhà đều do Cố phu nhân làm chủ.   Nhưng Cố phu nhân không phải mẹ ruột của tam công tử, bà là Mẫn Vinh Quận chúa, con gái của Cửu vương gia đã khuất, cũng là đường cô của đương kim Thánh thượng.   Trên đường đi, bà mối kể rất nhiều, tất cả đều để cho ta hiểu nhà họ Cố không tầm thường, cuộc hôn nhân này dù sao ta cũng được lợi.   Trong cuộc hôn nhân này, cả ta và tam công tử đều chỉ là những món đồ bị người khác sắp đặt, những kẻ thực sự có lợi chỉ có Vương bà bà, bà mối và thẩm nương của ta.   Vì lo cho tương lai của mình, ta chẳng còn tâm trí để đáp lại.   Khi vào phủ, ta lập tức được một bà lão quản sự đưa đến Tây Viện, nói đó là nơi ở của tam công tử, từ nay ta… Ta nhất thời lặng lời, quay lại nhìn Vạn Phúc, hắn nói: "Công tử mắc bệnh lạ, lúc tỉnh lúc mê, thời gian gần đây càng mê man nhiều hơn, tỉnh lại càng ít. Cả nửa năm nay đều dựa vào thuốc và canh để duy trì sự sống. Đại phu nói, e rằng có lần mê man sẽ không tỉnh lại nữa." Nghĩ đến vị công tử đoan chính, tuấn tú này nhưng chẳng còn sống được bao lâu, lòng ta trỗi dậy một niềm thương xót. Ta bước đến bên giường, nhẹ nhàng xoa cổ tay chàng qua lớp áo, khẽ thì thầm: "Tam công tử hôm nay đã cưới vợ, từ nay ta và chàng hoạn nạn có nhau, nếu chàng nghe thấy, hãy mau tỉnh lại. Hai chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, sau này có xuống hoàng tuyền, còn biết mà nhận nhau." Ta bảo Vạn Phúc mang rượu giao bôi từ tân phòng đến, ta dùng đầu ngón tay chấm một chút rượu bôi lên đôi môi hồng nhạt của tam công tử. Không biết có phải ta ảo giác hay không, nhưng dường như ta thấy rượu chầm chậm thấm vào giữa hai bờ môi. Ta cầm hai chén rượu mà Vạn Phúc đã rót sẵn, uống cạn trong hai ngụm. Hơi men khiến mắt ta nóng lên, ta quay lại nhìn Cố Yến. Ánh nến hắt lên khuôn mặt chàng, khiến dung mạo tuyệt mỹ càng trở nên mờ ảo, đầy vẻ thương tâm. "Tam công tử, lễ đã thành. Ta tên là Tiết Minh Nguyệt, chàng nhớ chưa?"  Vạn Phúc đổi lời: "Thiếu phu nhân, đêm lạnh, người nên về phòng nghỉ ngơi sớm." "Đã là phu thê, tam công tử cũng không còn cô đơn nữa. Giữa vợ chồng không có lý nào lại ngủ riêng. Tam công tử bệnh nặng, không tiện di chuyển, phiền ngươi tìm cho ta một chiếc ghế mềm có thể nằm được. Từ nay về sau, ta sẽ ngủ ở đây, đêm đến ta sẽ chăm sóc ngài ấy, ngươi cũng có thể yên tâm mà ngủ ngon." Thân hình gầy gò của Vạn Phúc khẽ cứng lại trong chốc lát, đôi mắt đột nhiên ánh lên những giọt lệ lấp lánh, hắn liên tục đáp: "Được, được."  Đến ngày thứ mười sau khi thành hôn, ta cuối cùng cũng gặp được chủ mẫu của nhà họ Cố - Mẫn Vinh Quận chúa. Bà quản sự họ Trương dẫn ta vào một viện rộng lớn, đình đài lầu các phảng phất chút phong vị hoàng cung. Mùa thu đến, hương quế tỏa ngát khắp nơi, hòa quyện với mùi trầm hương từ đỉnh đồng ở giữa nhà, tạo nên một không khí khác lạ. Cố phu nhân ngồi trên ghế chủ vị, hai bên còn có mấy bà phu nhân ăn mặc sang trọng ngồi đối diện. Trương ma ma lần lượt giới thiệu từng người, ta cũng chẳng nhớ nổi, ai bảo gọi thế nào thì ta gọi theo thế ấy. "Có nghe nói là thôn nữ chạy nạn từ biên ngoại đến, nhưng cũng không đến nỗi thô thiển như đã nghĩ. Đúng là hơi thiệt thòi cho Tam lang, nhưng nhìn cũng tạm ổn." "Đã xem qua bát tự, mệnh cách của cô và Tam lang rất hợp, đối với bệnh tình của Tam lang cũng có phần bổ trợ." Cố Yến tàn tật lại mắc bệnh quái ác không sống được bao lâu, việc xung hỉ cũng chỉ là cái cớ, tất nhiên không thể để những cô nương tốt đẹp ở kinh thành phải chịu thiệt thòi. Điều này ta cũng tự mình hiểu rõ. "Đủ rồi, đừng có thì thầm sau lưng." Cố phu nhân lên tiếng, rồi quay sang ta vẫy tay: "Tên là Minh Nguyệt phải không?" Ta hành lễ, người bên cạnh bật cười, ta cũng không rõ họ cười cái gì. Ta chẳng hiểu quy củ của những nhà quyền quý, có lễ là được mà? "Hồi phu nhân, thiếp họ Tiết, tên Minh Nguyệt." Cố phu nhân gọi Trương ma ma mang đến một hộp gấm, nói đó là lễ gặp mặt giữa mẹ chồng và con dâu. Ta không có nha hoàn đi theo, chỉ có thể tự mình ôm lấy nó vào tay. Cố phu nhân lại căn dặn thêm vài điều, bảo ta và Tam công tử phải sống hòa thuận, tôn kính nhau. Tất nhiên ta miệng đáp vâng dạ, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng người đang nằm cứng đờ kia thì ta có cãi nhau với chàng ấy được sao. "Mẹ của Tam lang mất sớm, cha nó cũng... Ta đã hứa với lão phu nhân rằng sẽ xem Tam lang như con ruột, cuối cùng là ta không làm tròn bổn phận, để người ngoài bàn tán, nhưng tấm lòng của ta dành cho Tam lang, trời đất có thể soi xét." Cố phu nhân nói đến đây thì bắt đầu rơi lệ. Vạn Phúc từng kể cho ta nghe, mẹ của Tam công tử c.h.ế.t khi sinh chàng, cha lại mất trong một tai nạn trên biển khi chàng lên mười. Chàng cô đơn, cả gia sản tuy do Cố phu nhân nắm giữ nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân, đáng thương nhất vẫn là thân thể yếu đuối, mỗi năm đến mùa đông đều có lời đồn đại về cái c.h.ế.t của chàng lan truyền khắp kinh thành. Chỉ là lời đồn, nhưng cũng mang theo ý xấu và những suy đoán ác ý. Trên đường về Tây Viện, ta dừng lại ở hành lang nơi hôm trước bà mối đã cõng ta qua, ngay tại nơi một cành mai đỏ rực rơi xuống người ta. Dường như đó là sự dẫn lối vô hình. "Một nhành mai nở trong góc tường, cô đơn nở giữa giá rét." Ta chẳng học hành gì nhiều, chỉ thuộc mỗi câu thơ đơn giản đó, rồi bỗng nhiên thốt ra. Phía sau bỗng vang lên tiếng cười nhẹ của một nữ tử, hẳn là cười nhạo sự nông cạn của ta. Ta quay đầu lại, *****ên trông thấy một công tử áo trắng, tóc dài buộc gọn, khuôn mặt tươi tắn như gió xuân, dường như khắp người đều toát ra ánh sáng. Nữ tử kia nấp sau lưng hắn, khẽ hỏi: "Đây là cô nương được gả về để xung hỉ cho Tam ca sao?" Có lẽ nhận ra lời này không hay, ánh mắt của vị công tử áo trắng liền hạ xuống, khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đã chứa đựng nụ cười nhẹ nhàng: "Ta là Cố Chiêu, bái kiến Tam tẩu." Cố Chiêu chính là tứ công tử do Cố phu nhân sinh ra, nghe nói hiện tại đang làm việc ở Bộ Lại, cũng là hoàng thân quốc thích, chẳng trách lại có phần cao quý như vậy. Nữ tử sau lưng Cố Chiêu vừa định tự giới thiệu, ta đã lui lại một bước để tránh mặt họ: "Phu nhân đang chờ hai vị ở tiền đường, thật thất lễ." Khi ta đã đi xa, vẫn nghe thấy giọng nữ tử kia tức giận trách móc: "Đúng là thôn nữ không có giáo dưỡng." Cố Chiêu khẽ trách: "Đủ rồi."

Chương 2: Chương 2