01 Thẩm nương bán ta với giá ba mươi lượng, Vương bà bà nói vì đường đến kinh thành xa xôi, nên bồi thêm cho ta năm lượng. Ta cầm năm lượng bạc ít ỏi của mình, qua tay một bà mối khác, rồi theo đến nhà họ Cố. Nhà họ Cố vốn là danh gia vọng tộc, nghe nói đến đời tam công tử Cố Yến mới suy tàn, hiện nay mọi việc trong nhà đều do Cố phu nhân làm chủ. Nhưng Cố phu nhân không phải mẹ ruột của tam công tử, bà là Mẫn Vinh Quận chúa, con gái của Cửu vương gia đã khuất, cũng là đường cô của đương kim Thánh thượng. Trên đường đi, bà mối kể rất nhiều, tất cả đều để cho ta hiểu nhà họ Cố không tầm thường, cuộc hôn nhân này dù sao ta cũng được lợi. Trong cuộc hôn nhân này, cả ta và tam công tử đều chỉ là những món đồ bị người khác sắp đặt, những kẻ thực sự có lợi chỉ có Vương bà bà, bà mối và thẩm nương của ta. Vì lo cho tương lai của mình, ta chẳng còn tâm trí để đáp lại. Khi vào phủ, ta lập tức được một bà lão quản sự đưa đến Tây Viện, nói đó là nơi ở của tam công tử, từ nay ta…
Chương 12: Chương 12
Minh Nguyệt YếnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường01 Thẩm nương bán ta với giá ba mươi lượng, Vương bà bà nói vì đường đến kinh thành xa xôi, nên bồi thêm cho ta năm lượng. Ta cầm năm lượng bạc ít ỏi của mình, qua tay một bà mối khác, rồi theo đến nhà họ Cố. Nhà họ Cố vốn là danh gia vọng tộc, nghe nói đến đời tam công tử Cố Yến mới suy tàn, hiện nay mọi việc trong nhà đều do Cố phu nhân làm chủ. Nhưng Cố phu nhân không phải mẹ ruột của tam công tử, bà là Mẫn Vinh Quận chúa, con gái của Cửu vương gia đã khuất, cũng là đường cô của đương kim Thánh thượng. Trên đường đi, bà mối kể rất nhiều, tất cả đều để cho ta hiểu nhà họ Cố không tầm thường, cuộc hôn nhân này dù sao ta cũng được lợi. Trong cuộc hôn nhân này, cả ta và tam công tử đều chỉ là những món đồ bị người khác sắp đặt, những kẻ thực sự có lợi chỉ có Vương bà bà, bà mối và thẩm nương của ta. Vì lo cho tương lai của mình, ta chẳng còn tâm trí để đáp lại. Khi vào phủ, ta lập tức được một bà lão quản sự đưa đến Tây Viện, nói đó là nơi ở của tam công tử, từ nay ta… Trước khi rời đi, bà hỏi ta có phải theo họ mẹ không. Ta cảm thấy câu hỏi đó thật kỳ lạ, suốt đường trở về Tây Viện, lòng ta nặng trĩu. Cố Yến rất tinh ý. Trong thời gian chúng ta sống cùng nhau, chàng luôn chú ý đến cảm xúc của ta. Khi ta ngồi cạnh lò lửa chuẩn bị thảo dược, chàng từ phía sau ôm lấy ta, nhẹ nhàng hỏi han. Ta không biết giải thích thế nào, lại sợ chỉ là tưởng tượng của bản thân mà khiến chàng lo lắng, nên vội tìm một lý do khác để khỏa lấp. Cố Yến ôm lấy ta, thủ thỉ một lúc, rồi đưa cho ta một chiếc chìa khóa và một bức thư. "Đây là chìa khóa của kho bạc ở Tây Viện, nằm sau bức tường phía sau tủ áo của nàng. Bên trong có đủ bạc để nàng sống sung túc cả đời." "Và đây là thư hòa ly ta viết cho nàng. Nếu một ngày nào đó ta ngã bệnh và không thể tỉnh lại, nàng không cần đợi đến lúc ta trút hơi thở cuối cùng, cứ cầm thư và bạc rời khỏi nhà họ Cố." Ta giả vờ như không nghe, tập trung vào công việc trong tay. "Nguyệt nhi, đừng giận. Cuộc sống vô thường, ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho nàng." "Nguyệt nhi..." Chưa đợi Cố Yến nói xong, ta quay lại ôm chàng và bắt đầu hôn. Ban đầu, ta quỳ xuống hôn chàng. Sau khi ta khiến chàng bị kích động, chàng liền nhấc bổng ta lên, để ta ngồi lên đùi chàng. Cố Yến từ từ chiếm thế chủ động, bắt đầu cắn mút đôi môi ta, bàn tay luồn vào áo ta, vu.ốt ve và *****. Ta cũng bắt chước Cố Yến, kéo áo chàng ra, luồn tay vào trong. Ngực chàng nóng hổi, săn chắc. Ta chỉ mới chạm nhẹ, chàng đã không chịu nổi mà cắn một cái lên cổ ta. Lúc đó, ta lại cảm thấy có thứ gì đó bên dưới bắt đầu chuyển động, vẫn là cái cảm giác tê tê ngứa ngáy đó. Ta áp mũi vào Cố Yến, hỏi nhỏ: "Cái gì đang động vậy?" "Nguyệt nhi..." Cố Yến thở dài một hơi, nắm tay ta đặt xuống giữa hai chân chàng. Chúng ta đối mắt nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta liền hiểu ra mọi chuyện. Nóng như lửa. Hóa ra chàng ‘đứng’ được. Ta bỗng chốc tỉnh táo, cảm giác h.am mu.ốn vừa dâng trào liền từ từ lắng xuống. Ta mềm nhũn trong vòng tay Cố Yến, bật khóc nức nở: "Chàng nói sẽ làm chỗ dựa cho thiếp, sao lại có thể viết thư hòa ly?" "Nguyệt nhi, ta sợ một ngày nào đó..." "Sẽ không có ngày đó. Nếu thật có, chàng cũng không cần lo cho thiếp, thiếp sẽ đi cùng chàng." Cơ thể Cố Yến đột nhiên cứng đờ, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt chàng, nhưng mặt chàng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: "Ta không cho phép. Nếu nàng dám làm vậy, ta sẽ giả vờ không quen biết nàng trên đường hoàng tuyền." "Nếu chàng dám không nhận ta, ta sẽ hóa thành lệ quỷ bám lấy chàng đời đời kiếp kiếp, không cho chàng yên ổn." Cố Yến bất lực thở dài: "Ta không thắng nổi nàng." Chàng ngả người dựa vào ghế, n.g.ự.c phập phồng nhẹ, trên khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi và vệt đỏ. Chàng lại nắm tay ta, đưa xuống nơi eo hông. "Nguyệt nhi, chuyện khác để sau đi. Giờ ta chỉ muốn... chỉ muốn..." Lời của Cố Yến còn chưa dứt thì từ bên ngoài vang lên một tiếng "bùm" lớn, rồi tiếng Vạn Phúc reo hò vui mừng: "Công tử, thiếu phu nhân, mau ra xem pháo hoa!" Ta rút tay ra khỏi tay Cố Yến. Khuôn mặt chàng trông như vừa bị gió lạnh thổi qua, không còn chút máu, thậm chí có chút uất ức. Ta đẩy chàng ra ngoài: "Đi xem pháo hoa." Từ khi ta lớn đến giờ, chưa từng được thấy pháo hoa rực rỡ như vậy. Cả Vạn Phúc cũng thế, chúng ta đứng trong sân mà vui vẻ ngắm pháo hoa, thi thoảng lại có những tiếng nổ lớn và hình dạng pháo hoa đẹp mắt, khiến chúng ta hào hứng vỗ tay, nhảy cẫng lên. Khi ta quay lại nhìn Cố Yến, chàng cũng đang nhìn về hướng pháo hoa bừng nở. Lông mày chàng hơi nhíu lại, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia lo lắng thoáng qua, đôi môi chàng mấp máy, hình như nói hai từ "hoàng cung." 13 Sau đêm giao thừa, Cố Yến bảo Vạn Phúc mang đến một chiếc ghế mềm, chàng muốn ngủ trên đó. Giữa chúng ta dường như có một khoảng cách khó nói thành lời. Ta suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc kết luận rằng lỗi là ở ta. Rốt cuộc ta đã hiểu lầm Cố Yến không làm được. Trong lòng ta, ta coi chàng là người đàn ông của ta, nhưng khi ở trong chăn, ta lại không thật sự xem chàng là một người đàn ông. Ta luôn nghĩ rằng đàn ông thật đáng sợ. Năm xưa biểu ca ta cũng vì chuyện đó mà muốn bắt nạt ta. Nghe lời Vương bà, ta từng hy vọng Cố Yến thật sự không làm được. Là thê tử của Cố Yến mà nghĩ như vậy, quả thực là đáng tội chết. Những ngày đó, ta vắt óc nghĩ đủ cách để làm Cố Yến vui. Nhưng chàng cứ lờ ta đi, hoặc lấy cớ đọc sách viết chữ để ở lại thư phòng. Vạn Phúc cũng lo lắng thay ta. Hắn mang đến cho ta một cái ghế đẩu, để ta ngồi trước cửa sổ thư phòng. Ta cắn đầu bút, viết nháp mấy tờ giấy, cuối cùng vẽ một cái đầu lợn tròn trịa, rồi đút qua khe cửa. Quả nhiên, bên trong vang lên tiếng cười khẽ "phụt."
Trước khi rời đi, bà hỏi ta có phải theo họ mẹ không.
Ta cảm thấy câu hỏi đó thật kỳ lạ, suốt đường trở về Tây Viện, lòng ta nặng trĩu.
Cố Yến rất tinh ý. Trong thời gian chúng ta sống cùng nhau, chàng luôn chú ý đến cảm xúc của ta. Khi ta ngồi cạnh lò lửa chuẩn bị thảo dược, chàng từ phía sau ôm lấy ta, nhẹ nhàng hỏi han. Ta không biết giải thích thế nào, lại sợ chỉ là tưởng tượng của bản thân mà khiến chàng lo lắng, nên vội tìm một lý do khác để khỏa lấp.
Cố Yến ôm lấy ta, thủ thỉ một lúc, rồi đưa cho ta một chiếc chìa khóa và một bức thư.
"Đây là chìa khóa của kho bạc ở Tây Viện, nằm sau bức tường phía sau tủ áo của nàng. Bên trong có đủ bạc để nàng sống sung túc cả đời."
"Và đây là thư hòa ly ta viết cho nàng. Nếu một ngày nào đó ta ngã bệnh và không thể tỉnh lại, nàng không cần đợi đến lúc ta trút hơi thở cuối cùng, cứ cầm thư và bạc rời khỏi nhà họ Cố."
Ta giả vờ như không nghe, tập trung vào công việc trong tay.
"Nguyệt nhi, đừng giận. Cuộc sống vô thường, ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho nàng."
"Nguyệt nhi..."
Chưa đợi Cố Yến nói xong, ta quay lại ôm chàng và bắt đầu hôn.
Ban đầu, ta quỳ xuống hôn chàng. Sau khi ta khiến chàng bị kích động, chàng liền nhấc bổng ta lên, để ta ngồi lên đùi chàng. Cố Yến từ từ chiếm thế chủ động, bắt đầu cắn mút đôi môi ta, bàn tay luồn vào áo ta, vu.ốt ve và *****.
Ta cũng bắt chước Cố Yến, kéo áo chàng ra, luồn tay vào trong. Ngực chàng nóng hổi, săn chắc. Ta chỉ mới chạm nhẹ, chàng đã không chịu nổi mà cắn một cái lên cổ ta.
Lúc đó, ta lại cảm thấy có thứ gì đó bên dưới bắt đầu chuyển động, vẫn là cái cảm giác tê tê ngứa ngáy đó. Ta áp mũi vào Cố Yến, hỏi nhỏ: "Cái gì đang động vậy?"
"Nguyệt nhi..." Cố Yến thở dài một hơi, nắm tay ta đặt xuống giữa hai chân chàng.
Chúng ta đối mắt nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta liền hiểu ra mọi chuyện.
Nóng như lửa.
Hóa ra chàng ‘đứng’ được.
Ta bỗng chốc tỉnh táo, cảm giác h.am mu.ốn vừa dâng trào liền từ từ lắng xuống. Ta mềm nhũn trong vòng tay Cố Yến, bật khóc nức nở: "Chàng nói sẽ làm chỗ dựa cho thiếp, sao lại có thể viết thư hòa ly?"
"Nguyệt nhi, ta sợ một ngày nào đó..."
"Sẽ không có ngày đó. Nếu thật có, chàng cũng không cần lo cho thiếp, thiếp sẽ đi cùng chàng."
Cơ thể Cố Yến đột nhiên cứng đờ, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt chàng, nhưng mặt chàng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: "Ta không cho phép. Nếu nàng dám làm vậy, ta sẽ giả vờ không quen biết nàng trên đường hoàng tuyền."
"Nếu chàng dám không nhận ta, ta sẽ hóa thành lệ quỷ bám lấy chàng đời đời kiếp kiếp, không cho chàng yên ổn."
Cố Yến bất lực thở dài: "Ta không thắng nổi nàng."
Chàng ngả người dựa vào ghế, n.g.ự.c phập phồng nhẹ, trên khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi và vệt đỏ. Chàng lại nắm tay ta, đưa xuống nơi eo hông.
"Nguyệt nhi, chuyện khác để sau đi. Giờ ta chỉ muốn... chỉ muốn..."
Lời của Cố Yến còn chưa dứt thì từ bên ngoài vang lên một tiếng "bùm" lớn, rồi tiếng Vạn Phúc reo hò vui mừng: "Công tử, thiếu phu nhân, mau ra xem pháo hoa!"
Ta rút tay ra khỏi tay Cố Yến. Khuôn mặt chàng trông như vừa bị gió lạnh thổi qua, không còn chút máu, thậm chí có chút uất ức.
Ta đẩy chàng ra ngoài: "Đi xem pháo hoa."
Từ khi ta lớn đến giờ, chưa từng được thấy pháo hoa rực rỡ như vậy. Cả Vạn Phúc cũng thế, chúng ta đứng trong sân mà vui vẻ ngắm pháo hoa, thi thoảng lại có những tiếng nổ lớn và hình dạng pháo hoa đẹp mắt, khiến chúng ta hào hứng vỗ tay, nhảy cẫng lên.
Khi ta quay lại nhìn Cố Yến, chàng cũng đang nhìn về hướng pháo hoa bừng nở. Lông mày chàng hơi nhíu lại, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia lo lắng thoáng qua, đôi môi chàng mấp máy, hình như nói hai từ "hoàng cung."
13
Sau đêm giao thừa, Cố Yến bảo Vạn Phúc mang đến một chiếc ghế mềm, chàng muốn ngủ trên đó.
Giữa chúng ta dường như có một khoảng cách khó nói thành lời.
Ta suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc kết luận rằng lỗi là ở ta.
Rốt cuộc ta đã hiểu lầm Cố Yến không làm được. Trong lòng ta, ta coi chàng là người đàn ông của ta, nhưng khi ở trong chăn, ta lại không thật sự xem chàng là một người đàn ông.
Ta luôn nghĩ rằng đàn ông thật đáng sợ. Năm xưa biểu ca ta cũng vì chuyện đó mà muốn bắt nạt ta. Nghe lời Vương bà, ta từng hy vọng Cố Yến thật sự không làm được.
Là thê tử của Cố Yến mà nghĩ như vậy, quả thực là đáng tội chết.
Những ngày đó, ta vắt óc nghĩ đủ cách để làm Cố Yến vui. Nhưng chàng cứ lờ ta đi, hoặc lấy cớ đọc sách viết chữ để ở lại thư phòng.
Vạn Phúc cũng lo lắng thay ta. Hắn mang đến cho ta một cái ghế đẩu, để ta ngồi trước cửa sổ thư phòng. Ta cắn đầu bút, viết nháp mấy tờ giấy, cuối cùng vẽ một cái đầu lợn tròn trịa, rồi đút qua khe cửa.
Quả nhiên, bên trong vang lên tiếng cười khẽ "phụt."
Minh Nguyệt YếnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường01 Thẩm nương bán ta với giá ba mươi lượng, Vương bà bà nói vì đường đến kinh thành xa xôi, nên bồi thêm cho ta năm lượng. Ta cầm năm lượng bạc ít ỏi của mình, qua tay một bà mối khác, rồi theo đến nhà họ Cố. Nhà họ Cố vốn là danh gia vọng tộc, nghe nói đến đời tam công tử Cố Yến mới suy tàn, hiện nay mọi việc trong nhà đều do Cố phu nhân làm chủ. Nhưng Cố phu nhân không phải mẹ ruột của tam công tử, bà là Mẫn Vinh Quận chúa, con gái của Cửu vương gia đã khuất, cũng là đường cô của đương kim Thánh thượng. Trên đường đi, bà mối kể rất nhiều, tất cả đều để cho ta hiểu nhà họ Cố không tầm thường, cuộc hôn nhân này dù sao ta cũng được lợi. Trong cuộc hôn nhân này, cả ta và tam công tử đều chỉ là những món đồ bị người khác sắp đặt, những kẻ thực sự có lợi chỉ có Vương bà bà, bà mối và thẩm nương của ta. Vì lo cho tương lai của mình, ta chẳng còn tâm trí để đáp lại. Khi vào phủ, ta lập tức được một bà lão quản sự đưa đến Tây Viện, nói đó là nơi ở của tam công tử, từ nay ta… Trước khi rời đi, bà hỏi ta có phải theo họ mẹ không. Ta cảm thấy câu hỏi đó thật kỳ lạ, suốt đường trở về Tây Viện, lòng ta nặng trĩu. Cố Yến rất tinh ý. Trong thời gian chúng ta sống cùng nhau, chàng luôn chú ý đến cảm xúc của ta. Khi ta ngồi cạnh lò lửa chuẩn bị thảo dược, chàng từ phía sau ôm lấy ta, nhẹ nhàng hỏi han. Ta không biết giải thích thế nào, lại sợ chỉ là tưởng tượng của bản thân mà khiến chàng lo lắng, nên vội tìm một lý do khác để khỏa lấp. Cố Yến ôm lấy ta, thủ thỉ một lúc, rồi đưa cho ta một chiếc chìa khóa và một bức thư. "Đây là chìa khóa của kho bạc ở Tây Viện, nằm sau bức tường phía sau tủ áo của nàng. Bên trong có đủ bạc để nàng sống sung túc cả đời." "Và đây là thư hòa ly ta viết cho nàng. Nếu một ngày nào đó ta ngã bệnh và không thể tỉnh lại, nàng không cần đợi đến lúc ta trút hơi thở cuối cùng, cứ cầm thư và bạc rời khỏi nhà họ Cố." Ta giả vờ như không nghe, tập trung vào công việc trong tay. "Nguyệt nhi, đừng giận. Cuộc sống vô thường, ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho nàng." "Nguyệt nhi..." Chưa đợi Cố Yến nói xong, ta quay lại ôm chàng và bắt đầu hôn. Ban đầu, ta quỳ xuống hôn chàng. Sau khi ta khiến chàng bị kích động, chàng liền nhấc bổng ta lên, để ta ngồi lên đùi chàng. Cố Yến từ từ chiếm thế chủ động, bắt đầu cắn mút đôi môi ta, bàn tay luồn vào áo ta, vu.ốt ve và *****. Ta cũng bắt chước Cố Yến, kéo áo chàng ra, luồn tay vào trong. Ngực chàng nóng hổi, săn chắc. Ta chỉ mới chạm nhẹ, chàng đã không chịu nổi mà cắn một cái lên cổ ta. Lúc đó, ta lại cảm thấy có thứ gì đó bên dưới bắt đầu chuyển động, vẫn là cái cảm giác tê tê ngứa ngáy đó. Ta áp mũi vào Cố Yến, hỏi nhỏ: "Cái gì đang động vậy?" "Nguyệt nhi..." Cố Yến thở dài một hơi, nắm tay ta đặt xuống giữa hai chân chàng. Chúng ta đối mắt nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta liền hiểu ra mọi chuyện. Nóng như lửa. Hóa ra chàng ‘đứng’ được. Ta bỗng chốc tỉnh táo, cảm giác h.am mu.ốn vừa dâng trào liền từ từ lắng xuống. Ta mềm nhũn trong vòng tay Cố Yến, bật khóc nức nở: "Chàng nói sẽ làm chỗ dựa cho thiếp, sao lại có thể viết thư hòa ly?" "Nguyệt nhi, ta sợ một ngày nào đó..." "Sẽ không có ngày đó. Nếu thật có, chàng cũng không cần lo cho thiếp, thiếp sẽ đi cùng chàng." Cơ thể Cố Yến đột nhiên cứng đờ, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt chàng, nhưng mặt chàng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: "Ta không cho phép. Nếu nàng dám làm vậy, ta sẽ giả vờ không quen biết nàng trên đường hoàng tuyền." "Nếu chàng dám không nhận ta, ta sẽ hóa thành lệ quỷ bám lấy chàng đời đời kiếp kiếp, không cho chàng yên ổn." Cố Yến bất lực thở dài: "Ta không thắng nổi nàng." Chàng ngả người dựa vào ghế, n.g.ự.c phập phồng nhẹ, trên khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi và vệt đỏ. Chàng lại nắm tay ta, đưa xuống nơi eo hông. "Nguyệt nhi, chuyện khác để sau đi. Giờ ta chỉ muốn... chỉ muốn..." Lời của Cố Yến còn chưa dứt thì từ bên ngoài vang lên một tiếng "bùm" lớn, rồi tiếng Vạn Phúc reo hò vui mừng: "Công tử, thiếu phu nhân, mau ra xem pháo hoa!" Ta rút tay ra khỏi tay Cố Yến. Khuôn mặt chàng trông như vừa bị gió lạnh thổi qua, không còn chút máu, thậm chí có chút uất ức. Ta đẩy chàng ra ngoài: "Đi xem pháo hoa." Từ khi ta lớn đến giờ, chưa từng được thấy pháo hoa rực rỡ như vậy. Cả Vạn Phúc cũng thế, chúng ta đứng trong sân mà vui vẻ ngắm pháo hoa, thi thoảng lại có những tiếng nổ lớn và hình dạng pháo hoa đẹp mắt, khiến chúng ta hào hứng vỗ tay, nhảy cẫng lên. Khi ta quay lại nhìn Cố Yến, chàng cũng đang nhìn về hướng pháo hoa bừng nở. Lông mày chàng hơi nhíu lại, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia lo lắng thoáng qua, đôi môi chàng mấp máy, hình như nói hai từ "hoàng cung." 13 Sau đêm giao thừa, Cố Yến bảo Vạn Phúc mang đến một chiếc ghế mềm, chàng muốn ngủ trên đó. Giữa chúng ta dường như có một khoảng cách khó nói thành lời. Ta suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc kết luận rằng lỗi là ở ta. Rốt cuộc ta đã hiểu lầm Cố Yến không làm được. Trong lòng ta, ta coi chàng là người đàn ông của ta, nhưng khi ở trong chăn, ta lại không thật sự xem chàng là một người đàn ông. Ta luôn nghĩ rằng đàn ông thật đáng sợ. Năm xưa biểu ca ta cũng vì chuyện đó mà muốn bắt nạt ta. Nghe lời Vương bà, ta từng hy vọng Cố Yến thật sự không làm được. Là thê tử của Cố Yến mà nghĩ như vậy, quả thực là đáng tội chết. Những ngày đó, ta vắt óc nghĩ đủ cách để làm Cố Yến vui. Nhưng chàng cứ lờ ta đi, hoặc lấy cớ đọc sách viết chữ để ở lại thư phòng. Vạn Phúc cũng lo lắng thay ta. Hắn mang đến cho ta một cái ghế đẩu, để ta ngồi trước cửa sổ thư phòng. Ta cắn đầu bút, viết nháp mấy tờ giấy, cuối cùng vẽ một cái đầu lợn tròn trịa, rồi đút qua khe cửa. Quả nhiên, bên trong vang lên tiếng cười khẽ "phụt."