Tác giả:

Lý Trình Trình mở mắt ra, thấy một người đàn ông ở trước mặt, hai tay đang đặt trên cổ áo cô. Ngay lập tức, cô dùng hết sức lực toàn thân, giơ chân đá thẳng vào người đàn ông ấy. Kết quả là người đàn ông ấy ngồi phịch xuống đất, còn cô thì loạng choạng ngã sấp xuống. Nhận ra mình không phải là đối thủ của anh ta, cô vội vàng che n.g.ự.c rồi lùi lại. Cho đến khi lưng cô chạm vào một *****, không còn đường lui thì cô mới dừng lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với vẻ mặt sợ hãi. Người đàn ông có ngũ quan cương nghị, lông mày sắc bén, nhìn qua có vẻ không dễ trêu chọc. Lý Trình Trình sợ hãi vô cùng. "Cô bé, tôi không phải kẻ xấu, cô đừng sợ. Tôi chỉ muốn thay quần áo cho cô thôi. Quần áo ướt của cô, tôi vừa mới sấy khô." Người đàn ông sợ cô bé hiểu lầm, vội vàng lùi lại mấy bước, giơ tay lên, giải thích một cách lúng túng. Lý Trình Trình thấy anh thực sự không có ý định tiếp cận mình thì cũng đỡ lo lắng hơn một chút. Cô nhìn hang động trước mắt, trong hang có một đống lửa…

Chương 14: Chương 14

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô LỗTác giả: Viên CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngLý Trình Trình mở mắt ra, thấy một người đàn ông ở trước mặt, hai tay đang đặt trên cổ áo cô. Ngay lập tức, cô dùng hết sức lực toàn thân, giơ chân đá thẳng vào người đàn ông ấy. Kết quả là người đàn ông ấy ngồi phịch xuống đất, còn cô thì loạng choạng ngã sấp xuống. Nhận ra mình không phải là đối thủ của anh ta, cô vội vàng che n.g.ự.c rồi lùi lại. Cho đến khi lưng cô chạm vào một *****, không còn đường lui thì cô mới dừng lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với vẻ mặt sợ hãi. Người đàn ông có ngũ quan cương nghị, lông mày sắc bén, nhìn qua có vẻ không dễ trêu chọc. Lý Trình Trình sợ hãi vô cùng. "Cô bé, tôi không phải kẻ xấu, cô đừng sợ. Tôi chỉ muốn thay quần áo cho cô thôi. Quần áo ướt của cô, tôi vừa mới sấy khô." Người đàn ông sợ cô bé hiểu lầm, vội vàng lùi lại mấy bước, giơ tay lên, giải thích một cách lúng túng. Lý Trình Trình thấy anh thực sự không có ý định tiếp cận mình thì cũng đỡ lo lắng hơn một chút. Cô nhìn hang động trước mắt, trong hang có một đống lửa… "Quần áo của cô thế này là có chuyện gì xảy ra vậy?" Nhìn chiếc áo khoác nam này khiến lòng Bạch Đại Sơn có hơi chán ghét."Cái áo này là của một thầy giáo trong trường cho tôi mượn." Lý Trình Trình nói.Vân Mộng Hạ VũLúc chuẩn bị tiến vào thôn, hai người liền tách nhau ra mỗi người một ngả, bởi vì lúc này mọi người đều đang làm ở công xưởng, nếu để người khác nhìn thấy hai người đi cùng nhau sẽ không tốt, nên Bạch Đại Sơn bảo Lý Trình Trình vào thôn trước, còn anh sẽ đứng bên ngoài chờ một lát nữa mới về thôn.Trước tiên, Lý Trình Trình đến hang động mặc lại quần áo cũ, sau đó mang áo khoác của thầy Lâm và quần áo vừa thay ra sông giặt, sau đó đưa đến sân nhà Bạch Đại Sơn phơi khô, cuối cùng mới trở về nhà họ Lý.Người nhà họ Lý đều đã đi làm, để một mình Ngô Tú Châu ở lại trông nhà, vậy nên Lý Trình Trình cũng không có cơ hội để lấy trộm giấy khai sinh, nhưng bây giờ đối với cô tờ giấy ấy đối không phải là thứ quan trọng nhất mà thứ quan trọng nhất trong mắt cô bây giờ là tiền.Chuyện giấy khai sinh để sau cũng được, vì nhìn cái cách mà Ngô Tú Châu kéo dài hôn sự của Lý An Tâm, Lý An Nguyệt và chị kế Tô Hiểu do Hồ Quyên đưa đến, cũng đủ hiểu rằng Ngô Tú Châu không có ý định đổi họ lấy sính lễ, mà là muốn họ ở lại cái nhà này làm trâu, làm ngựa cho mấy đứa con trai của bà ta cả đời.Hiện tại cô tự do thoải mái, cho dù buổi tối cô không về nhà Ngô Tú Châu cũng không ai quan tâm, nên cô vẫn có thời gian làm những gì mình muốn, nên chuyện giấy khai sinh cô cũng không gấp gáp."Mày còn biết đường trở về sao?" Ngô Tú Châu vừa nhìn thấy Lý Trình Trình đi vào liền nhướng mày, chán ghét nhìn cô: "Mau lấy quần áo ra ngoài giặt đi, có chút việc cũng phải chờ tao nhắc nhở, bộ mày là lợn à?"Ngô Tú Châu là bà hoàng chỉ tay năm ngón của nhà họ Lý, còn những người khác đều là nô lệ của bà ta và mấy đứa con trai của bà ta.Về phần lý do tại sao những cô gái khác trong nhà họ Lý không tranh giành những công việc này với Lý Trình Trình, là vì Lý Trình Trình không được ăn cái gì cả, Ngô Tú Châu nói những ai làm việc nhẹ nhàng thì không được ăn cơm nên không ai đi tranh những công việc này với Lý Trình Trình, bọn họ đều muốn được ăn no.Lý Trình Trình cũng không nói gì, cô cầm chậu gỗ lên rồi xách sọt rời đi, bởi vì cô muốn lên núi hái trái cây rừng, lúc này mới đầu hạ, trời cũng không quá nóng nên trái cây rừng có thể để được một thời gian. Quả anh đào dại có màu vàng, một số quả có màu đỏ rất đẹp, Lý Trình Trình quyết định hôm nay sẽ hái đầy một sọt anh đào dại, vì có Bạch Đại Sơn đi cùng nên cô chỉ cần nhờ Bạch Đại Sơn mang xuống hộ cô là được.Lý Trình Trình bỏ quần áo xuống sông, lắc nhẹ trong nước vài lần, sau đó nhặt lên, vắt sạch nước rồi ném vào chậu, sau khi giặt xong một chậu quần áo liền đi lên núi hái quả dại.Gần tối Bạch San San đi học về, không thấy con gà mái già trong sân đâu, liền hỏi: "Anh cả, sao nhà chúng ta lại thiếu mất một con gà mái già rồi? Không lẽ anh hầm con gà mái già đó rồi à?" Nói xong, cô ta liền hưng phấn chạy vào bếp, nhưng lại không ngửi thấy mùi thơm của canh gà, cô không tin nổi mà mở nắp nồi ra, khi chắc chắn trong nồi không có gì cả, cô không vui gào lên: "Gà mái già đâu? Canh gà đâu?"Bạch Đại Sơn ném nông cụ trong tay xuống đất: "Em quát ai vậy hả? Anh có nợ em cái gì sao?"Bạch San San nghe anh nói vậy thì rụt cổ lại theo bản năng, toàn bộ tiền bạc trong nhà đều cấp hết cho cô ta, mấy người anh trai đều nhường hết lại cho cô ta.Thật ra mọi người không ai nợ cô ta cái gì cả vậy nên cô ta cũng không có quyền la mắng ai."Con gà mái già bị chồn cắn c.h.ế.t rồi." Bạch Đại Sơn nhặt nông cụ lên và dùng một chiếc búa nhỏ gõ nó."Vậy con gà mái già đó đâu? Chồn không phải chỉ uống m.á.u sao?" Bạch San San vẫn chưa chịu từ bỏ, đó là gà mái già đó, cô ta chỉ vừa nghĩ đến thôi là đã ***** miếng rồi, sao có thể bỏ lỡ như vậy được?"Làm sao anh biết được? Muốn biết thì tự mình đi hỏi con chồn đi." Bạch Đại Sơn sửa chữa nông cụ ở trong sân, thấy hiệu quả không tệ nên nói với Bạch San San: "Anh còn phải đến xưởng làm việc thêm ba tiếng nữa. Từ giờ trở đi, em sẽ là người nấu cơm chiều cho cả nhà, chúng ta nuôi em lớn như vậy còn cho em ăn học đến tận bây giờ, chúng ta không nợ em cái gì cả."Cô ta bây giờ đã là một cô gái mười tám tuổi, thành tích học tập không tốt, còn không giỏi việc nhà, những người cùng tuổi với cô ta bây giờ đều biết sinh con rồi, còn cô ta lại chỉ giỏi ăn giỏi uống của anh trai còn không biết nói một lời tốt đẹp nào cho anh trai.Cảm giác như mọi thứ tốt đẹp anh làm cho cô ta đều lọt vào bụng chó hết rồi.Dù cho giúp đỡ một người xa lạ, ít nhất người ta còn biết nói một câu cảm ơn!"Anh cả..." Bạch San San không tình nguyện kêu một tiếng, nhưng Bạch Đại Sơn chỉ để lại cho cô cái lưng càng ngày càng xa.Ban ngày Lý Trình Trình đã mang quần áo đã giặt về nhà họ Lý để phơi trên sào tre, sau đó xách sọt ra ngoài làm bộ làm tịch đào rau dại.Sau đó cô phải dùng lá cây gói quả dâu và anh đào lại rồi mang đến hang động, cô không có đồng hồ nên không biết thời gian, cô bận rộn đến nỗi không để ý trời đã tối.

"Quần áo của cô thế này là có chuyện gì xảy ra vậy?" Nhìn chiếc áo khoác nam này khiến lòng Bạch Đại Sơn có hơi chán ghét.

"Cái áo này là của một thầy giáo trong trường cho tôi mượn." Lý Trình Trình nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc chuẩn bị tiến vào thôn, hai người liền tách nhau ra mỗi người một ngả, bởi vì lúc này mọi người đều đang làm ở công xưởng, nếu để người khác nhìn thấy hai người đi cùng nhau sẽ không tốt, nên Bạch Đại Sơn bảo Lý Trình Trình vào thôn trước, còn anh sẽ đứng bên ngoài chờ một lát nữa mới về thôn.

Trước tiên, Lý Trình Trình đến hang động mặc lại quần áo cũ, sau đó mang áo khoác của thầy Lâm và quần áo vừa thay ra sông giặt, sau đó đưa đến sân nhà Bạch Đại Sơn phơi khô, cuối cùng mới trở về nhà họ Lý.

Người nhà họ Lý đều đã đi làm, để một mình Ngô Tú Châu ở lại trông nhà, vậy nên Lý Trình Trình cũng không có cơ hội để lấy trộm giấy khai sinh, nhưng bây giờ đối với cô tờ giấy ấy đối không phải là thứ quan trọng nhất mà thứ quan trọng nhất trong mắt cô bây giờ là tiền.

Chuyện giấy khai sinh để sau cũng được, vì nhìn cái cách mà Ngô Tú Châu kéo dài hôn sự của Lý An Tâm, Lý An Nguyệt và chị kế Tô Hiểu do Hồ Quyên đưa đến, cũng đủ hiểu rằng Ngô Tú Châu không có ý định đổi họ lấy sính lễ, mà là muốn họ ở lại cái nhà này làm trâu, làm ngựa cho mấy đứa con trai của bà ta cả đời.

Hiện tại cô tự do thoải mái, cho dù buổi tối cô không về nhà Ngô Tú Châu cũng không ai quan tâm, nên cô vẫn có thời gian làm những gì mình muốn, nên chuyện giấy khai sinh cô cũng không gấp gáp.

"Mày còn biết đường trở về sao?" Ngô Tú Châu vừa nhìn thấy Lý Trình Trình đi vào liền nhướng mày, chán ghét nhìn cô: "Mau lấy quần áo ra ngoài giặt đi, có chút việc cũng phải chờ tao nhắc nhở, bộ mày là lợn à?"

Ngô Tú Châu là bà hoàng chỉ tay năm ngón của nhà họ Lý, còn những người khác đều là nô lệ của bà ta và mấy đứa con trai của bà ta.

Về phần lý do tại sao những cô gái khác trong nhà họ Lý không tranh giành những công việc này với Lý Trình Trình, là vì Lý Trình Trình không được ăn cái gì cả, Ngô Tú Châu nói những ai làm việc nhẹ nhàng thì không được ăn cơm nên không ai đi tranh những công việc này với Lý Trình Trình, bọn họ đều muốn được ăn no.

Lý Trình Trình cũng không nói gì, cô cầm chậu gỗ lên rồi xách sọt rời đi, bởi vì cô muốn lên núi hái trái cây rừng, lúc này mới đầu hạ, trời cũng không quá nóng nên trái cây rừng có thể để được một thời gian. Quả anh đào dại có màu vàng, một số quả có màu đỏ rất đẹp, Lý Trình Trình quyết định hôm nay sẽ hái đầy một sọt anh đào dại, vì có Bạch Đại Sơn đi cùng nên cô chỉ cần nhờ Bạch Đại Sơn mang xuống hộ cô là được.

Lý Trình Trình bỏ quần áo xuống sông, lắc nhẹ trong nước vài lần, sau đó nhặt lên, vắt sạch nước rồi ném vào chậu, sau khi giặt xong một chậu quần áo liền đi lên núi hái quả dại.

Gần tối Bạch San San đi học về, không thấy con gà mái già trong sân đâu, liền hỏi: "Anh cả, sao nhà chúng ta lại thiếu mất một con gà mái già rồi? Không lẽ anh hầm con gà mái già đó rồi à?"

 

Nói xong, cô ta liền hưng phấn chạy vào bếp, nhưng lại không ngửi thấy mùi thơm của canh gà, cô không tin nổi mà mở nắp nồi ra, khi chắc chắn trong nồi không có gì cả, cô không vui gào lên: "Gà mái già đâu? Canh gà đâu?"

Bạch Đại Sơn ném nông cụ trong tay xuống đất: "Em quát ai vậy hả? Anh có nợ em cái gì sao?"

Bạch San San nghe anh nói vậy thì rụt cổ lại theo bản năng, toàn bộ tiền bạc trong nhà đều cấp hết cho cô ta, mấy người anh trai đều nhường hết lại cho cô ta.

Thật ra mọi người không ai nợ cô ta cái gì cả vậy nên cô ta cũng không có quyền la mắng ai.

"Con gà mái già bị chồn cắn c.h.ế.t rồi." Bạch Đại Sơn nhặt nông cụ lên và dùng một chiếc búa nhỏ gõ nó.

"Vậy con gà mái già đó đâu? Chồn không phải chỉ uống m.á.u sao?" Bạch San San vẫn chưa chịu từ bỏ, đó là gà mái già đó, cô ta chỉ vừa nghĩ đến thôi là đã ***** miếng rồi, sao có thể bỏ lỡ như vậy được?

"Làm sao anh biết được? Muốn biết thì tự mình đi hỏi con chồn đi." Bạch Đại Sơn sửa chữa nông cụ ở trong sân, thấy hiệu quả không tệ nên nói với Bạch San San: "Anh còn phải đến xưởng làm việc thêm ba tiếng nữa. Từ giờ trở đi, em sẽ là người nấu cơm chiều cho cả nhà, chúng ta nuôi em lớn như vậy còn cho em ăn học đến tận bây giờ, chúng ta không nợ em cái gì cả."

Cô ta bây giờ đã là một cô gái mười tám tuổi, thành tích học tập không tốt, còn không giỏi việc nhà, những người cùng tuổi với cô ta bây giờ đều biết sinh con rồi, còn cô ta lại chỉ giỏi ăn giỏi uống của anh trai còn không biết nói một lời tốt đẹp nào cho anh trai.

Cảm giác như mọi thứ tốt đẹp anh làm cho cô ta đều lọt vào bụng chó hết rồi.

Dù cho giúp đỡ một người xa lạ, ít nhất người ta còn biết nói một câu cảm ơn!

"Anh cả..." Bạch San San không tình nguyện kêu một tiếng, nhưng Bạch Đại Sơn chỉ để lại cho cô cái lưng càng ngày càng xa.

Ban ngày Lý Trình Trình đã mang quần áo đã giặt về nhà họ Lý để phơi trên sào tre, sau đó xách sọt ra ngoài làm bộ làm tịch đào rau dại.

Sau đó cô phải dùng lá cây gói quả dâu và anh đào lại rồi mang đến hang động, cô không có đồng hồ nên không biết thời gian, cô bận rộn đến nỗi không để ý trời đã tối.

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô LỗTác giả: Viên CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngLý Trình Trình mở mắt ra, thấy một người đàn ông ở trước mặt, hai tay đang đặt trên cổ áo cô. Ngay lập tức, cô dùng hết sức lực toàn thân, giơ chân đá thẳng vào người đàn ông ấy. Kết quả là người đàn ông ấy ngồi phịch xuống đất, còn cô thì loạng choạng ngã sấp xuống. Nhận ra mình không phải là đối thủ của anh ta, cô vội vàng che n.g.ự.c rồi lùi lại. Cho đến khi lưng cô chạm vào một *****, không còn đường lui thì cô mới dừng lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với vẻ mặt sợ hãi. Người đàn ông có ngũ quan cương nghị, lông mày sắc bén, nhìn qua có vẻ không dễ trêu chọc. Lý Trình Trình sợ hãi vô cùng. "Cô bé, tôi không phải kẻ xấu, cô đừng sợ. Tôi chỉ muốn thay quần áo cho cô thôi. Quần áo ướt của cô, tôi vừa mới sấy khô." Người đàn ông sợ cô bé hiểu lầm, vội vàng lùi lại mấy bước, giơ tay lên, giải thích một cách lúng túng. Lý Trình Trình thấy anh thực sự không có ý định tiếp cận mình thì cũng đỡ lo lắng hơn một chút. Cô nhìn hang động trước mắt, trong hang có một đống lửa… "Quần áo của cô thế này là có chuyện gì xảy ra vậy?" Nhìn chiếc áo khoác nam này khiến lòng Bạch Đại Sơn có hơi chán ghét."Cái áo này là của một thầy giáo trong trường cho tôi mượn." Lý Trình Trình nói.Vân Mộng Hạ VũLúc chuẩn bị tiến vào thôn, hai người liền tách nhau ra mỗi người một ngả, bởi vì lúc này mọi người đều đang làm ở công xưởng, nếu để người khác nhìn thấy hai người đi cùng nhau sẽ không tốt, nên Bạch Đại Sơn bảo Lý Trình Trình vào thôn trước, còn anh sẽ đứng bên ngoài chờ một lát nữa mới về thôn.Trước tiên, Lý Trình Trình đến hang động mặc lại quần áo cũ, sau đó mang áo khoác của thầy Lâm và quần áo vừa thay ra sông giặt, sau đó đưa đến sân nhà Bạch Đại Sơn phơi khô, cuối cùng mới trở về nhà họ Lý.Người nhà họ Lý đều đã đi làm, để một mình Ngô Tú Châu ở lại trông nhà, vậy nên Lý Trình Trình cũng không có cơ hội để lấy trộm giấy khai sinh, nhưng bây giờ đối với cô tờ giấy ấy đối không phải là thứ quan trọng nhất mà thứ quan trọng nhất trong mắt cô bây giờ là tiền.Chuyện giấy khai sinh để sau cũng được, vì nhìn cái cách mà Ngô Tú Châu kéo dài hôn sự của Lý An Tâm, Lý An Nguyệt và chị kế Tô Hiểu do Hồ Quyên đưa đến, cũng đủ hiểu rằng Ngô Tú Châu không có ý định đổi họ lấy sính lễ, mà là muốn họ ở lại cái nhà này làm trâu, làm ngựa cho mấy đứa con trai của bà ta cả đời.Hiện tại cô tự do thoải mái, cho dù buổi tối cô không về nhà Ngô Tú Châu cũng không ai quan tâm, nên cô vẫn có thời gian làm những gì mình muốn, nên chuyện giấy khai sinh cô cũng không gấp gáp."Mày còn biết đường trở về sao?" Ngô Tú Châu vừa nhìn thấy Lý Trình Trình đi vào liền nhướng mày, chán ghét nhìn cô: "Mau lấy quần áo ra ngoài giặt đi, có chút việc cũng phải chờ tao nhắc nhở, bộ mày là lợn à?"Ngô Tú Châu là bà hoàng chỉ tay năm ngón của nhà họ Lý, còn những người khác đều là nô lệ của bà ta và mấy đứa con trai của bà ta.Về phần lý do tại sao những cô gái khác trong nhà họ Lý không tranh giành những công việc này với Lý Trình Trình, là vì Lý Trình Trình không được ăn cái gì cả, Ngô Tú Châu nói những ai làm việc nhẹ nhàng thì không được ăn cơm nên không ai đi tranh những công việc này với Lý Trình Trình, bọn họ đều muốn được ăn no.Lý Trình Trình cũng không nói gì, cô cầm chậu gỗ lên rồi xách sọt rời đi, bởi vì cô muốn lên núi hái trái cây rừng, lúc này mới đầu hạ, trời cũng không quá nóng nên trái cây rừng có thể để được một thời gian. Quả anh đào dại có màu vàng, một số quả có màu đỏ rất đẹp, Lý Trình Trình quyết định hôm nay sẽ hái đầy một sọt anh đào dại, vì có Bạch Đại Sơn đi cùng nên cô chỉ cần nhờ Bạch Đại Sơn mang xuống hộ cô là được.Lý Trình Trình bỏ quần áo xuống sông, lắc nhẹ trong nước vài lần, sau đó nhặt lên, vắt sạch nước rồi ném vào chậu, sau khi giặt xong một chậu quần áo liền đi lên núi hái quả dại.Gần tối Bạch San San đi học về, không thấy con gà mái già trong sân đâu, liền hỏi: "Anh cả, sao nhà chúng ta lại thiếu mất một con gà mái già rồi? Không lẽ anh hầm con gà mái già đó rồi à?" Nói xong, cô ta liền hưng phấn chạy vào bếp, nhưng lại không ngửi thấy mùi thơm của canh gà, cô không tin nổi mà mở nắp nồi ra, khi chắc chắn trong nồi không có gì cả, cô không vui gào lên: "Gà mái già đâu? Canh gà đâu?"Bạch Đại Sơn ném nông cụ trong tay xuống đất: "Em quát ai vậy hả? Anh có nợ em cái gì sao?"Bạch San San nghe anh nói vậy thì rụt cổ lại theo bản năng, toàn bộ tiền bạc trong nhà đều cấp hết cho cô ta, mấy người anh trai đều nhường hết lại cho cô ta.Thật ra mọi người không ai nợ cô ta cái gì cả vậy nên cô ta cũng không có quyền la mắng ai."Con gà mái già bị chồn cắn c.h.ế.t rồi." Bạch Đại Sơn nhặt nông cụ lên và dùng một chiếc búa nhỏ gõ nó."Vậy con gà mái già đó đâu? Chồn không phải chỉ uống m.á.u sao?" Bạch San San vẫn chưa chịu từ bỏ, đó là gà mái già đó, cô ta chỉ vừa nghĩ đến thôi là đã ***** miếng rồi, sao có thể bỏ lỡ như vậy được?"Làm sao anh biết được? Muốn biết thì tự mình đi hỏi con chồn đi." Bạch Đại Sơn sửa chữa nông cụ ở trong sân, thấy hiệu quả không tệ nên nói với Bạch San San: "Anh còn phải đến xưởng làm việc thêm ba tiếng nữa. Từ giờ trở đi, em sẽ là người nấu cơm chiều cho cả nhà, chúng ta nuôi em lớn như vậy còn cho em ăn học đến tận bây giờ, chúng ta không nợ em cái gì cả."Cô ta bây giờ đã là một cô gái mười tám tuổi, thành tích học tập không tốt, còn không giỏi việc nhà, những người cùng tuổi với cô ta bây giờ đều biết sinh con rồi, còn cô ta lại chỉ giỏi ăn giỏi uống của anh trai còn không biết nói một lời tốt đẹp nào cho anh trai.Cảm giác như mọi thứ tốt đẹp anh làm cho cô ta đều lọt vào bụng chó hết rồi.Dù cho giúp đỡ một người xa lạ, ít nhất người ta còn biết nói một câu cảm ơn!"Anh cả..." Bạch San San không tình nguyện kêu một tiếng, nhưng Bạch Đại Sơn chỉ để lại cho cô cái lưng càng ngày càng xa.Ban ngày Lý Trình Trình đã mang quần áo đã giặt về nhà họ Lý để phơi trên sào tre, sau đó xách sọt ra ngoài làm bộ làm tịch đào rau dại.Sau đó cô phải dùng lá cây gói quả dâu và anh đào lại rồi mang đến hang động, cô không có đồng hồ nên không biết thời gian, cô bận rộn đến nỗi không để ý trời đã tối.

Chương 14: Chương 14