**1** Tôi đi khám tiền hôn nhân với đối tượng xem mắt. Kết quả là có một đứa trẻ. Hôn sự hủy bỏ. Bà mối chạy đến nhà tôi, mắng mẹ tôi một trận. "Bà nói con gái bà là cô gái còn trinh, cô gái còn trinh nào mà đã mang thai hai tháng rồi chứ!" "Thật là mất mặt!" "Từ nay đừng tìm tôi nữa, xui xẻo quá!" ... Mẹ tôi bị mắng té tát. Rồi tôi bị mẹ mắng té tát. "Cha của đứa bé là ai?" "... " Tôi im lặng không nói gì. "Trần Gia, con đã 28 tuổi rồi, không phải 8 tuổi, con còn đi chơi bời bên ngoài? Con có đầu óc không?" "Con có muốn mẹ tức c.h.ế.t mới cam lòng phải không?" "Ừ." Tôi quay lưng lên lầu, khóa trái cửa lại. **2** Tôi nằm trên giường, nghĩ lại thì đúng là kỳ kinh nguyệt đã chậm ba tuần rồi. Hơn nữa gần đây tôi thấy không có khẩu vị. Bình thường chu kỳ kinh nguyệt của tôi không đều, không thể ghi nhớ được. Tất cả là do thức đêm nhiều quá. Tôi nghĩ lần này cũng vậy thôi. Không nghĩ là tôi đã mang thai. Cha của đứa trẻ, không ai khác. Chính là bạn trai cũ mà tôi chia tay sáu năm trước.…
Chương 26: Góc nhìn của Cố Tiêu - Phần ngoại truyện 6
Gia Gia Có Một Mái ẤmTác giả: Nhàn Đắc Vô Liêu Thị Tiên NữTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng**1** Tôi đi khám tiền hôn nhân với đối tượng xem mắt. Kết quả là có một đứa trẻ. Hôn sự hủy bỏ. Bà mối chạy đến nhà tôi, mắng mẹ tôi một trận. "Bà nói con gái bà là cô gái còn trinh, cô gái còn trinh nào mà đã mang thai hai tháng rồi chứ!" "Thật là mất mặt!" "Từ nay đừng tìm tôi nữa, xui xẻo quá!" ... Mẹ tôi bị mắng té tát. Rồi tôi bị mẹ mắng té tát. "Cha của đứa bé là ai?" "... " Tôi im lặng không nói gì. "Trần Gia, con đã 28 tuổi rồi, không phải 8 tuổi, con còn đi chơi bời bên ngoài? Con có đầu óc không?" "Con có muốn mẹ tức c.h.ế.t mới cam lòng phải không?" "Ừ." Tôi quay lưng lên lầu, khóa trái cửa lại. **2** Tôi nằm trên giường, nghĩ lại thì đúng là kỳ kinh nguyệt đã chậm ba tuần rồi. Hơn nữa gần đây tôi thấy không có khẩu vị. Bình thường chu kỳ kinh nguyệt của tôi không đều, không thể ghi nhớ được. Tất cả là do thức đêm nhiều quá. Tôi nghĩ lần này cũng vậy thôi. Không nghĩ là tôi đã mang thai. Cha của đứa trẻ, không ai khác. Chính là bạn trai cũ mà tôi chia tay sáu năm trước.… 6Sau đó, chúng tôi kiểm tra lại DNA, không có vấn đề gì, đứa bé cũng không có vấn đề gì.Cả gia đình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Việc chuyển khoa không dễ dàng và cũng không nhanh chóng.Hàng ngày sau giờ làm, nếu không phải ca trực đêm, dù muộn đến đâu tôi cũng về nhà.Mặc dù nhiều lúc tôi không giúp được gì nhiều.Nhưng nhìn thấy bụng cô ấy ngày càng lớn, nụ cười trên mặt cô ấy ngày càng nhiều, tôi cảm thấy mãn nguyện.Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc gia đình này, chăm sóc đứa bé trong bụng cô ấy.Trong lòng tôi cuối cùng đã có được sự yên bình chưa từng có.Chín tháng sau -Ngày đứa bé chào đời, tôi đứng ngoài phòng mổ, lần *****ên cảm thấy bất an.Các đồng nghiệp đều cười tôi, bao nhiêu lần lên bàn mổ rồi mà chưa bao giờ thấy tôi căng thẳng như vậy, ngồi trên ghế dài mà tay cứ run lên.Tôi cũng cười chính mình, phẫu thuật mổ lấy thai đã rất tiên tiến rồi, tỷ lệ thất bại rất thấp.Nhưng chỉ có tôi biết, khi yêu một người, tỷ lệ thất bại dù nhỏ đến đâu cũng được phóng đại vô hạn trong lòng, từng phút từng giây đều là sự tra tấn.Tôi sợ xảy ra sự cố, sợ cô ấy trở thành người trong số vài tỷ lệ đó...Tình trạng này kéo dài cho đến khi cô ấy được đẩy ra khỏi phòng mổ.Thấy cô ấy cười với tôi và nói rằng cô ấy không đau, tôi không kìm được nước mắt.Cô ấy vẫn mạnh mẽ, dũng cảm như vậy.Vẫn là cô gái mà tôi yêu.Ca phẫu thuật thành công, cô ấy còn sinh cho tôi một đứa con.Tôi đã làm bố.Nắm tay cô ấy, nhìn đứa bé trong tã lót, tôi cảm thấy mình đang sở hữu cả thế giới.Tôi yêu cô ấy, yêu đứa con này, tôi đã có một gia đình.Trong lòng tôi thầm nói: “Anh yêu em, Trần Gia.”Cô ấy không nghe thấy, cũng không thể nghe thấy.Vì có nhiều người trong phòng bệnh, tôi sẽ nói với cô ấy vào buổi tối.Tất nhiên, không chỉ buổi tối này, tôi sẽ dùng cả đời để nói với cô ấy -Anh yêu em, Trần Gia.---
6
Sau đó, chúng tôi kiểm tra lại DNA, không có vấn đề gì, đứa bé cũng không có vấn đề gì.
Cả gia đình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Việc chuyển khoa không dễ dàng và cũng không nhanh chóng.
Hàng ngày sau giờ làm, nếu không phải ca trực đêm, dù muộn đến đâu tôi cũng về nhà.
Mặc dù nhiều lúc tôi không giúp được gì nhiều.
Nhưng nhìn thấy bụng cô ấy ngày càng lớn, nụ cười trên mặt cô ấy ngày càng nhiều, tôi cảm thấy mãn nguyện.
Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc gia đình này, chăm sóc đứa bé trong bụng cô ấy.
Trong lòng tôi cuối cùng đã có được sự yên bình chưa từng có.
Chín tháng sau -
Ngày đứa bé chào đời, tôi đứng ngoài phòng mổ, lần *****ên cảm thấy bất an.
Các đồng nghiệp đều cười tôi, bao nhiêu lần lên bàn mổ rồi mà chưa bao giờ thấy tôi căng thẳng như vậy, ngồi trên ghế dài mà tay cứ run lên.
Tôi cũng cười chính mình, phẫu thuật mổ lấy thai đã rất tiên tiến rồi, tỷ lệ thất bại rất thấp.
Nhưng chỉ có tôi biết, khi yêu một người, tỷ lệ thất bại dù nhỏ đến đâu cũng được phóng đại vô hạn trong lòng, từng phút từng giây đều là sự tra tấn.
Tôi sợ xảy ra sự cố, sợ cô ấy trở thành người trong số vài tỷ lệ đó...
Tình trạng này kéo dài cho đến khi cô ấy được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Thấy cô ấy cười với tôi và nói rằng cô ấy không đau, tôi không kìm được nước mắt.
Cô ấy vẫn mạnh mẽ, dũng cảm như vậy.
Vẫn là cô gái mà tôi yêu.
Ca phẫu thuật thành công, cô ấy còn sinh cho tôi một đứa con.
Tôi đã làm bố.
Nắm tay cô ấy, nhìn đứa bé trong tã lót, tôi cảm thấy mình đang sở hữu cả thế giới.
Tôi yêu cô ấy, yêu đứa con này, tôi đã có một gia đình.
Trong lòng tôi thầm nói: “Anh yêu em, Trần Gia.”
Cô ấy không nghe thấy, cũng không thể nghe thấy.
Vì có nhiều người trong phòng bệnh, tôi sẽ nói với cô ấy vào buổi tối.
Tất nhiên, không chỉ buổi tối này, tôi sẽ dùng cả đời để nói với cô ấy -
Anh yêu em, Trần Gia.
---
Gia Gia Có Một Mái ẤmTác giả: Nhàn Đắc Vô Liêu Thị Tiên NữTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng**1** Tôi đi khám tiền hôn nhân với đối tượng xem mắt. Kết quả là có một đứa trẻ. Hôn sự hủy bỏ. Bà mối chạy đến nhà tôi, mắng mẹ tôi một trận. "Bà nói con gái bà là cô gái còn trinh, cô gái còn trinh nào mà đã mang thai hai tháng rồi chứ!" "Thật là mất mặt!" "Từ nay đừng tìm tôi nữa, xui xẻo quá!" ... Mẹ tôi bị mắng té tát. Rồi tôi bị mẹ mắng té tát. "Cha của đứa bé là ai?" "... " Tôi im lặng không nói gì. "Trần Gia, con đã 28 tuổi rồi, không phải 8 tuổi, con còn đi chơi bời bên ngoài? Con có đầu óc không?" "Con có muốn mẹ tức c.h.ế.t mới cam lòng phải không?" "Ừ." Tôi quay lưng lên lầu, khóa trái cửa lại. **2** Tôi nằm trên giường, nghĩ lại thì đúng là kỳ kinh nguyệt đã chậm ba tuần rồi. Hơn nữa gần đây tôi thấy không có khẩu vị. Bình thường chu kỳ kinh nguyệt của tôi không đều, không thể ghi nhớ được. Tất cả là do thức đêm nhiều quá. Tôi nghĩ lần này cũng vậy thôi. Không nghĩ là tôi đã mang thai. Cha của đứa trẻ, không ai khác. Chính là bạn trai cũ mà tôi chia tay sáu năm trước.… 6Sau đó, chúng tôi kiểm tra lại DNA, không có vấn đề gì, đứa bé cũng không có vấn đề gì.Cả gia đình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Việc chuyển khoa không dễ dàng và cũng không nhanh chóng.Hàng ngày sau giờ làm, nếu không phải ca trực đêm, dù muộn đến đâu tôi cũng về nhà.Mặc dù nhiều lúc tôi không giúp được gì nhiều.Nhưng nhìn thấy bụng cô ấy ngày càng lớn, nụ cười trên mặt cô ấy ngày càng nhiều, tôi cảm thấy mãn nguyện.Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc gia đình này, chăm sóc đứa bé trong bụng cô ấy.Trong lòng tôi cuối cùng đã có được sự yên bình chưa từng có.Chín tháng sau -Ngày đứa bé chào đời, tôi đứng ngoài phòng mổ, lần *****ên cảm thấy bất an.Các đồng nghiệp đều cười tôi, bao nhiêu lần lên bàn mổ rồi mà chưa bao giờ thấy tôi căng thẳng như vậy, ngồi trên ghế dài mà tay cứ run lên.Tôi cũng cười chính mình, phẫu thuật mổ lấy thai đã rất tiên tiến rồi, tỷ lệ thất bại rất thấp.Nhưng chỉ có tôi biết, khi yêu một người, tỷ lệ thất bại dù nhỏ đến đâu cũng được phóng đại vô hạn trong lòng, từng phút từng giây đều là sự tra tấn.Tôi sợ xảy ra sự cố, sợ cô ấy trở thành người trong số vài tỷ lệ đó...Tình trạng này kéo dài cho đến khi cô ấy được đẩy ra khỏi phòng mổ.Thấy cô ấy cười với tôi và nói rằng cô ấy không đau, tôi không kìm được nước mắt.Cô ấy vẫn mạnh mẽ, dũng cảm như vậy.Vẫn là cô gái mà tôi yêu.Ca phẫu thuật thành công, cô ấy còn sinh cho tôi một đứa con.Tôi đã làm bố.Nắm tay cô ấy, nhìn đứa bé trong tã lót, tôi cảm thấy mình đang sở hữu cả thế giới.Tôi yêu cô ấy, yêu đứa con này, tôi đã có một gia đình.Trong lòng tôi thầm nói: “Anh yêu em, Trần Gia.”Cô ấy không nghe thấy, cũng không thể nghe thấy.Vì có nhiều người trong phòng bệnh, tôi sẽ nói với cô ấy vào buổi tối.Tất nhiên, không chỉ buổi tối này, tôi sẽ dùng cả đời để nói với cô ấy -Anh yêu em, Trần Gia.---