Tác giả:

Mùa hè năm 1976. Tháng bảy thời tiết oi bức ngột ngạt. Con tàu hỏa màu xanh lá cây chật cứng người. Mùi mồ hôi, mùi chân cùng mùi trứng luộc quyện vào nhau trong không gian chật hẹp. Vài người đàn ông ***** đang chơi bài, miệng thi thoảng lại văng ra mấy câu tục tĩu. Có người về quê thăm nhà, có người đi tìm việc làm, cũng có những sinh viên đại học về nhà. Được sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, Tô Tiểu Lạc tìm được chỗ ngồi của mình, đặt ba lô lên trên, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn. Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn như trứng gà bóc. Mái tóc đen dài được tết thành hai bím tóc, đôi mắt long lanh to tròn xinh xắn như búp bê Tây Dương. Dù nhân viên phục vụ đã đi từ Nam ra Bắc, gặp gỡ biết bao phụ nữ xinh đẹp, nhưng một cô gái vừa xinh xắn, vừa linh khí như vậy thì anh ta chưa từng gặp bao giờ. Thấy cô gái nhỏ đi một mình, anh ta không khỏi lo lắng dặn dò: "Trên đường nhiều kẻ xấu, em đừng tùy tiện bắt chuyện với người lạ. Đến Vệ Thành, anh sẽ gọi em." Người phục vụ vẫn còn lo lắng, không…

Chương 332: Trai đơn gái chiếc

Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống NúiTác giả: Ngẫu PhấnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngMùa hè năm 1976. Tháng bảy thời tiết oi bức ngột ngạt. Con tàu hỏa màu xanh lá cây chật cứng người. Mùi mồ hôi, mùi chân cùng mùi trứng luộc quyện vào nhau trong không gian chật hẹp. Vài người đàn ông ***** đang chơi bài, miệng thi thoảng lại văng ra mấy câu tục tĩu. Có người về quê thăm nhà, có người đi tìm việc làm, cũng có những sinh viên đại học về nhà. Được sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, Tô Tiểu Lạc tìm được chỗ ngồi của mình, đặt ba lô lên trên, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn. Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn như trứng gà bóc. Mái tóc đen dài được tết thành hai bím tóc, đôi mắt long lanh to tròn xinh xắn như búp bê Tây Dương. Dù nhân viên phục vụ đã đi từ Nam ra Bắc, gặp gỡ biết bao phụ nữ xinh đẹp, nhưng một cô gái vừa xinh xắn, vừa linh khí như vậy thì anh ta chưa từng gặp bao giờ. Thấy cô gái nhỏ đi một mình, anh ta không khỏi lo lắng dặn dò: "Trên đường nhiều kẻ xấu, em đừng tùy tiện bắt chuyện với người lạ. Đến Vệ Thành, anh sẽ gọi em." Người phục vụ vẫn còn lo lắng, không…  “Đợi đã.” Tô Tiểu Lạc đột nhiên khẽ gọi, Phó Thiếu Đình nghi ngờ quay đầu lại. Anh thấy cô đang nhìn chằm chằm vào dấu chân trên mặt đất. “Gần đây có thỏ tuyết.”Dấu chân trên tuyết xếp thành hai hàng, một lớn một nhỏ. Dấu lớn trông rõ ràng hơn.“Suỵt.” Tô Tiểu Lạc ra hiệu Phó Thiếu Đình đừng lên tiếng, rồi theo dấu chân đi về phía trước. Cô phát hiện một lỗ thở nhỏ, bên trên hơi ngả màu vàng.Tô Tiểu Lạc bấm tay niệm quyết, vỗ mạnh xuống đất. Một con thỏ tuyết nhảy bật ra, loạng choạng lao đến ngã ngay dưới chân Phó Thiếu Đình.“Ha ha!” Tô Tiểu Lạc vỗ tay reo mừng.Phó Thiếu Đình cúi xuống nhấc con thỏ lên. Trưa nay, Anna mang vật tư đến nhưng không kịp nấu thỏ tuyết, xem ra cô nhóc này đã thèm món đó từ trước rồi.“Muốn ăn không?”“Muốn chứ!” Tô Tiểu Lạc hăng hái gật đầu.“Đi thôi!” Phó Thiếu Đình dẫn cô tới một hang núi. Từ túi trữ vật, anh lấy ra vài viên đá phát sáng và đặt vào trong hang.Lúc này Tô Tiểu Lạc mới nhận ra trong hang có một suối nước nóng nhỏ, chỉ đủ cho hai người ngâm mình, không ngạc nhiên khi thỏ tuyết lại trốn ở đây.“Không phải em muốn tắm suối nước nóng sao? Để anh đi nhặt chút củi, tiện nướng thỏ tuyết cho em.” Phó Thiếu Đình nói.“Được.” Tô Tiểu Lạc chạy ngay vào trong, kiểm tra xung quanh xem có động vật nguy hiểm nào không. Suối nước nóng này có lẽ cùng mạch với suối ở chỗ lão quái vật kia. Cô nhìn quanh một lần nữa, thấy có một tảng đá lớn chắn ngang nên yên tâm *****, thoải mái ngâm mình trong nước nóng.Phó Thiếu Đình nhặt vài khúc củi, nhưng chúng hơi ẩm nên khó nhóm lửa. Anh loay hoay một lúc mới đốt được, lửa bốc lên những làn khói đen vì độ ẩm.Anh lấy dao xử lý con thỏ, buộc nó vào một cây gậy rồi đặt lên giá nướng. Sau một lúc, củi đã khô hơn, khói cũng bớt đi. Anh bắt đầu quay đều cây gậy để nướng thỏ.Bên ngoài tuyết lại rơi, gió thổi từng hồi rít qua khe đá. Tiếng gió và tiếng nước chảy hoà cùng âm thanh vui vẻ của Tô Tiểu Lạc vang lên, khiến yết hầu của Phó Thiếu Đình khẽ động.Anh vô thức nghĩ đến làn da trắng mịn của Tô Tiểu Lạc, cùng chiếc cổ thanh mảnh và xương quai xanh tinh tế. Anh hít sâu một hơi, đứng dậy bước nhanh ra ngoài hang để bình tâm trở lại.Không biết bao lâu sau, tiếng Tô Tiểu Lạc vang lên: “Cháy rồi! Cháy rồi!”Phó Thiếu Đình vội vào trong, lật lại con thỏ rồi rắc muối lên. Hương thơm lan tỏa ngay lập tức theo gió bay thẳng vào mũi Tô Tiểu Lạc.“Ôi, thơm quá!”Tô Tiểu Lạc mặc đồ xong chạy ra ngoài, gương mặt đỏ hồng, tóc tai vẫn còn ướt, nhưng đã không thể chờ thêm được nữa.Phó Thiếu Đình đưa khăn cho cô: “Có gió, lau khô tóc nhanh lên.”Tô Tiểu Lạc lau qua loa vài cái. Phó Thiếu Đình nhìn không được, bèn tiến đến tự tay giúp cô lau kỹ hơn, vừa làm vừa nói: "Trời lạnh thế này, không lau khô dễ cảm lạnh, còn bị đau đầu.”Tô Tiểu Lạc vừa xoay trục quay nướng vừa đáp: “Không sao, em quen rồi. Anh có muốn ngâm nước không? Yên tâm, em không ăn vụng đâu!”Phó Thiếu Đình mím môi. Đúng là anh cũng cần tắm một chút.Thấy anh lưỡng lự, Tô Tiểu Lạc vội bổ sung: “Yên tâm, em cũng không nhìn trộm đâu.”“Được.” Phó Thiếu Đình nhướng mày, không biết cô nhóc này nghĩ gì trong đầu.Anh đi vào trong, để lại Tô Tiểu Lạc với con thỏ đang nướng thơm phức, nước miếng không ngừng chảy.Khi thỏ đã chín vàng giòn, cô lấy xuống để nguội, chờ Phó Thiếu Đình tắm xong là có thể ăn.Đột nhiên một con cáo tuyết lớn từ ngoài hang chạy vào. Ánh mắt nó ngây thơ nhưng rõ ràng đang nhắm đến con thỏ nướng trong tay cô.Tô Tiểu Lạc nheo mắt cảnh cáo nó: “Đây là của ta.”Con cáo không thèm để ý, lao tới ngoạm lấy con thỏ rồi chạy biến vào trong.Tô Tiểu Lạc hậm hực đuổi theo: “Con cáo đáng ghét! Để xem ta bắt được thì lột da làm khăn quàng cổ luôn!”Dường như hiểu lời cô, con cáo nhảy đến cạnh suối nước nóng, ánh mắt đầy khiêu khích.“Ta mà bắt được, nhất định đánh chết ngươi!” Tô Tiểu Lạc nghiến răng lao tới, nhưng con cáo nhanh chóng lách qua chân cô mà chạy mất.“Có chuyện gì vậy?”Trong ánh sáng mờ mờ của đá phát sáng, Phó Thiếu Đình nhìn qua, gương mặt góc cạnh của anh lộ rõ, tóc mái dài rũ xuống che đi đôi mắt hẹp dài. Từng giọt nước chảy từ mái tóc xuống gương mặt, lăn qua cổ rồi biến mất nơi ***** ẩn hiện.Bờ vai rộng, eo thon, cùng cơ bụng săn chắc.“Có chuyện gì vậy?”Tô Tiểu Lạc nuốt nước miếng: "Cáo… cáo ăn trộm thỏ của chúng ta.”“Cáo?” Phó Thiếu Đình hơi cau mày. “Thỏ nướng chứ?”“À, đúng rồi, thỏ nướng.” Ánh mắt Tô Tiểu Lạc dừng trên thân hình anh, cơ bắp mạnh mẽ khiến cô muốn chạm vào thử.“Ngày mai anh bắt giúp em.” Phó Thiếu Đình như không nhận ra ánh mắt cô, thản nhiên nói.“Được.” Tô Tiểu Lạc gật đầu.“Anh tắm xong rồi.” Phó Thiếu Đình nhắc nhở.Lúc này Tô Tiểu Lạc mới nhận ra mình đã nhìn anh quá lâu, bèn lúng túng quay đi.Cô thêm củi vào lửa, một lát sau Phó Thiếu Đình bước ra. Nhìn anh, cô bất giác nghĩ đến thành ngữ: “Xuất thủy phù dung, tú sắc khả xan” (như hoa sen mới nở, đẹp đến mê lòng).Không đúng, chắc chắn là cô đói quá rồi, nếu không sao lại cảm thấy anh trông ngon miệng đến vậy?Phó Thiếu Đình lau tóc, ngồi xuống bên đống lửa. Tóc ngắn khô nhanh, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc mặt ủ mày chau, anh bèn hỏi: “Vẫn buồn vì con thỏ nướng sao?”Tô Tiểu Lạc gật đầu. Phó Thiếu Đình khẽ mỉm cười: “Anh còn một quả táo, ăn đỡ đi.”Tô Tiểu Lạc nhận lấy, cắn một miếng. Dù vỏ hơi nhăn nhưng táo vẫn rất ngọt.Phó Thiếu Đình bỏ thêm củi vào lửa, nhắc nhở: “Tối đừng ăn nhiều, khó tiêu.”“Lạnh quá.” Tô Tiểu Lạc than thở.Phó Thiếu Đình cởi áo khoác quân đội khoác lên người cô. Nhưng khi anh định ngồi lại, cô kéo vạt áo anh, nói: “Chúng ta cùng đắp đi.”Anh ngồi xuống cạnh cô, hai người chung một chiếc áo khoác lớn. Lửa cháy bập bùng, ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh của Phó Thiếu Đình. Tô Tiểu Lạc nắm lấy tay anh, dựa sát vào.“Thật ấm áp!”Phó Thiếu Đình không nói gì, để mặc cô dựa vào. Ánh mắt anh nhìn ra ngoài, tuyết rơi càng lúc càng dày. Có lẽ họ nên sớm quay về.“Phó Thiếu Đình, em buồn ngủ quá. Hay chúng ta ngủ lại đây đi?”“Không được.” Anh từ chối. "Đợi tóc em khô, rồi về căn cứ.”“Tại sao chứ?” Tô Tiểu Lạc không hiểu. “Ngoài kia tuyết rơi lớn lắm mà.”“Hai người chúng ta ở đây qua đêm thì không hay.”“Có gì không hay đâu?” Tô Tiểu Lạc lẩm bẩm. Cô đã quá mệt, chỉ muốn ngủ ngay tại chỗ.“Chỉ có hai người, không tiện.” Phó Thiếu Đình nghiêm mặt.“Không tiện chỗ nào?” Cô tò mò hỏi, hoàn toàn không có chút ý thức nào về sự khác biệt nam nữ.Phó Thiếu Đình càng nhíu mày, giữ chặt tay cô kéo sát lại gần. Gương mặt anh tiến sát đến cô, thấp giọng hỏi: "Em nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?”

 

“Đợi đã.” Tô Tiểu Lạc đột nhiên khẽ gọi, Phó Thiếu Đình nghi ngờ quay đầu lại. Anh thấy cô đang nhìn chằm chằm vào dấu chân trên mặt đất. “Gần đây có thỏ tuyết.”

Dấu chân trên tuyết xếp thành hai hàng, một lớn một nhỏ. Dấu lớn trông rõ ràng hơn.

“Suỵt.” Tô Tiểu Lạc ra hiệu Phó Thiếu Đình đừng lên tiếng, rồi theo dấu chân đi về phía trước. Cô phát hiện một lỗ thở nhỏ, bên trên hơi ngả màu vàng.

Tô Tiểu Lạc bấm tay niệm quyết, vỗ mạnh xuống đất. Một con thỏ tuyết nhảy bật ra, loạng choạng lao đến ngã ngay dưới chân Phó Thiếu Đình.

“Ha ha!” Tô Tiểu Lạc vỗ tay reo mừng.

Phó Thiếu Đình cúi xuống nhấc con thỏ lên. Trưa nay, Anna mang vật tư đến nhưng không kịp nấu thỏ tuyết, xem ra cô nhóc này đã thèm món đó từ trước rồi.

“Muốn ăn không?”

“Muốn chứ!” Tô Tiểu Lạc hăng hái gật đầu.

“Đi thôi!” Phó Thiếu Đình dẫn cô tới một hang núi. Từ túi trữ vật, anh lấy ra vài viên đá phát sáng và đặt vào trong hang.

Lúc này Tô Tiểu Lạc mới nhận ra trong hang có một suối nước nóng nhỏ, chỉ đủ cho hai người ngâm mình, không ngạc nhiên khi thỏ tuyết lại trốn ở đây.

“Không phải em muốn tắm suối nước nóng sao? Để anh đi nhặt chút củi, tiện nướng thỏ tuyết cho em.” Phó Thiếu Đình nói.

“Được.” Tô Tiểu Lạc chạy ngay vào trong, kiểm tra xung quanh xem có động vật nguy hiểm nào không. Suối nước nóng này có lẽ cùng mạch với suối ở chỗ lão quái vật kia. Cô nhìn quanh một lần nữa, thấy có một tảng đá lớn chắn ngang nên yên tâm *****, thoải mái ngâm mình trong nước nóng.

Phó Thiếu Đình nhặt vài khúc củi, nhưng chúng hơi ẩm nên khó nhóm lửa. Anh loay hoay một lúc mới đốt được, lửa bốc lên những làn khói đen vì độ ẩm.

Anh lấy dao xử lý con thỏ, buộc nó vào một cây gậy rồi đặt lên giá nướng. Sau một lúc, củi đã khô hơn, khói cũng bớt đi. Anh bắt đầu quay đều cây gậy để nướng thỏ.

Bên ngoài tuyết lại rơi, gió thổi từng hồi rít qua khe đá. Tiếng gió và tiếng nước chảy hoà cùng âm thanh vui vẻ của Tô Tiểu Lạc vang lên, khiến yết hầu của Phó Thiếu Đình khẽ động.

Anh vô thức nghĩ đến làn da trắng mịn của Tô Tiểu Lạc, cùng chiếc cổ thanh mảnh và xương quai xanh tinh tế. Anh hít sâu một hơi, đứng dậy bước nhanh ra ngoài hang để bình tâm trở lại.

Không biết bao lâu sau, tiếng Tô Tiểu Lạc vang lên: “Cháy rồi! Cháy rồi!”

Phó Thiếu Đình vội vào trong, lật lại con thỏ rồi rắc muối lên. Hương thơm lan tỏa ngay lập tức theo gió bay thẳng vào mũi Tô Tiểu Lạc.

“Ôi, thơm quá!”

Tô Tiểu Lạc mặc đồ xong chạy ra ngoài, gương mặt đỏ hồng, tóc tai vẫn còn ướt, nhưng đã không thể chờ thêm được nữa.

Phó Thiếu Đình đưa khăn cho cô: “Có gió, lau khô tóc nhanh lên.”

Tô Tiểu Lạc lau qua loa vài cái. Phó Thiếu Đình nhìn không được, bèn tiến đến tự tay giúp cô lau kỹ hơn, vừa làm vừa nói: "Trời lạnh thế này, không lau khô dễ cảm lạnh, còn bị đau đầu.”

Tô Tiểu Lạc vừa xoay trục quay nướng vừa đáp: “Không sao, em quen rồi. Anh có muốn ngâm nước không? Yên tâm, em không ăn vụng đâu!”

Phó Thiếu Đình mím môi. Đúng là anh cũng cần tắm một chút.

Thấy anh lưỡng lự, Tô Tiểu Lạc vội bổ sung: “Yên tâm, em cũng không nhìn trộm đâu.”

“Được.” Phó Thiếu Đình nhướng mày, không biết cô nhóc này nghĩ gì trong đầu.

Anh đi vào trong, để lại Tô Tiểu Lạc với con thỏ đang nướng thơm phức, nước miếng không ngừng chảy.

Khi thỏ đã chín vàng giòn, cô lấy xuống để nguội, chờ Phó Thiếu Đình tắm xong là có thể ăn.

Đột nhiên một con cáo tuyết lớn từ ngoài hang chạy vào. Ánh mắt nó ngây thơ nhưng rõ ràng đang nhắm đến con thỏ nướng trong tay cô.

Tô Tiểu Lạc nheo mắt cảnh cáo nó: “Đây là của ta.”

Con cáo không thèm để ý, lao tới ngoạm lấy con thỏ rồi chạy biến vào trong.

Tô Tiểu Lạc hậm hực đuổi theo: “Con cáo đáng ghét! Để xem ta bắt được thì lột da làm khăn quàng cổ luôn!”

Dường như hiểu lời cô, con cáo nhảy đến cạnh suối nước nóng, ánh mắt đầy khiêu khích.

“Ta mà bắt được, nhất định đánh chết ngươi!” Tô Tiểu Lạc nghiến răng lao tới, nhưng con cáo nhanh chóng lách qua chân cô mà chạy mất.

“Có chuyện gì vậy?”

Trong ánh sáng mờ mờ của đá phát sáng, Phó Thiếu Đình nhìn qua, gương mặt góc cạnh của anh lộ rõ, tóc mái dài rũ xuống che đi đôi mắt hẹp dài. Từng giọt nước chảy từ mái tóc xuống gương mặt, lăn qua cổ rồi biến mất nơi ***** ẩn hiện.

Bờ vai rộng, eo thon, cùng cơ bụng săn chắc.

“Có chuyện gì vậy?”

Tô Tiểu Lạc nuốt nước miếng: "Cáo… cáo ăn trộm thỏ của chúng ta.”

“Cáo?” Phó Thiếu Đình hơi cau mày. “Thỏ nướng chứ?”

“À, đúng rồi, thỏ nướng.” Ánh mắt Tô Tiểu Lạc dừng trên thân hình anh, cơ bắp mạnh mẽ khiến cô muốn chạm vào thử.

“Ngày mai anh bắt giúp em.” Phó Thiếu Đình như không nhận ra ánh mắt cô, thản nhiên nói.

“Được.” Tô Tiểu Lạc gật đầu.

“Anh tắm xong rồi.” Phó Thiếu Đình nhắc nhở.

Lúc này Tô Tiểu Lạc mới nhận ra mình đã nhìn anh quá lâu, bèn lúng túng quay đi.

Cô thêm củi vào lửa, một lát sau Phó Thiếu Đình bước ra. Nhìn anh, cô bất giác nghĩ đến thành ngữ: “Xuất thủy phù dung, tú sắc khả xan” (như hoa sen mới nở, đẹp đến mê lòng).

Không đúng, chắc chắn là cô đói quá rồi, nếu không sao lại cảm thấy anh trông ngon miệng đến vậy?

Phó Thiếu Đình lau tóc, ngồi xuống bên đống lửa. Tóc ngắn khô nhanh, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc mặt ủ mày chau, anh bèn hỏi: “Vẫn buồn vì con thỏ nướng sao?”

Tô Tiểu Lạc gật đầu. Phó Thiếu Đình khẽ mỉm cười: “Anh còn một quả táo, ăn đỡ đi.”

Tô Tiểu Lạc nhận lấy, cắn một miếng. Dù vỏ hơi nhăn nhưng táo vẫn rất ngọt.

Phó Thiếu Đình bỏ thêm củi vào lửa, nhắc nhở: “Tối đừng ăn nhiều, khó tiêu.”

“Lạnh quá.” Tô Tiểu Lạc than thở.

Phó Thiếu Đình cởi áo khoác quân đội khoác lên người cô. Nhưng khi anh định ngồi lại, cô kéo vạt áo anh, nói: “Chúng ta cùng đắp đi.”

Anh ngồi xuống cạnh cô, hai người chung một chiếc áo khoác lớn. Lửa cháy bập bùng, ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh của Phó Thiếu Đình. Tô Tiểu Lạc nắm lấy tay anh, dựa sát vào.

“Thật ấm áp!”

Phó Thiếu Đình không nói gì, để mặc cô dựa vào. Ánh mắt anh nhìn ra ngoài, tuyết rơi càng lúc càng dày. Có lẽ họ nên sớm quay về.

“Phó Thiếu Đình, em buồn ngủ quá. Hay chúng ta ngủ lại đây đi?”

“Không được.” Anh từ chối. "Đợi tóc em khô, rồi về căn cứ.”

“Tại sao chứ?” Tô Tiểu Lạc không hiểu. “Ngoài kia tuyết rơi lớn lắm mà.”

“Hai người chúng ta ở đây qua đêm thì không hay.”

“Có gì không hay đâu?” Tô Tiểu Lạc lẩm bẩm. Cô đã quá mệt, chỉ muốn ngủ ngay tại chỗ.

“Chỉ có hai người, không tiện.” Phó Thiếu Đình nghiêm mặt.

“Không tiện chỗ nào?” Cô tò mò hỏi, hoàn toàn không có chút ý thức nào về sự khác biệt nam nữ.

Phó Thiếu Đình càng nhíu mày, giữ chặt tay cô kéo sát lại gần. Gương mặt anh tiến sát đến cô, thấp giọng hỏi: "Em nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?”

Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống NúiTác giả: Ngẫu PhấnTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngMùa hè năm 1976. Tháng bảy thời tiết oi bức ngột ngạt. Con tàu hỏa màu xanh lá cây chật cứng người. Mùi mồ hôi, mùi chân cùng mùi trứng luộc quyện vào nhau trong không gian chật hẹp. Vài người đàn ông ***** đang chơi bài, miệng thi thoảng lại văng ra mấy câu tục tĩu. Có người về quê thăm nhà, có người đi tìm việc làm, cũng có những sinh viên đại học về nhà. Được sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, Tô Tiểu Lạc tìm được chỗ ngồi của mình, đặt ba lô lên trên, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn. Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn như trứng gà bóc. Mái tóc đen dài được tết thành hai bím tóc, đôi mắt long lanh to tròn xinh xắn như búp bê Tây Dương. Dù nhân viên phục vụ đã đi từ Nam ra Bắc, gặp gỡ biết bao phụ nữ xinh đẹp, nhưng một cô gái vừa xinh xắn, vừa linh khí như vậy thì anh ta chưa từng gặp bao giờ. Thấy cô gái nhỏ đi một mình, anh ta không khỏi lo lắng dặn dò: "Trên đường nhiều kẻ xấu, em đừng tùy tiện bắt chuyện với người lạ. Đến Vệ Thành, anh sẽ gọi em." Người phục vụ vẫn còn lo lắng, không…  “Đợi đã.” Tô Tiểu Lạc đột nhiên khẽ gọi, Phó Thiếu Đình nghi ngờ quay đầu lại. Anh thấy cô đang nhìn chằm chằm vào dấu chân trên mặt đất. “Gần đây có thỏ tuyết.”Dấu chân trên tuyết xếp thành hai hàng, một lớn một nhỏ. Dấu lớn trông rõ ràng hơn.“Suỵt.” Tô Tiểu Lạc ra hiệu Phó Thiếu Đình đừng lên tiếng, rồi theo dấu chân đi về phía trước. Cô phát hiện một lỗ thở nhỏ, bên trên hơi ngả màu vàng.Tô Tiểu Lạc bấm tay niệm quyết, vỗ mạnh xuống đất. Một con thỏ tuyết nhảy bật ra, loạng choạng lao đến ngã ngay dưới chân Phó Thiếu Đình.“Ha ha!” Tô Tiểu Lạc vỗ tay reo mừng.Phó Thiếu Đình cúi xuống nhấc con thỏ lên. Trưa nay, Anna mang vật tư đến nhưng không kịp nấu thỏ tuyết, xem ra cô nhóc này đã thèm món đó từ trước rồi.“Muốn ăn không?”“Muốn chứ!” Tô Tiểu Lạc hăng hái gật đầu.“Đi thôi!” Phó Thiếu Đình dẫn cô tới một hang núi. Từ túi trữ vật, anh lấy ra vài viên đá phát sáng và đặt vào trong hang.Lúc này Tô Tiểu Lạc mới nhận ra trong hang có một suối nước nóng nhỏ, chỉ đủ cho hai người ngâm mình, không ngạc nhiên khi thỏ tuyết lại trốn ở đây.“Không phải em muốn tắm suối nước nóng sao? Để anh đi nhặt chút củi, tiện nướng thỏ tuyết cho em.” Phó Thiếu Đình nói.“Được.” Tô Tiểu Lạc chạy ngay vào trong, kiểm tra xung quanh xem có động vật nguy hiểm nào không. Suối nước nóng này có lẽ cùng mạch với suối ở chỗ lão quái vật kia. Cô nhìn quanh một lần nữa, thấy có một tảng đá lớn chắn ngang nên yên tâm *****, thoải mái ngâm mình trong nước nóng.Phó Thiếu Đình nhặt vài khúc củi, nhưng chúng hơi ẩm nên khó nhóm lửa. Anh loay hoay một lúc mới đốt được, lửa bốc lên những làn khói đen vì độ ẩm.Anh lấy dao xử lý con thỏ, buộc nó vào một cây gậy rồi đặt lên giá nướng. Sau một lúc, củi đã khô hơn, khói cũng bớt đi. Anh bắt đầu quay đều cây gậy để nướng thỏ.Bên ngoài tuyết lại rơi, gió thổi từng hồi rít qua khe đá. Tiếng gió và tiếng nước chảy hoà cùng âm thanh vui vẻ của Tô Tiểu Lạc vang lên, khiến yết hầu của Phó Thiếu Đình khẽ động.Anh vô thức nghĩ đến làn da trắng mịn của Tô Tiểu Lạc, cùng chiếc cổ thanh mảnh và xương quai xanh tinh tế. Anh hít sâu một hơi, đứng dậy bước nhanh ra ngoài hang để bình tâm trở lại.Không biết bao lâu sau, tiếng Tô Tiểu Lạc vang lên: “Cháy rồi! Cháy rồi!”Phó Thiếu Đình vội vào trong, lật lại con thỏ rồi rắc muối lên. Hương thơm lan tỏa ngay lập tức theo gió bay thẳng vào mũi Tô Tiểu Lạc.“Ôi, thơm quá!”Tô Tiểu Lạc mặc đồ xong chạy ra ngoài, gương mặt đỏ hồng, tóc tai vẫn còn ướt, nhưng đã không thể chờ thêm được nữa.Phó Thiếu Đình đưa khăn cho cô: “Có gió, lau khô tóc nhanh lên.”Tô Tiểu Lạc lau qua loa vài cái. Phó Thiếu Đình nhìn không được, bèn tiến đến tự tay giúp cô lau kỹ hơn, vừa làm vừa nói: "Trời lạnh thế này, không lau khô dễ cảm lạnh, còn bị đau đầu.”Tô Tiểu Lạc vừa xoay trục quay nướng vừa đáp: “Không sao, em quen rồi. Anh có muốn ngâm nước không? Yên tâm, em không ăn vụng đâu!”Phó Thiếu Đình mím môi. Đúng là anh cũng cần tắm một chút.Thấy anh lưỡng lự, Tô Tiểu Lạc vội bổ sung: “Yên tâm, em cũng không nhìn trộm đâu.”“Được.” Phó Thiếu Đình nhướng mày, không biết cô nhóc này nghĩ gì trong đầu.Anh đi vào trong, để lại Tô Tiểu Lạc với con thỏ đang nướng thơm phức, nước miếng không ngừng chảy.Khi thỏ đã chín vàng giòn, cô lấy xuống để nguội, chờ Phó Thiếu Đình tắm xong là có thể ăn.Đột nhiên một con cáo tuyết lớn từ ngoài hang chạy vào. Ánh mắt nó ngây thơ nhưng rõ ràng đang nhắm đến con thỏ nướng trong tay cô.Tô Tiểu Lạc nheo mắt cảnh cáo nó: “Đây là của ta.”Con cáo không thèm để ý, lao tới ngoạm lấy con thỏ rồi chạy biến vào trong.Tô Tiểu Lạc hậm hực đuổi theo: “Con cáo đáng ghét! Để xem ta bắt được thì lột da làm khăn quàng cổ luôn!”Dường như hiểu lời cô, con cáo nhảy đến cạnh suối nước nóng, ánh mắt đầy khiêu khích.“Ta mà bắt được, nhất định đánh chết ngươi!” Tô Tiểu Lạc nghiến răng lao tới, nhưng con cáo nhanh chóng lách qua chân cô mà chạy mất.“Có chuyện gì vậy?”Trong ánh sáng mờ mờ của đá phát sáng, Phó Thiếu Đình nhìn qua, gương mặt góc cạnh của anh lộ rõ, tóc mái dài rũ xuống che đi đôi mắt hẹp dài. Từng giọt nước chảy từ mái tóc xuống gương mặt, lăn qua cổ rồi biến mất nơi ***** ẩn hiện.Bờ vai rộng, eo thon, cùng cơ bụng săn chắc.“Có chuyện gì vậy?”Tô Tiểu Lạc nuốt nước miếng: "Cáo… cáo ăn trộm thỏ của chúng ta.”“Cáo?” Phó Thiếu Đình hơi cau mày. “Thỏ nướng chứ?”“À, đúng rồi, thỏ nướng.” Ánh mắt Tô Tiểu Lạc dừng trên thân hình anh, cơ bắp mạnh mẽ khiến cô muốn chạm vào thử.“Ngày mai anh bắt giúp em.” Phó Thiếu Đình như không nhận ra ánh mắt cô, thản nhiên nói.“Được.” Tô Tiểu Lạc gật đầu.“Anh tắm xong rồi.” Phó Thiếu Đình nhắc nhở.Lúc này Tô Tiểu Lạc mới nhận ra mình đã nhìn anh quá lâu, bèn lúng túng quay đi.Cô thêm củi vào lửa, một lát sau Phó Thiếu Đình bước ra. Nhìn anh, cô bất giác nghĩ đến thành ngữ: “Xuất thủy phù dung, tú sắc khả xan” (như hoa sen mới nở, đẹp đến mê lòng).Không đúng, chắc chắn là cô đói quá rồi, nếu không sao lại cảm thấy anh trông ngon miệng đến vậy?Phó Thiếu Đình lau tóc, ngồi xuống bên đống lửa. Tóc ngắn khô nhanh, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc mặt ủ mày chau, anh bèn hỏi: “Vẫn buồn vì con thỏ nướng sao?”Tô Tiểu Lạc gật đầu. Phó Thiếu Đình khẽ mỉm cười: “Anh còn một quả táo, ăn đỡ đi.”Tô Tiểu Lạc nhận lấy, cắn một miếng. Dù vỏ hơi nhăn nhưng táo vẫn rất ngọt.Phó Thiếu Đình bỏ thêm củi vào lửa, nhắc nhở: “Tối đừng ăn nhiều, khó tiêu.”“Lạnh quá.” Tô Tiểu Lạc than thở.Phó Thiếu Đình cởi áo khoác quân đội khoác lên người cô. Nhưng khi anh định ngồi lại, cô kéo vạt áo anh, nói: “Chúng ta cùng đắp đi.”Anh ngồi xuống cạnh cô, hai người chung một chiếc áo khoác lớn. Lửa cháy bập bùng, ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh của Phó Thiếu Đình. Tô Tiểu Lạc nắm lấy tay anh, dựa sát vào.“Thật ấm áp!”Phó Thiếu Đình không nói gì, để mặc cô dựa vào. Ánh mắt anh nhìn ra ngoài, tuyết rơi càng lúc càng dày. Có lẽ họ nên sớm quay về.“Phó Thiếu Đình, em buồn ngủ quá. Hay chúng ta ngủ lại đây đi?”“Không được.” Anh từ chối. "Đợi tóc em khô, rồi về căn cứ.”“Tại sao chứ?” Tô Tiểu Lạc không hiểu. “Ngoài kia tuyết rơi lớn lắm mà.”“Hai người chúng ta ở đây qua đêm thì không hay.”“Có gì không hay đâu?” Tô Tiểu Lạc lẩm bẩm. Cô đã quá mệt, chỉ muốn ngủ ngay tại chỗ.“Chỉ có hai người, không tiện.” Phó Thiếu Đình nghiêm mặt.“Không tiện chỗ nào?” Cô tò mò hỏi, hoàn toàn không có chút ý thức nào về sự khác biệt nam nữ.Phó Thiếu Đình càng nhíu mày, giữ chặt tay cô kéo sát lại gần. Gương mặt anh tiến sát đến cô, thấp giọng hỏi: "Em nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?”

Chương 332: Trai đơn gái chiếc