Tác giả:

Khi bản thiết kế tôi gửi đi dự thi lại xuất hiện dưới dạng tranh vẽ được Khương Nhược Dao đăng lên mạng xã hội từ hôm trước, tôi bỗng thấy mệt mỏi rã rời. Dư luận trên mạng bùng lên nhanh chóng, có lẽ còn có người đứng sau đổ thêm dầu vào lửa. Rất nhiều cư dân mạng đã biết đến cái tên Khương Tế Đường – một nhà thiết kế thời trang mới, bị tố sao chép tác phẩm của đại tiểu thư nhà họ Khương. Tôi mở tài khoản mạng xã hội của Khương Nhược Dao, đập vào mắt là bài đăng ngay đêm trước ngày tôi nộp bản thiết kế. Chú thích đi kèm: [Dạo này có chút cảm hứng, muốn tự tạo một thương hiệu thời trang. Các chị em xem mấy bản thiết kế này có ổn không?] Khương Nhược Dao là một cô tiểu thư nhà giàu rất thích chia sẻ. Những bài đăng tưởng như vô tình trong cuộc sống hàng ngày của cô ta luôn thu hút lượng lớn người hâm mộ. Cư dân mạng nô nức tung hô cô là “thiên kim thật sự”. Ở một khía cạnh nào đó thì cũng không sai. Khương Nhược Dao lớn lên trong nhung lụa, muốn gì có đó. Quay lại thời điểm ấy, loạt…

Chương 3: Chương 3

Sau Khi Thiên Kim Thật Rời ĐiTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngKhi bản thiết kế tôi gửi đi dự thi lại xuất hiện dưới dạng tranh vẽ được Khương Nhược Dao đăng lên mạng xã hội từ hôm trước, tôi bỗng thấy mệt mỏi rã rời. Dư luận trên mạng bùng lên nhanh chóng, có lẽ còn có người đứng sau đổ thêm dầu vào lửa. Rất nhiều cư dân mạng đã biết đến cái tên Khương Tế Đường – một nhà thiết kế thời trang mới, bị tố sao chép tác phẩm của đại tiểu thư nhà họ Khương. Tôi mở tài khoản mạng xã hội của Khương Nhược Dao, đập vào mắt là bài đăng ngay đêm trước ngày tôi nộp bản thiết kế. Chú thích đi kèm: [Dạo này có chút cảm hứng, muốn tự tạo một thương hiệu thời trang. Các chị em xem mấy bản thiết kế này có ổn không?] Khương Nhược Dao là một cô tiểu thư nhà giàu rất thích chia sẻ. Những bài đăng tưởng như vô tình trong cuộc sống hàng ngày của cô ta luôn thu hút lượng lớn người hâm mộ. Cư dân mạng nô nức tung hô cô là “thiên kim thật sự”. Ở một khía cạnh nào đó thì cũng không sai. Khương Nhược Dao lớn lên trong nhung lụa, muốn gì có đó. Quay lại thời điểm ấy, loạt… Bởi vì ngay ngày tôi được đưa về, ba ruột tôi đã nói:“Để tránh người ngoài nghi ngờ, sinh nhật con sẽ tổ chức vào ngày khác.”Nhưng cuối cùng tôi không chọn ngày nào cả. Mà cũng chẳng ai quan tâm.Vậy nên, năm nào tôi cũng lặng lẽ đứng nhìn Khương Nhược Dao được nâng niu như trung tâm của cả thế giới.Năm đó, tôi chỉ hơi… ghen tị.Ghen tị vì cô ta có những người thân không cùng m.á.u mủ nhưng lại thật lòng yêu thương, quan tâm cô ta.Không hiểu sao, về sau lại có người nói rằng tôi thích Triệu Tri Sùng.Đúng là anh ta vừa có ngoại hình, vừa có gia thế, nhưng liên quan gì đến tôi?Tôi biết tâm lý mình không ổn lắm, nên lúc này chẳng muốn nói gì cả.Có lẽ sự im lặng của tôi trông giống như đang ngầm thừa nhận.Hôm sau ba mẹ tôi về nước.Cùng lúc đó, không biết ai đã làm rò rỉ ảnh thẻ tôi dùng để tham gia cuộc thi.Trên mạng tràn ngập những lời lăng mạ, thậm chí có người còn chỉnh sửa ảnh tôi thành ảnh thờ.Ba tôi giận dữ chỉ vào mặt tôi:“Khương Tế Đường, rốt cuộc con bất mãn điều gì với gia đình này? Phải ép chị con bỏ nhà đi thì mới vừa lòng sao?”Cách đó vài giây, Khương Nhược Dao còn đang sụt sịt “xin tha” cho tôi, nói chỉ cần gia đình yên ổn, cô ta sẵn sàng dọn ra ngoài sống.Mẹ tôi thì ôm chặt đứa con gái yếu ớt vào lòng, xót xa không thôi.Bà nhìn tôi đầy thất vọng:“Sao mẹ lại sinh ra một đứa như con chứ! Mau xin lỗi chị con đi!”Khương Kỳ Hoài và Khương Uẩn Châu đứng ngay bên cạnh, cùng chờ tôi nhận sai.Lạ thật, cách đây không lâu, tôi vẫn còn thấy đau lòng vì bị đối xử như thế.Nhưng giờ, lòng tôi lại trở nên bình thản một cách lạ lùng.Họ đúng là người có chung dòng m.á.u với tôi.Nhưng… cũng có thể chẳng phải.Tinh thần tôi có vấn đề đã một thời gian rồi. Hai năm nay tôi phải dựa vào thuốc ngủ mới chợp mắt nổi.Nhưng tôi chẳng thể tâm sự với bất kỳ ai trong cái nhà này.Họ thấy tôi không đủ tao nhã, không giỏi giao tiếp, không thể làm họ nở mặt nở mày ở những nơi đông người.Tính cách tôi trầm lặng, thích yên tĩnh, lại được đưa về quá muộn, chẳng có tài năng gì ngoài việc thích vẽ.Sau khi về nhà họ Khương, họ thuê cho tôi một giáo viên dạy vẽ, tôi mới bắt đầu được học vẽ đàng hoàng.Thầy giáo hay khen tôi có năng khiếu, nếu được học sớm, chắc chắn còn tiến xa hơn.Nhưng Khương Nhược Dao cũng biết vẽ. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-3.html.]Và với họ, cô ta ưu tú, nên cô ta sẽ không làm chuyện hèn hạ đó.Còn tôi thì không đủ tư cách để có được niềm tin.“Tôi không sai.”Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi cũng mở miệng, bình tĩnh nói ra câu đó.Ba ruột tôi tức đến mức tát tôi một cái.Cái tát đó khiến đầu tôi lệch sang một bên, cảm giác bỏng rát từ má lan đến tận tim.Nhưng không hiểu sao, trong tôi lại trỗi dậy cảm giác xa lạ – như thể mình đang đứng bênngoài nhìn tất cả.Ba tôi gầm lên: “Cút khỏi cái nhà này cho tao!”…Tôi thực sự đã rời đi.Tôi nghe được cái tên ngôi trường họ định sắp xếp cho tôi ở nước ngoài – không phải một trường danh tiếng gì cả.Chắc họ nghĩ với năng lực của tôi, cũng chẳng xứng đáng có cơ hội tốt hơn.Sau khi rời khỏi nhà họ Khương, tôi mua một tấm vé máy bay và bước chân lên hành trình nơi đất khách.Tôi chỉ thu dọn đồ đạc một cách đơn giản.Khi ra khỏi cửa, Khương Nhược Dao đứng trên ban công tầng hai, ung dung nhìn xuống, ánh mắt chẳng còn chút yếu đuối nào như trước.Không biết từ khi nào, giữa tôi và cô ta đã âm thầm bắt đầu một cuộc chiến không khói súng.Cô ta trước mặt tôi và trước mặt người khác là hai con người hoàn toàn khác nhau.Lúc đầu, tôi không hề nghĩ mọi chuyện có liên quan đến cô ta, cũng từng muốn sống hòa thuận.Dù sao năm đó, cả tôi và cô ta đều chỉ là hai đứa trẻ sơ sinh còn bọc trong tã lót, chẳng thể quyết định được vận mệnh của mình.Nhưng kể từ khi tôi trở về, cô ta lại đổ bệnh thường xuyên hơn.Có thật, có giả, có khi tôi biết rõ cô ta đang diễn, nhưng ba mẹ và các anh vẫn tin cô ta, ngược lại lại cảm thấy tôi không biết bao dung.Sáu năm qua, sự áy náy mà những người thân ruột thịt dành cho tôi ngày một phai nhạt, cho đến khi cạn sạch.Tôi trở thành một kẻ tầm thường, tính cách méo mó, đố kỵ và độc ác trong mắt họ.Khương Uẩn Châu từng buột miệng nói một câu không chút nể nang:“Biết thế thì ngày xưa đã không nên đón nó về!”Câu nói đó như một tiếng sét ngang tai.Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới lần *****ên nhận ra mình đã thực sự mắc bệnh.Bác sĩ tâm lý khuyên tôi nên kết giao thêm vài người bạn.Nhưng tôi đâu có người bạn thân thật sự nào.Bốn năm đại học, mỗi người một hướng, ai cũng bận rộn với sự nghiệp riêng.Những người từng thân thiết cũng dần rời xa.Tôi vốn không quan trọng đến mức để ai phải quay lại vì mình.

Bởi vì ngay ngày tôi được đưa về, ba ruột tôi đã nói:

“Để tránh người ngoài nghi ngờ, sinh nhật con sẽ tổ chức vào ngày khác.”

Nhưng cuối cùng tôi không chọn ngày nào cả. Mà cũng chẳng ai quan tâm.

Vậy nên, năm nào tôi cũng lặng lẽ đứng nhìn Khương Nhược Dao được nâng niu như trung tâm của cả thế giới.

Năm đó, tôi chỉ hơi… ghen tị.

Ghen tị vì cô ta có những người thân không cùng m.á.u mủ nhưng lại thật lòng yêu thương, quan tâm cô ta.

Không hiểu sao, về sau lại có người nói rằng tôi thích Triệu Tri Sùng.

Đúng là anh ta vừa có ngoại hình, vừa có gia thế, nhưng liên quan gì đến tôi?

Tôi biết tâm lý mình không ổn lắm, nên lúc này chẳng muốn nói gì cả.

Có lẽ sự im lặng của tôi trông giống như đang ngầm thừa nhận.

Hôm sau ba mẹ tôi về nước.

Cùng lúc đó, không biết ai đã làm rò rỉ ảnh thẻ tôi dùng để tham gia cuộc thi.

Trên mạng tràn ngập những lời lăng mạ, thậm chí có người còn chỉnh sửa ảnh tôi thành ảnh thờ.

Ba tôi giận dữ chỉ vào mặt tôi:

“Khương Tế Đường, rốt cuộc con bất mãn điều gì với gia đình này? Phải ép chị con bỏ nhà đi thì mới vừa lòng sao?”

Cách đó vài giây, Khương Nhược Dao còn đang sụt sịt “xin tha” cho tôi, nói chỉ cần gia đình yên ổn, cô ta sẵn sàng dọn ra ngoài sống.

Mẹ tôi thì ôm chặt đứa con gái yếu ớt vào lòng, xót xa không thôi.

Bà nhìn tôi đầy thất vọng:

“Sao mẹ lại sinh ra một đứa như con chứ! Mau xin lỗi chị con đi!”

Khương Kỳ Hoài và Khương Uẩn Châu đứng ngay bên cạnh, cùng chờ tôi nhận sai.

Lạ thật, cách đây không lâu, tôi vẫn còn thấy đau lòng vì bị đối xử như thế.

Nhưng giờ, lòng tôi lại trở nên bình thản một cách lạ lùng.

Họ đúng là người có chung dòng m.á.u với tôi.

Nhưng… cũng có thể chẳng phải.

Tinh thần tôi có vấn đề đã một thời gian rồi. Hai năm nay tôi phải dựa vào thuốc ngủ mới chợp mắt nổi.

Nhưng tôi chẳng thể tâm sự với bất kỳ ai trong cái nhà này.

Họ thấy tôi không đủ tao nhã, không giỏi giao tiếp, không thể làm họ nở mặt nở mày ở những nơi đông người.

Tính cách tôi trầm lặng, thích yên tĩnh, lại được đưa về quá muộn, chẳng có tài năng gì ngoài việc thích vẽ.

Sau khi về nhà họ Khương, họ thuê cho tôi một giáo viên dạy vẽ, tôi mới bắt đầu được học vẽ đàng hoàng.

Thầy giáo hay khen tôi có năng khiếu, nếu được học sớm, chắc chắn còn tiến xa hơn.

Nhưng Khương Nhược Dao cũng biết vẽ. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-3.html.]

Và với họ, cô ta ưu tú, nên cô ta sẽ không làm chuyện hèn hạ đó.

Còn tôi thì không đủ tư cách để có được niềm tin.

“Tôi không sai.”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi cũng mở miệng, bình tĩnh nói ra câu đó.

Ba ruột tôi tức đến mức tát tôi một cái.

Cái tát đó khiến đầu tôi lệch sang một bên, cảm giác bỏng rát từ má lan đến tận tim.

Nhưng không hiểu sao, trong tôi lại trỗi dậy cảm giác xa lạ – như thể mình đang đứng bênngoài nhìn tất cả.

Ba tôi gầm lên: “Cút khỏi cái nhà này cho tao!”

Tôi thực sự đã rời đi.

Tôi nghe được cái tên ngôi trường họ định sắp xếp cho tôi ở nước ngoài – không phải một trường danh tiếng gì cả.

Chắc họ nghĩ với năng lực của tôi, cũng chẳng xứng đáng có cơ hội tốt hơn.

Sau khi rời khỏi nhà họ Khương, tôi mua một tấm vé máy bay và bước chân lên hành trình nơi đất khách.

Tôi chỉ thu dọn đồ đạc một cách đơn giản.

Khi ra khỏi cửa, Khương Nhược Dao đứng trên ban công tầng hai, ung dung nhìn xuống, ánh mắt chẳng còn chút yếu đuối nào như trước.

Không biết từ khi nào, giữa tôi và cô ta đã âm thầm bắt đầu một cuộc chiến không khói súng.

Cô ta trước mặt tôi và trước mặt người khác là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Lúc đầu, tôi không hề nghĩ mọi chuyện có liên quan đến cô ta, cũng từng muốn sống hòa thuận.

Dù sao năm đó, cả tôi và cô ta đều chỉ là hai đứa trẻ sơ sinh còn bọc trong tã lót, chẳng thể quyết định được vận mệnh của mình.

Nhưng kể từ khi tôi trở về, cô ta lại đổ bệnh thường xuyên hơn.

Có thật, có giả, có khi tôi biết rõ cô ta đang diễn, nhưng ba mẹ và các anh vẫn tin cô ta, ngược lại lại cảm thấy tôi không biết bao dung.

Sáu năm qua, sự áy náy mà những người thân ruột thịt dành cho tôi ngày một phai nhạt, cho đến khi cạn sạch.

Tôi trở thành một kẻ tầm thường, tính cách méo mó, đố kỵ và độc ác trong mắt họ.

Khương Uẩn Châu từng buột miệng nói một câu không chút nể nang:

“Biết thế thì ngày xưa đã không nên đón nó về!”

Câu nói đó như một tiếng sét ngang tai.

Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới lần *****ên nhận ra mình đã thực sự mắc bệnh.

Bác sĩ tâm lý khuyên tôi nên kết giao thêm vài người bạn.

Nhưng tôi đâu có người bạn thân thật sự nào.

Bốn năm đại học, mỗi người một hướng, ai cũng bận rộn với sự nghiệp riêng.

Những người từng thân thiết cũng dần rời xa.

Tôi vốn không quan trọng đến mức để ai phải quay lại vì mình.

Sau Khi Thiên Kim Thật Rời ĐiTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngKhi bản thiết kế tôi gửi đi dự thi lại xuất hiện dưới dạng tranh vẽ được Khương Nhược Dao đăng lên mạng xã hội từ hôm trước, tôi bỗng thấy mệt mỏi rã rời. Dư luận trên mạng bùng lên nhanh chóng, có lẽ còn có người đứng sau đổ thêm dầu vào lửa. Rất nhiều cư dân mạng đã biết đến cái tên Khương Tế Đường – một nhà thiết kế thời trang mới, bị tố sao chép tác phẩm của đại tiểu thư nhà họ Khương. Tôi mở tài khoản mạng xã hội của Khương Nhược Dao, đập vào mắt là bài đăng ngay đêm trước ngày tôi nộp bản thiết kế. Chú thích đi kèm: [Dạo này có chút cảm hứng, muốn tự tạo một thương hiệu thời trang. Các chị em xem mấy bản thiết kế này có ổn không?] Khương Nhược Dao là một cô tiểu thư nhà giàu rất thích chia sẻ. Những bài đăng tưởng như vô tình trong cuộc sống hàng ngày của cô ta luôn thu hút lượng lớn người hâm mộ. Cư dân mạng nô nức tung hô cô là “thiên kim thật sự”. Ở một khía cạnh nào đó thì cũng không sai. Khương Nhược Dao lớn lên trong nhung lụa, muốn gì có đó. Quay lại thời điểm ấy, loạt… Bởi vì ngay ngày tôi được đưa về, ba ruột tôi đã nói:“Để tránh người ngoài nghi ngờ, sinh nhật con sẽ tổ chức vào ngày khác.”Nhưng cuối cùng tôi không chọn ngày nào cả. Mà cũng chẳng ai quan tâm.Vậy nên, năm nào tôi cũng lặng lẽ đứng nhìn Khương Nhược Dao được nâng niu như trung tâm của cả thế giới.Năm đó, tôi chỉ hơi… ghen tị.Ghen tị vì cô ta có những người thân không cùng m.á.u mủ nhưng lại thật lòng yêu thương, quan tâm cô ta.Không hiểu sao, về sau lại có người nói rằng tôi thích Triệu Tri Sùng.Đúng là anh ta vừa có ngoại hình, vừa có gia thế, nhưng liên quan gì đến tôi?Tôi biết tâm lý mình không ổn lắm, nên lúc này chẳng muốn nói gì cả.Có lẽ sự im lặng của tôi trông giống như đang ngầm thừa nhận.Hôm sau ba mẹ tôi về nước.Cùng lúc đó, không biết ai đã làm rò rỉ ảnh thẻ tôi dùng để tham gia cuộc thi.Trên mạng tràn ngập những lời lăng mạ, thậm chí có người còn chỉnh sửa ảnh tôi thành ảnh thờ.Ba tôi giận dữ chỉ vào mặt tôi:“Khương Tế Đường, rốt cuộc con bất mãn điều gì với gia đình này? Phải ép chị con bỏ nhà đi thì mới vừa lòng sao?”Cách đó vài giây, Khương Nhược Dao còn đang sụt sịt “xin tha” cho tôi, nói chỉ cần gia đình yên ổn, cô ta sẵn sàng dọn ra ngoài sống.Mẹ tôi thì ôm chặt đứa con gái yếu ớt vào lòng, xót xa không thôi.Bà nhìn tôi đầy thất vọng:“Sao mẹ lại sinh ra một đứa như con chứ! Mau xin lỗi chị con đi!”Khương Kỳ Hoài và Khương Uẩn Châu đứng ngay bên cạnh, cùng chờ tôi nhận sai.Lạ thật, cách đây không lâu, tôi vẫn còn thấy đau lòng vì bị đối xử như thế.Nhưng giờ, lòng tôi lại trở nên bình thản một cách lạ lùng.Họ đúng là người có chung dòng m.á.u với tôi.Nhưng… cũng có thể chẳng phải.Tinh thần tôi có vấn đề đã một thời gian rồi. Hai năm nay tôi phải dựa vào thuốc ngủ mới chợp mắt nổi.Nhưng tôi chẳng thể tâm sự với bất kỳ ai trong cái nhà này.Họ thấy tôi không đủ tao nhã, không giỏi giao tiếp, không thể làm họ nở mặt nở mày ở những nơi đông người.Tính cách tôi trầm lặng, thích yên tĩnh, lại được đưa về quá muộn, chẳng có tài năng gì ngoài việc thích vẽ.Sau khi về nhà họ Khương, họ thuê cho tôi một giáo viên dạy vẽ, tôi mới bắt đầu được học vẽ đàng hoàng.Thầy giáo hay khen tôi có năng khiếu, nếu được học sớm, chắc chắn còn tiến xa hơn.Nhưng Khương Nhược Dao cũng biết vẽ. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-3.html.]Và với họ, cô ta ưu tú, nên cô ta sẽ không làm chuyện hèn hạ đó.Còn tôi thì không đủ tư cách để có được niềm tin.“Tôi không sai.”Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi cũng mở miệng, bình tĩnh nói ra câu đó.Ba ruột tôi tức đến mức tát tôi một cái.Cái tát đó khiến đầu tôi lệch sang một bên, cảm giác bỏng rát từ má lan đến tận tim.Nhưng không hiểu sao, trong tôi lại trỗi dậy cảm giác xa lạ – như thể mình đang đứng bênngoài nhìn tất cả.Ba tôi gầm lên: “Cút khỏi cái nhà này cho tao!”…Tôi thực sự đã rời đi.Tôi nghe được cái tên ngôi trường họ định sắp xếp cho tôi ở nước ngoài – không phải một trường danh tiếng gì cả.Chắc họ nghĩ với năng lực của tôi, cũng chẳng xứng đáng có cơ hội tốt hơn.Sau khi rời khỏi nhà họ Khương, tôi mua một tấm vé máy bay và bước chân lên hành trình nơi đất khách.Tôi chỉ thu dọn đồ đạc một cách đơn giản.Khi ra khỏi cửa, Khương Nhược Dao đứng trên ban công tầng hai, ung dung nhìn xuống, ánh mắt chẳng còn chút yếu đuối nào như trước.Không biết từ khi nào, giữa tôi và cô ta đã âm thầm bắt đầu một cuộc chiến không khói súng.Cô ta trước mặt tôi và trước mặt người khác là hai con người hoàn toàn khác nhau.Lúc đầu, tôi không hề nghĩ mọi chuyện có liên quan đến cô ta, cũng từng muốn sống hòa thuận.Dù sao năm đó, cả tôi và cô ta đều chỉ là hai đứa trẻ sơ sinh còn bọc trong tã lót, chẳng thể quyết định được vận mệnh của mình.Nhưng kể từ khi tôi trở về, cô ta lại đổ bệnh thường xuyên hơn.Có thật, có giả, có khi tôi biết rõ cô ta đang diễn, nhưng ba mẹ và các anh vẫn tin cô ta, ngược lại lại cảm thấy tôi không biết bao dung.Sáu năm qua, sự áy náy mà những người thân ruột thịt dành cho tôi ngày một phai nhạt, cho đến khi cạn sạch.Tôi trở thành một kẻ tầm thường, tính cách méo mó, đố kỵ và độc ác trong mắt họ.Khương Uẩn Châu từng buột miệng nói một câu không chút nể nang:“Biết thế thì ngày xưa đã không nên đón nó về!”Câu nói đó như một tiếng sét ngang tai.Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới lần *****ên nhận ra mình đã thực sự mắc bệnh.Bác sĩ tâm lý khuyên tôi nên kết giao thêm vài người bạn.Nhưng tôi đâu có người bạn thân thật sự nào.Bốn năm đại học, mỗi người một hướng, ai cũng bận rộn với sự nghiệp riêng.Những người từng thân thiết cũng dần rời xa.Tôi vốn không quan trọng đến mức để ai phải quay lại vì mình.

Chương 3: Chương 3