*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 14: Dỗ Dành

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Văn Quân từ bao giờ phải chịu uất ức như thế? Từ trước đến nay cô ta đều là người khiến người khác phải hâm mộ!Giang Bảo Quốc tiến lên một bước kéo tay Vương Văn Quân, vừa cười vừa nói:"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận.Anh đã nói chuyện xong với cô ta rồi, ngày mai cô ta sẽ dẫn theo hai đứa con về quê.""Thật sao?" Vương Văn Quân có chút khó tin.Cô ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình hình gia đình Giang Bảo Quốc, nhà họ thực sự ở nông thôn, gia đình thực sự rất nghèo.Hiện giờ Giang Bảo Quốc có tiền đồ như thế, vợ cũ ở quê của anh ta làm sao có thể dễ dàng buông tay, không tìm đến tận nhà?"Nói đi, cô ta ra điều kiện gì?"Giang Bảo Quốc im lặng một lát mới nói:"Cô ta muốn hai năm tiền trợ cấp của anh."Đôi lông mày của Vương Văn Quân dựng lên, Giang Bảo Quốc thấy cô ta sắp phát hỏa, vội vàng giải thích:"Văn Quân, là anh muốn như vậy.Nhiều năm qua cô ta ở quê chăm sóc cha mẹ anh, còn làm tang sự cho cha anh, mẹ anh liệt mấy năm cũng là do cô ta hầu hạ, không có công lao cũng có khổ lao.Hiện giờ anh muốn cắt đứt với cô ta, nếu không cho cái gì thì anh có tính là con người không?"Giang Bảo Quốc không nói đến hai đứa con gái, Vương Văn Quân nghe cũng vào tai, nhưng sắc mặt của cô ta vẫn xấu xí như trước:"Nhưng anh cũng không cần trợ cấp nhiều tiền như thế! Anh cho cô ta nhiều tiền như vậy, sau này làm sao chúng ta sống được?"Nhà Vương Văn Quân ở trong thành phố, cách nông trường không xa.Cha mẹ cô ta đều đã tính toán xong cho cô ta rồi, đợi kết hôn xong sẽ mua một căn nhà ở trong thành phố, lúc nghỉ ngơi thì hai người về ở.Nếu như cô ta có con, cha mẹ cô ta đến trông giúp cũng tiện, anh cả chị dâu của cô ta cũng không soi ra được chỗ sai ở đâu.Bây giờ Giang Bảo Quốc lại muốn cho hết tiền đi, kế hoạch của cô ta chẳng phải đổ sông đổ bể rồi sao?Giang Bảo Quốc cũng tiếc số tiền kia, nhưng không trợ cấp thì còn biết làm thế nào? Chẳng lẽ để Lục Thanh Nhàn đi tìm lãnh đạo?"Văn Quân, chúng ta đều ăn uống ở đơn vị, căn bản không dùng gì đến tiền.Tiền trợ cấp của anh với em cộng lại cũng không ít, tiết kiệm một chút là chúng ta đủ dùng rồi."Giang Bảo Quốc nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói:"Anh cũng không muốn cho cô ta nhiều như vậy, nhưng hôm nay lúc đến tìm cô ta, chị dâu Từ cũng ở đó.Em còn không biết chị ta sao? Nếu anh không đồng ý, chẳng biết chị ta sẽ gài bẫy anh như thế nào? Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng của anh, Từ Xương cũng thế, nếu vì chuyện này mà để ảnh hưởng, chẳng phải cái được không đủ bù cái mất sao?".

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Văn Quân từ bao giờ phải chịu uất ức như thế? Từ trước đến nay cô ta đều là người khiến người khác phải hâm mộ!Giang Bảo Quốc tiến lên một bước kéo tay Vương Văn Quân, vừa cười vừa nói:"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận.

Anh đã nói chuyện xong với cô ta rồi, ngày mai cô ta sẽ dẫn theo hai đứa con về quê.""Thật sao?" Vương Văn Quân có chút khó tin.Cô ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình hình gia đình Giang Bảo Quốc, nhà họ thực sự ở nông thôn, gia đình thực sự rất nghèo.Hiện giờ Giang Bảo Quốc có tiền đồ như thế, vợ cũ ở quê của anh ta làm sao có thể dễ dàng buông tay, không tìm đến tận nhà?"Nói đi, cô ta ra điều kiện gì?"Giang Bảo Quốc im lặng một lát mới nói:"Cô ta muốn hai năm tiền trợ cấp của anh."Đôi lông mày của Vương Văn Quân dựng lên, Giang Bảo Quốc thấy cô ta sắp phát hỏa, vội vàng giải thích:"Văn Quân, là anh muốn như vậy.

Nhiều năm qua cô ta ở quê chăm sóc cha mẹ anh, còn làm tang sự cho cha anh, mẹ anh liệt mấy năm cũng là do cô ta hầu hạ, không có công lao cũng có khổ lao.

Hiện giờ anh muốn cắt đứt với cô ta, nếu không cho cái gì thì anh có tính là con người không?"Giang Bảo Quốc không nói đến hai đứa con gái, Vương Văn Quân nghe cũng vào tai, nhưng sắc mặt của cô ta vẫn xấu xí như trước:"Nhưng anh cũng không cần trợ cấp nhiều tiền như thế! Anh cho cô ta nhiều tiền như vậy, sau này làm sao chúng ta sống được?"Nhà Vương Văn Quân ở trong thành phố, cách nông trường không xa.

Cha mẹ cô ta đều đã tính toán xong cho cô ta rồi, đợi kết hôn xong sẽ mua một căn nhà ở trong thành phố, lúc nghỉ ngơi thì hai người về ở.Nếu như cô ta có con, cha mẹ cô ta đến trông giúp cũng tiện, anh cả chị dâu của cô ta cũng không soi ra được chỗ sai ở đâu.Bây giờ Giang Bảo Quốc lại muốn cho hết tiền đi, kế hoạch của cô ta chẳng phải đổ sông đổ bể rồi sao?Giang Bảo Quốc cũng tiếc số tiền kia, nhưng không trợ cấp thì còn biết làm thế nào? Chẳng lẽ để Lục Thanh Nhàn đi tìm lãnh đạo?"Văn Quân, chúng ta đều ăn uống ở đơn vị, căn bản không dùng gì đến tiền.

Tiền trợ cấp của anh với em cộng lại cũng không ít, tiết kiệm một chút là chúng ta đủ dùng rồi."Giang Bảo Quốc nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói:"Anh cũng không muốn cho cô ta nhiều như vậy, nhưng hôm nay lúc đến tìm cô ta, chị dâu Từ cũng ở đó.

Em còn không biết chị ta sao? Nếu anh không đồng ý, chẳng biết chị ta sẽ gài bẫy anh như thế nào? Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng của anh, Từ Xương cũng thế, nếu vì chuyện này mà để ảnh hưởng, chẳng phải cái được không đủ bù cái mất sao?".

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Văn Quân từ bao giờ phải chịu uất ức như thế? Từ trước đến nay cô ta đều là người khiến người khác phải hâm mộ!Giang Bảo Quốc tiến lên một bước kéo tay Vương Văn Quân, vừa cười vừa nói:"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận.Anh đã nói chuyện xong với cô ta rồi, ngày mai cô ta sẽ dẫn theo hai đứa con về quê.""Thật sao?" Vương Văn Quân có chút khó tin.Cô ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình hình gia đình Giang Bảo Quốc, nhà họ thực sự ở nông thôn, gia đình thực sự rất nghèo.Hiện giờ Giang Bảo Quốc có tiền đồ như thế, vợ cũ ở quê của anh ta làm sao có thể dễ dàng buông tay, không tìm đến tận nhà?"Nói đi, cô ta ra điều kiện gì?"Giang Bảo Quốc im lặng một lát mới nói:"Cô ta muốn hai năm tiền trợ cấp của anh."Đôi lông mày của Vương Văn Quân dựng lên, Giang Bảo Quốc thấy cô ta sắp phát hỏa, vội vàng giải thích:"Văn Quân, là anh muốn như vậy.Nhiều năm qua cô ta ở quê chăm sóc cha mẹ anh, còn làm tang sự cho cha anh, mẹ anh liệt mấy năm cũng là do cô ta hầu hạ, không có công lao cũng có khổ lao.Hiện giờ anh muốn cắt đứt với cô ta, nếu không cho cái gì thì anh có tính là con người không?"Giang Bảo Quốc không nói đến hai đứa con gái, Vương Văn Quân nghe cũng vào tai, nhưng sắc mặt của cô ta vẫn xấu xí như trước:"Nhưng anh cũng không cần trợ cấp nhiều tiền như thế! Anh cho cô ta nhiều tiền như vậy, sau này làm sao chúng ta sống được?"Nhà Vương Văn Quân ở trong thành phố, cách nông trường không xa.Cha mẹ cô ta đều đã tính toán xong cho cô ta rồi, đợi kết hôn xong sẽ mua một căn nhà ở trong thành phố, lúc nghỉ ngơi thì hai người về ở.Nếu như cô ta có con, cha mẹ cô ta đến trông giúp cũng tiện, anh cả chị dâu của cô ta cũng không soi ra được chỗ sai ở đâu.Bây giờ Giang Bảo Quốc lại muốn cho hết tiền đi, kế hoạch của cô ta chẳng phải đổ sông đổ bể rồi sao?Giang Bảo Quốc cũng tiếc số tiền kia, nhưng không trợ cấp thì còn biết làm thế nào? Chẳng lẽ để Lục Thanh Nhàn đi tìm lãnh đạo?"Văn Quân, chúng ta đều ăn uống ở đơn vị, căn bản không dùng gì đến tiền.Tiền trợ cấp của anh với em cộng lại cũng không ít, tiết kiệm một chút là chúng ta đủ dùng rồi."Giang Bảo Quốc nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói:"Anh cũng không muốn cho cô ta nhiều như vậy, nhưng hôm nay lúc đến tìm cô ta, chị dâu Từ cũng ở đó.Em còn không biết chị ta sao? Nếu anh không đồng ý, chẳng biết chị ta sẽ gài bẫy anh như thế nào? Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng của anh, Từ Xương cũng thế, nếu vì chuyện này mà để ảnh hưởng, chẳng phải cái được không đủ bù cái mất sao?".

Chương 14: Dỗ Dành