*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 16: Tu Luyện
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngu Thanh Nhàn cũng không nản lòng, khi tiến vào cơ thể này, cô đã tra xét linh căn trong đó.Tam linh căn thủy mộc thổ, đương nhiên là không so được với thiên linh căn của cô, nhưng so với tứ linh căn, ngũ linh căn thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.Tu luyện trong thời đại linh khí mỏng đến mức gần như hết sạch này, cô không yêu cầu tu vi phải quá cao, có thể tu luyện đến Luyện Khí Kỳ, đủ năng lực tự vệ là đủ rồi.Bởi vì trải qua cảm giác cá nằm trên thớt không có chút năng lực phản kháng nào một lần là đủ rồi.Phía xa nổi lên màu trắng bạc, Ngu Thanh Nhàn ra khỏi phòng, tìm một nơi kín đáo có thể tắm rửa cũng có thể đón được luồng ánh sáng đầu tiên của ngày lóe ra, sau đó bắt đầu luyện quyền.Bộ quyền này có tên là Thanh Phong Quyết, là bộ quyền pháp cơ sở mà người trong Thục Sơn Tông đều phải luyện tập.Cả bộ quyền có tổng cộng chín thức, Ngu Thanh Nhàn đánh tới thức thứ ba, cả người đã phát đau, mồ hôi cũng chảy đầm đìa.Cô nghiến răng đánh đến thức thứ chín, sau đó vội vàng đả tọa để hồi phục.Ánh mặt trời chiếu lên người Ngu Thanh Nhàn, cô dẫn linh khí trong nắng ban mai vào trong cơ thể.Linh khí này thuần khiết hơn đêm qua rất nhiều, sau khi vận hành một vòng trong người, cuối cùng tụ lại đan điền, rồi lại tự động tuần hoàn trong cơ thể Ngu Thanh Nhàn.Cơ thể đau nhức vì luyện quyền của cô nhanh chóng hồi phục nhờ linh khí bồi bổ, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào như trước.Ngu Thanh Nhàn sảng khoái tinh thần, đứng dậy, vừa mới ra đến sân thì thấy Giang Mộc Tâm từ trong nhà đi ra.Cô bé bám lấy cửa, dè dặt hỏi:"Mẹ ơi, chúng ta không quay về quê được không, con không muốn về."Vừa dứt lời, Giang Mộc Tâm khóc òa lên.Ngu Thanh Nhàn nhìn cô bé, lại nhớ những ngày Giang Mộc Tâm sống ở quê.Dân quê đơn thuần chất phác, nhưng họ cũng có chỗ không tốt.Họ không có thú vui tiêu khiển gì, vì vậy bàn tán chuyện nhà chuyện cửa và trêu chọc trẻ con trở thành thú vui của họ.Trẻ con như Giang Mộc Tâm không có nhiều trong thôn, nên mỗi khi cô bé ra ngoài là sẽ bị người ta kéo lại hỏi han.Hỏi mẹ có em gái rồi còn thương cô bé không, hỏi mẹ có muốn tái giá không, hỏi Giang Bảo Quốc không ở nhà có đàn ông nào đến tìm mẹ không.Sau đó những người ấy mặc kệ Giang Mộc Tâm có trả lời hay không, lại bắt đầu tự nói, không quan tâm cô bé có để ý không, có nghe hiểu không, lời lẽ bẩn thỉu nào cũng có thể nói ra trước mặt cô bé..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngu Thanh Nhàn cũng không nản lòng, khi tiến vào cơ thể này, cô đã tra xét linh căn trong đó.
Tam linh căn thủy mộc thổ, đương nhiên là không so được với thiên linh căn của cô, nhưng so với tứ linh căn, ngũ linh căn thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Tu luyện trong thời đại linh khí mỏng đến mức gần như hết sạch này, cô không yêu cầu tu vi phải quá cao, có thể tu luyện đến Luyện Khí Kỳ, đủ năng lực tự vệ là đủ rồi.
Bởi vì trải qua cảm giác cá nằm trên thớt không có chút năng lực phản kháng nào một lần là đủ rồi.
Phía xa nổi lên màu trắng bạc, Ngu Thanh Nhàn ra khỏi phòng, tìm một nơi kín đáo có thể tắm rửa cũng có thể đón được luồng ánh sáng đầu tiên của ngày lóe ra, sau đó bắt đầu luyện quyền.
Bộ quyền này có tên là Thanh Phong Quyết, là bộ quyền pháp cơ sở mà người trong Thục Sơn Tông đều phải luyện tập.
Cả bộ quyền có tổng cộng chín thức, Ngu Thanh Nhàn đánh tới thức thứ ba, cả người đã phát đau, mồ hôi cũng chảy đầm đìa.
Cô nghiến răng đánh đến thức thứ chín, sau đó vội vàng đả tọa để hồi phục.
Ánh mặt trời chiếu lên người Ngu Thanh Nhàn, cô dẫn linh khí trong nắng ban mai vào trong cơ thể.
Linh khí này thuần khiết hơn đêm qua rất nhiều, sau khi vận hành một vòng trong người, cuối cùng tụ lại đan điền, rồi lại tự động tuần hoàn trong cơ thể Ngu Thanh Nhàn.
Cơ thể đau nhức vì luyện quyền của cô nhanh chóng hồi phục nhờ linh khí bồi bổ, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào như trước.
Ngu Thanh Nhàn sảng khoái tinh thần, đứng dậy, vừa mới ra đến sân thì thấy Giang Mộc Tâm từ trong nhà đi ra.
Cô bé bám lấy cửa, dè dặt hỏi:"Mẹ ơi, chúng ta không quay về quê được không, con không muốn về.
"Vừa dứt lời, Giang Mộc Tâm khóc òa lên.
Ngu Thanh Nhàn nhìn cô bé, lại nhớ những ngày Giang Mộc Tâm sống ở quê.
Dân quê đơn thuần chất phác, nhưng họ cũng có chỗ không tốt.
Họ không có thú vui tiêu khiển gì, vì vậy bàn tán chuyện nhà chuyện cửa và trêu chọc trẻ con trở thành thú vui của họ.
Trẻ con như Giang Mộc Tâm không có nhiều trong thôn, nên mỗi khi cô bé ra ngoài là sẽ bị người ta kéo lại hỏi han.
Hỏi mẹ có em gái rồi còn thương cô bé không, hỏi mẹ có muốn tái giá không, hỏi Giang Bảo Quốc không ở nhà có đàn ông nào đến tìm mẹ không.
Sau đó những người ấy mặc kệ Giang Mộc Tâm có trả lời hay không, lại bắt đầu tự nói, không quan tâm cô bé có để ý không, có nghe hiểu không, lời lẽ bẩn thỉu nào cũng có thể nói ra trước mặt cô bé.
.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngu Thanh Nhàn cũng không nản lòng, khi tiến vào cơ thể này, cô đã tra xét linh căn trong đó.Tam linh căn thủy mộc thổ, đương nhiên là không so được với thiên linh căn của cô, nhưng so với tứ linh căn, ngũ linh căn thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.Tu luyện trong thời đại linh khí mỏng đến mức gần như hết sạch này, cô không yêu cầu tu vi phải quá cao, có thể tu luyện đến Luyện Khí Kỳ, đủ năng lực tự vệ là đủ rồi.Bởi vì trải qua cảm giác cá nằm trên thớt không có chút năng lực phản kháng nào một lần là đủ rồi.Phía xa nổi lên màu trắng bạc, Ngu Thanh Nhàn ra khỏi phòng, tìm một nơi kín đáo có thể tắm rửa cũng có thể đón được luồng ánh sáng đầu tiên của ngày lóe ra, sau đó bắt đầu luyện quyền.Bộ quyền này có tên là Thanh Phong Quyết, là bộ quyền pháp cơ sở mà người trong Thục Sơn Tông đều phải luyện tập.Cả bộ quyền có tổng cộng chín thức, Ngu Thanh Nhàn đánh tới thức thứ ba, cả người đã phát đau, mồ hôi cũng chảy đầm đìa.Cô nghiến răng đánh đến thức thứ chín, sau đó vội vàng đả tọa để hồi phục.Ánh mặt trời chiếu lên người Ngu Thanh Nhàn, cô dẫn linh khí trong nắng ban mai vào trong cơ thể.Linh khí này thuần khiết hơn đêm qua rất nhiều, sau khi vận hành một vòng trong người, cuối cùng tụ lại đan điền, rồi lại tự động tuần hoàn trong cơ thể Ngu Thanh Nhàn.Cơ thể đau nhức vì luyện quyền của cô nhanh chóng hồi phục nhờ linh khí bồi bổ, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào như trước.Ngu Thanh Nhàn sảng khoái tinh thần, đứng dậy, vừa mới ra đến sân thì thấy Giang Mộc Tâm từ trong nhà đi ra.Cô bé bám lấy cửa, dè dặt hỏi:"Mẹ ơi, chúng ta không quay về quê được không, con không muốn về."Vừa dứt lời, Giang Mộc Tâm khóc òa lên.Ngu Thanh Nhàn nhìn cô bé, lại nhớ những ngày Giang Mộc Tâm sống ở quê.Dân quê đơn thuần chất phác, nhưng họ cũng có chỗ không tốt.Họ không có thú vui tiêu khiển gì, vì vậy bàn tán chuyện nhà chuyện cửa và trêu chọc trẻ con trở thành thú vui của họ.Trẻ con như Giang Mộc Tâm không có nhiều trong thôn, nên mỗi khi cô bé ra ngoài là sẽ bị người ta kéo lại hỏi han.Hỏi mẹ có em gái rồi còn thương cô bé không, hỏi mẹ có muốn tái giá không, hỏi Giang Bảo Quốc không ở nhà có đàn ông nào đến tìm mẹ không.Sau đó những người ấy mặc kệ Giang Mộc Tâm có trả lời hay không, lại bắt đầu tự nói, không quan tâm cô bé có để ý không, có nghe hiểu không, lời lẽ bẩn thỉu nào cũng có thể nói ra trước mặt cô bé..