*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 22: Ý Định Khác

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Lục Thanh Nhàn, tôi nói cho cô biết, cô đừng chia rẽ quan hệ giữa cha con chúng tôi." Giang Bảo Quốc nói xong, móc hai thanh sô cô la trong túi ra.Vương Văn Quân hay bị tụt huyết áp, sau khi ở bên cạnh cô ta, trong túi Giang Bảo Quốc luôn bỏ mấy viên kẹo.Sô cô la rất khó mua, đây là anh ta nhờ người mua từ tiệm ngoại hối trong thành phố về, rất đắt, hai tháng anh ta mới dám mua cho Vương Văn Quân một lần.Đưa kẹo tới trước mặt hai chị em Giang Mộc Tâm, trong mắt Giang Bảo Quốc để lộ ra vẻ tiếc của rõ rệt.Hiện giờ anh ta đã hết tiền, kẹo sô cô la cũng không còn nhiều, ăn một viên là ít đi một viên, lần sau muốn ăn phải chờ tiền trợ cấp của anh ta được phát xuống.Vẻ tiếc rẻ của anh ta đừng nói là Ngu Thanh Nhàn, ngay cả hai chị em Giang Mộc Tâm cũng nhìn ra, hai đứa trẻ chưa từng ăn sô cô la bao giờ, nhưng không ai đưa tay nhận lấy.Ngu Thanh Nhàn một lần nữa có thêm nhận thức mới về Giang Bảo Quốc, người đàn ông này thật keo kiệt, cô xem ký ức của nguyên thân, lập tức cười khẩy một tiếng.Những thứ khiến nguyên thân động lòng lúc trước toàn là mấy thứ không đáng tiền, hoa hoét, cây cỏ, hòn đá! đều là do trời sinh đất dưỡng, thỉnh thoảng mới có cái kẹo, cái bánh quy, cái đùi gà là do Giang Bảo Quốc mua ăn không hết, hoặc là được người ta tặng nhưng không thích ăn.Khi đó trong nhà còn nghèo, Giang Bảo Quốc lại là con trai duy nhất của ông bà Giang, học trong thành phố, chưa bao giờ tru cấp thiếu cho anh ta.Thứ mà anh ta ghét bỏ người khác không có mà ăn, vì vậy mấy thứ kia cộng thêm lời đường mật, lại biến thành thứ quý giá.Ngu Thanh Nhàn từng ở dưới nhân gian vài năm, cô từng gặp khá nhiều người ích kỉ như Giang Bảo Quốc.Thái độ trước sau của Giang Bảo Quốc thay đổi rõ rệt như vậy, cô đều nhìn thấy, lại nhớ đến kết cục của Giang Mộc Tâm, Ngu Thanh Nhàn không cần động não cũng biết trong đầu anh ta đang lên kế hoạch gì.Ngu Thanh Nhàn không buồn để ý đến anh ta, chỉ cần khiến kế hoạch của anh ta không thành công là được.Việc trả thù cũng không thể nóng lòng trong một chốc một lát, cô còn chưa có căn cơ ở nơi này, không làm j được Giang Bảo Quốc đã làm lính mười mấy năm.Đợi hai chị em Giang Mộc Tâm lớn lên, tối đa là mười năm, cô nhất định sẽ khiến Giang Bảo Quốc và cô vợ đẹp của anh ta phải gánh chịu hậu quả."Mộc Tâm, Thủy Tâm, chúng ta đi thôi.".

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lục Thanh Nhàn, tôi nói cho cô biết, cô đừng chia rẽ quan hệ giữa cha con chúng tôi.

" Giang Bảo Quốc nói xong, móc hai thanh sô cô la trong túi ra.

Vương Văn Quân hay bị tụt huyết áp, sau khi ở bên cạnh cô ta, trong túi Giang Bảo Quốc luôn bỏ mấy viên kẹo.

Sô cô la rất khó mua, đây là anh ta nhờ người mua từ tiệm ngoại hối trong thành phố về, rất đắt, hai tháng anh ta mới dám mua cho Vương Văn Quân một lần.

Đưa kẹo tới trước mặt hai chị em Giang Mộc Tâm, trong mắt Giang Bảo Quốc để lộ ra vẻ tiếc của rõ rệt.

Hiện giờ anh ta đã hết tiền, kẹo sô cô la cũng không còn nhiều, ăn một viên là ít đi một viên, lần sau muốn ăn phải chờ tiền trợ cấp của anh ta được phát xuống.

Vẻ tiếc rẻ của anh ta đừng nói là Ngu Thanh Nhàn, ngay cả hai chị em Giang Mộc Tâm cũng nhìn ra, hai đứa trẻ chưa từng ăn sô cô la bao giờ, nhưng không ai đưa tay nhận lấy.

Ngu Thanh Nhàn một lần nữa có thêm nhận thức mới về Giang Bảo Quốc, người đàn ông này thật keo kiệt, cô xem ký ức của nguyên thân, lập tức cười khẩy một tiếng.

Những thứ khiến nguyên thân động lòng lúc trước toàn là mấy thứ không đáng tiền, hoa hoét, cây cỏ, hòn đá! đều là do trời sinh đất dưỡng, thỉnh thoảng mới có cái kẹo, cái bánh quy, cái đùi gà là do Giang Bảo Quốc mua ăn không hết, hoặc là được người ta tặng nhưng không thích ăn.

Khi đó trong nhà còn nghèo, Giang Bảo Quốc lại là con trai duy nhất của ông bà Giang, học trong thành phố, chưa bao giờ tru cấp thiếu cho anh ta.

Thứ mà anh ta ghét bỏ người khác không có mà ăn, vì vậy mấy thứ kia cộng thêm lời đường mật, lại biến thành thứ quý giá.

Ngu Thanh Nhàn từng ở dưới nhân gian vài năm, cô từng gặp khá nhiều người ích kỉ như Giang Bảo Quốc.

Thái độ trước sau của Giang Bảo Quốc thay đổi rõ rệt như vậy, cô đều nhìn thấy, lại nhớ đến kết cục của Giang Mộc Tâm, Ngu Thanh Nhàn không cần động não cũng biết trong đầu anh ta đang lên kế hoạch gì.

Ngu Thanh Nhàn không buồn để ý đến anh ta, chỉ cần khiến kế hoạch của anh ta không thành công là được.

Việc trả thù cũng không thể nóng lòng trong một chốc một lát, cô còn chưa có căn cơ ở nơi này, không làm j được Giang Bảo Quốc đã làm lính mười mấy năm.

Đợi hai chị em Giang Mộc Tâm lớn lên, tối đa là mười năm, cô nhất định sẽ khiến Giang Bảo Quốc và cô vợ đẹp của anh ta phải gánh chịu hậu quả.

"Mộc Tâm, Thủy Tâm, chúng ta đi thôi.

".

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Lục Thanh Nhàn, tôi nói cho cô biết, cô đừng chia rẽ quan hệ giữa cha con chúng tôi." Giang Bảo Quốc nói xong, móc hai thanh sô cô la trong túi ra.Vương Văn Quân hay bị tụt huyết áp, sau khi ở bên cạnh cô ta, trong túi Giang Bảo Quốc luôn bỏ mấy viên kẹo.Sô cô la rất khó mua, đây là anh ta nhờ người mua từ tiệm ngoại hối trong thành phố về, rất đắt, hai tháng anh ta mới dám mua cho Vương Văn Quân một lần.Đưa kẹo tới trước mặt hai chị em Giang Mộc Tâm, trong mắt Giang Bảo Quốc để lộ ra vẻ tiếc của rõ rệt.Hiện giờ anh ta đã hết tiền, kẹo sô cô la cũng không còn nhiều, ăn một viên là ít đi một viên, lần sau muốn ăn phải chờ tiền trợ cấp của anh ta được phát xuống.Vẻ tiếc rẻ của anh ta đừng nói là Ngu Thanh Nhàn, ngay cả hai chị em Giang Mộc Tâm cũng nhìn ra, hai đứa trẻ chưa từng ăn sô cô la bao giờ, nhưng không ai đưa tay nhận lấy.Ngu Thanh Nhàn một lần nữa có thêm nhận thức mới về Giang Bảo Quốc, người đàn ông này thật keo kiệt, cô xem ký ức của nguyên thân, lập tức cười khẩy một tiếng.Những thứ khiến nguyên thân động lòng lúc trước toàn là mấy thứ không đáng tiền, hoa hoét, cây cỏ, hòn đá! đều là do trời sinh đất dưỡng, thỉnh thoảng mới có cái kẹo, cái bánh quy, cái đùi gà là do Giang Bảo Quốc mua ăn không hết, hoặc là được người ta tặng nhưng không thích ăn.Khi đó trong nhà còn nghèo, Giang Bảo Quốc lại là con trai duy nhất của ông bà Giang, học trong thành phố, chưa bao giờ tru cấp thiếu cho anh ta.Thứ mà anh ta ghét bỏ người khác không có mà ăn, vì vậy mấy thứ kia cộng thêm lời đường mật, lại biến thành thứ quý giá.Ngu Thanh Nhàn từng ở dưới nhân gian vài năm, cô từng gặp khá nhiều người ích kỉ như Giang Bảo Quốc.Thái độ trước sau của Giang Bảo Quốc thay đổi rõ rệt như vậy, cô đều nhìn thấy, lại nhớ đến kết cục của Giang Mộc Tâm, Ngu Thanh Nhàn không cần động não cũng biết trong đầu anh ta đang lên kế hoạch gì.Ngu Thanh Nhàn không buồn để ý đến anh ta, chỉ cần khiến kế hoạch của anh ta không thành công là được.Việc trả thù cũng không thể nóng lòng trong một chốc một lát, cô còn chưa có căn cơ ở nơi này, không làm j được Giang Bảo Quốc đã làm lính mười mấy năm.Đợi hai chị em Giang Mộc Tâm lớn lên, tối đa là mười năm, cô nhất định sẽ khiến Giang Bảo Quốc và cô vợ đẹp của anh ta phải gánh chịu hậu quả."Mộc Tâm, Thủy Tâm, chúng ta đi thôi.".

Chương 22: Ý Định Khác