*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 43: Quyết Không Nhận Con Thừa Tự

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nguyên thân ra khỏi thôn, anh trai cô ấy đuổi tới, cho cô ấy hai đồng đại dương, bảo sau này đừng quay lại tìm anh ta nữa.Nguyên thân dùng một đồng đại dương chữa bệnh cho Lục Thủy Tâm, đồng còn lại thì cho Lục Mộc Tâm đi học ở trường tư thục, đợi Lục Thủy Tâm lớn hơn chút cũng cho cô bé vào đó.Trường tư thục có học phí cao, hai đứa con gái càng tốn nhiều hơn, để xoay xở tiền, nguyên thân thậm chí còn đến bốc vác ở bến tàu.Nỗi khổ cực của cô ấy ai cũng nhìn thấy, hàng xóm láng giềng đôi khi cũng giúp đỡ một chút.Chỉ có hai vợ chồng già họ Giang là không nhìn thấy, trách móc cô tốn tiền cho hai đứa con gái, lại đi tìm con trai có dòng máu họ Giang ở khắp nơi tới, muốn nguyên thân nhận làm con thừa tự.Nguyên thân không muốn, cô ấy không phải là người trọng nam khinh nữ, hai đứa con gái cô ấy đều yêu thương, vất vả khổ sở hơn nữa vì chúng cô đều cảm thấy xứng đáng.Tuy thằng bé được cho tới làm con thừa tự cũng gọi cô ấy là mẹ, nhưng nó không phải do cô sinh ra, dựa vào cái gì mà cô ấy phải vất vả đánh cược cho một chỗ dựa lúc về già mờ mịt hư vô như thế?Bao nhiêu đứa con trai ruột còn bất hiếu với mẹ đẻ, lại trông cậy vào một người ngoài không có quan hệ máu mủ gì ư?Nguyên thân cãi nhau với ông bà Giang một trận, quan hệ hai bên xấu vô cùng.Lục Thủy Tâm được chín tuổi thì ông cụ Giang qua đời, sau đó bà Giang nằm liệt giường, tuy mồm miệng bà Giang rất quá quắt, nhưng không bao giờ dám đề nghị nguyên thân nhận con thừa tự nữa.Nếu không có bức thư kia của Giang Bảo Quốc, ba mẹ con họ tuy nghèo khó khốn khổ nhưng vẫn sẽ tốt lên từng ngày giống như xã hội lúc ấy.Chuyện ly hôn truyền về quê, bà cụ Giang run lên, càng thích chì chiết người khác.Lục Mộc Tâm là cháu gái lớn trong nhà, bị bà ta nói nhiều nhất, sau đó cô bé đi theo Giang Bảo Quốc cũng là vì muốn trốn tránh bà cụ Giang.Ngu Thanh Nhàn không định qua lại thân thiết với thôn dân thôn Điền Dương, hai cụ già sát vách phải sang đến ngày thứ ba sau khi đánh đuổi thím Ba đi cô mới gặp.Bà cụ đang ở trên xe bò, được ông cụ kéo về.Ngu Thanh Nhàn chào hỏi hai người mới biết bà cụ sức khỏe không tốt, vừa ở viện một tuần sức khỏe mới tốt lên một chút.Hai đứa trẻ ở nhà luyện võ, Ngu Thanh Nhàn đến trường học trong thành phố một chuyến..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyên thân ra khỏi thôn, anh trai cô ấy đuổi tới, cho cô ấy hai đồng đại dương, bảo sau này đừng quay lại tìm anh ta nữa.

Nguyên thân dùng một đồng đại dương chữa bệnh cho Lục Thủy Tâm, đồng còn lại thì cho Lục Mộc Tâm đi học ở trường tư thục, đợi Lục Thủy Tâm lớn hơn chút cũng cho cô bé vào đó.

Trường tư thục có học phí cao, hai đứa con gái càng tốn nhiều hơn, để xoay xở tiền, nguyên thân thậm chí còn đến bốc vác ở bến tàu.

Nỗi khổ cực của cô ấy ai cũng nhìn thấy, hàng xóm láng giềng đôi khi cũng giúp đỡ một chút.

Chỉ có hai vợ chồng già họ Giang là không nhìn thấy, trách móc cô tốn tiền cho hai đứa con gái, lại đi tìm con trai có dòng máu họ Giang ở khắp nơi tới, muốn nguyên thân nhận làm con thừa tự.

Nguyên thân không muốn, cô ấy không phải là người trọng nam khinh nữ, hai đứa con gái cô ấy đều yêu thương, vất vả khổ sở hơn nữa vì chúng cô đều cảm thấy xứng đáng.

Tuy thằng bé được cho tới làm con thừa tự cũng gọi cô ấy là mẹ, nhưng nó không phải do cô sinh ra, dựa vào cái gì mà cô ấy phải vất vả đánh cược cho một chỗ dựa lúc về già mờ mịt hư vô như thế?Bao nhiêu đứa con trai ruột còn bất hiếu với mẹ đẻ, lại trông cậy vào một người ngoài không có quan hệ máu mủ gì ư?Nguyên thân cãi nhau với ông bà Giang một trận, quan hệ hai bên xấu vô cùng.

Lục Thủy Tâm được chín tuổi thì ông cụ Giang qua đời, sau đó bà Giang nằm liệt giường, tuy mồm miệng bà Giang rất quá quắt, nhưng không bao giờ dám đề nghị nguyên thân nhận con thừa tự nữa.

Nếu không có bức thư kia của Giang Bảo Quốc, ba mẹ con họ tuy nghèo khó khốn khổ nhưng vẫn sẽ tốt lên từng ngày giống như xã hội lúc ấy.

Chuyện ly hôn truyền về quê, bà cụ Giang run lên, càng thích chì chiết người khác.

Lục Mộc Tâm là cháu gái lớn trong nhà, bị bà ta nói nhiều nhất, sau đó cô bé đi theo Giang Bảo Quốc cũng là vì muốn trốn tránh bà cụ Giang.

Ngu Thanh Nhàn không định qua lại thân thiết với thôn dân thôn Điền Dương, hai cụ già sát vách phải sang đến ngày thứ ba sau khi đánh đuổi thím Ba đi cô mới gặp.

Bà cụ đang ở trên xe bò, được ông cụ kéo về.

Ngu Thanh Nhàn chào hỏi hai người mới biết bà cụ sức khỏe không tốt, vừa ở viện một tuần sức khỏe mới tốt lên một chút.

Hai đứa trẻ ở nhà luyện võ, Ngu Thanh Nhàn đến trường học trong thành phố một chuyến.

.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nguyên thân ra khỏi thôn, anh trai cô ấy đuổi tới, cho cô ấy hai đồng đại dương, bảo sau này đừng quay lại tìm anh ta nữa.Nguyên thân dùng một đồng đại dương chữa bệnh cho Lục Thủy Tâm, đồng còn lại thì cho Lục Mộc Tâm đi học ở trường tư thục, đợi Lục Thủy Tâm lớn hơn chút cũng cho cô bé vào đó.Trường tư thục có học phí cao, hai đứa con gái càng tốn nhiều hơn, để xoay xở tiền, nguyên thân thậm chí còn đến bốc vác ở bến tàu.Nỗi khổ cực của cô ấy ai cũng nhìn thấy, hàng xóm láng giềng đôi khi cũng giúp đỡ một chút.Chỉ có hai vợ chồng già họ Giang là không nhìn thấy, trách móc cô tốn tiền cho hai đứa con gái, lại đi tìm con trai có dòng máu họ Giang ở khắp nơi tới, muốn nguyên thân nhận làm con thừa tự.Nguyên thân không muốn, cô ấy không phải là người trọng nam khinh nữ, hai đứa con gái cô ấy đều yêu thương, vất vả khổ sở hơn nữa vì chúng cô đều cảm thấy xứng đáng.Tuy thằng bé được cho tới làm con thừa tự cũng gọi cô ấy là mẹ, nhưng nó không phải do cô sinh ra, dựa vào cái gì mà cô ấy phải vất vả đánh cược cho một chỗ dựa lúc về già mờ mịt hư vô như thế?Bao nhiêu đứa con trai ruột còn bất hiếu với mẹ đẻ, lại trông cậy vào một người ngoài không có quan hệ máu mủ gì ư?Nguyên thân cãi nhau với ông bà Giang một trận, quan hệ hai bên xấu vô cùng.Lục Thủy Tâm được chín tuổi thì ông cụ Giang qua đời, sau đó bà Giang nằm liệt giường, tuy mồm miệng bà Giang rất quá quắt, nhưng không bao giờ dám đề nghị nguyên thân nhận con thừa tự nữa.Nếu không có bức thư kia của Giang Bảo Quốc, ba mẹ con họ tuy nghèo khó khốn khổ nhưng vẫn sẽ tốt lên từng ngày giống như xã hội lúc ấy.Chuyện ly hôn truyền về quê, bà cụ Giang run lên, càng thích chì chiết người khác.Lục Mộc Tâm là cháu gái lớn trong nhà, bị bà ta nói nhiều nhất, sau đó cô bé đi theo Giang Bảo Quốc cũng là vì muốn trốn tránh bà cụ Giang.Ngu Thanh Nhàn không định qua lại thân thiết với thôn dân thôn Điền Dương, hai cụ già sát vách phải sang đến ngày thứ ba sau khi đánh đuổi thím Ba đi cô mới gặp.Bà cụ đang ở trên xe bò, được ông cụ kéo về.Ngu Thanh Nhàn chào hỏi hai người mới biết bà cụ sức khỏe không tốt, vừa ở viện một tuần sức khỏe mới tốt lên một chút.Hai đứa trẻ ở nhà luyện võ, Ngu Thanh Nhàn đến trường học trong thành phố một chuyến..

Chương 43: Quyết Không Nhận Con Thừa Tự