*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 45: Phật Tử Thiền Tông

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi bỏ hạt giống vào không gian ở chỗ vắng người xong, lại lấy cặp sách, đồ dùng học tập và thịt từ trong đó ra, lúc này Ngu Thanh Nhàn mới lắc lư đi vào trong nhà.Lúc ra khỏi thành phố có một người đàn ông mặc quân phục ra khỏi thành phố từ phía bên kia, hai người lại đối diện nhau.Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vui vẻ, vì nhận ra đó chính là quân nhân đã chạm phải ánh mắt mình ở trên xe jeep kia.Người quân nhân hiển nhiên cũng nhận ra Ngu Thanh Nhàn, anh nghiêm mặt gật đầu với cô, sau đó đi nhanh về phía trước.Ngu Thanh Nhàn nhìn theo bóng lưng anh, chẹp miệng một tiếng, không hiểu sao lại nhớ đến tên Phật tử Thiền Tông kiếp trước.Người này không giống tên Phật tử kia lắm, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực, có điều biểu cảm trên mặt lại rất giống nhau, quanh năm suốt tháng chỉ có nét mặt ấy, một đôi mắt hoa đào sóng sánh giống hệt như hồ nước, bất kể thế nào cũng không thể dấy lên được một gợn sóng.Lúc ở Trúc Cơ, cô và hắn cùng rơi vào một không gian bí cảnh.Cô trúng tình độc, bị hắn ném vào trong nước lạnh ngâm người, họ ở trong không gian đó ba ngày ba đêm, cô ngâm đủ ba ngày, Phật tử ở bên cạnh cô tụng kinh đủ ba ngày.Vừa nhớ lại sự khó chịu lúc tình độc phát tác, tên Phật tử kia lại vẫn thờ ơ, trong lòng không hề loạn trước gương mặt đẹp của cô, Ngu Thanh Nhàn lại cảm thấy hận đến ngứa răng.Cả đường suy nghĩ miên man, Ngu Thanh Nhàn về đến nhà, đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện quân nhân kia đang dừng chân ở trước cửa nhà hàng xóm.Chẳng lẽ đây chính là người con trai tham gia quân ngũ ở phía nam mãi không thấy về trong miệng chị Lý?Ngu Thanh Nhàn vừa nghĩ vừa đi vào nhà.Trong chớp mắt cô bước vào cửa, quân nhân kia cũng gõ cửa nhà bên cạnh, không lâu sau nhà bên cạnh vang lên tiếng khóc.Người nhà hàng xóm như thế nào không liên quan gì đến Ngu Thanh Nhàn, hai chị em Lục Mộc Tâm lại thảo luận chuyện hàng xóm hồi lâu.Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh Nhàn dẫn theo Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đã thay quần áo mới đến trường tiểu học Khai Hòa.Hai chị em Lục Mộc Tâm đều thích học, thầy hiệu trưởng Bạch đã nhận nhiều học sinh, rất có kinh nghiệm, lập tức đưa hai tờ bài thi cho hai cô bé.Ngu Thanh Nhàn nhìn lướt qua, trên bài thi có ngữ văn, có toán học, đề bài từ khó đến dễ, chỉ một tờ đề thi đã có thể nhìn ra thầy hiệu trưởng Bạch quan tâm đến các em học sinh như thế nào.Ngu Thanh Nhàn rất hài lòng..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi bỏ hạt giống vào không gian ở chỗ vắng người xong, lại lấy cặp sách, đồ dùng học tập và thịt từ trong đó ra, lúc này Ngu Thanh Nhàn mới lắc lư đi vào trong nhà.

Lúc ra khỏi thành phố có một người đàn ông mặc quân phục ra khỏi thành phố từ phía bên kia, hai người lại đối diện nhau.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vui vẻ, vì nhận ra đó chính là quân nhân đã chạm phải ánh mắt mình ở trên xe jeep kia.

Người quân nhân hiển nhiên cũng nhận ra Ngu Thanh Nhàn, anh nghiêm mặt gật đầu với cô, sau đó đi nhanh về phía trước.

Ngu Thanh Nhàn nhìn theo bóng lưng anh, chẹp miệng một tiếng, không hiểu sao lại nhớ đến tên Phật tử Thiền Tông kiếp trước.

Người này không giống tên Phật tử kia lắm, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực, có điều biểu cảm trên mặt lại rất giống nhau, quanh năm suốt tháng chỉ có nét mặt ấy, một đôi mắt hoa đào sóng sánh giống hệt như hồ nước, bất kể thế nào cũng không thể dấy lên được một gợn sóng.

Lúc ở Trúc Cơ, cô và hắn cùng rơi vào một không gian bí cảnh.

Cô trúng tình độc, bị hắn ném vào trong nước lạnh ngâm người, họ ở trong không gian đó ba ngày ba đêm, cô ngâm đủ ba ngày, Phật tử ở bên cạnh cô tụng kinh đủ ba ngày.

Vừa nhớ lại sự khó chịu lúc tình độc phát tác, tên Phật tử kia lại vẫn thờ ơ, trong lòng không hề loạn trước gương mặt đẹp của cô, Ngu Thanh Nhàn lại cảm thấy hận đến ngứa răng.

Cả đường suy nghĩ miên man, Ngu Thanh Nhàn về đến nhà, đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện quân nhân kia đang dừng chân ở trước cửa nhà hàng xóm.

Chẳng lẽ đây chính là người con trai tham gia quân ngũ ở phía nam mãi không thấy về trong miệng chị Lý?Ngu Thanh Nhàn vừa nghĩ vừa đi vào nhà.

Trong chớp mắt cô bước vào cửa, quân nhân kia cũng gõ cửa nhà bên cạnh, không lâu sau nhà bên cạnh vang lên tiếng khóc.

Người nhà hàng xóm như thế nào không liên quan gì đến Ngu Thanh Nhàn, hai chị em Lục Mộc Tâm lại thảo luận chuyện hàng xóm hồi lâu.

Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh Nhàn dẫn theo Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đã thay quần áo mới đến trường tiểu học Khai Hòa.

Hai chị em Lục Mộc Tâm đều thích học, thầy hiệu trưởng Bạch đã nhận nhiều học sinh, rất có kinh nghiệm, lập tức đưa hai tờ bài thi cho hai cô bé.

Ngu Thanh Nhàn nhìn lướt qua, trên bài thi có ngữ văn, có toán học, đề bài từ khó đến dễ, chỉ một tờ đề thi đã có thể nhìn ra thầy hiệu trưởng Bạch quan tâm đến các em học sinh như thế nào.

Ngu Thanh Nhàn rất hài lòng.

.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi bỏ hạt giống vào không gian ở chỗ vắng người xong, lại lấy cặp sách, đồ dùng học tập và thịt từ trong đó ra, lúc này Ngu Thanh Nhàn mới lắc lư đi vào trong nhà.Lúc ra khỏi thành phố có một người đàn ông mặc quân phục ra khỏi thành phố từ phía bên kia, hai người lại đối diện nhau.Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vui vẻ, vì nhận ra đó chính là quân nhân đã chạm phải ánh mắt mình ở trên xe jeep kia.Người quân nhân hiển nhiên cũng nhận ra Ngu Thanh Nhàn, anh nghiêm mặt gật đầu với cô, sau đó đi nhanh về phía trước.Ngu Thanh Nhàn nhìn theo bóng lưng anh, chẹp miệng một tiếng, không hiểu sao lại nhớ đến tên Phật tử Thiền Tông kiếp trước.Người này không giống tên Phật tử kia lắm, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực, có điều biểu cảm trên mặt lại rất giống nhau, quanh năm suốt tháng chỉ có nét mặt ấy, một đôi mắt hoa đào sóng sánh giống hệt như hồ nước, bất kể thế nào cũng không thể dấy lên được một gợn sóng.Lúc ở Trúc Cơ, cô và hắn cùng rơi vào một không gian bí cảnh.Cô trúng tình độc, bị hắn ném vào trong nước lạnh ngâm người, họ ở trong không gian đó ba ngày ba đêm, cô ngâm đủ ba ngày, Phật tử ở bên cạnh cô tụng kinh đủ ba ngày.Vừa nhớ lại sự khó chịu lúc tình độc phát tác, tên Phật tử kia lại vẫn thờ ơ, trong lòng không hề loạn trước gương mặt đẹp của cô, Ngu Thanh Nhàn lại cảm thấy hận đến ngứa răng.Cả đường suy nghĩ miên man, Ngu Thanh Nhàn về đến nhà, đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện quân nhân kia đang dừng chân ở trước cửa nhà hàng xóm.Chẳng lẽ đây chính là người con trai tham gia quân ngũ ở phía nam mãi không thấy về trong miệng chị Lý?Ngu Thanh Nhàn vừa nghĩ vừa đi vào nhà.Trong chớp mắt cô bước vào cửa, quân nhân kia cũng gõ cửa nhà bên cạnh, không lâu sau nhà bên cạnh vang lên tiếng khóc.Người nhà hàng xóm như thế nào không liên quan gì đến Ngu Thanh Nhàn, hai chị em Lục Mộc Tâm lại thảo luận chuyện hàng xóm hồi lâu.Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh Nhàn dẫn theo Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đã thay quần áo mới đến trường tiểu học Khai Hòa.Hai chị em Lục Mộc Tâm đều thích học, thầy hiệu trưởng Bạch đã nhận nhiều học sinh, rất có kinh nghiệm, lập tức đưa hai tờ bài thi cho hai cô bé.Ngu Thanh Nhàn nhìn lướt qua, trên bài thi có ngữ văn, có toán học, đề bài từ khó đến dễ, chỉ một tờ đề thi đã có thể nhìn ra thầy hiệu trưởng Bạch quan tâm đến các em học sinh như thế nào.Ngu Thanh Nhàn rất hài lòng..

Chương 45: Phật Tử Thiền Tông