*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 60: Chương 60
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn nhận lấy bánh bao:"À, đồng chí Văn vào nhà ngồi chơi chút.""Được."Ngu Thanh Nhàn hơi nghiêng người để Văn Thanh Yến vào sân, sau đó cô đi vào phòng bếp.Văn Thanh Yến đứng trong sân, nhìn quanh bốn phía.Trong vườn rau đã được dọn dẹp sạch sẽ, rau xanh mơn mởn, nhìn rất khả quan. Sân được đánh rửa sạch sẽ, góc tường còn đang phơi quần áo của ba mẹ con.Văn Thanh Yến còn chưa nhìn kỹ, Ngu Thanh Nhàn đã đi ra.Anh nhận lại đĩa nhà mình, hỏi như không để ý lắm:"Trong ban chúng tôi có con quân khuyển sinh được tám con ch.ó con, bởi vì quá nhiều cho nên trong ban không đủ kinh phí nuôi hết chúng, có mấy con sẽ được đem đi tặng. Tôi định bắt một con về nuôi, nhà cô có muốn lấy không?"Thời kỳ này rất ít nhà nuôi chó, dù sao sản lượng lương thực cũng không cao, nuôi người còn không đủ lấy đâu ra tiền nuôi chó.Văn Thanh Yến bận rộn công việc, qua một thời gian nữa còn bận hơn, đến lúc đó anh ít khi ở nhà, cha mẹ đều đã già, mà để hai ông bà ở nhà thì anh lại lo lắng.Nuôi thêm con ch.ó ở nhà cũng giúp anh an tâm hơn chút.Vừa rồi Văn Thanh Yến nói chuyện này với bà Lục, bà Lục lập tức đồng ý. Bà còn đề nhị bắt một con cho nhà Ngu Thanh Nhàn, cô nhi quả phụ, dễ bị người ta bắt nạt.Dường như sợ Ngu Thanh Nhàn không muốn lấy, anh còn nói thêm:"Đây là chó săn, được huấn luyện đặc biệt để trông nhà, không cần nuôi vất vẻm bình thường ăn cơm chỉ cần ngâm chút cơm vào canh nóng cho nó là được."Ngu Thanh Nhàn thích động vật nhỏ, lúc trước đại sư huynh của cô có một con hồ ly khế ước, nó rất đẹp, tính tình cũng dễ chịu, chỉ cần nó ở nhà là cô lại đến ***** nó.Cô còn từng mơ ước có một con khế ước như thế, đáng tiếc linh thú khế ước cần phải thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cũng không được, cho nên cô vẫn luôn không có cơ hội.Cô nuôi một con ch.ó thực sự quá tốt, chó là người bạn trung thành nhất của con người."Cảm ơn anh."Văn Thanh Yến hơi ngẩn ra trước nụ cười của Ngu Thanh Nhàn, có chút choáng váng:"Không cần khách sáo."Nói xong, anh ngập ngừng một chút rồi tạm biệt định về:"Vậy tôi về đây.""Anh chờ chút."Ngu Thanh Nhàn xoay người vào phòng đông, lát sau cầm mấy quả đào ra:"Hôm nay lúc vào thành phố bán giấm, quay về đúng lúc gặp đồng hương gánh đào đi bán, tôi mua hai cân, đang định ăn cơm xong thì mang sang bên nhà anh. Anh tới vừa đúng lúc, tôi đỡ phải đi một chuyến."Đây là loại đào lông, to bằng quả trứng gà, ở giữa có chút màu hồng."Tôi ăn thử rồi, ngọt lắm."Văn Thanh Yến gật đầu, nhận đào xong vẫn đứng đó, mấy lần há miệng định nói gì.Ngu Thanh Nhàn tưởng là anh không định nói chuyện với mình nữa, thế là đi làm việc.
Ngu Thanh Nhàn nhận lấy bánh bao:
"À, đồng chí Văn vào nhà ngồi chơi chút."
"Được."
Ngu Thanh Nhàn hơi nghiêng người để Văn Thanh Yến vào sân, sau đó cô đi vào phòng bếp.
Văn Thanh Yến đứng trong sân, nhìn quanh bốn phía.
Trong vườn rau đã được dọn dẹp sạch sẽ, rau xanh mơn mởn, nhìn rất khả quan. Sân được đánh rửa sạch sẽ, góc tường còn đang phơi quần áo của ba mẹ con.
Văn Thanh Yến còn chưa nhìn kỹ, Ngu Thanh Nhàn đã đi ra.
Anh nhận lại đĩa nhà mình, hỏi như không để ý lắm:
"Trong ban chúng tôi có con quân khuyển sinh được tám con ch.ó con, bởi vì quá nhiều cho nên trong ban không đủ kinh phí nuôi hết chúng, có mấy con sẽ được đem đi tặng. Tôi định bắt một con về nuôi, nhà cô có muốn lấy không?"
Thời kỳ này rất ít nhà nuôi chó, dù sao sản lượng lương thực cũng không cao, nuôi người còn không đủ lấy đâu ra tiền nuôi chó.
Văn Thanh Yến bận rộn công việc, qua một thời gian nữa còn bận hơn, đến lúc đó anh ít khi ở nhà, cha mẹ đều đã già, mà để hai ông bà ở nhà thì anh lại lo lắng.
Nuôi thêm con ch.ó ở nhà cũng giúp anh an tâm hơn chút.
Vừa rồi Văn Thanh Yến nói chuyện này với bà Lục, bà Lục lập tức đồng ý. Bà còn đề nhị bắt một con cho nhà Ngu Thanh Nhàn, cô nhi quả phụ, dễ bị người ta bắt nạt.
Dường như sợ Ngu Thanh Nhàn không muốn lấy, anh còn nói thêm:
"Đây là chó săn, được huấn luyện đặc biệt để trông nhà, không cần nuôi vất vẻm bình thường ăn cơm chỉ cần ngâm chút cơm vào canh nóng cho nó là được."
Ngu Thanh Nhàn thích động vật nhỏ, lúc trước đại sư huynh của cô có một con hồ ly khế ước, nó rất đẹp, tính tình cũng dễ chịu, chỉ cần nó ở nhà là cô lại đến ***** nó.
Cô còn từng mơ ước có một con khế ước như thế, đáng tiếc linh thú khế ước cần phải thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cũng không được, cho nên cô vẫn luôn không có cơ hội.
Cô nuôi một con ch.ó thực sự quá tốt, chó là người bạn trung thành nhất của con người.
"Cảm ơn anh."
Văn Thanh Yến hơi ngẩn ra trước nụ cười của Ngu Thanh Nhàn, có chút choáng váng:
"Không cần khách sáo."
Nói xong, anh ngập ngừng một chút rồi tạm biệt định về:
"Vậy tôi về đây."
"Anh chờ chút."
Ngu Thanh Nhàn xoay người vào phòng đông, lát sau cầm mấy quả đào ra:
"Hôm nay lúc vào thành phố bán giấm, quay về đúng lúc gặp đồng hương gánh đào đi bán, tôi mua hai cân, đang định ăn cơm xong thì mang sang bên nhà anh. Anh tới vừa đúng lúc, tôi đỡ phải đi một chuyến."
Đây là loại đào lông, to bằng quả trứng gà, ở giữa có chút màu hồng.
"Tôi ăn thử rồi, ngọt lắm."
Văn Thanh Yến gật đầu, nhận đào xong vẫn đứng đó, mấy lần há miệng định nói gì.
Ngu Thanh Nhàn tưởng là anh không định nói chuyện với mình nữa, thế là đi làm việc.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn nhận lấy bánh bao:"À, đồng chí Văn vào nhà ngồi chơi chút.""Được."Ngu Thanh Nhàn hơi nghiêng người để Văn Thanh Yến vào sân, sau đó cô đi vào phòng bếp.Văn Thanh Yến đứng trong sân, nhìn quanh bốn phía.Trong vườn rau đã được dọn dẹp sạch sẽ, rau xanh mơn mởn, nhìn rất khả quan. Sân được đánh rửa sạch sẽ, góc tường còn đang phơi quần áo của ba mẹ con.Văn Thanh Yến còn chưa nhìn kỹ, Ngu Thanh Nhàn đã đi ra.Anh nhận lại đĩa nhà mình, hỏi như không để ý lắm:"Trong ban chúng tôi có con quân khuyển sinh được tám con ch.ó con, bởi vì quá nhiều cho nên trong ban không đủ kinh phí nuôi hết chúng, có mấy con sẽ được đem đi tặng. Tôi định bắt một con về nuôi, nhà cô có muốn lấy không?"Thời kỳ này rất ít nhà nuôi chó, dù sao sản lượng lương thực cũng không cao, nuôi người còn không đủ lấy đâu ra tiền nuôi chó.Văn Thanh Yến bận rộn công việc, qua một thời gian nữa còn bận hơn, đến lúc đó anh ít khi ở nhà, cha mẹ đều đã già, mà để hai ông bà ở nhà thì anh lại lo lắng.Nuôi thêm con ch.ó ở nhà cũng giúp anh an tâm hơn chút.Vừa rồi Văn Thanh Yến nói chuyện này với bà Lục, bà Lục lập tức đồng ý. Bà còn đề nhị bắt một con cho nhà Ngu Thanh Nhàn, cô nhi quả phụ, dễ bị người ta bắt nạt.Dường như sợ Ngu Thanh Nhàn không muốn lấy, anh còn nói thêm:"Đây là chó săn, được huấn luyện đặc biệt để trông nhà, không cần nuôi vất vẻm bình thường ăn cơm chỉ cần ngâm chút cơm vào canh nóng cho nó là được."Ngu Thanh Nhàn thích động vật nhỏ, lúc trước đại sư huynh của cô có một con hồ ly khế ước, nó rất đẹp, tính tình cũng dễ chịu, chỉ cần nó ở nhà là cô lại đến ***** nó.Cô còn từng mơ ước có một con khế ước như thế, đáng tiếc linh thú khế ước cần phải thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cũng không được, cho nên cô vẫn luôn không có cơ hội.Cô nuôi một con ch.ó thực sự quá tốt, chó là người bạn trung thành nhất của con người."Cảm ơn anh."Văn Thanh Yến hơi ngẩn ra trước nụ cười của Ngu Thanh Nhàn, có chút choáng váng:"Không cần khách sáo."Nói xong, anh ngập ngừng một chút rồi tạm biệt định về:"Vậy tôi về đây.""Anh chờ chút."Ngu Thanh Nhàn xoay người vào phòng đông, lát sau cầm mấy quả đào ra:"Hôm nay lúc vào thành phố bán giấm, quay về đúng lúc gặp đồng hương gánh đào đi bán, tôi mua hai cân, đang định ăn cơm xong thì mang sang bên nhà anh. Anh tới vừa đúng lúc, tôi đỡ phải đi một chuyến."Đây là loại đào lông, to bằng quả trứng gà, ở giữa có chút màu hồng."Tôi ăn thử rồi, ngọt lắm."Văn Thanh Yến gật đầu, nhận đào xong vẫn đứng đó, mấy lần há miệng định nói gì.Ngu Thanh Nhàn tưởng là anh không định nói chuyện với mình nữa, thế là đi làm việc.