*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 70: Chương 70
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trên người cô bé bình thường đầy vết bầm tím, nhưng cô bé không dám nói với ai.Lục Mộc Tâm ghét mấy người lắm lời trong thôn, cũng ghét mấy đứa trẻ hay nói linh tinh về cô, ghét hơn cả là bà Giang rõ ràng là người nhà cô, vậy mà còn hạ thấp cô, ức h.i.ế.p cô.Giang Bảo Quốc mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:"Đúng vậy, bà bảo bà có thứ gì tốt cũng đều giữ cho con..."Bà Giang đối xử rất tốt với Giang Bảo Quốc, anh ta cũng nhìn mẹ mình với đôi mắt mang kính lọc.So sánh mình với Lục Mộc Tâm, anh ta cảm thấy mẹ mình nói có gì tốt cũng giữ cho cô bé là thật, chưa từng nghi ngờ.Cũng chính vì những lời nói này, Giang Bảo Quốc cảm thấy mình gọi Lục Mộc Tâm đến hầu hạ mẹ là chuyện đương nhiên."Không phải, bà nội con không bao giờ dành thứ tốt gì cho chị con. Có thứ gì tốt bà đều giữ cho anh em họ của nhà ông nội, nếu con và chị con đến xin, bà sẽ đuổi bọn con đi, còn nói với bọn con rằng ăn những thứ đó vào sẽ ngu đi. Con trai ăn thì không sao, con gái ăn vào, ngu đi không ai thèm lấy." Giang Bảo Quốc còn chưa dứt lời, đã bị Lục Thủy Tâm cắt ngang.Nụ cười giả tạo của Giang Bảo Quốc lập tức cứng lại trên mặt vì những gì cô bé nói.Lục Mộc Tâm nhìn Giang Bảo Quốc, nói:"Con sẽ không đến hầu hạ bà nội đâu. Bà chưa từng đối xử tốt với con. Bởi vì tính tình con yếu đuối, từ nhỏ bà đã ăn h.i.ế.p con. Bà nằm liệt trên giường, con đến lau người cho bà, bà còn cấu véo con. Mỗi lần phục vụ bà xong, trên người con toàn là vết cấu véo.""Không phải bà đối xử rất tốt với các cháu họ sao, sao không gọi cháu họ của bà đến phục vụ bà chứ? Không phải bà đã nói rồi sao? Bà c.h.ế.t cũng không cần đến con, đã có cháu họ của bà chống gậy cho bà.""Nếu như thế là đối xử tốt với con, vậy thì con không cần, cha có cần không? Con tặng lại cho cha đấy, được chứ?"Chút hy vọng cuối cùng mà Lục Mộc Tâm dành cho Giang Bảo Quốc, giờ phút này đã tan thành mây khói.Anh ta tới tìm Lục Mộc Tâm chỉ vì muốn cô bé đến làm bảo mẫu cho nhà mình mà thôi, chẳng hề có chút yêu thương nào.Bây giờ cô bé chê mình sống quá tốt sao? Vì sao còn phải nhảy vào vũng bùn ấy? Cô bé cũng không phải loại hèn hạ, thèm đòn.Lục Mộc Tâm nghĩ, cô vẫn khát khao tình yêu thương từ cha, nhưng tình yêu thương của cha mà cô mong đợi vĩnh viễn sẽ không đến từ chỗ của Giang Bảo Quốc."Cha cũng đừng đến tìm con nữa, mười năm trước cha mặc kệ con và Lục Thủy Tâm, sau này con cũng không cần cha quan tâm. Con không đi tìm cha, sau này cha có việc cũng đừng tìm con." Lục Mộc Tâm nói xong, kéo Lục Thủy Tâm chạy đi.Lúc Giang Bảo Quốc phản ứng lại thì hai cô bé đã chạy xa rồi.Anh ta nhấc chân đuổi theo vài bước, nhưng bây giờ đang là giờ tan học, cuộc nói chuyện của ba cha con bị rất nhiều người nghe thấy.
Trên người cô bé bình thường đầy vết bầm tím, nhưng cô bé không dám nói với ai.
Lục Mộc Tâm ghét mấy người lắm lời trong thôn, cũng ghét mấy đứa trẻ hay nói linh tinh về cô, ghét hơn cả là bà Giang rõ ràng là người nhà cô, vậy mà còn hạ thấp cô, ức h.i.ế.p cô.
Giang Bảo Quốc mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
"Đúng vậy, bà bảo bà có thứ gì tốt cũng đều giữ cho con..."
Bà Giang đối xử rất tốt với Giang Bảo Quốc, anh ta cũng nhìn mẹ mình với đôi mắt mang kính lọc.
So sánh mình với Lục Mộc Tâm, anh ta cảm thấy mẹ mình nói có gì tốt cũng giữ cho cô bé là thật, chưa từng nghi ngờ.
Cũng chính vì những lời nói này, Giang Bảo Quốc cảm thấy mình gọi Lục Mộc Tâm đến hầu hạ mẹ là chuyện đương nhiên.
"Không phải, bà nội con không bao giờ dành thứ tốt gì cho chị con. Có thứ gì tốt bà đều giữ cho anh em họ của nhà ông nội, nếu con và chị con đến xin, bà sẽ đuổi bọn con đi, còn nói với bọn con rằng ăn những thứ đó vào sẽ ngu đi. Con trai ăn thì không sao, con gái ăn vào, ngu đi không ai thèm lấy." Giang Bảo Quốc còn chưa dứt lời, đã bị Lục Thủy Tâm cắt ngang.
Nụ cười giả tạo của Giang Bảo Quốc lập tức cứng lại trên mặt vì những gì cô bé nói.
Lục Mộc Tâm nhìn Giang Bảo Quốc, nói:
"Con sẽ không đến hầu hạ bà nội đâu. Bà chưa từng đối xử tốt với con. Bởi vì tính tình con yếu đuối, từ nhỏ bà đã ăn h.i.ế.p con. Bà nằm liệt trên giường, con đến lau người cho bà, bà còn cấu véo con. Mỗi lần phục vụ bà xong, trên người con toàn là vết cấu véo."
"Không phải bà đối xử rất tốt với các cháu họ sao, sao không gọi cháu họ của bà đến phục vụ bà chứ? Không phải bà đã nói rồi sao? Bà c.h.ế.t cũng không cần đến con, đã có cháu họ của bà chống gậy cho bà."
"Nếu như thế là đối xử tốt với con, vậy thì con không cần, cha có cần không? Con tặng lại cho cha đấy, được chứ?"
Chút hy vọng cuối cùng mà Lục Mộc Tâm dành cho Giang Bảo Quốc, giờ phút này đã tan thành mây khói.
Anh ta tới tìm Lục Mộc Tâm chỉ vì muốn cô bé đến làm bảo mẫu cho nhà mình mà thôi, chẳng hề có chút yêu thương nào.
Bây giờ cô bé chê mình sống quá tốt sao? Vì sao còn phải nhảy vào vũng bùn ấy? Cô bé cũng không phải loại hèn hạ, thèm đòn.
Lục Mộc Tâm nghĩ, cô vẫn khát khao tình yêu thương từ cha, nhưng tình yêu thương của cha mà cô mong đợi vĩnh viễn sẽ không đến từ chỗ của Giang Bảo Quốc.
"Cha cũng đừng đến tìm con nữa, mười năm trước cha mặc kệ con và Lục Thủy Tâm, sau này con cũng không cần cha quan tâm. Con không đi tìm cha, sau này cha có việc cũng đừng tìm con." Lục Mộc Tâm nói xong, kéo Lục Thủy Tâm chạy đi.
Lúc Giang Bảo Quốc phản ứng lại thì hai cô bé đã chạy xa rồi.
Anh ta nhấc chân đuổi theo vài bước, nhưng bây giờ đang là giờ tan học, cuộc nói chuyện của ba cha con bị rất nhiều người nghe thấy.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trên người cô bé bình thường đầy vết bầm tím, nhưng cô bé không dám nói với ai.Lục Mộc Tâm ghét mấy người lắm lời trong thôn, cũng ghét mấy đứa trẻ hay nói linh tinh về cô, ghét hơn cả là bà Giang rõ ràng là người nhà cô, vậy mà còn hạ thấp cô, ức h.i.ế.p cô.Giang Bảo Quốc mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:"Đúng vậy, bà bảo bà có thứ gì tốt cũng đều giữ cho con..."Bà Giang đối xử rất tốt với Giang Bảo Quốc, anh ta cũng nhìn mẹ mình với đôi mắt mang kính lọc.So sánh mình với Lục Mộc Tâm, anh ta cảm thấy mẹ mình nói có gì tốt cũng giữ cho cô bé là thật, chưa từng nghi ngờ.Cũng chính vì những lời nói này, Giang Bảo Quốc cảm thấy mình gọi Lục Mộc Tâm đến hầu hạ mẹ là chuyện đương nhiên."Không phải, bà nội con không bao giờ dành thứ tốt gì cho chị con. Có thứ gì tốt bà đều giữ cho anh em họ của nhà ông nội, nếu con và chị con đến xin, bà sẽ đuổi bọn con đi, còn nói với bọn con rằng ăn những thứ đó vào sẽ ngu đi. Con trai ăn thì không sao, con gái ăn vào, ngu đi không ai thèm lấy." Giang Bảo Quốc còn chưa dứt lời, đã bị Lục Thủy Tâm cắt ngang.Nụ cười giả tạo của Giang Bảo Quốc lập tức cứng lại trên mặt vì những gì cô bé nói.Lục Mộc Tâm nhìn Giang Bảo Quốc, nói:"Con sẽ không đến hầu hạ bà nội đâu. Bà chưa từng đối xử tốt với con. Bởi vì tính tình con yếu đuối, từ nhỏ bà đã ăn h.i.ế.p con. Bà nằm liệt trên giường, con đến lau người cho bà, bà còn cấu véo con. Mỗi lần phục vụ bà xong, trên người con toàn là vết cấu véo.""Không phải bà đối xử rất tốt với các cháu họ sao, sao không gọi cháu họ của bà đến phục vụ bà chứ? Không phải bà đã nói rồi sao? Bà c.h.ế.t cũng không cần đến con, đã có cháu họ của bà chống gậy cho bà.""Nếu như thế là đối xử tốt với con, vậy thì con không cần, cha có cần không? Con tặng lại cho cha đấy, được chứ?"Chút hy vọng cuối cùng mà Lục Mộc Tâm dành cho Giang Bảo Quốc, giờ phút này đã tan thành mây khói.Anh ta tới tìm Lục Mộc Tâm chỉ vì muốn cô bé đến làm bảo mẫu cho nhà mình mà thôi, chẳng hề có chút yêu thương nào.Bây giờ cô bé chê mình sống quá tốt sao? Vì sao còn phải nhảy vào vũng bùn ấy? Cô bé cũng không phải loại hèn hạ, thèm đòn.Lục Mộc Tâm nghĩ, cô vẫn khát khao tình yêu thương từ cha, nhưng tình yêu thương của cha mà cô mong đợi vĩnh viễn sẽ không đến từ chỗ của Giang Bảo Quốc."Cha cũng đừng đến tìm con nữa, mười năm trước cha mặc kệ con và Lục Thủy Tâm, sau này con cũng không cần cha quan tâm. Con không đi tìm cha, sau này cha có việc cũng đừng tìm con." Lục Mộc Tâm nói xong, kéo Lục Thủy Tâm chạy đi.Lúc Giang Bảo Quốc phản ứng lại thì hai cô bé đã chạy xa rồi.Anh ta nhấc chân đuổi theo vài bước, nhưng bây giờ đang là giờ tan học, cuộc nói chuyện của ba cha con bị rất nhiều người nghe thấy.