*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 76: Chương 76
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cô còn đang định bán giấm xong sẽ đến nông trường đây, vậy mà Giang Bảo Quốc lại tự mình tìm đến trước, đỡ tốn thời gian của cô.Giang Bảo Quốc không có nhiều ngày nghỉ, hôm nay anh ta chỉ xin nghỉ nửa ngày, giữa trưa đã phải quay về.Vì vậy nhân lúc không có ai đến mua giấm, anh ta tranh thủ nói với Ngu Thanh Nhàn:"Thanh Nhàn à, mẹ tới rồi. Anh với Văn Quân thật sự không có thời gian chăm sóc. Em xem em cũng không quay về, Mộc Tâm, Thủy Tâm đều lớn cả rồi, em có thể đón mẹ về chăm sóc được không?"Anh ta liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, nhanh chóng nói thêm:"Em yên tâm, anh không bảo em chăm sóc không công, mỗi tháng anh sẽ trả em tiền."Tiền thì chắc chắn sẽ trả, nhưng trả bao nhiêu thì lúc ấy lại tính.Ngu Thanh Nhàn cười nhạt:"Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chăm sóc bà ta? Mới một thời gian không gặp mà mặt anh dày lên nhiều nhỉ?"Giang Bảo Quốc nén giận:"Lục Thanh Nhàn, cô đừng quên, cô đã cầm tiền rồi!"Ngu Thanh Nhàn tỏ vẻ kinh ngạc:"Đúng vậy, tôi cần tiền của anh rồi, nhưng đó không phải là chi phí bồi thường anh trả cho tôi và phí nuôi dưỡng hai đứa trẻ hay sao? Chúng ta đã viết chứng từ rồi, bên trên có ghi rõ ràng đấy, tôi cầm tiền, ly hôn với anh, sau này không ai liên lạc với ai nữa."Nhắc tới tờ chứng từ, Giang Bảo Quốc càng giận hơn.Lúc đó anh ta viết rất sảng khoái, hoàn toàn không thèm viết cầm tiền phải chăm sóc mẹ anh ta vào đó.Anh ta làm công việc giấy tờ cả đời, cuối cùng vẫn bị giấy tờ hại.Suốt ngày b.ắ.n nhạn, có ngày nhạn mổ mắt.Sáng nay Vương Văn Quân đã ra tối hậu thư với anh ta."Thanh Nhàn, coi như anh xin em được không, anh thực sự hết cách rồi."Giang Bảo Quốc nhớ đến rất nhiều năm trước, hồi anh ta còn trong cuộc sống ngọt ngào mới kết hôn với Lục Thanh Nhàn, lúc cần cô giúp đỡ việc gì, anh ta chỉ cần nói nhẹ nhàng một tiếng là Lục Thanh Nhàn sẽ đồng ý hết.Giang Bảo Quốc nghĩ mình đã ăn nói khúm núm như vậy, dù Lục Thanh Nhàn có tức giận đến đâu thì hẳn cũng hết rồi.Tối qua anh ta đã phân tích với mẹ mình, Lục Thanh Nhàn cầm nhiều tiền như vậy lại không trở về quê, còn mua nhà ở đây, không phải là vì không nỡ cách xa anh ta sao?Anh ta đến tìm cô vài ba lần, Lưu Bị đến nhờ Gia Cát Lượng xuống núi cũng chỉ mất ba lần mà thôi, thành ý này của anh ta chẳng lẽ còn chưa đủ?Giang Bảo Quốc vừa liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, liền phát hiện ra không chỉ con gái anh ta, mà trong hai tháng này ngay cả vợ cũ của mình cũng thay đổi rất nhiều.Bây giờ làn da cô ấy trắng nõn nà, sắc mặt hồng hào, lúc giơ tay nhấc chân còn cảm giác trẻ ra.Giang Bảo Quốc chẹp miệng một tiếng, nhớ tới nội dung lão Trương và vợ bé anh ta cãi nhau ở đằng sau nhà mình, trong lòng không khỏi xao động.Trong khu nhà dành cho công nhân viên đang đồn ầm lên, tháng này lão Trương về quê thăm người thân, lại ngủ với vợ cũ.
Cô còn đang định bán giấm xong sẽ đến nông trường đây, vậy mà Giang Bảo Quốc lại tự mình tìm đến trước, đỡ tốn thời gian của cô.
Giang Bảo Quốc không có nhiều ngày nghỉ, hôm nay anh ta chỉ xin nghỉ nửa ngày, giữa trưa đã phải quay về.
Vì vậy nhân lúc không có ai đến mua giấm, anh ta tranh thủ nói với Ngu Thanh Nhàn:
"Thanh Nhàn à, mẹ tới rồi. Anh với Văn Quân thật sự không có thời gian chăm sóc. Em xem em cũng không quay về, Mộc Tâm, Thủy Tâm đều lớn cả rồi, em có thể đón mẹ về chăm sóc được không?"
Anh ta liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, nhanh chóng nói thêm:
"Em yên tâm, anh không bảo em chăm sóc không công, mỗi tháng anh sẽ trả em tiền."
Tiền thì chắc chắn sẽ trả, nhưng trả bao nhiêu thì lúc ấy lại tính.
Ngu Thanh Nhàn cười nhạt:
"Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chăm sóc bà ta? Mới một thời gian không gặp mà mặt anh dày lên nhiều nhỉ?"
Giang Bảo Quốc nén giận:
"Lục Thanh Nhàn, cô đừng quên, cô đã cầm tiền rồi!"
Ngu Thanh Nhàn tỏ vẻ kinh ngạc:
"Đúng vậy, tôi cần tiền của anh rồi, nhưng đó không phải là chi phí bồi thường anh trả cho tôi và phí nuôi dưỡng hai đứa trẻ hay sao? Chúng ta đã viết chứng từ rồi, bên trên có ghi rõ ràng đấy, tôi cầm tiền, ly hôn với anh, sau này không ai liên lạc với ai nữa."
Nhắc tới tờ chứng từ, Giang Bảo Quốc càng giận hơn.
Lúc đó anh ta viết rất sảng khoái, hoàn toàn không thèm viết cầm tiền phải chăm sóc mẹ anh ta vào đó.
Anh ta làm công việc giấy tờ cả đời, cuối cùng vẫn bị giấy tờ hại.
Suốt ngày b.ắ.n nhạn, có ngày nhạn mổ mắt.
Sáng nay Vương Văn Quân đã ra tối hậu thư với anh ta.
"Thanh Nhàn, coi như anh xin em được không, anh thực sự hết cách rồi."
Giang Bảo Quốc nhớ đến rất nhiều năm trước, hồi anh ta còn trong cuộc sống ngọt ngào mới kết hôn với Lục Thanh Nhàn, lúc cần cô giúp đỡ việc gì, anh ta chỉ cần nói nhẹ nhàng một tiếng là Lục Thanh Nhàn sẽ đồng ý hết.
Giang Bảo Quốc nghĩ mình đã ăn nói khúm núm như vậy, dù Lục Thanh Nhàn có tức giận đến đâu thì hẳn cũng hết rồi.
Tối qua anh ta đã phân tích với mẹ mình, Lục Thanh Nhàn cầm nhiều tiền như vậy lại không trở về quê, còn mua nhà ở đây, không phải là vì không nỡ cách xa anh ta sao?
Anh ta đến tìm cô vài ba lần, Lưu Bị đến nhờ Gia Cát Lượng xuống núi cũng chỉ mất ba lần mà thôi, thành ý này của anh ta chẳng lẽ còn chưa đủ?
Giang Bảo Quốc vừa liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, liền phát hiện ra không chỉ con gái anh ta, mà trong hai tháng này ngay cả vợ cũ của mình cũng thay đổi rất nhiều.
Bây giờ làn da cô ấy trắng nõn nà, sắc mặt hồng hào, lúc giơ tay nhấc chân còn cảm giác trẻ ra.
Giang Bảo Quốc chẹp miệng một tiếng, nhớ tới nội dung lão Trương và vợ bé anh ta cãi nhau ở đằng sau nhà mình, trong lòng không khỏi xao động.
Trong khu nhà dành cho công nhân viên đang đồn ầm lên, tháng này lão Trương về quê thăm người thân, lại ngủ với vợ cũ.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cô còn đang định bán giấm xong sẽ đến nông trường đây, vậy mà Giang Bảo Quốc lại tự mình tìm đến trước, đỡ tốn thời gian của cô.Giang Bảo Quốc không có nhiều ngày nghỉ, hôm nay anh ta chỉ xin nghỉ nửa ngày, giữa trưa đã phải quay về.Vì vậy nhân lúc không có ai đến mua giấm, anh ta tranh thủ nói với Ngu Thanh Nhàn:"Thanh Nhàn à, mẹ tới rồi. Anh với Văn Quân thật sự không có thời gian chăm sóc. Em xem em cũng không quay về, Mộc Tâm, Thủy Tâm đều lớn cả rồi, em có thể đón mẹ về chăm sóc được không?"Anh ta liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, nhanh chóng nói thêm:"Em yên tâm, anh không bảo em chăm sóc không công, mỗi tháng anh sẽ trả em tiền."Tiền thì chắc chắn sẽ trả, nhưng trả bao nhiêu thì lúc ấy lại tính.Ngu Thanh Nhàn cười nhạt:"Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chăm sóc bà ta? Mới một thời gian không gặp mà mặt anh dày lên nhiều nhỉ?"Giang Bảo Quốc nén giận:"Lục Thanh Nhàn, cô đừng quên, cô đã cầm tiền rồi!"Ngu Thanh Nhàn tỏ vẻ kinh ngạc:"Đúng vậy, tôi cần tiền của anh rồi, nhưng đó không phải là chi phí bồi thường anh trả cho tôi và phí nuôi dưỡng hai đứa trẻ hay sao? Chúng ta đã viết chứng từ rồi, bên trên có ghi rõ ràng đấy, tôi cầm tiền, ly hôn với anh, sau này không ai liên lạc với ai nữa."Nhắc tới tờ chứng từ, Giang Bảo Quốc càng giận hơn.Lúc đó anh ta viết rất sảng khoái, hoàn toàn không thèm viết cầm tiền phải chăm sóc mẹ anh ta vào đó.Anh ta làm công việc giấy tờ cả đời, cuối cùng vẫn bị giấy tờ hại.Suốt ngày b.ắ.n nhạn, có ngày nhạn mổ mắt.Sáng nay Vương Văn Quân đã ra tối hậu thư với anh ta."Thanh Nhàn, coi như anh xin em được không, anh thực sự hết cách rồi."Giang Bảo Quốc nhớ đến rất nhiều năm trước, hồi anh ta còn trong cuộc sống ngọt ngào mới kết hôn với Lục Thanh Nhàn, lúc cần cô giúp đỡ việc gì, anh ta chỉ cần nói nhẹ nhàng một tiếng là Lục Thanh Nhàn sẽ đồng ý hết.Giang Bảo Quốc nghĩ mình đã ăn nói khúm núm như vậy, dù Lục Thanh Nhàn có tức giận đến đâu thì hẳn cũng hết rồi.Tối qua anh ta đã phân tích với mẹ mình, Lục Thanh Nhàn cầm nhiều tiền như vậy lại không trở về quê, còn mua nhà ở đây, không phải là vì không nỡ cách xa anh ta sao?Anh ta đến tìm cô vài ba lần, Lưu Bị đến nhờ Gia Cát Lượng xuống núi cũng chỉ mất ba lần mà thôi, thành ý này của anh ta chẳng lẽ còn chưa đủ?Giang Bảo Quốc vừa liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, liền phát hiện ra không chỉ con gái anh ta, mà trong hai tháng này ngay cả vợ cũ của mình cũng thay đổi rất nhiều.Bây giờ làn da cô ấy trắng nõn nà, sắc mặt hồng hào, lúc giơ tay nhấc chân còn cảm giác trẻ ra.Giang Bảo Quốc chẹp miệng một tiếng, nhớ tới nội dung lão Trương và vợ bé anh ta cãi nhau ở đằng sau nhà mình, trong lòng không khỏi xao động.Trong khu nhà dành cho công nhân viên đang đồn ầm lên, tháng này lão Trương về quê thăm người thân, lại ngủ với vợ cũ.