*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 79: Chương 79
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Phiền phức với không phiền phức gì chứ, đều vì nhân dân phục vụ cả." Công an Lương vui vẻ cầm cốc tráng men đựng trà của mình lên."Vậy được rồi, hai người trở về đi."Sau đó công an Lương lại nói với Giang Bảo Quốc:"Đồng chí Giang, theo lý mà nói đây là chuyện riêng của anh, nhưng là người đứng ngoài, tôi vẫn phải nói một chút quan điểm của mình cho anh nghe. Nếu anh đã ly hôn với đồng chí Lục, thì chính là không còn quan hệ gì nữa, anh bảo vợ cũ của mình đến chăm sóc mẹ mình quả thật có chút không thích hợp."Những lời này chỉ thiếu điều nói thẳng Giang Bảo Quốc là đồ không biết xấu hổ.Gương mặt vốn đã xanh tím của anh ta bây giờ đen xì.Nhưng anh ta lại chẳng nói được gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.Công an Lương gật đầu, lại quay sang nói với Ngu Thanh Nhàn:"Dĩ nhiên, đồng chí Lục ra tay đánh người cũng là không đúng, có chuyện thì từ từ nói, có khó khăn thì đến tìm công an. Được rồi, hai người trở về đi, tôi cũng phải thu xếp một chút rồi đi họp."Ngu Thanh Nhàn mỉm cười tạm biệt công an Lương, bước nhanh ra khỏi đồn công an, Giang Bảo Quốc nhanh chóng đuổi theo, nhưng cô không thèm quan tâm đến anh ta.Đến khi thấy Giang Bảo Quốc theo mình một đoạn dài, Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại uy h.i.ế.p anh ta một câu:"Giang Bảo Quốc, tôi đã sớm hết sạch kiên nhẫn với anh rồi, thức thời thì đừng có tới tìm tôi, nếu như anh còn quay lại quấy rầy tôi và con gái, tôi sẽ đến ban cán sự nông trường của các anh để hỏi xem phải chăng ly hôn xong vẫn phải làm việc cho nhà chồng cũ.""Anh cũng đừng nói với tôi rằng từ xưa đã vậy, tôi không đồng ý. Đừng có ép tôi, dù sao vua cũng thua thằng liều, tôi còn phải sợ gì nữa, chọc và tôi, chuyện gì tôi cũng làm ra được."Giang Bảo Quốc là người mềm nắn rắn buông, lúc trước không hề kiêng dè đến quấy rầy Ngu Thanh Nhàn là vì cho rằng cô là một người yếu đuối có thể tùy ý bắt nạt, bây giờ đã ăn quả đắng từ tay cô, liền sinh ra chút sợ hãi.Nghe xong câu này, anh ta dừng bước lại.Anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, lằng nhằng lâu như vậy đã đến gần trưa rồi, nếu còn không quay về thì không kịp buổi huấn luyện sinh sản chiều nay.Giang Bảo Quốc chỉ đành hậm hực rời đi, trong lòng tự mượn cho mình cái cớ vì thời gian không cho phép, nên anh ta buộc phải tha cho Lục Thanh Nhàn.Bởi vì chuyện này dây dưa quá lâu, giấm mà Ngu Thanh Nhàn mang ra chợ còn chưa bán được bao nhiêu, cô tranh thủ trời còn sớm, vội vàng quay trở lại chợ thức ăn.Ngu Thanh Nhàn vừa vào chợ đã bị người ta vây lấy hỏi:"Thanh Nhàn không sao chứ?"Người hỏi *****ên là bác Vương ở tiệm tạp hóa, tiệm của nhà bà bán ngay ở cửa chợ, giấm của Ngu Thanh Nhàn bán rất tốt, bà còn chuyên môn cất giấm của cô về bán.Quan hệ giữa bà và Ngu Thanh Nhàn tốt nhất, sáng nay lúc cô đánh nhau, bà đang đút cho cháu ăn ở sân sau, mãi sau mới biết Ngu Thanh Nhàn bị công an gọi đi.
"Phiền phức với không phiền phức gì chứ, đều vì nhân dân phục vụ cả." Công an Lương vui vẻ cầm cốc tráng men đựng trà của mình lên.
"Vậy được rồi, hai người trở về đi."
Sau đó công an Lương lại nói với Giang Bảo Quốc:
"Đồng chí Giang, theo lý mà nói đây là chuyện riêng của anh, nhưng là người đứng ngoài, tôi vẫn phải nói một chút quan điểm của mình cho anh nghe. Nếu anh đã ly hôn với đồng chí Lục, thì chính là không còn quan hệ gì nữa, anh bảo vợ cũ của mình đến chăm sóc mẹ mình quả thật có chút không thích hợp."
Những lời này chỉ thiếu điều nói thẳng Giang Bảo Quốc là đồ không biết xấu hổ.
Gương mặt vốn đã xanh tím của anh ta bây giờ đen xì.
Nhưng anh ta lại chẳng nói được gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Công an Lương gật đầu, lại quay sang nói với Ngu Thanh Nhàn:
"Dĩ nhiên, đồng chí Lục ra tay đánh người cũng là không đúng, có chuyện thì từ từ nói, có khó khăn thì đến tìm công an. Được rồi, hai người trở về đi, tôi cũng phải thu xếp một chút rồi đi họp."
Ngu Thanh Nhàn mỉm cười tạm biệt công an Lương, bước nhanh ra khỏi đồn công an, Giang Bảo Quốc nhanh chóng đuổi theo, nhưng cô không thèm quan tâm đến anh ta.
Đến khi thấy Giang Bảo Quốc theo mình một đoạn dài, Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại uy h.i.ế.p anh ta một câu:
"Giang Bảo Quốc, tôi đã sớm hết sạch kiên nhẫn với anh rồi, thức thời thì đừng có tới tìm tôi, nếu như anh còn quay lại quấy rầy tôi và con gái, tôi sẽ đến ban cán sự nông trường của các anh để hỏi xem phải chăng ly hôn xong vẫn phải làm việc cho nhà chồng cũ."
"Anh cũng đừng nói với tôi rằng từ xưa đã vậy, tôi không đồng ý. Đừng có ép tôi, dù sao vua cũng thua thằng liều, tôi còn phải sợ gì nữa, chọc và tôi, chuyện gì tôi cũng làm ra được."
Giang Bảo Quốc là người mềm nắn rắn buông, lúc trước không hề kiêng dè đến quấy rầy Ngu Thanh Nhàn là vì cho rằng cô là một người yếu đuối có thể tùy ý bắt nạt, bây giờ đã ăn quả đắng từ tay cô, liền sinh ra chút sợ hãi.
Nghe xong câu này, anh ta dừng bước lại.
Anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, lằng nhằng lâu như vậy đã đến gần trưa rồi, nếu còn không quay về thì không kịp buổi huấn luyện sinh sản chiều nay.
Giang Bảo Quốc chỉ đành hậm hực rời đi, trong lòng tự mượn cho mình cái cớ vì thời gian không cho phép, nên anh ta buộc phải tha cho Lục Thanh Nhàn.
Bởi vì chuyện này dây dưa quá lâu, giấm mà Ngu Thanh Nhàn mang ra chợ còn chưa bán được bao nhiêu, cô tranh thủ trời còn sớm, vội vàng quay trở lại chợ thức ăn.
Ngu Thanh Nhàn vừa vào chợ đã bị người ta vây lấy hỏi:
"Thanh Nhàn không sao chứ?"
Người hỏi *****ên là bác Vương ở tiệm tạp hóa, tiệm của nhà bà bán ngay ở cửa chợ, giấm của Ngu Thanh Nhàn bán rất tốt, bà còn chuyên môn cất giấm của cô về bán.
Quan hệ giữa bà và Ngu Thanh Nhàn tốt nhất, sáng nay lúc cô đánh nhau, bà đang đút cho cháu ăn ở sân sau, mãi sau mới biết Ngu Thanh Nhàn bị công an gọi đi.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Phiền phức với không phiền phức gì chứ, đều vì nhân dân phục vụ cả." Công an Lương vui vẻ cầm cốc tráng men đựng trà của mình lên."Vậy được rồi, hai người trở về đi."Sau đó công an Lương lại nói với Giang Bảo Quốc:"Đồng chí Giang, theo lý mà nói đây là chuyện riêng của anh, nhưng là người đứng ngoài, tôi vẫn phải nói một chút quan điểm của mình cho anh nghe. Nếu anh đã ly hôn với đồng chí Lục, thì chính là không còn quan hệ gì nữa, anh bảo vợ cũ của mình đến chăm sóc mẹ mình quả thật có chút không thích hợp."Những lời này chỉ thiếu điều nói thẳng Giang Bảo Quốc là đồ không biết xấu hổ.Gương mặt vốn đã xanh tím của anh ta bây giờ đen xì.Nhưng anh ta lại chẳng nói được gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.Công an Lương gật đầu, lại quay sang nói với Ngu Thanh Nhàn:"Dĩ nhiên, đồng chí Lục ra tay đánh người cũng là không đúng, có chuyện thì từ từ nói, có khó khăn thì đến tìm công an. Được rồi, hai người trở về đi, tôi cũng phải thu xếp một chút rồi đi họp."Ngu Thanh Nhàn mỉm cười tạm biệt công an Lương, bước nhanh ra khỏi đồn công an, Giang Bảo Quốc nhanh chóng đuổi theo, nhưng cô không thèm quan tâm đến anh ta.Đến khi thấy Giang Bảo Quốc theo mình một đoạn dài, Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại uy h.i.ế.p anh ta một câu:"Giang Bảo Quốc, tôi đã sớm hết sạch kiên nhẫn với anh rồi, thức thời thì đừng có tới tìm tôi, nếu như anh còn quay lại quấy rầy tôi và con gái, tôi sẽ đến ban cán sự nông trường của các anh để hỏi xem phải chăng ly hôn xong vẫn phải làm việc cho nhà chồng cũ.""Anh cũng đừng nói với tôi rằng từ xưa đã vậy, tôi không đồng ý. Đừng có ép tôi, dù sao vua cũng thua thằng liều, tôi còn phải sợ gì nữa, chọc và tôi, chuyện gì tôi cũng làm ra được."Giang Bảo Quốc là người mềm nắn rắn buông, lúc trước không hề kiêng dè đến quấy rầy Ngu Thanh Nhàn là vì cho rằng cô là một người yếu đuối có thể tùy ý bắt nạt, bây giờ đã ăn quả đắng từ tay cô, liền sinh ra chút sợ hãi.Nghe xong câu này, anh ta dừng bước lại.Anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, lằng nhằng lâu như vậy đã đến gần trưa rồi, nếu còn không quay về thì không kịp buổi huấn luyện sinh sản chiều nay.Giang Bảo Quốc chỉ đành hậm hực rời đi, trong lòng tự mượn cho mình cái cớ vì thời gian không cho phép, nên anh ta buộc phải tha cho Lục Thanh Nhàn.Bởi vì chuyện này dây dưa quá lâu, giấm mà Ngu Thanh Nhàn mang ra chợ còn chưa bán được bao nhiêu, cô tranh thủ trời còn sớm, vội vàng quay trở lại chợ thức ăn.Ngu Thanh Nhàn vừa vào chợ đã bị người ta vây lấy hỏi:"Thanh Nhàn không sao chứ?"Người hỏi *****ên là bác Vương ở tiệm tạp hóa, tiệm của nhà bà bán ngay ở cửa chợ, giấm của Ngu Thanh Nhàn bán rất tốt, bà còn chuyên môn cất giấm của cô về bán.Quan hệ giữa bà và Ngu Thanh Nhàn tốt nhất, sáng nay lúc cô đánh nhau, bà đang đút cho cháu ăn ở sân sau, mãi sau mới biết Ngu Thanh Nhàn bị công an gọi đi.