*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 84: Chương 84

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Nếu cháu thật sự ở bên Thanh Yến thì thím rất yên tâm. Thím cũng rất yêu quý hai cô bé Mộc Tâm Thủy Tâm, nếu hai đứa nó trở thành cháu gái của thím, thím nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.""Thím cũng không bắt cháu sinh con, cháu muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi, đều tùy cháu, thím không ép." Bà Lục cũng không đặt nặng chuyện cháu đích tôn.Lúc còn trẻ bà khó mang thai, gả cho ông Văn ba năm mới có thai Văn Thanh Yến, lúc mang thai còn bị nghén lên nghén xuống, nôn từ lúc có thai đến lúc sinh con, ăn cái gì cũng không thấy ngon.Văn Thanh Yến sinh ra được hơn hai cân, nhỏ xíu, mấy bận bà tưởng đứa bé này không nuôi sống nổi.Nếu sớm hơn mười năm, bà nhất định hi vọng con dâu sinh cho mình một đứa cháu trai. Nhưng bao năm qua bà Lục đã sớm nhìn thông suốt rồi, cũng giống như ông Văn thường xuyên khuyên bảo bà, con cháu có phúc của con cháu.Ngu Thanh Nhàn thực sự không ngờ nói chuyện một lúc, bà Lục lại đưa đề tài đến tận chuyện sinh con rồi.Người tu chân có tu vi càng cao thì con nối dõi càng ít, vì vậy họ càng coi trọng chuyện con nối dõi.Ngu Thanh Nhàn không bài xích chuyện sinh con, nhưng cô chưa chuẩn bị sẵn sàng."Thím ơi, chuyện này, cứ để thuận theo tự nhiên đi."Không mở miệng ra đã từ chối ngay thì vẫn còn hi vọng, bà Lục thả lỏng cả người, nụ cười trên mặt không sao hạ xuống được.Sau khi quay về từ nhà Ngu Thanh Nhàn, bà bảo ông Văn đi ra chợ mua vải hoa về, bà phải may quần áo cho cháu gái của bà.Ông Văn vào thành phố, đi tới đi lui trong tiệm vải. Ông cảm thấy màu này cũng đẹp, màu kia cũng xinh, mãi không quyết định được.Bà chủ tiệm vải đi đến bên cạnh ông hỏi:"Ông ơi, ông muốn mua vải gì? Mua cho ai đấy?"Ông Văn mỉm cười:"Mua cho cháu gái.""Cháu gái à? Màu này với hoa văn này đẹp." Bà chủ tiệm vải chỉ vào một mảnh vải màu hồng hoa nhí.Ông Văn lắc đầu:"Không hợp, không hợp, hai cháu gái nhà tôi sắp học trung học rồi, loại vải hoa này mặc ở nông thôn còn được, mặc tới trường sẽ bị chê cười."Bà chủ tiệm vải mỉm cười, sao lại chú ý thế chứ? Có vải hoa mặc đã không tệ rồi.Nhưng có người đến mua hàng, lý nào lại đẩy đi chứ?"Vậy ông xem loại này đi, đây là loại kẻ thịnh hành năm nay. Không phải tôi khoác lác đâu, con cái trong nhà cán bộ chính phủ đều mặc loại quần áo này đi học." Bà chủ chỉ vào một cuộn vải kẻ trắng đen cho ông Văn xem.Con trai nhà mình cũng là cán bộ chính phủ đây, ông Văn hớn hở nói:"Cái này đẹp, cái này đẹp, lấy cái này đi.""Đều lấy hết đi, mùa hè may váy, mùa thu làm áo khoác, mùa hè làm áo bông." Trong tay ông Văn có tiền, lúc ra ngoài đã nói với bạn già, bảo ông cứ mua đồ tốt, đừng mua đồ rẻ.

"Nếu cháu thật sự ở bên Thanh Yến thì thím rất yên tâm. Thím cũng rất yêu quý hai cô bé Mộc Tâm Thủy Tâm, nếu hai đứa nó trở thành cháu gái của thím, thím nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."

"Thím cũng không bắt cháu sinh con, cháu muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi, đều tùy cháu, thím không ép." Bà Lục cũng không đặt nặng chuyện cháu đích tôn.

Lúc còn trẻ bà khó mang thai, gả cho ông Văn ba năm mới có thai Văn Thanh Yến, lúc mang thai còn bị nghén lên nghén xuống, nôn từ lúc có thai đến lúc sinh con, ăn cái gì cũng không thấy ngon.

Văn Thanh Yến sinh ra được hơn hai cân, nhỏ xíu, mấy bận bà tưởng đứa bé này không nuôi sống nổi.

Nếu sớm hơn mười năm, bà nhất định hi vọng con dâu sinh cho mình một đứa cháu trai. Nhưng bao năm qua bà Lục đã sớm nhìn thông suốt rồi, cũng giống như ông Văn thường xuyên khuyên bảo bà, con cháu có phúc của con cháu.

Ngu Thanh Nhàn thực sự không ngờ nói chuyện một lúc, bà Lục lại đưa đề tài đến tận chuyện sinh con rồi.

Người tu chân có tu vi càng cao thì con nối dõi càng ít, vì vậy họ càng coi trọng chuyện con nối dõi.

Ngu Thanh Nhàn không bài xích chuyện sinh con, nhưng cô chưa chuẩn bị sẵn sàng.

"Thím ơi, chuyện này, cứ để thuận theo tự nhiên đi."

Không mở miệng ra đã từ chối ngay thì vẫn còn hi vọng, bà Lục thả lỏng cả người, nụ cười trên mặt không sao hạ xuống được.

Sau khi quay về từ nhà Ngu Thanh Nhàn, bà bảo ông Văn đi ra chợ mua vải hoa về, bà phải may quần áo cho cháu gái của bà.

Ông Văn vào thành phố, đi tới đi lui trong tiệm vải. Ông cảm thấy màu này cũng đẹp, màu kia cũng xinh, mãi không quyết định được.

Bà chủ tiệm vải đi đến bên cạnh ông hỏi:

"Ông ơi, ông muốn mua vải gì? Mua cho ai đấy?"

Ông Văn mỉm cười:

"Mua cho cháu gái."

"Cháu gái à? Màu này với hoa văn này đẹp." Bà chủ tiệm vải chỉ vào một mảnh vải màu hồng hoa nhí.

Ông Văn lắc đầu:

"Không hợp, không hợp, hai cháu gái nhà tôi sắp học trung học rồi, loại vải hoa này mặc ở nông thôn còn được, mặc tới trường sẽ bị chê cười."

Bà chủ tiệm vải mỉm cười, sao lại chú ý thế chứ? Có vải hoa mặc đã không tệ rồi.

Nhưng có người đến mua hàng, lý nào lại đẩy đi chứ?

"Vậy ông xem loại này đi, đây là loại kẻ thịnh hành năm nay. Không phải tôi khoác lác đâu, con cái trong nhà cán bộ chính phủ đều mặc loại quần áo này đi học." Bà chủ chỉ vào một cuộn vải kẻ trắng đen cho ông Văn xem.

Con trai nhà mình cũng là cán bộ chính phủ đây, ông Văn hớn hở nói:

"Cái này đẹp, cái này đẹp, lấy cái này đi."

"Đều lấy hết đi, mùa hè may váy, mùa thu làm áo khoác, mùa hè làm áo bông." Trong tay ông Văn có tiền, lúc ra ngoài đã nói với bạn già, bảo ông cứ mua đồ tốt, đừng mua đồ rẻ.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Nếu cháu thật sự ở bên Thanh Yến thì thím rất yên tâm. Thím cũng rất yêu quý hai cô bé Mộc Tâm Thủy Tâm, nếu hai đứa nó trở thành cháu gái của thím, thím nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.""Thím cũng không bắt cháu sinh con, cháu muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi, đều tùy cháu, thím không ép." Bà Lục cũng không đặt nặng chuyện cháu đích tôn.Lúc còn trẻ bà khó mang thai, gả cho ông Văn ba năm mới có thai Văn Thanh Yến, lúc mang thai còn bị nghén lên nghén xuống, nôn từ lúc có thai đến lúc sinh con, ăn cái gì cũng không thấy ngon.Văn Thanh Yến sinh ra được hơn hai cân, nhỏ xíu, mấy bận bà tưởng đứa bé này không nuôi sống nổi.Nếu sớm hơn mười năm, bà nhất định hi vọng con dâu sinh cho mình một đứa cháu trai. Nhưng bao năm qua bà Lục đã sớm nhìn thông suốt rồi, cũng giống như ông Văn thường xuyên khuyên bảo bà, con cháu có phúc của con cháu.Ngu Thanh Nhàn thực sự không ngờ nói chuyện một lúc, bà Lục lại đưa đề tài đến tận chuyện sinh con rồi.Người tu chân có tu vi càng cao thì con nối dõi càng ít, vì vậy họ càng coi trọng chuyện con nối dõi.Ngu Thanh Nhàn không bài xích chuyện sinh con, nhưng cô chưa chuẩn bị sẵn sàng."Thím ơi, chuyện này, cứ để thuận theo tự nhiên đi."Không mở miệng ra đã từ chối ngay thì vẫn còn hi vọng, bà Lục thả lỏng cả người, nụ cười trên mặt không sao hạ xuống được.Sau khi quay về từ nhà Ngu Thanh Nhàn, bà bảo ông Văn đi ra chợ mua vải hoa về, bà phải may quần áo cho cháu gái của bà.Ông Văn vào thành phố, đi tới đi lui trong tiệm vải. Ông cảm thấy màu này cũng đẹp, màu kia cũng xinh, mãi không quyết định được.Bà chủ tiệm vải đi đến bên cạnh ông hỏi:"Ông ơi, ông muốn mua vải gì? Mua cho ai đấy?"Ông Văn mỉm cười:"Mua cho cháu gái.""Cháu gái à? Màu này với hoa văn này đẹp." Bà chủ tiệm vải chỉ vào một mảnh vải màu hồng hoa nhí.Ông Văn lắc đầu:"Không hợp, không hợp, hai cháu gái nhà tôi sắp học trung học rồi, loại vải hoa này mặc ở nông thôn còn được, mặc tới trường sẽ bị chê cười."Bà chủ tiệm vải mỉm cười, sao lại chú ý thế chứ? Có vải hoa mặc đã không tệ rồi.Nhưng có người đến mua hàng, lý nào lại đẩy đi chứ?"Vậy ông xem loại này đi, đây là loại kẻ thịnh hành năm nay. Không phải tôi khoác lác đâu, con cái trong nhà cán bộ chính phủ đều mặc loại quần áo này đi học." Bà chủ chỉ vào một cuộn vải kẻ trắng đen cho ông Văn xem.Con trai nhà mình cũng là cán bộ chính phủ đây, ông Văn hớn hở nói:"Cái này đẹp, cái này đẹp, lấy cái này đi.""Đều lấy hết đi, mùa hè may váy, mùa thu làm áo khoác, mùa hè làm áo bông." Trong tay ông Văn có tiền, lúc ra ngoài đã nói với bạn già, bảo ông cứ mua đồ tốt, đừng mua đồ rẻ.

Chương 84: Chương 84